Xuân Hạ Thu Đông

Vốn là không cảm thấy gì, nhưng đèn vừa tắt, Đường Chu liền hơi sốt sắng.
Kỳ thực cô rất nhận giường, mấy năm qua luôn có cảm giác nơi an toàn nhất chính là giường ở ký túc xá, lần trước ngủ ngon lành trên giường Thi Từ như vậy nguyên nhân quá nửa là do uống thuốc cảm mạo, nhưng mà vào giờ phút này hai người bọn họ đều tỉnh táo, bên trong phòng lại là một mảng đen kịt.
Trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, đối với nhân loại mà nói phải cần thời gian để thích ứng, thời khắc này tất cả cảm quan cũng đều trở nên phóng đại.
Lần trước cô ngủ thiếp đi ngon lành, cũng không cảm nhận được có người ngủ bên cạnh mình, nhưng bây giờ Thi Từ nằm bên cạnh cô, liền ngay cả bầu không khí cũng đều trở nên mỏng manh.
"Làm sao vậy? Em thích tắt đèn ngủ hay là muốn có chút ánh sáng?" Trong bầu không khí mỏng manh ấy, Thi Từ đột nhiên mở miệng nói chuyện, mang đến một chút khí tức quen thuộc.
". . . Ở ký túc xá cũng tắt đèn mới ngủ." Đường Chu nằm dài, nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt, nằm đến thẳng tắp.
"Ừm." Thi Từ nhẹ giọng ừ một tiếng, lại không nói nữa.
Đường Chu chớp chớp mắt, cảm thấy đã thích ứng một chút với bóng tối, cơ thể có chút cứng ngắc, kỳ thực cô không quá quen thuộc với tư thế nằm thẳng, cô lặng lẽ thở ra một hơi, từ từ xoay người.
"Sao vậy? Tối quá sao?" Thi Từ lại lên tiếng hỏi.
"Ừm. . ." Đường Chu không dám xoay người về phía Thi Từ mà đưa lưng về phía nàng, lén lút kéo gối đầu bên dưới, "Trong ký túc xá cũng không tối như vậy. . ." Ánh đèn ngoài hành lang sẽ hắt vào trong phòng, không hoàn toàn tối, ánh mắt có thể nhìn rõ đồ vật.
Đường Chu chỉ nói nửa câu.
Thi Từ không lên tiếng.
Bóng tối tràn ngập giữa các nàng đột nhiên lại như nước thoát ra, bầu không khí càng trở nên mỏng manh. Bỗng nhiên, khí tức của Thi Từ đến gần, xúc cảm mềm mại dán lên phía sau lưng của Đường Chu.
". . ." Thi Từ đưa tay sờ lên vai Đường Chu, đầu ngón tay từ vai trượt xuống, ôn nhu khoát lên xương quai xanh của cô, "Sao lại đưa lưng về phía chị?" Đường Chu còn chưa nói gì, tay của Thi Từ đã ôm lấy eo cô, hơn nữa chân của nàng cũng bám lên chân cô.
Đường Chu không tự chủ được hít một hơi, theo bản năng dịch chuyển về phía trước, Thi Từ cũng dịch chuyển về phía trước, bởi vì chênh lệch chiều cao, chân của nàng dài hơn chân cô một chút, cứ như vậy bám đặt trên đùi của cô.
Quá nóng rồi.
Có thể cảm nhận được khung xương vừa chắc khỏe vừa nhỏ dài mềm mại của nàng, ngón chân của nàng ôn nhu dịu dàng chậm rãi sượt qua mắt cá chân của cô, mới đầu Đường Chu còn chưa cảm thấy có gì không đúng, sau đó ngón chân của nàng liền theo bắp đùi của cô chạy đến dưới váy ngủ. . .
Đường Chu thực sự nhịn không được trở mình, gần như mặt đối mặt với Thi Từ.
