Xuân Hạ Thu Đông

Thi Từ cùng Đường Chu về tới nhà, hai người chia nhau đi tắm nước nóng.
Lúc Đường Chu đi ra, Thi Từ mới vừa hơ xong tóc, nở nụ cười với cô, "Lại đây, chị giúp em thổi tóc."
Thi Từ cao hơn Đường Chu nửa cái đầu, giơ tay mềm nhẹ xoa tóc Đường Chu, độ dài tóc đã đến xương vai, mềm mại đen nhánh, xúc cảm như lụa.
Hai người đều không nói gì.
Sau khi Thi Từ thổi tóc Đường Chu xong, từ phía sau lưng ôm lấy cô.
Vẫn không lên tiếng, hai người lẳng lặng mà hưởng thụ thời khắc này.
Trong đầu Đường Chu còn khắc ghi dáng dấp thất lạc thương cảm của Thi Từ, cô do dự không biết có nên chủ động hỏi nàng hay không, giữa hai người, Thi Từ là người thành thục thận trọng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng luôn kiên cường vô địch, các nàng đang yêu đương, là bình đẳng, cô cũng muốn chia sẻ tâm tình tiêu cực của nàng.
Bàn tay Đường Chu khoác lên trên mu bàn tay của Thi Từ, ". . ." Chính là không biết làm sao mở miệng.
Thi Từ khẽ cười một tiếng, nàng kề sát gò má của Đường Chu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Đường Chu hơi hé miệng cười cười, trong lòng càng mềm nhũn.
Thi giáo sư của cô thật sự rất thích làm nũng.
Nàng cũng thật sự hay làm nũng. . .
Thi giáo sư của cô. . .
Đường Chu nghiêng mặt sang một bên, nhẹ nhàng hôn gò má Thi Từ một cái.
"A ~" Thi Từ câu câu khóe môi, nhéo cằm Đường Chu, được voi đòi tiên hôn lên môi cô.
"Chị. . ." Đường Chu có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, lại theo bản năng ôm cổ của nàng.
"Xuỵt xuỵt. . ." Thi Từ ôm eo của cô, hôn cô thật sâu.
Đường Chu có chút đứng không vững, Thi Từ = ngày càng ôm chặt cô, mãi cho đến khi tiêu hao hết dưỡng khí ngắn ngủi của nhau rồi, Thi Từ mới bỏ dở nụ hôn này. Hai người dán rất chặt, Đường Chu hầu như thiếu dưỡng khí đến mức thở hổn hển.
"Em muốn nói với chị cái gì?" Chóp mũi Thi Từ va vào chóp mũi của cô.
"Em. . ." Gò má Đường Chu đỏ lên, cô căn bản sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, "Em muốn nói với chị, chị có cái gì không hài lòng có thể nói cho em biết."
Ánh mắt Thi Từ mềm lại, "Được."
Thi Từ rất ít khi nói tâm sự với người khác, chớ nói chi là cùng người yêu kể ra, trước đây trong tình yêu, nàng đã quen tự mình tiêu hóa cảm xúc không tốt, không muốn ảnh hưởng đến người yêu của mình, cho dù là Kiều Toa lớn hơn nàng hai tuổi.
Điểm ấy là chỗ không tốt của nàng, tính tình Kiều Toa là kiêu ngạo, ngươi không nói, cô ấy cũng sẽ không chủ động hỏi. Tính cách của cô ấy là nghệ thuật gia, có lúc rất tâm tình hóa, có khi lại rất lạnh lùng, Thi Từ dần dần cảm thấy, tiết tấu tình cảm của các nàng có chút không quá nhất trí, dần dần liền khuyết thiếu ý muốn câu thông lẫn nhau, tình yêu cứ như vậy bị tiêu hao hầu như không còn.
Trước khi oán hận lẫn nhau liền kết thúc là tốt nhất. Đây là nhận thức chung của cả hai.
Hai người bạn gái tiếp đó, Thi Từ thậm chí chưa từng tâm sự một lần.
Nhưng mà, ở trước mặt Đường Chu, trước đôi mắt biết nói đang nhìn chằm chằm của người bạn gái nhỏ hơn nàng mười ba tuổi kia, Thi Từ bắt đầu kể ra.
Rất dễ dàng, rất tự nhiên, nàng nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói một ít chuyện của nàng và Kiều Toa, nói chuyện giữa nàng và cha mẹ.
Lúc bắt đầu, nàng còn có chút tự giác vì là người lớn tuổi hơn giữa hai người yêu nhau, vẫn có thể ngồi nói, dần dần nàng liền nằm thẳng trong lồng ngực Đường Chu, gối lên bắp đùi của cô, ". . . Ông ấy cư nhiên nói với chị rằng rất thất vọng với chị, chị có cái gì không tốt để ông ấy thất vọng chứ, chị mới thất vọng với ông ấy thì có, Đinh nữ sĩ cũng vậy, cũng không nói thay chị, trước đó còn nói chị là tiểu áo bông của bà ấy nữa chứ. . ."
"Hừ hừ!"
Đường Chu vốn đang chăm chú lắng nghe, tới đây, vẫn là không nhịn được nhấp môi cười.
Cô biết lúc này tâm tình của Thi Từ đã chuyển biến tốt, bằng không nàng sẽ không nói ra lời trẻ con như thế. Đường Chu đối với Thi gia ấn tượng rất tốt, nhìn tính cách hai chị em Thi gia cũng rất rõ ràng, bọn họ là ở trong hoàn cảnh có vô tận yêu thương cùng ôn nhu mà trưởng thành.
Cho dù là ma sát, cãi vã, cũng chỉ là tạm thời, bất quá cô nhất định phải đứng về phía Thi Từ.
Đường Chu vuốt ve gò má Thi Từ, ". . . Cho dì Đinh hai người họ một chút thời gian đi."
Lời kia vừa thốt ra, Đường Chu suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, lời này cũng quá bình thường, hơn nữa còn ra vẻ mình lão khí hoành thu (nói chuyện như người già).
"Ý của em là. . . Bọn họ nhất định là quan tâm chị. . ."
Câu này lại quá nhiều lời.
"Chị đương nhiên biết bọn họ đều yêu chị, đều bao dung chị. . ." Thi Từ im lặng một giây, chậm rãi nói ". . . Là chị quá tùy hứng đi "
Đường Chu mỉm cười, "Em cảm thấy chị rất hạnh phúc, chị cũng đáng giá có được rất nhiều rất nhiều hạnh phúc."
Thi Từ sững sờ, từ dưới nhìn lên nhìn chằm chằm cô, lông mi từng cái rõ ràng, lấp lóe, ý cười mềm mại kéo dài, tay đưa tới, vòng qua từng ngón tay của cô, lại giữ ở trong tay của mình.
Sau gáy Đường Chu đều sắp toát mồ hôi, trong đầu chỉ lục ra được một câu nói, ". . . Dì Đinh rất tốt. . ."
Thi Từ rốt cục cười một tiếng, di chuyển đầu ra ngoài một chút, tiếp tục gối lên bắp đùi của cô, thật giống như đang thưởng thức vẻ mặt của cô, "Em thích Đinh nữ sĩ như thế a?"
Đường Chu dừng một chút, mới nói: "Bởi vì dì ấy là mẹ chị. . ."
Thi Từ bị cô chọc cười, "A" một tiếng, mặt Đường Chu ngày càng đỏ, không nói thêm nữa, cô không được tự nhiên né tầm mắt, qua vài giây, cô lại len lén đưa ánh mắt trở lại, phát hiện Thi Từ vẫn đang nhìn mình, ý cười trong suốt, Đường Chu lần này thật sự thẹn, ". . . Đừng nhìn em như vậy nữa. . ."
"Chị nhìn bạn gái của chị cũng không được a. . ." Thi Từ ngồi dậy, mở cánh tay ra, "Thu Thu thật đáng yêu. Lại đây cho chị ôm nào."
Mặt Đường Chu càng đỏ hơn, cô quay người bò tới giữa giường, một bộ không định để ý nàng.
Thi Từ cười đến không ngậm miệng lại được, nắm chặt mắt cá chân bên dưới váy ngủ của cô, động tác của Đường Chu hơi ngưng lại, đã bị Thi Từ ôm vào trong ngực.
Tay Thi Từ không hề rời đi mắt cá chân cùng cẳng chân của cô, chậm rãi vỗ về, dương dương tự đắc mà hạ thấp mặt xuống, "Chị vẫn là ôm được rồi nè!"
Đường Chu hầu như nửa ngồi ở trong ngực của nàng, mùi thơm ấm áp đặc hữu thuộc về Thi Từ bao phủ lấy cô.
Cô có chút hoảng hốt.
Vào đêm này của năm ngoái, cô một mình trôi qua trong ký túc xá lạnh như băng.
Hơn hai giờ trước, cô còn đang suy nghĩ, đêm nay chắc hẳn một mình trải qua tân niên.
Hiện tại cô ở trong lồng ngực của người thương.
Sinh hoạt xác thực đã trở nên tốt đẹp, trước khi Thi Từ xuất hiện, cô chỉ dám vùi đầu đi về phía trước, cũng không dám nghĩ như vậy.
Đường Chu buông lỏng cơ thể, cả người mềm mại tiến đến, nhắm mắt lại, nhất thời không nói, Thi Từ cũng không nói, ôm chặt cô. Hai người không một tiếng động lại ăn ý hưởng thụ lấy thời khắc này.
Nơi xa tiếng pháo hoa vang lên.
"Năm mới đến rồi. Thu Thu." Thi Từ nhẹ giọng nói, "Tân niên vui vẻ."
"Tân niên vui vẻ." Đường Chu nghiêng đầu nở nụ cười với nàng.
Đêm nay Thi Từ có chút dính người, lúc ngủ ôm Đường Chu thật chặt, chân dài còn câu chặt lấy eo của cô.
Đường Chu hơi sốt sắng, cô còn chưa kịp nói cái gì, Thi Từ đã kề sát cô, tóc dài phất ở gò má cùng cần cổ của cô ngứa ngứa, ". . . Cứ ngủ như vậy sao?"
Chỉ cần Thi Từ làm nũng, Đường Chu liền thật sự không có biện pháp nào, nhưng bộ dạng này thật có thể ngủ sao?
Cô nằm ngang, nửa người của Thi Từ dán chặt lấy cô, hơi ấm trong phòng vốn là vừa đủ, nàng kề đến gần như vậy, nhiệt độ nóng từ người của nàng thấm qua áo ngủ mỏng truyền tới đây.
". . . Quá nóng rồi." Đường Chu nhỏ giọng nói.
"Sẽ không a." Trong câu trả lời của Thi Từ còn có tiếng cười.
". . . Có chút nặng." Mặt Đường Chu cũng phát nóng, thanh âm càng nhỏ hơn.
Thi Từ cười nhẹ một tiếng, chân dài đi xuống, chậm rãi lướt qua chân cô, trượt tới mũi chân cô.
"Như vậy không nặng chứ?" Ngón chân Thi Từ câu lấy ngón chân của cô, mềm mại dẻo dai, nho nhỏ mịn màng.
Đường Chu thật không dám động, trái tim cuồng loạn nhảy dựng lên, ". . . Vâng."
Như vậy càng làm người ta hoảng hốt có được không. . .
Các nàng đã thân thiết qua rất nhiều lần, Đường Chu nghĩ tự nói với mình không cần sốt sắng như vậy, nhưng mà cô chính là không khống chế được bản thân. Trước đây cũng không phát hiện loại ánh sáng màu cam này lại ám muội như thế.
Chờ chút, hình như Thi Từ cũng không có ý muốn cùng cô thân thiết, nàng đang suy nghĩ gì a. . .
Đường Chu không dám nghĩ, lặng lẽ nhắm mắt lại, tầm nhìn nhất thời tối lại. Trong bóng tối, có thể cảm giác được khí tức của Thi Từ nghiêng đến gần, nhẹ nhàng vẽ lên gò má của cô, "Em ngủ rồi à? Hả?"
Đường Chu nho nhỏ hít một hơi, hàm hồ ừ một tiếng.
Đầu ngón tay Thi Từ theo gò má của cô rơi xuống, vòng quanh sợi tóc của cô, "Thu Thu. . ."
Đường Chu có chút hoảng, "Em, em muốn ngủ. . ."
"Vậy cũng được. . ." Thi Từ nói xong lời này, hơi thở của nàng liền cách xa, nàng tựa hồ đang nằm xuống bên cạnh.
Đường Chu đếm đến mấy chục lần, mở mắt ra, liếc qua bên cạnh, Thi Từ thật sự nằm nghiêng, nhắm hai mắt lại, cánh tay trơn bóng thả nghiêng trên đỉnh đầu, ngón tay thon dài hơi cuộn lại, móng tay đẹp đẽ trơn tru.
Lồng ngực cô có chút cảm giác trống trải, lại phảng phất như bị kẹo bông mềm lấp đầy, cô nắm tay Thi Từ, cũng nằm nghiêng người nhìn nàng, Thi Từ đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô chăm chú, ánh sáng trong đáy mắt hiện ra ý cười.
"Thu Thu. . ." Thi Từ nhẹ giọng nói: "Em có biết hay không, lúc chị thấy em ở trước cửa nhà chị, chị hài lòng biết bao không?"
Nàng vén tóc mai trên gò má Đường Chu ra, "Chị cảm thấy đó là thời khắc vui vẻ nhất trong nhân sinh của mình."
Đường Chu bị ngữ khí của nàng chấn động, nói nhỏ: "Có thật không. . ."
Khóe môi Thi Từ giương lên, "Thật chứ. Bất quá, bây giờ nếu em hôn chị một chút, chị sẽ càng vui vẻ."
Đường Chu: ". . ."
"Come on, cho chị một cái hôn đầu năm đi. . ." Thi Từ kéo dài thanh âm, cười đến không khí cũng trở nên mềm mại hẳn đi.
Đường Chu không có biện pháp, chỉ là cứ như vậy nhào qua hôn mặt nàng sao? Còn chưa kịp động, cô liền nghe được tiếng tim đập không có quy luật của mình.
Thi Từ bật cười, nhắm hai mắt lại. Một bộ chị không nhìn em em mau tới hôn chị đi.
Kỳ thực Thi Từ không cần cầu xin cô thì cô cũng muốn hôn nàng rồi, nhưng mà lần nào cô cũng không thể chủ động, hoặc là nói không kịp chủ động đã bị yêu cầu, như vậy càng có vẻ mình giống như cô bạn gái quá mức chất phác, quá không rõ phong tình.
Làm thế nào để giảm bớt loại không rõ phong tình này đây?
Đường Chu nghĩ đến hai người đã hôn nhiều lần như thế, nhưng cũng đều là Thi Từ chiếm chủ động, nàng phi thường am hiểu cách trêu chọc cô, kỹ thuật hôn ôn nhu đa tình. Đường Chu vốn là lấy nghĩ vì chuyện này mà chính mình sẽ tồn tại tâm lý ghen tuông, nhưng mà tự nhìn lại trạng thái tâm lý của chính mình hồi lâu, hình như cũng không có gì, .
Thi Từ ở trong mắt của nàng là hoàn mỹ.
Mà bản thân mình. . .
Liền nói về kỹ thuật hôn, các nàng khá là khác biệt, Thi Từ liền là một người trưởng thành bước đi như bay, mà bản thân chỉ là đứa bé tập tễnh học theo, mỗi một bước bước đi đều cần có người lớn cười cổ vũ cùng khuyến khích.
Đường Chu do do dự dự suy nghĩ lung ta lung tung, thấp thỏm bất an, rốt cục cũng hôn lên khóe môi người phụ nữ, Thi Từ gần như cùng lúc đó đáp lại cô, cơ thể của nàng ấm áp, linh hoạt nhích lại gần, ôm qua sống lưng khẽ run rẩy của cô, đem mình và nàng cùng tiến vào trong chăn.
Đường Chu lại nghe được thanh âm của pháo hoa, đây là ngày mà khắp nơi vui mừng, là ngày dành cho người nhà tụ hội, mà trong chiếc chăn nho nhỏ kia, là nơi thân mật nhất dành cho các nàng.
Thanh âm của pháo hoa từ xa mà truyền đến, lại phảng phất rất gần, gần đến nổ tung trong lồng ngực của cô.
"Thu Thu, Thu Thu, " Nhũ danh của cô được nỉ non bên môi Thi Từ, nhịp tim đập của cô theo tiếng nỉ non của nàng nhảy lên từng cái một, môi nàng in trên da thịt cô từng chút từng chút, ôn nhu che kín nơi tư mật của cô.
. . .
"Chị muốn nhìn em một chút. . ." Thi Từ trầm thấp nói.
Trong ánh đèn nửa sáng nửa tối, tất cả tri giác đều bị khếch đại, phảng phất hơi nước hòa vào trong da thịt của các nàng, thậm chí tăng lên trong lúc ma sát giữa chăn đệm và cơ thể.
Đường Chu cắn môi, không có cách nào từ chối yêu cầu của nàng.
Tiếp đó, nàng còn nói: "Chị muốn nghe giọng Thu Thu. . ."
Đường Chu không dám, cũng ngượng ngùng, theo bản năng liền muốn trốn tránh, chỉ là thân thể không nghe lời cô sai khiến, chỉ nghe Thi Từ, hoàn toàn mềm trong lòng bàn tay của nàng.
"Thu Thu, Thu Thu, gọi tên chị. . ."
Cô miễn cưỡng kéo lại một tia ý thức, cô không muốn nhầm lẫn, cô chỉ muốn nhớ kỹ Thi giáo sư của cô, Thi tỷ tỷ của cô, đúng vậy, cô nhớ không rõ buổi tối hôm đó, không nhớ rõ người phụ nữ kia, trong đầu, trong lòng, trên người của cô, chỉ có Thi tỷ tỷ của cô. . .
"Tỷ tỷ, Thi tỷ tỷ. . ."
Thi Từ rất sớm đã muốn nghe cái tên gọi này, nàng rốt cục không hề keo kiệt.
Nàng thử chạm vào, cô liền trầm thấp gọi một câu.
Thời gian Thi Từ nhịn đã rất lâu, thực sự nhịn không được, "Có thể hay không?"
. . .
Hai mắt Thi Từ có chút mông lung, nàng trôi nổi ở trên biển, bãi biển mềm mại trắng như tuyết gọi nàng quay lại, thủy triều tràn qua toàn thân nàng, nàng lạc lối bên trong mảnh ôn hòa mềm mại đó. Nàng yêu thích cực kỳ, đột nhiên, phía trước xuất hiện một dấu ấn nổi mà nàng không thể tưởng tượng, Thi Từ ngây ngẩn cả người, trong ký ức vốn là đã mơ hồ dấu vết dần dần rõ ràng.
Thi Từ không dám tin, như bị sét đánh.
"Tỷ tỷ?" Đường Chu đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cô chậm rãi cuộn mình lại, cơ thể vừa mới nãy còn mãnh liệt run rẩy, hơi chớp mắt, muốn tự đứng lên, bị Thi Từ nghiêng người tới ôm lấy, nàng ôm vô cùng chặt, chặt đến mức Đường Chu đều không thể hô hấp, "Sao, làm sao vậy?"
"Không, chị chỉ muốn ôm lấy em. . ." Thi Từ không để cho cô nhìn thấy vẻ mặt mình, lẩm bẩm nói, thanh âm có một tia run rẩy chỉ có bản thân nàng mới có thể phát giác.
Hai người cứ ôm lấy nhau không có bất kỳ ngăn cản như vậy, Đường Chu nghe được tiếng "ầm ầm" cấp tốc, lúc đầu cô còn cho rằng là của mình, sau đó mới phát hiện là của Thi Từ.
Nàng cũng chưa hoàn toàn. . .
Cho nên, hiện tại cần phải tiếp tục sao?
Đường Chu cũng không hiểu cách phân biệt bầu không khí như thế nào, nguyên nhân có phải là do cô hay không? Vẫn còn cái gì khác mà cô không biết?
"Em. . ." Môi cô mới vừa động, chữ còn chưa kịp nôn rõ ràng, đã bị Thi Từ phong bế môi, không biết có phải ảo giác của cô hay không, Thi Từ hôn và âu yếm còn phải ôn nhu hơn hồi nãy nữa, càng chứa đầy thương tiếc không thể tản ra, còn có một chút cái gì đó khác. . .
Đường Chu mất đi năng lực suy tư, như một dốm lửa nhỏ lan tràn qua cơ thể cô, âm ấm nong nóng, nóng rực giống như những ngày mùa hạ.
Không, bây giờ không phải là mùa hạ, bây giờ là mùa đông.
Mùa đông, tuyết nhỏ rơi xuống, tuyết tích lũy đến mức có thể đóng băng, tuyết đóng băng cho đến mùa xuân sẽ hòa tan thành nước, phá đi lớp đá cứng, hóa thành nước chảy róc rách.
Mùa xuân rốt cục đã đến, mưa nhỏ rơi xuống kéo dài, mưa xuân lẳng lặng mà thấm ướt mặt đường.
Đường Chu ở trong một trận mưa xuân dịu dàng không tiếng động ngủ thiếp đi, cũng tại Thi Từ ôn nhu trong ngực ngủ thiếp đi.
Mưa xuân sẽ ngủ ngon, nhưng cũng không bằng cái ôm ấm áp của người yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui