Nhà trọ mới sát đường, sáng sớm bên dưới xe đến xe đi, cửa sổ thủy tinh tương đối cách âm, có thể ngăn cản hơn nửa tiếng động, nhưng không ngăn nổi tiếng còi.
Còi kêu vài lần, Triệu Hằng cuối cùng bị đánh thức.
Cô buồn ngủ cố mở mắt, trong phòng nửa sáng nửa tối, bức rèm màu xanh đậm không che được hết ánh sáng, giúp người phân biệt được thời gian.
Cô được người phía sau ôm lấy, lưng kề sát ngực đối phương, trên người ấm áp, cô không dậy nổi, còn muốn nhắm mắt.
Cô cử động, muốn xoay người, vòng tay trên bụng cô lại chặt thêm.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói khàn khàn.
"Vâng..." Không trở mình được, cô đành phải quay đầu, "Mấy giờ rồi?"
"À......" Chu Dương lười biếng giang hai tay cánh tay, kiếm điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn nói, "Vẫn chưa tới 6:30."
"Sớm như vậy."
"Bị dưới lầu đánh thức à?" Chu Dương hỏi.
"Vâng." Triệu Hằng lại buồn ngủ, đầu cô trở về với gối, nhắm mắt lại, "Tiếng còi hơi dọa người."
"Ha——" Chu Dương bật cười, tiến đến trên gương mặt cô, "Còn ngủ nữa à? Đợi tí nữa lại bị dọa."
"Sao nhiều người thích ấn còi như vậy." Triệu Hằng vẫn nhắm mắt.
"Xe chưa đi nên phải làm vậy."
"Sao anh biết xe còn chưa đi, đã lâu như vậy rồi mà."
"Nghe được ra, xe kia đang đợi người, không phải trên đường cái, ngay dưới lầu."
Triệu Hằng bị cơn buồn ngủ vây lấy, không tin cười, "Thần kì như vậy à, cái này cũng có thể nghe được."
"Không tin à?" Chu Dương cọ xuống gò má cô, "Vậy đánh cược với em nhé."
Triệu Hằng cảm giác mình không ngủ được nữa, cô mở mắt ra, ánh mắt hơi nghiêng ngắm khuôn mặt phía trên cô.
Chu Dương đã ba mươi, suốt ngày làm bạn với bụi, nhưng dường như không có vấn đề về lỗ chân lông, tình trạng làn da tương đối tốt.
Ngũ quan anh rõ nét, có sự hào phóng của đàn ông phương bắc, nhưng nhìn không ra sự ngang bướng, có lẽ khi anh nói chuyện hành động đều quá chín chắn nên che đậy được tất cả.
Triệu Hằng hiện tại còn cảm giác được toàn thân đau nhức như bị nghiền áp qua, liếc anh, đáng tiếc Chu Dương không nhận ra.
"Đánh cuộc không, hả?" Chu Dương cúi đầu hỏi.
"Được, đánh cuộc gì?" Triệu Hằng hào hứng.
Chu Dương vuốt mái tóc dài của cô, khẽ mổ một cái lên cổ cô, "Đánh cược cái này..."
Triệu Hằng ở dưới chăn đạp anh một cái.
Chu Dương xoa chân cô.
"Ừ..."
Chu Dương khẽ cười, cuối cùng cắn cổ cô một cái, xoay người, cũng không mặc quần áo, cứ thế đi đến bên cửa sổ.
Anh kéo rèm ra nhìn xuống, quay đầu lại nói: "Em qua đây xem."
Triệu Hằng không tin: "Xe ở bên dưới?" Cô chống vào giường, muốn tìm quần áo phủ thêm.
Chu Dương ngại cô chậm, vọt vài bước, vén chăn lên, ôm lấy người.
"Á..." Triệu Hằng kêu lên.
Chu Dương ôm cô đến bên cửa sổ, đứng sau lưng cô, anh kéo rèm chỉ dưới lầu: "Nào, trông thấy xe chưa?"
Dưới lầu thực sự có chiếc xe màu đen đang đỗ, hình như đang đợi người, nhưng chủ xe chả có chút tố chất nào.
Triệu Hằng đang muốn phản bác, "Bíp —— bíp —— "
Tiếng còi chói tai lại vang lên, chủ xe từ cửa sổ xe chui ra, gọi lên trên: "Moá nó còn chưa xong à—— "
"Được rồi, giục cái cha anh!"
"Nhìn thấy chưa?" Chu Dương dán sát vào lỗ tai cô hỏi.
Triệu Hằng kì quái: "Sao anh lại nghe ra được?"
"Anh dậy sớm hơn em một chút."
"Thế thì sao?" Triệu Hằng hỏi.
"Anh nghe được người kia vừa quang quác quát tên vừa bấm còi."
Triệu Hằng: "..."
Chu Dương đứng vững sau cô, Triệu Hằng bị ép tới dán sát vào cửa sổ.
Rèm cửa vừa kéo lên không lâu lại bị kéo xuống, nắng sớm như ẩn như hiện.
Triệu Hằng quay đầu lại: "Anh lừa đảo!" Cũng chỉ nghẹn ra được một tiếng này, cuối cùng không còn sức nói chuyện.
Chu Dương nâng chân cô lên tiến vào, Triệu Hằng một tay bám lấy khung cửa sổ, một tay bắt cẳng tay anh, không dịch nổi người, thân bất do kỷ.
Một lúc sau, Chu Dương vác người lên khỏi mặt đất, ôm lại trên giường, lại hôn cô một lúc, tay không rời khỏi cơ thể cô.
Triệu Hằng cảm thấy mình còn đang run, cánh tay cũng không nâng nổi.
"Chết người rồi..." Cô không còn sức mà nói.
Chu Dương cười, giữ cằm cô, hôn cô một cái, lại xuống giường đi lấy thuốc và bật lửa, vừa châm vừa đi về giường.
Anh dựa vào đầu giường, đặt bật lửa sang một bên, rút hai tờ khăn giấy gạt tàn thuốc.
Sau đó nhả khói kéo người nằm trên gối, gạt tóc cô hỏi: "Hôm nay có phải đi làm không?"
"Có." Triệu Hằng dán lên cánh tay anh ngủ.
"Vậy anh đưa em đi."
"Không cần, em quan sát rồi, bên ngoài có trạm xe buýt."
"Ừ."
Ngón tay Chu Dương vuốt ve môi cô.
Vừa rồi dán vào cửa sổ, cô không dám kêu ra, cắn môi đến hiện cả dấu.
Rít vài hơi thuốc, anh hỏi: "Trong nhà có đồ gì ăn không?"
"Còn chưa mua." Triệu Hằng qua sự nhắc nhở của anh mới nghĩ ra.
"Vậy anh đi mua ít đồ ăn sáng, em ngủ tiếp đi."
"Vâng."
"Muốn ăn gì?".
truyện tiên hiệp hay
Triệu Hằng suy nghĩ: "Mua thứ gì đó có nước đi."
Chu Dương đã biết, "Vậy anh đi mua.
Ngủ đi."
Anh ngậm điếu thuốc rời giường, mặc quần vào, bóc lớp nilon từ khăn mặt và bàn chải Triệu Hằng mới mua.
Từ nhà tắm đi ra, anh mặc áo vào, cầm chìa khóa của Triệu Hằng đi ra ngoài.
Bên này tiệm ăn uống không ít, Chu Dương nhìn qua mấy nhà, không cảm thấy quán nào ngon.
Thời gian còn sớm, Triệu Hằng còn đang ngủ, anh dứt khoát cưỡi xe đi tiệm cơm.
Lúc đạp xe không cẩn thận dùng sức quá mạnh, khớp chân nhói lên, đầu xe hơi lệch đi.
Cô gái phục vụ kia vừa hay nhìn thấy, cười gọi anh: "Cẩn thận."
Chu Dương cười, đỗ xong xe tới mua đồ ăn.
Trong tiệm sáng sớm ầm ĩ, nhiều người cất giọng nhao nhao, không cẩn thận nghe sẽ không hiểu.
Chu Dương mua sữa đậu nành mặn và mì hoành thánh, còn có bánh bao hấp thịt bò và bánh bao, trong xe có giỏ để.
Trở lại nhà trọ, người trên giường còn chưa tỉnh.
Chu Dương để đồ xuống, vươn vai một cái, cắn một miếng bánh bao, anh đi đun nước.
Nước sôi, anh đã ăn xong hai cái bánh bao, vẫn không đánh thức người, anh nhặt hết rác ném vào thùng, lại cầm cây lau nhà kéo hai cái.
Đi đến ghế sô pha nghỉ ngơi, anh nhìn bụi trên ghế sô pha, quay đầu lại lấy khăn lau.
Triệu Hằng nửa mê nửa tỉnh trở mình.
Căn hộ nhỏ này, phòng khách và ngủ không lắp tường ngăn, chỉ là phòng ngủ cao hơn một đoạn, không gian chỉnh thể nhìn rộng hơn không ít.
Cô nghiêng người chỉ thấy Chu Dương xoay người đứng trước sô pha."Anh đang làm gì thế?" Cổ họng cô khát khô, lười biếng hỏi.
"Hả?" Chu Dương đứng thẳng nhìn về phía cô, "Tỉnh rồi?"
"Vâng." Triệu Hằng chống tay lên gối, vẫn nằm như trước, "Làm gì vậy?" Cô hỏi.
Chu Dương giơ khăn lau, "Lau ghế sô pha."
"Lau ghế sô pha?" Triệu Hằng khó hiểu.
Chu Dương liếc cô, cũng không giải thích, tiếp tục xoay người lau.
Triệu Hằng vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi mơ màng, cô bất giác kịp phản ứng, sửng sốt, bắt lấy một chiếc gối khác bên cạnh, không có.
Chu Dương liếc thấy động tác của cô, mỉm cười, ném khăn lau sang một bên, đi qua nói: "Nhanh lên, đồ ăn sáng sắp nguội lạnh cả rồi."
"Ừ."
Chu Dương kéo gối cô qua một bên, xoa mặt cô: "Dậy nào."
Triệu Hằng lúc này mới che chăn ngồi dậy, nói: "Anh quay mặt vào tường."
Chu Dương nhíu mày.
"Nhanh lên."
Chu Dương không biết trong hồ lô cô bán loại thuốc gì, không hỏi nhiều, anh quay mặt vào tường nói: "Làm gì thế?"
"Đợi chút."
Triệu Hằng vén chăn lên, xuống giường vội vàng chạy vào nhà tắm, đụng vào cửa một cái.
Chu Dương sửng sốt, nhìn giường không có một bóng người, ánh mắt liếc qua dép lê trên sàn nhà, lại nhìn cửa nhà tắm đóng chặt.
Anh buồn cười, tay chống tường cười ra tiếng.
Cười một lúc, anh nhặt dép lê lên, đi đến cửa nhà tắm ném xuống mặt đất, gõ cửa nói: "Mở cửa, đi dép vào."
"Đợi tí nữa đi."
"Có mang theo quần áo không?"
"Không, anh giúp em cầm khăn tắm tới đây."
Chu Dương mở tủ quần áo ra hỏi: "Để ở đâu?"
"Hình như là cùng chỗ với áo len, anh tìm thử xem."
Chu Dương lật đống áo len, lấy được khăn tắm màu trắng, đưa qua cho cô.
Gõ cửa, "Của em này."
Cửa mở ra một khe hở, bàn tay ướt sũng vươn ra, Chu Dương lách vào, người ở bên trong gọi: "Này —— "
Chu Dương giữ cửa đẩy ra, bọc người vào khăn tắm, khẽ cười: "Còn chỗ nào chưa thấy đâu, em đang bịt tai trộm chuông à."
Triệu Hằng giữ mái tóc ướt, lườm anh, bật cười theo, "Buộc cho chắc đấy."
Chu Dương nghe theo, buộc chặt, buộc quanh vòng ngực Triệu Hằng, anh cúi đầu hôn một cái, Triệu Hằng khẽ đẩy anh.
Chu Dương ngẩng đầu: “Toàn là nước."
Triệu Hằng: "..."
Chu Dương xoa gáy cô, cười nói: "Mau lau tóc đi."
"Anh đừng gây chuyện." Triệu Hằng đẩy anh đi ra.
Chu Dương đi vào phòng bếp hâm nóng sữa, Triệu Hằng sấy khô tóc vừa vặn ra ăn.
Bàn ăn màu trắng hình tròn không lớn, hai người cùng nhau ngồi, Triệu Hằng ăn một miếng bánh bao hấp thịt bò, hỏi: "Anh chạy tới tiệm cơm mua à?"
"Ừ."
"Gần đây không bán đồ ăn sáng sao?"
"Có, nhưng anh thấy không được ngon, dù sao có thời gian, dứt khoát đi đến đó mua."
"...!Ừ."
Ăn sáng xong, Triệu Hằng trang điểm đơn giản, cùng Chu Dương đi xuống lầu.
Chu Dương một mình đi lấy xe, lúc xe tải đi ra, trải qua trạm xe buýt, anh quay cửa kính xe xuống, lướt qua nhìn.
Hôm nay gió lớn, tóc Triệu Hằng bị thổi tán loạn, cô kéo tóc, nhìn qua xe, cười với người bên trong, "Nhìn đường!" Cô cảnh cáo.
Chu Dương cười gật đầu.
Xe tải lái về cư xá, thay đổi quần áo, anh kéo Tiểu Á đi Hoa Vạn Tân Thành.
Tiểu Á ngồi ở ghế bên cạnh khoa tay múa chân: Đêm qua anh không về nha.
Chu Dương quét mắt, nói: "Đang lái xe, không nhìn tới."
Tiểu Á không quấy rầy anh nữa.
Đã đến Hoa Vạn Tân Thành, Chu Dương mới nhớ tới chỗ đồ ăn kia, anh từ phía sau xe lấy ra mấy thứ đồ ăn vặt, đưa cho Tiểu Á: "Đây là Triệu Hằng bảo tôi cho cậu."
Tiểu Á ngạc nhiên, khó hiểu nhìn anh.
Chu Dương không giải thích thêm.
Hai người làm việc cả ngày, Chu Dương cẩn thận để ý tay, nhưng vẫn chạm vào miệng vết thương, may mà chuyện còn lại không nhiều lắm, đóng đỉnh xong là có thể kết thúc công việc, anh tranh thủ thời gian liên hệ với bên sơn, xác nhận thời gian với đối phương.
Nói chuyện điện thoại xong, anh dò xét phòng ở, tính nhẩm quá trình lắp đặt thiết bị kế tiếp, cuối tháng tư xong việc vẫn còn hơi gấp.
Chạng vạng tối thu dọn đồ đạc rời đi, anh đưa Tiểu Á trở về, lúc Tiểu Á xuống xe thấy anh không có động tĩnh, hỏi anh: Làm gì vậy?
Chu Dương aấn điện thoại nói: "Cậu về trước đi."
Tiểu Á: Anh thì sao?
Chu Dương cúi đầu xem điện thoại không phát hiện, Tiểu Á lên xe đẩy anh, lại hỏi một lần: Anh thì sao?
Chu Dương nói: "Tôi có việc."
Tiểu Á: Anh không ăn tối à?
"Không, cậu ăn đi."
Tiểu Á thông minh xuống xe, trước khi đi không quên mang đi những đồ ăn vặt nhập khẩu Nhật Bản kia.
Chu Dương lại khởi động xe, điện thoại bật loa ngoài, đợi đầu kia bắt máy, anh hỏi: "Có muốn đi ăn chút gì không?"
"Không cần, buổi chiều em về sớm đi siêu thị rồi."
"Nấu ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?"
"Ở nhà thôi, em mua đồ ăn rồi."
"Vậy em đợi một lát, anh về nấu."
"Vâng, em đi sơ chế đồ ăn đã."
Chu Dương đi tới nhà trọ, lên lầu gõ hai cái, chờ một lát bên trong mới mở.
Triệu Hằng xắn một bên tay áo, trên tay toàn là nước, bên tay áo kia đã hơi ướt.
Chu Dương vào nhà, vừa giúp cô xắn tay áo, vừa hỏi: "Mua gì rồi hả?"
"Xương sườn, cần tây và cà chua."
"Để anh, em ngồi đi."
Triệu Hằng không khách sáo, cô nhường vị trí phòng bếp.
Chu Dương xào rau rất nhanh, lúc ăn cơm gọi Triệu Hằng, cô chưa làm xong việc chỉ lên tiếng.
Chu Dương ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhìn cô một lúc, không còn cách nào khác lại cười giục cô: "Ăn xong làm tiếp, nhanh lên."
Triệu Hằng bỏ máy tính xuống, đi qua ngồi, kẹp một miếng cần tây, dạ dày đã có thứ lấp vào, người cũng thả lòng.
Sau khi ăn xong Triệu Hằng rửa bát, Chu Dương đi tắm trước.
Lúc Triệu Hằng dọn dẹp bát đũa trông thấy trên ghế ngồi có ít mảnh gỗ vụn, cô cầm khăn lau sạch sẽ.
Chu Dương tắm xong, mới nhớ tới vấn đề khăn mặt, tối hôm qua anh cầm của Triệu Hằng tùy tiện lau vài cái, cũng không dám lau cẩn thận.
Anh tắt vòi nước, đang muốn gọi người, bỗng nhiên chú ý tới trên kệ khăn mặt có thêm mấy cái.
Một lát sau, anh buộc khăn tắm mới đi ra, Triệu Hằng vẫn còn rửa bát.
Anh đi đến phòng bếp rót nước, uống vài ngụm, anh đi đến phía sau cô, khẽ giữ người cô, nghiêng người hôn cô một cái.
Triệu Hằng nhếch môi nói: "Trong tủ lạnh có hoa quả, tự đi lấy."
"Ừ."
Chu Dương dứt khoát đi lấy, rửa sạch hoa quả.
Đợi Triệu Hằng tắm rửa xong, Chu Dương kéo rèm xuống, hai người ở trên giường giày vò một lúc.
Triệu Hằng thực sự không chịu được, cuối cùng thoáng cắn bả vai anh, nước mắt đều rơi xuống.
Chu Dương thoả mãn ôm chặt lấy người, vùi đầu ở cần cổ cô, có cảm giác thoải mái sau khi mệt mỏi.
Đang muốn ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên, người trong ngực nhíu mày: "Bên ngoài..."
Chu Dương xoa nhẹ cô, bỏ qua sự mệt mỏi nói: “Anh đi mở, em ngủ tiếp đi."
"Ừ..."
Chu Dương mặc quần vào, ngoài cửa chuông không ngừng reo, anh cầm áo, đi tới cửa, từ mắt mèo trông thấy người bên ngoài, mặt anh thoáng đen lại, áo cũng lười mặc vào.
Chu Dương mở cửa ra, khuôn mặt người ở phía ngoài cứng đờ.
"Có việc gì?" Chu Dương một tay chống khung cửa, không hoan nghênh hỏi.
Chủ nhà cười: "Không có gì, trong nhà hết xì-dầu, muốn qua mượn một ít."
"À, nhà tôi cũng không có.
Còn có việc sao?"
Chủ nhà quan sát người trước mặt mình trần, thân thể rắn chắc cường tráng, âm thầm mắng một tiếng, cười nói: "Không có không có, vậy không còn việc gì nữa, xin lỗi."
Chu Dương đóng rầm cửa lại.
"Chủ nhà?"
Chu Dương quay người, "Ừ, muốn hỏi em mượn xì-dầu."
Triệu Hằng nằm trên giường cười, "Thần kinh..."
Chu Dương khoá xích cửa lại, nói: "Đồ hèn mọn bỉ ổi, nhìn là muốn đánh."
Không còn buồn ngủ, anh quay về phòng khách cầm thuốc lá, đang muốn hút, bỗng nhiên nghe thấy Triệu Hằng nói chuyện.
"Đúng rồi —— "
Chu Dương châm thuốc nhìn cô.
Triệu Hằng nói: "Gạt tàn thuốc tại trong túi nilon, em quên lấy ra rồi."
"Ừ...." Chu Dương híp mắt hút thuốc, đi phòng bếp, tìm được gạt tàn trong túi, tháo lớp nilon, nói, "Tìm được rồi."
"Ừ." Triệu Hằng nói tiếp, "Trong túi em có chìa khóa dự phòng, buổi chiều mới đánh thêm, cho anh đấy."
Chu Dương sửng sốt, ngậm điếu thuốc lục túi cô.
Không tìm được, "Để chỗ nào vậy?" Anh hỏi.
"Trong túi, tìm ở túi kép xem."
Ngón tay Chu Dương với vào túi kép, cuối cùng sờ được một cái chìa khóa, anh chà xát hai cái, sau đó bỏ vào chùm chìa khoá của mình.
Anh tiếp tục tháo nilon trên gạt tàn thuốc, tháo xong để lên bàn, gạt tàn thuốc vào.
Anh gãi đầu, hút nốt mấy ngụm cuối cùng, nghiền tắt mẩu thuốc, cởi quần trở lại trên giường, ôm người vào trong ngực.
Ngay cả đồ tắm rửa cũng không có, ngày mai còn phải mang thêm quần áo, anh ôm người nghĩ..