Xuân Hạ Thu Đông

Thi Từ đứng dậy khoác cái áo ngủ lên, thay Đường Chu đắp chăn kỹ càng, tĩnh tọa ở trên giường một lúc.
Khuôn mặt của Đường Chu khi ngủ rất an tĩnh, lông mi đen dài đổ xuống một cái bóng màu xám đen, giữa cái bóng nốt ruồi lệ cũng yên tĩnh nằm ở đó. Không khí trong phòng như đang dừng lại, chỉ có hô hấp của cô là chuyển động duy nhất.
Thi Từ không biết mình đã nhìn bao lâu, nàng chậm rãi duỗi tay tới, xòe những ngón tay mảnh khảnh ra, cách không trung bao trùm lên con mắt của cô, nhìn như vậy, tỉ mỉ mà nhìn như vậy, tay nàng che mặt cô, chỉ để lại hình ảnh của chóp mũi, môi còn có đường nét của cằm, rốt cục cùng khuôn mặt trong ký ức hợp lại thành một.
Tóc dài.
Khối bớt màu đỏ nơi bắp đùi kia.
Tất cả đều đang đối diện.
Đúng rồi, tại sao nàng lại không nhận ra, nàng từng có cảm giác này.
Đúng rồi, nàng không dám xác định, nhưng mà sự thực lại đột nhiên không kịp chuẩn bị xông tới trước mặt nàng như thế, nàng một chút thời gian giảm xóc cũng không có.
Thượng Đế là đang đùa giỡn nàng, hay đây là một loại chiếu cố đặc hữu? Giờ khắc này trong lòng của nàng chính là hối hận, đau lòng, còn có cảm kích.
Thi Từ nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ về gò má bạn gái mình, hốc mắt của nàng vẫn là đỏ lên.
Nàng cho rằng lúc nhìn thấy cô ở trong phòng ăn chính là lần đầu gặp mặt, hoặc là lần đụng xe ở trên đường trường, ai biết cũng đều không phải. Các nàng đã gặp nhau ở thời điểm sớm hơn.
Kỳ thực buổi tối ngày hôm ấy ở khách sạn nàng liền động tâm, năm đó nàng nên kiên trì nhiều hơn chút nữa nhờ người tra ra tới, nàng tra được đến thực tập sinh ở trường học kia, manh mối cứ như vậy đứt đoạn mất.
Sau đó nàng muốn quên đi, có lẽ là không có duyên phận, nếu quả thật có duyên gặp được, rồi sẽ có một ngày có thể gặp được.
Có lẽ là nàng viện cớ, nàng khi đó mệt mỏi, thế giới của người trưởng thành nào có nhiều toại nguyện như vậy, thật sự tìm ra thì có thể thế nào đây? Hết thảy đều là ẩn số, chỉ có sinh hoạt lúc này của nàng mới là biết trước, có thể khống chế, cũng là quan trọng nhất.
"Xin lỗi, không thể tìm ra em."
"Cám ơn em vẫn bước tới bên cạnh chị. . ."
Hôm sau, Đường Chu thức dậy rất muộn, lúc cô thức dậy, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô. Cô mơ mơ màng màng lướt nhanh phòng một vòng, lại trở lại trên người mình, cô sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được mở chăn ra.
Trên người cô mặc quần áo, là của Thi Từ, chỗ cổ áo có hương thơm thuộc về nàng.
Đường Chu nín thở, đem mặt vùi vào trong, hít sâu một cái, tất cả hình ảnh tối hôm qua đều hiện lên.
Các nàng so với bất kỳ thời khắc nào của trước đây đều phải thân mật hơn.
Các loại ký ức xẹt qua, Đường Chu nhớ tới đêm đầu tiên các nàng tương phùng ở đường trường, cô bị xe Thi Từ đụng ngã, một khắc đó cô căn bản không muốn cùng nàng trò chuyện, phảng phất đã là chuyện của một thế kỷ trước.
Cô nhìn ra phía cửa sổ, rèm cửa sổ cũng chưa mở ra, đây là ngày đầu tiên của năm mới, là ngày thuộc về cô và Thi Từ, một ngày mới tốt lành.
"Tỉnh rồi?" Đang suy nghĩ người kia đi vào, ý cười như đóa hoa sắc màu rực rỡ trong mùa xuân.
Trái tim của Đường Chu giống như bị nai con đột nhiên đâm phải hai lần, "Ừm."
"Bữa sáng xong rồi." Nàng đi tới, kéo cửa sổ đằng trước ra, ánh sáng chói mắt qua đi, là mỹ cảnh sau khi tuyết tan ra, mang theo lục ý của mùa xuân.
"Rửa mặt là có thể ăn." Thi Từ hơi cúi người giang hai tay ra, một bộ muốn ôm lấy cô.
". . . Không cần." Đường Chu kỳ quái xuống giường, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Thi Từ chạy vào phòng vệ sinh. Cô đóng cửa lại, nước ấm áp tràn qua gò má hơi nóng của cô, phảng phất càng thêm nóng.
Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong, quét đi chút ngốc nghếch trên mặt, cơ thể của cô bản thân cô rõ ràng, nhưng mà cô đối với chuyện ôn tồn giữa hai người yêu nhau vẫn không hoàn toàn hiểu rõ, cô mang theo nghi hoặc đi ra.
Thi Từ đang trải giường, lúc nhìn thấy cô mỉm cười nở nụ cười.
Đường Chu sửng sốt một chút, ký ức tối hôm qua lần thứ hai rõ ràng, cô nhìn Thi Từ một cái, thẹn thùng quay mặt đi, dư quang nhìn về phía drap trải giường trên sàn nhà, Đường Chu đi tới ôm lấy, hạ thấp mặt xuống nhẹ giọng nói: "Em cầm đi giặt. . ."
Đứng bên máy giặt, Đường Chu lật qua lật lại, cũng không tìm được dấu vết mà cô tưởng tượng ra, cô càng thêm nghi ngờ.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, "Đang tìm cái gì?"
Động tác của Đường Chu đột nhiên hơi ngưng lại, cầm ga trải giường ngây dại, thả xuống cũng không xong, tiếp tục cầm cũng không phải.
Thi Từ nhịn cười đến gần, từ phía sau ôm lấy cô, lại gọi cô, "Thu Thu. . ."
Đường Chu hơi cúi đầu, cắn môi không nói lời nào, nhưng hai lỗ tai đều đỏ bừng. Thi Từ nhịn không được, nhẹ nhàng cắn, "Thật đáng yêu."
". . . Bắt nạt người. . ." Đường Chu đúng là không phản kháng, chỉ là đầu rũ thấp hơn, tay cũng rủ xuống, còn cầm ga trải giường không thả, phảng phất là theo bản năng muốn tóm chặt thứ gì đó để che dấu.
"A, không bắt nạt Thu Thu." Thi Từ cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, lại ghé sát vào cô, thì thầm nói: ". . . Nếu như em muốn biết thì chúng ta vẫn chưa. . . như vậy."
Đường Chu choáng váng, thoáng trợn to mắt.
Còn, còn chưa làm gì sao?
Da thịt trên cơ thể cô vẫn còn tàn dư xúc cảm giống như tơ lụa đến từ bờ môi của Thi Từ, lại giống mưa xuân ấm áp kéo dài.
"Thích tối hôm qua chị đối với em như vậy sao?"
". . . Em đi ăn điểm tâm."
Đường Chu cơ hồ là chạy trốn tới phòng ăn, trên bàn sớm đã bày xong bữa sáng rất phong phú, sandwich trứng rán, cháo hải sản tươi, rau trộn giấm rán, còn có sữa bò ấm.
Thi Từ cũng chậm rãi đi tới, ngồi xuống.
Đường Chu liếc nhìn nàng, hai tay nàng nâng cằm cười khanh khách chờ cô.
Đường Chu khụ một tiếng, ". . . Ăn thôi."
"Được a." Thi Từ cười nói.
"Cực khổ rồi." Đường Chu nhìn một bàn bữa sáng này, nói cám ơn.
"Phốc, vậy em phụ trách ăn sạch, chị. . . Ừm, chị chỉ ăn khẩu phần của mình." Thi Từ có chút cảnh giác thể trọng của mình.
Đường Chu nhếch môi cười rộ lên, gật gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, bát đĩa được rửa sạch trong máy rửa bát, drap trải giường cũng được giặt ở trong máy giặt, trong phòng ấm áp, Đường Chu làm ổ trong sô pha phòng khách, vốn là đang nhìn một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, lật chưa được vài tờ liền buồn ngủ.
Cô nỗ lực muốn mở mắt ra, ngày đầu của năm mới không thể lười như thế.
Tầm nhìn xuất hiện khe hở, Thi Từ đang nhìn luận văn gì đó, nàng đã làm việc trong notebook trước mặt một giờ rồi, nhưng mà cô thì vẫn hoàn toàn không nhớ được tình tiết trong tiểu thuyết.
Không biết tiến thủ, không có tâm tư dốc lòng cầu học.
Shame~
Đường Chu cảm thấy xấu hổ, vội vàng lên tinh thần tiếp tục đọc sách.
Cũng không lâu sau, cô lại không tự chủ được ngắm Thi Từ.
Khuôn mặt trắng thuần không trang điểm, nhìn qua vẫn có chút mị khí, khóe môi cong tự nhiên, con mắt đen láy có thần, tóc dài tùy tiện chải thấp buộc ở sau gáy, lộ ra độ cong vô cùng đẹp đẽ của hàm dưới.
Đường Chu ngơ cả ngẩn, tối hôm qua tóc của nàng xõa ra, tới lui tuần tra trên người cô để lại xúc cảm như nước như tơ lụa, hết thảy tất cả của nàng đều quá tươi đẹp.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không tự chủ được đỏ mặt, lặng lẽ đem sách nâng cao hơn một chút, chặn lại tầm mắt của chính mình.
Mất tập trung, thay lòng đổi dạ. . .
Chờ chút, hai cái thành ngữ này làm sao phiên dịch thành tiếng Anh, trong đầu cô đều là hồ dán, không có cách nào suy nghĩ, theo bản năng sâu kín thở dài một hơi.
Bấy giờ, bàn học bên kia truyền đến tiếng ghế di chuyển, hình như là Thi Từ đứng lên.
Đôi mắt Đường Chu trừng thẳng vào trong đống chữ cái lít nha lít nhít, sách nâng cao hơn, cái tư thế này là có điểm vặn vẹo, cũng có chút gượng gạo, căn bản không phải dáng dấp nghiêm túc đọc sách, nhưng lúc này cũng phải làm bộ là đang nghiêm túc đọc sách, chỉ là lỗ tai của cô đang dựng thẳng lên.
Thi Từ yên lặng một giây, sau đó là tiếng nàng đi lại, gần rồi, gần rồi. . . Nàng đi tới sô pha. . . Không, nàng đi qua ghế sô pha, đi đến. . . phòng ăn rồi?
Tiếng rót nước, tiếp đó lại là tiếng đi lại, trái tim Đường Chu nhảy lên.
Nhưng mà không có, nàng không có dừng lại, nàng nhẹ nhàng đúng mực đi qua trước mặt cô. . . Về tới bên bàn đọc sách, ngồi xuống?
Đường Chu: ". . ."
Một hơi chậm rãi chìm vào khoang ngực, con mắt chớp một cái, một trang giấy này cơ hồ là dán vào mặt của mình, cô có chút ủ rũ thả xuống, nhất thời khinh bỉ bản thân.
Xem phim nhiều rồi.
Thi Từ căn bản không chú ý tới cô.
Cô tựa gáy sách lên trên đầu gối, toàn bộ phần lưng dựa vào ghế sô pha, nhìn trần nhà.
Một lúc sau, cô có cảm giác liếc Thi Từ một cái, thấy nàng nâng quai hàm, ánh mắt không nháy nhìn cô chăm chú, sau khi cùng cô đối mắt lại lộ ra nụ cười.
Đường Chu: ". . . Chị nhìn cái gì chứ?"
"Nhìn em á. . ." Thi Từ cười.
". . . Không phải chị đang xem tư liệu sao. . ." Đường Chu quay mặt đi.
Thi Từ cười rộ lên, lần này thật sự đi tới chỗ cô, Đường Chu nhịn xuống không nhìn nàng.
Ghế sô pha trũng xuống, Thi Từ giơ tay xoa tóc của cô, "Ai nha, xin lỗi mà, lạnh nhạt Thu Thu nhà ta rồi."
Đường Chu không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, nhưng mà vẻ mặt, phản ứng, động tác của cô, phảng phất sẽ không theo khống chế của cô.
"Chị chính là muốn để em nhìn chị nhiều thêm mấy lần mà, " Thi Từ ghé qua, nghiêng mặt đến sượt mặt cô, cười khẽ, "Để chị ôm đi."
Mặt Đường Chu đỏ tới mang tai, ". . . Chị đi làm việc đi."
"Hết bận rồi." Thi Từ không để ý sự phản kháng của cô, dễ dàng liền đem ôm cô lên trên đầu gối.
"Em muốn đọc sách." Đường Chu giãy dụa người muốn nhặt tiểu thuyết lên.
"Chị với em cùng xem." Thi Từ nhặt quyển tiểu thuyết kia lên, "《Me Before You 》, hm? Tiểu thuyết?"
Trước đó Đường Chu từng bị Trương Tử Nam lôi kéo xem tiểu thuyết cải biên điện ảnh, cậu ta khóc bù lu bù loa, còn mua tiểu thuyết gốc để xem, chỉ là vẫn luôn đặt trên kệ sách ở ký túc xá, bụi bám rơi lả tả cũng không thấy cậu ta lật một tờ, Đường Chu nghĩ mấy ngày tết này cũng không cần quá nghiêm túc xem tư liệu học tập, liền đem quyển sách này đặt ở trong túi.
"Kể về cái gì?" Thi Từ hỏi. Trên giá sách của nàng sẽ không xuất hiện loại tiểu thuyết tình yêu này, nàng cũng lười xem loại tình tiết có vẻ hay ho nhưng thực chất chán ngấy này, còn không bằng làm bạn với con số và công thức.
Người này rõ ràng rất có chủ nghĩa lãng mạn, cũng rất để tâm chuyện yêu đương, cũng biết cách yêu đương thế nào, nhưng lại mười phần mười ham đọc sách đúng chất sinh viên khối khoa học tự nhiên.
Đường Chu mím môi cười yếu ớt, nói với nàng, "Một người trẻ tuổi cao phú soái, có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người có địa vị cao nhưng lại liệt nửa người chỉ có thể ngồi xe lăn, tính cách trở nên chán chường cay nghiệt, nữ chính là người rộng rãi lạc quan cần tiền gấp nuôi gia đình, nhận lời mời tới chăm sóc hắn."
"Quê mùa như vậy?" Thi Từ nở nụ cười.
Đường Chu nhớ tới lúc đó mình cũng cùng Trương Tử Nam nói như vậy, Trương Tử Nam nhìn chằm chằm màn hình máy tính, gật đầu, "Xác thực không có gì mới, nhưng là nam chính hắn đẹp trai a, hơn nữa khẩu âm Anh-Anh, con mắt vừa thâm thúy vừa đa tình, nhìn tui còn nói lời ân ái như vậy, ai chịu nổi a?"
Thi Từ nghe cô nói xong, lòng hiếu kỳ bốc lên, "Em cũng xem phim rồi, em cảm thấy nam chính đẹp trai không?"
Đường Chu nhớ lại một hồi, "Xác thực rất. . ." Cô còn chưa nói hết, Thi Từ nhìn sang, một mặt tựa như cười mà không cười.
". . . Cũng được." Đường Chu đúng lúc đổi từ.
Thi Từ hơi chớp mắt, "Chị ngược lại thật ra có chút tò mò." Nàng thả Đường Chu trở lại ghế sô pha, đứng dậy cầm notebook, lục một hồi, rất nhanh tìm ra cái bộ phim kia, mở ra, "Chị cũng xem thử một chút."
Đường Chu yên lặng chớp mắt, đây là cái thao tác gì? Bất quá cô theo bầu không khí nói, "Vậy em và chị cùng xem nha? Một người xem rất tẻ nhạt."
Một phút mở đầu nam chính cùng bạn gái ở trên giường nói chuyện, mái tóc màu nâu hơi cuộn kim, nụ cười thâm tình sủng nịch, còn có lúm đồng tiền thật sâu hai bên má, lộ ra cơ thể cường tráng, mặc áo sơ mi trắng, giày da Oxford màu nâu, trước khi đi còn hôn bạn gái, không một chi tiết nào mà không lộ ra mị lực.
Thi Từ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Cái kia. . . Hắn chẳng mấy chốc sẽ bị xe đụng phải." Đường Chu nói.
Quả nhiên phút thứ hai, tai nạn xe cộ liền xảy ra, Thi Từ lần thứ hai nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Trời mưa xuống đường gọi điện thoại còn không nhìn đường, quá giỡn chơi."
Kỳ thực cũng không thể nói như vậy, nam chính sốt ruột bận bịu chuyện công việc. . . Nhưng Đường Chu cảm giác mình không nên phát biểu ý kiến.
"Đây là nữ chính sao? Có chút quen?" Thi Từ nói.
"Emilia Clarke, nữ chính trong phim《 Trò chơi vương quyền 》, fan của phim gọi cô ấy là mẹ Rồng. . ." Đường Chu nói.
"A. . ." Thi Từ đối với nữ diễn viên này khả năng chỉ có ấn tượng lông mày nàng ta đặc biệt "sinh động".
"Cô ấy thật đáng yêu. . ." Đường Chu thuận miệng bồi thêm một câu, Thi Từ xoay sang nhìn cô một cái.
Đường Chu lập tức thu miệng lại, có chút đau đầu, nam không thể khen ngợi, nữ cũng không được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui