Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hằng không nhúc nhích.
Cô vẫn ngồi ở trên giường, trên đùi để laptop, chớp mắt.
Khi ngón tay vô tình đụng phải bàn phím, màn hình đen kịt bỗng nhiên sáng lên, cô mới gạt mấy sợi tóc, dịch chuyển máy vi tính khỏi giường.
Triệu Hằng ngồi xổm trước vali, tùy ý lựa chọn một lúc, cô đang do dự xem kéo cả vali đi, hay là chỉ đem một bộ quần áo đi thay.
Cô không thể ở lại đây nữa, cô rất muốn rời đi luôn, nhưng cuối cùng lý trí chiếm thế thượng phong, cuối cùng cô chỉ lấy ra một bộ quần áo, rồi mang theo cả laptop đi.
Xe tải dừng ở cửa tiểu khu.
Đêm đã khuya, xung quanh yên tĩnh như vùng ngoại thành hoang vu, Triệu Hằng quen thuộc ngồi vào ghế cạnh tài xế, Chu Dương giúp cô để đồ ra đằng sau.
"Này." Triệu Hằng đưa thư tới.
Chu Dương liếc cô, cầm thư, vừa xé phong bì vừa hỏi: "Làm sao vậy, có phải có chuyện gì không?"
"Có chuyện gì chứ?"
Chu Dương nói: "Hình như tâm trạng em không tốt?"
Triệu Hằng do dự, nói: "Hôm nay Thôi Tịnh Hà tự tiện đi vào phòng em, còn muốn xem điện thoại của em."
Cô không thích giấu diếm, bị xâm phạm quyền riêng tư, điều này chạm đến điểm mấu chốt của cô.
Huống chi ngọn nguồn việc này hiện tại đang ngồi bên cạnh cô.
Chu Dương nhíu mày, anh nhìn về phía Triệu Hằng, "Cô ta còn làm gì nữa?"
"Không có, cô ta xem điện thoại của em chỉ đơn giản là muốn tìm số của anh, em có cài mật mã." Triệu Hằng liếc phong thư, "Anh xem trước đi."
Ánh mắt Chu Dương hơi trầm xuống, còn muốn nói gì nữa, cuối cùng vẫn không nói.
Anh lấy phong thư ra, cúi đầu xem.
Giấy trắng mực đen, chữ viết cũng không dễ xem, nhưng chính anh cũng viết rất xấu.
Chu Dương chợt nhớ tới chữ Triệu Hằng, mạnh mẽ lại tiêu sái.
Nếu thật sự nét chữ như người, cô quả thực đúng là như vậy.
Chu Dương tập trung, bắt đầu xem tờ đầu tiên ——
A Dương, em chuẩn bị bán căn hộ hiện tại đi.
Chữ Thôi Tịnh Hà không đẹp, nhưng cô ta rất biết nêu ý chính, từ câu đầu tiên đã khiến cho đối phương phải kiên nhẫn xem tiếp.
Phong thư này cô ta viết vào sáng nay.
Ngày hôm qua Triệu Hằng đi trắng đêm không về, Thôi Tịnh Hà ngồi trên ghế sô pha thông đêm.
Đèn để dưới đất tựa như ánh đèn sân khấu, chiếu sáng nhân vật diễn kịch cũng như nhân sinh cuộc sống.
Lúc trước cô ta cho mình là nhân vật chính, hôm nay thân ở trong bóng tối, dưới ngọn đèn duy nhất này, cô ta chối bỏ hai tám năm cuộc đời của mình.
Chỉ ngoại trừ một chuyện ——
Ngoài cha mẹ ra, đã từng có người đối xử rất tốt với cô ta.
Cô ta ở dưới ánh đèn may mắn suy nghĩ, may mà cuộc đời của cô ta cũng không phải toàn là thứ bỏ đi.
Tuy nhiên lúc trước cô ta làm quá tuyệt tình.
Thôi Tịnh Hà quan sát căn hộ.
Căn hộ hơn một trăm năm mươi mét vuông, khu vực tấc đất tấc vàng, chuyện đáng mặt đàn ông duy nhất mà người kia làm cho cô ta, chính là mua cho cô ta căn hộ này, sau đó cũng không để cho vợ anh ta thu lại.
Cô ta thiếu nợ ngập đầu, dựa vào chút tiền thuê nhà Triệu Hằng trả chỉ như muối bỏ biển, không bằng bán đi.
Xung quanh tịch mịch, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ xe thổi vào, Chu Dương đã đọc đến dòng cuối cùng, Thôi Tịnh Hà nói đợi bán xong căn hộ, cô ta sẽ trả tiền, cuối cùng để lại số di động của cô ta.
Chu Dương nhét thư vào túi quần.
Anh nhìn vào trong cư xá, tính giá trị bất động sản.
"Muốn đi tìm cô ta?"
Chu Dương quay đầu, "Không." Dừng một chút, anh nhìn Triệu Hằng giải thích một câu, "Mấy năm trước cô ta thiếu nợ anh, cô ta bảo sẽ bán căn hộ đi rồi trả nợ cho anh."
Triệu Hằng sững sờ, cô không nghĩ tới điều này, "Cô ta muốn bán nhà sao?"
Chu Dương gật đầu, anh không muốn đề cập quá nhiều."Đã muộn rồi, anh đi tìm khách sạn đã." Anh nói.
Xe tải lái đi, được một lát, Triệu Hằng hỏi: "Lại đi chỗ hôm qua?"
"Ừ."
"Tùy tiện tìm nhà nghỉ nào đó đi."
Chu Dương quay đầu, "Rất nhanh là đến thôi."
"Nhà nghỉ đi." Triệu Hằng nói, "Khách sạn đều không sạch sẽ, chỗ nào cũng như nhau."
Lại nhớ ra gì đó, "Hình như gần đây có một cái."
Triệu Hằng chỉ huy anh lái, không bao lâu đã đến.
Cô cầm lên túi máy tính và quần áo đi xuống xe, Chu Dương đi bên cạnh cô, lấy đồ từ trong tay cô.
Hai người vào hỏi phòng, lại bị báo đã không còn phòng trống.
Hôm nay là thứ bảy, phòng trọ chật ních cũng không lạ.
Đã muộn rồi.
Đi ra khách sạn, Chu Dương mở xe, anh vịn cửa, nhìn xa xa, sau đó nhìn về phía Triệu Hằng.
Triệu Hằng đã ngồi vào trong xe, cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Dương hơi do dự, nói: "Chỗ anh rất sạch sẽ, chi bằng đi chỗ anh nhé?"
Triệu Hằng: "..."
Chu Dương đợi vài giây, mới nghe được Triệu Hằng nói: "Chỗ anh có được không?"
"Lúc anh đi ra bọn họ cũng đã ngủ, không có việc gì."
Đã sắp mười hai giờ, qua không bao lâu nữa là hừng đông, Triệu Hằng suy nghĩ, gật đầu đồng ý, "Vậy thì đi chỗ anh."
Trở về chỉ tốn ba phút, lúc Triệu Hằng từ trong xe tải xuống, hơi do dự, Chu Dương đã hất cằm, "Đi thôi."
Triệu Hằng không do dự nữa, đi theo.
Lúc vào cửa cô đè lại cánh tay Chu Dương chuẩn bị bật đèn, Chu Dương nhìn cô.
Đèn hành lang đã tắt, khắp nơi tối đen như mực, Triệu Hằng thích ứng được với bóng tối, sau đó buông tay ra.
Chu Dương suy nghĩ, bật đèn phòng khách, ánh sáng tối hơn rất nhiều.
Anh nhỏ giọng nói: "Vào đi."
Triệu Hằng cởi giày, Chu Dương lấy dép lê của mình đưa cho cô.
Triệu Hằng nhẹ chân nhẹ tay theo anh vào phòng, Chu Dương quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười, anh mở cửa phòng.
Cất xong hai túi đồ, Chu Dương đi lấy gối.
Một mình anh ngủ, gối cũng chỉ có một cái, chiếc kia nhét trong tủ quần áo.
Anh mở cửa tủ, trực tiếp rút ra, để gối lên giường, anh hỏi: "Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì đó không?"
"Không đói." Triệu Hằng nói.
"Vậy em rửa mặt đi?"
Triệu Hằng đã tắm, nhưng còn chưa đánh răng, cô tính ở khách sạn, chỉ mang mỗi khăn mặt, không mang theo bàn chải đánh răng.
Chu Dương vẫy tay, nói: "Đi nào."
Triệu Hằng theo anh đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa nhà tắm, chợt nghe thấy tiếng động, liếc Chu Dương, một giây sau, cô tránh vào trong, tiếng động rõ hơn.
Người nam cùng phòng còn buồn ngủ đi về phía nhà tắm, "Anh vừa về à?"
"Ừ." Chu Dương đè lại tay cầm cửa nhà tắm.
"Anh muốn tắm à? Để cho tôi đi tiểu trước đi."
"Tôi đau bụng, cậu chờ một chút." Nói xong cũng mở cửa đi vào.
Cửa không mở ra toàn bộ, anh giống như chen vào.
Người nam cùng phòng "Aiz" một tiếng, hết cách rồi, anh ta đành phải nhịn tiểu về phòng ngủ.
Chu Dương đối mặt với Triệu Hằng sau cửa, "Đi ăn trộm à?" Anh nói rất khẽ, cũng không giống trách cứ.
Triệu Hằng liếc ra, “Bạn cùng phòng anh đi rồi à?"
Chu Dương không biết, nghe tiếng động chắc là đi rồi.
Triệu Hằng giục anh: "Bàn chải đánh răng đâu?"
Chu Dương từ trong tủ lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới, lại cầm một chiếc cốc kẻ ca rô màu xanh da trời, để bàn chải vào: "Đây là cốc của anh."
"Ừ." Triệu Hằng nhận lấy, chuẩn bị đánh răng.
Cô uống chút nước, nhổ ra súc miệng, mắt nhìn người trong gương nói: "Anh về phòng đi."
Chu Dương không nghe theo, anh liếc cô, bước đến gần hơn, dùng tay gạt tóc cô ra sau.
Triệu Hằng đang đánh răng, cô chạm vào tầm mắt anh qua gương, lập tức cúi đầu tiếp tục đánh.
Chu Dương cứ như vậy thay cô giữ lấy tóc dài, thuận tiện để cho cô rửa mặt.
Đánh răng xong, Triệu Hằng lại vốc nước rửa mặt, tóc dài từ trong tay Chu Dương trượt ra, bỗng chốc bị thấm ướt, Chu Dương vội vàng kéo chúng trở về.
Triệu Hằng nhìn vào gương nở nụ cười, hỏi: "Anh tắm chưa?"
"Tắm rồi."
Lúc Triệu Hằng gửi tin tới anh đã nằm ngủ, sau đó mắc tiểu anh mới tỉnh, khi thấy tin nhắn của Triệu Hằng, cách thời gian cô gửi đã qua hơn một giờ.
Triệu Hằng lấy khăn mặt của mình lau mặt, sau đó Chu Dương lấy đi, gạt bên cạnh khăn mặt Tiểu Á, dịch ra vị trí, treo khăn Triệu Hằng lên.
Hai người ra khỏi nhà tắm, nửa đường Chu Dương tắt đèn phòng khách, trong phòng rơi vào bóng tối, hai mắt nhất thời không có cách nào thích ứng.
Anh quay lại đường cũ, bắt lấy cánh tay Triệu Hằng, im ắng mang cô về phòng ngủ mình.
Triệu Hằng cỡi áo khoác, bên trong chỉ còn một chiếc áo phông màu đen, cô theo thói quen dùng tay gạt mấy sợi tóc dài.
Chu Dương cầm chăn giũ ra.
Hình thể anh cao lớn, lúc khom người làm việc, không hiểu sao càng dụng tâm hơn vài phần so với người khác.
Triệu Hằng để tóc đến trước ngực, yên lặng nhìn bóng lưng cao lớn của anh.
Chu Dương giũ chăn xong, quay đầu.
Hai người đối mặt vài giây, Chu Dương vỗ giường, "Xong rồi." Anh nói.
Triệu Hằng đi qua, bỏ dép lê xuống, tay chạm vào gối, trên lưng cô bị xiết chặt, một thân thể từ phía sau lưng áp xuống.
Mặt cô dán sát vào chăn, bắt lấy cánh tay Chu Dương, lại hỏi giống như tối hôm qua, "Anh không mệt à?"
"Đã là chủ nhật rồi..."
Sau đó qua một lúc, ngay cả ngón chân Triệu Hằng cũng không muốn động, tóc dài dán toàn bộ trên mặt cô.
Chu Dương gạt tóc cô ra, hôn miệng cô một chút, hỏi: "Muốn tắm không?"
"Để ngày mai đi..."
Hiện tại đã là "ngày mai ", Chu Dương không sửa lời cô.
"Ngày mai anh gọi em sớm một chút." Triệu Hằng từ từ nhắm hai mắt nói.
"Khi nào?"
"Sớm chút..."
"...!Ừ." Chu Dương cười, lại hôn cô một chút, sau đó ôm người vào trong ngực.
Má Triệu Hằng cọ vào anh, mê man ngủ.
Mấy tiếng đồng hồ sau, trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức từ điện thoại Chu Dương vang lên, anh lập tức tắt đi, "Dậy thôi." Giọng anh còn mang theo sự khàn khan vừa tỉnh ngủ, anh mở mắt, vỗ người trong ngực.
Triệu Hằng mở không nổi mắt, Chu Dương dán bên tai cô: "Hiện tại bọn Tiểu Á còn chưa dậy, chậm thêm chút nữa bên ngoài sẽ có người."
Triệu Hằng cuối cùng cũng tỉnh lại, cô che chăn trước ngực, tìm quần áo, Chu Dương cũng giúp cô tìm, anh nhấc chăn lên.
Triệu Hằng nhỏ giọng gọi: "Này ——" tranh thủ thời gian che cho mình.
Chu Dương mỉm cười, cuối cùng anh mò được áo lót và áo phông cô bên chân giường.
Mặc quần áo tử tế, Triệu Hằng đi nhà tắm, đợi Chu Dương đi vào cô đã đánh răng xong.
Cô nhìn anh, định đi ra ngoài trước, Chu Dương giữ eo cô: "Không rửa mặt à?"
"Anh đi vệ sinh trước đi." Triệu Hằng nói.
Chu Dương thả người.
Hai người rửa mặt xong, lại quay về phòng ngủ.
Hôm nay Chu Dương muốn đi Hoa Vạn Tân Thành, anh hỏi Triệu Hằng: "Em muốn đi đâu, đợi tí nữa anh đưa em đi trước."
Hôm nay là chủ nhật, không cần đi công ty, cô không muốn về nhà trọ, Lý Vũ San còn phải ở bên chồng con, cô không có nơi nào để đi.
Triệu Hằng cầm túi máy tính trên bàn, suy nghĩ, nói: "Em đi Hoa Vạn Tân Thành với anh."
"Hả?" Chu Dương nhìn về phía cô.
"Đi thôi, hiện tại sớm như vậy, cũng không có nơi nào để đi." Triệu Hằng cầm túi máy tính lên.
Chu Dương không nói gì, anh thay cô xách đồ, hai người trong nắng sớm đi ra cửa.
Đi một lúc, xe dừng ở gần tiệm cơm, Chu Dương nói: "Xuống xe."
Triệu Hằng theo anh xuống dưới.
Hai người vào tiệm, bên trong đã không còn mấy chỗ trống, Chu Dương bảo cô ngồi xuống.
Triệu Hằng đợi không bao lâu, đã thấy Chu Dương bưng hai bát tới tới, trong đó đều là bánh bao hấp.
Chu Dương bỏ xuống nói: "Bánh bao hấp thịt bò."
Triệu Hằng cười hỏi: "À, là cái số lượng có hạn kia?"
"Ừ." Anh lại đi một chuyến, bưng về sữa đậu nành mặn và cháo.
Chờ bọn họ ăn xong, khách mua đồ đã xếp thành hàng dài bên ngoài tiệm.
Lúc đến Hoa Vạn Tân Thành còn chưa đến 7:30, Chu Dương mang ghế ra ngoài ban công, bảo Triệu Hằng ngồi ở đó.
Anh bắt đầu làm việc, lúc chuyển bàn gỗ anh nhìn qua, Triệu Hằng phát hiện được tầm mắt anh, cũng nhìn lại anh, cuối cùng đã để ý đến cái bàn, cô vuốt mái tóc dài, ánh mắt chếch sang một bên.
Chu Dương cúi đầu cười.
Triệu Hằng ôm máy tính làm việc, trong phòng thỉnh thoảng có tạp âm truyền đến, cô cũng không chê ồn.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, còn có thể trông thấy Chu Dương đứng trên bàn gõ đỉnh.
Trong miệng anh ngậm đinh, quần rất bẩn, lúc làm việc rất tập trung.
Có lẽ là nhìn quá lâu, cô đột nhiên giật mình khi nghe thấy tiếng đập cửa.
Chu Dương ngừng lại, nhìn về phía cửa, chuẩn bị đi mở cửa.
"Để em." Triệu Hằng đứng dậy.
Chu Dương không nhúc nhích, anh lại tiếp tục gõ đinh, nghe được cửa mở ra, anh mới nhìn qua.
Một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, quần áo có chút quen mặt, bà ta lớn tiếng khóc: "Hằng Hằng, con thực sự ở chỗ này!".