Rõ ràng ở trong bóng tối, lại phảng phất có thể nhìn thấy ánh mắt lập lòe mà thâm thúy của Thi Từ, Đường Chu khẩn trương đến mức nhịp đập của trái tim có chút không đồng đều, ". . . Vẫn nên bật đèn đi."
Thi Từ cười khẽ một tiếng, không phản đối, "Được."
Trong bóng tối động tác đứng dậy của nàng rất rõ ràng, Đường Chu hơi chớp mắt, một giây sau, vầng sáng vàng dịu choáng ngợp trong không gian xua đi bóng tối, bóng người đẹp đẽ của Thi Từ cũng được phác hoạ ra, vầng sáng này lại chuyển một vòng trên áo ngủ tơ tằm của nàng, rơi vào trong mắt Đường Chu.
Có ánh sáng, không còn hoàn toàn là bóng tối, Đường Chu cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút, lại có chút cảm xúc không nói ra được. . .
Là thất lạc.
Đột nhiên phía trước có một cái bóng quen thuộc che tầm mắt của cô lại, cô chớp mắt, còn chưa kịp sợ hãi đã bị một đôi môi mềm mại cướp đoạt hô hấp. Vừa nãy trong bóng tối phảng phất đã tiến hành một hồi trêu chọc không biến sắc, đến khi có ánh sáng, tất cả tâm tư đều bị phơi bày ra bên ngoài.
Đường đường chính chính, không cần che đậy.
Cẩn thận ôn hòa, triền miên dây dưa.
". . . Chị đã nhịn không hôn em lâu rồi đó." Người phụ nữ tràn ngập nỉ non trên môi cô gái.
Trong lúc yêu đương, Thi Từ thích người yêu kịch liệt mà thẳng thắn đáp lại nàng, trước đây hình như nàng chưa từng thể nghiệm qua quá trình dài dằng dặc như thế này. Nàng rất thích thêm gia vị vào bầu không khí cho đến khi vừa đủ là được, đó là một loại cảm giác rất vui vẻ.
Cảm giác của nàng đối với Đường Chu không ngờ lại mãnh liệt như vậy, có thể khắc chế như vậy ngay đến bản thân nàng cũng rất bất ngờ. Mỗi một lần đều không kìm lòng được, mỗi một lần đều không thể tuân thủ lập trường vững vàng của mình, cảm giác bản thân giống như một người khác vậy.
Bạn gái nhỏ của nàng ngại ngùng, ngây ngô như vậy, lúc bị nàng hôn và âu yếm lại như nhánh hoa hồng đang run rẩy, đến cả gai nhọn cũng đều trở nên mềm nhũn. Đôi mắt cô khép chặt, rõ ràng là đang hãi sợ, lại ấm áp thuận theo như thế, nhưng cô chính là không chịu phát ra âm thanh, có loại quật cường mà đáng yêu đến kỳ lạ, càng khiến cho nàng không tự kiềm chế được, lý trí của nàng tràn ngập nguy cơ.
Nàng quen thuộc việc giao lưu với con số, kéo tơ bóc kén, thu được đáp án cuối cùng, tìm ra giải pháp tối ưu, phương án tốt nhất, chỉ là ở trên người cô lại thường xuyên có cảm giác có một nửa lời giải bên trong đề bài, muốn ngừng mà lại không ngừng được, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Thu Thu. . . Để chị nghe tiếng của em." Thi Từ khẽ cắn lấy lỗ tai cô, từ trên cao cúi người xuống nhìn cô.
Đường Chu cắn chặt môi, xung quanh viền mắt có một quầng hồng nhàn nhạt, lại vẫn cứ nhắm mắt, tóc của cô xõa tung ra ở trên giường, đen mượt như thác nước chảy xuôi.
Trong ánh sáng ấm áp, làn da của cô như là kem sắp hòa tan, mắt cá chân cùng cẳng chân của cô nhẹ bẫng như một áng mây, ở trong lòng bàn tay lại tựa như trong suốt.
Trong đầu Thi Từ như nhìn thấy ảo ảnh, có hình ảnh nào đó lần thứ hai ập tới, lần này càng rõ ràng thêm.
Cô gái trẻ rốt cục không có cách nào khống chế, đưa tay che con mắt của mình lại, phát ra tiếng thở dốc run rẩy.
Thi Từ giống như bị cái gì đó bắn trúng, sửng sốt. Ở trong nháy mắt này, Đường Chu cũng phản ứng lại, cô mở mắt ra, rất nhanh thu chân vào trong váy, cô không ngồi dậy mà là kéo chăn phủ kín bản thân, kéo cao chăn che khuôn mặt của mình lại.
Thi Từ nháy mắt mấy cái , kiềm chế lại tâm tình trong lòng, đưa tay kéo chăn xuống, đối diện với con mắt ướt nhẹp của Đường Chu, còn có sự cảnh giác đối với nàng, giống một con nai may mắn chạy trốn cạm bẫy của thợ săn nhưng vẫn còn bất an.
"Thu Thu. . ." Thi Từ xoa mặt cô, "Dọa em sao?"
Chăn làm nổi bật lên bả vai gầy gò trắng như tuyết của cô, cũng may là quần áo vẫn còn ở trên người cô.
Đường Chu hạ thấp mặt xuống, mi dài run rẩy, chậm rãi lắc đầu một cái. Thi Từ vén lại tóc, thở ra một hơi, sau đó nói: "Chị làm việc một lúc, em ngủ trước đi." Nàng đi ra khỏi phòng ngủ, cũng không đến bàn làm việc mà là đến trước tủ lạnh, cầm chai nước khoáng ướp lạnh đi ra, rót vào một cái cốc rồi uống một ngụm lớn.
Trong mùa đông, nước đá vừa trôi xuống cổ họng, lục phủ ngũ tạng đều run lên.
Thi Từ cúi thấp mặt nhìn cốc thủy tinh.
Tia sáng lờ mờ chiếu xuống, mi dài xa xăm, trong đôi mắt nàng là phức tạp, nghi hoặc.
Đó là thời điểm không lâu sau khi nàng về nước, kỳ thực nàng thích ứng công tác ở trường đại học rất nhanh, chỉ là đột nhiên nàng không biết đối mặt với hoàn cảnh chung quanh ra sao. Vừa đi liền đi đến bảy tám năm, nàng đã quen với hoàn cảnh không có Kiều Toa ở nước ngoài, ở nước ngoài, nàng còn có thể khuyên bản thân tin tưởng rằng Kiều Toa cùng nàng là ở không ở trên cùng một vùng đất, không phải là cô ấy đã chết, cô ấy vẫn đang sống trên đời này, vẽ vời, du lịch, vô tình gặp được tình yêu của mình. Nhưng mà sau khi quay về, tất cả sự thực đều trở lại, chính là cô ấy đã biến mất trên cõi đời này, thế gian này cũng không còn bất kỳ tin tức gì về cô ấy.
Giữa các nàng đã không còn tình yêu, mà nàng chỉ hi vọng Kiều Toa có thể tồn tại ở trên thế giới này, an ổn và khỏe mạnh. Thượng Đế quá tàn nhẫn, cũng không cho người yêu đầu tiên của nàng một cơ hội sống bình an đến già.
Nồng đậm thẫn thờ tràn đầy trong lòng của nàng, Thi Từ mới hiểu được, nguyên lai nàng còn chưa giải quyết xong sự bi thương của mình. Nhưng mà cho tới nay nàng đều là độc lập kiên cường, chỉ có chị Miu nhận ra được tâm tình của nàng. Chị ta dẫn nàng đi tụ hội, mới đầu Thi Từ còn không đi, nàng không có tâm tình.
"Cô bao lâu rồi không làm chuyện kia?" Chị Miu không tên tức giận nói: "Nhiều năm rồi hả? Má ơi, làm sao cô nhịn được?"
Thi Từ không bày tỏ ý kiến, chị Miu đã giới thiệu cho nàng rất nhiều người, Thi Từ cũng không hứng thú lắm. Khi đó nàng thích nhất chính là sau khi làm việc đi uống một chén. Lần kia là qua ngày giỗ của Kiều Toa không lâu, cùng chị Miu uống quá nhiều, bị chị ta kéo đến một khách sạn, chị Miu cũng nửa tỉnh nửa say, "Chị đều đã chuẩn bị hết, cô đẩy cửa đi vào là được."
Thi Từ không biết chị ta chuẩn bị cái gì, nàng cho rằng chị Miu chỉ thuê phòng cho nàng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, trong phòng chỉ có một tia sáng cực kì nhạt, ở giường đầu bên kia mở ra một không gian nhỏ, Thi Từ cũng không nghĩ nhiều, ấn ấn huyệt thái dương đau nhức, đi qua.
Bên giường có một cái bóng hơi chuyển động, đột nhiên vang lên thanh âm kinh hoảng của một cô bé, "Đừng bật đèn."
Thi Từ thả chân xuống.
Cụp mắt nhìn, cuối giường có một đôi giày vải rất cũ kỹ, còn có một đôi dép lê của khách sạn.
Nàng nhìn chăm chú nhìn kỹ, mới nhìn ra phía trước có một đôi chân trần trắng nõn mềm mại, một đôi chân thẳng tắp, ở trong bóng tối như là tuyết hòa tan.
"Tôi là tới. . . Theo anh. . . Nhưng tôi không muốn biết. . . Anh là ai, anh cũng không cần biết tôi là ai. . ."
Trên giường là một cô bé yếu ớt đang ngồi im, bịt mắt của khách sạn che lại một nửa khuôn mặt cô, chỉ còn lại cái cằm nhọn cùng cần cổ tinh xảo tựa mật đào.
Thi Từ trầm mặc một lúc.
"Tại sao anh không nói gì?" Dáng vẻ của cô bé này như đang muốn khóc, vai tựa hồ đang run rẩy.
Thi Từ nhìn cô, chậm rãi mở miệng, ". . . Tôi không cần người ở cùng."
Cô bé giống như bị dọa một trận nhảy lên, "Ngài, ngài là nữ sao?"
Thi Từ đột nhiên nở nụ cười, "Làm sao, nữ thì không được sao?"
Cô bé như đang ngẩn người, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì, một lát sau mới tự lẩm bẩm: "Cậu ta chỉ kêu tôi đến phòng này. . . Tôi, có phải là tôi đi nhầm không? Vậy, vậy bây giờ có phải là không đáng tin. . . Tôi, tôi. . . Nhiều tiền như vậy phải làm sao. . ."
Thi Từ không nghe rõ cô đang nói cái gì, trạng thái của cô bé này rất rõ ràng là không đúng lắm, nàng mở miệng nói, "Nhà em ở đâu, tôi gọi xe đưa em về. . ."
Cô bé không nói gì.
Thi Từ chỉ nghe tiếng khóc thút thít, nghe như tiếng khóc bất lực của một con ấu thú cùng đường mạt lộ vang vọng đến.
Nàng càng thêm nhức đầu, chị Miu không thể nhầm phòng, cho nên cô bé này thực sự là do chị ta an bài. Thi Từ nhìn cô, tuy rằng không nhìn thấy mặt, thế nhưng đúng là loại hình mà mình sẽ thích.
Nàng nhíu nhíu mày, thở dài, "Vậy người gọi em tới đã nói gì?"
". . . Nói cần đến thỏa mãn người trong phòng này." Cô gái vẫn còn khóc thút thít, hơn nữa âm thanh nghe ra là rất nhu mềm trẻ con.
Thi Từ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nàng đến gần hơn một chút, cô bé kia phát hiện ra có người lạ tới gần liền theo bản năng hướng về đầu giường .
Thi Từ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, cô bé kia mặc váy thun dài, chân tay gầy yếu, làn da trắng nõn được ánh sáng yếu ớt nơi đầu giường chiếu lên trông có chút hồng hào.
Tuổi tác không phải là nhỏ quá đấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui