Mấy phút sau, Tiểu Á cầm hết đồ vật từ trong xe tải lên lầu, phát hiện cửa lớn đã khoá, cậu dùng sức gõ mấy cái, đợi một lúc, cửa mới từ bên trong mở ra.
Cậu cũng chả để ý, giao dụng cụ cho Chu Dương.
Chu Dương lấy đi dụng cụ, khoá cửa lại, nói với Tiểu Á: "Lần sau ra vào nhớ khoá cửa."
Tiểu Á trừng lớn mắt: Tại sao? Bất tiện lắm.
Chu Dương nói: "Tránh bụi thổi từ hành lang."
Nghe được lý do vớ vẩn như vậy, Tiểu Á càng thêm mơ hồ.
Chu Dương cũng không nhàn rỗi, khẩu khí hơi nóng nảy: "Tranh thủ thời gian làm việc, làm sớm nghỉ sớm!"
Tuy nhiên Tiểu Á cũng không nghe ra được sự khác thường trong giọng của anh, cậu nghe lời gật đầu.
Cho đến khi ngồi trên xe buýt, Triệu Hằng mới vứt hết hình ảnh nhìn thấy ra sau đầu.
Cô có quá nhiều việc cần làm, muốn bỏ qua thứ gì cũng rất dễ dàng.
Thời gian dọn nhà gấp gáp, Triệu Hằng về đến nhà lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô chọn kĩ đám đồ điện trong nhà, chỉ mang đi thứ hữu dụng, thứ gì bán được sắt vụn thì bán.
Cô đã học được bài học cho thói mua sắm hoang phí của mình, lần này sắp xếp lại quần áo đầy ắp hai vali và sáu thùng giấy lớn, trong đó còn có chiếc túi hàng hiệu hơn một vạn Chu Dư Vĩ mua cho cô, cô mới dùng được có mấy lần, túi còn mới tinh.
Triệu Hằng ôm túi, ngồi trên sàn nhà ngây người, quyết định sau này sẽ bán túi đi.
Thứ nhiều nhất còn lại là sách, đầy tám thùng giấy từ khi cô học tiểu học đến giờ.
Căn phòng mới thuê chỉ có bảy mét vuông, chủ thuê nhà không cho phép cô sử dụng quá nhiều không gian bên ngoài.
Bởi vậy ngày hôm sau, Triệu Hằng chuyển những thứ kia đến bên trong xe mình, lái đến Hoa Vạn Tân Thành.
Thang máy đi đến tầng mười, cô dùng một vali chống cửa, mang dần đám đồ còn lại ra ngoài, sau khi chuyển xong mới phát hiện cửa phòng 1003 đóng chặt.
Cô nhíu mày, thử gõ cửa, đợi mấy giây không có người lên tiếng, cô định móc chìa khóa, cửa đột nhiên mở ra, cô mặt đối mặt với người bên trong.
Đối phương dường như sững sờ nửa giây, sau khi gật đầu chào hỏi mới tránh ra quay lại tiếp tục làm việc.
Triệu Hằng không nhờ người hỗ trợ, cô khom người, ra sức kéo đống đồ vào trong phòng, mang vào trong phòng nhỏ.
Một điếu thuốc ngày hôm qua đã có tác dụng, Tiểu Á nhìn thấy tình hình cô không ổn.
Cậu thấy đối phương vận chuyển vô cùng cố sức, dừng việc, lấy di động đánh ra một chuỗi chữ, mang qua cho cô xem.
Tiểu Á: Cô muốn để những thứ này ở chỗ nào?
Triệu Hằng cũng lấy di động ra đánh chữ: Tôi đặt ở bên trong phòng nhỏ, có ảnh hưởng tới công việc của các cậu không?
Tiểu Á: Tôi có thể đọc được khẩu hình miệng.
Không có vấn đề gì, cô cứ để trong góc đi.
Triệu Hằng tiếp tục chuyển, Tiểu Á cũng tới giúp cô, hai người nhanh chóng chuyển hết đồ bỏ vào góc.
Triệu Hằng: "Cảm ơn."
Tiểu Á cười hất tay.
Triệu Hằng xong việc thì đi luôn.
Cô đi được nửa phút, Chu Dương đứng trước đống thùng giấy, gõ lên mặt thùng, hỏi Tiểu Á: "Bên trong đựng gì thế?"
Tiểu Á lắc đầu: Không biết.
Chu Dương không xen vào nữa, anh bật một ca khúc trong di động, vừa nghe vừa làm việc, Tiểu Á hỗ trợ anh, học rất nghiêm túc.
Chu Dương hỏi cậu: "Tết cậu có về không?"
Tiểu Á: Còn chưa xác định, em phải hỏi chị gái đã.
Chu Dương: "Chị cậu còn chưa thi xong cuối kì sao?"
Tiểu Á: Đã thi xong rồi, nhưng chị ấy còn phải làm thêm.
Tết anh về à?
Chu Dương lắc đầu, nói: "Không."
Không qua bao lâu, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiểu Á không nghe thấy, cậu còn đang làm việc.
Chu Dương nhíu mày, trong lòng suy đoán, đi qua mở cửa.
Quả nhiên, lại là cô.
Còn chưa suy nghĩ xong, đã thấy đối phương cúi người, bắt đầu kéo thùng giấy vào trong.
Chu Dương: "..."
Hộp giấy còn chưa được dán kín, bên trong là bàn ghế, còn có đồ điện và đồ gia dụng trong nhà.
Xe Triệu Hằng là Polo thông thường, nhỏ nhắn giá cả hợp lí, song không đựng được nhiều đồ, cô phải chia ra hai chuyến chuyển.
Người phía trước chặn đường, Triệu Hằng nhìn thấy ống quần đầy bụi của đối phương, cô ngẩng đầu.
Lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Chu Dương thấy rõ gương mặt mộc của cô, có lẽ là do ra sức khuân đồ, gò má trắng của cô ửng đỏ, màu môi cực nhạt, sắc mặt cũng không tốt.
Chu Dương tự giác bỏ đi, cũng không giúp đỡ.
Triệu Hằng vẫn không gọi người hỗ trợ.
Tiểu Á nhìn thoáng qua, lần này không nhúc nhích, cậu tiếp tục làm việc.
Tiếng thùng giấy ma sát với nền nhà đứt quãng vang lên, Chu Dương ngồi ở bên bệ cửa sổ, trong miệng ngậm linh kiện, trên tay bận rộn.
Anh cũng không ngẩng đầu lên, đá người bên cạnh một cái.
Tiểu Á nhìn anh.
Chu Dương hất cằm.
Tiểu Á hoang mang nhìn, đợi Chu Dương lại khẽ đá thêm cái nữa, cậu mới bỏ đồ trong tay xuống, chạy tới làm chân sai vặt cho người ta.
Cuối cùng đã xếp xong đồ, lúc Triệu Hằng đi ra, lại nghe thấy trong điện thoại người nọ phát ra ca khúc nghe thấy lần trước, giọng nữ biếng nhác rất đặc biệt, đã gần đến phần cuối, lúc cô chia thuốc cho Tiểu Á, điện thoại đã chuyển sang ca khúc khác rồi.
Triệu Hằng nói cảm ơn, liếc người đang cắt ống cách đó không xa, cô lại rút ra một điếu thuốc, nói với Tiểu Á: "Tôi sẽ không quấy rầy anh Chu làm việc, cậu giúp tôi đưa cho anh ấy nhé."
Tiểu Á gật đầu.
Chu Dương không nghe thấy bọn họ nói gì, một điếu thuốc đưa tới trước mặt, lúc anh ngẩng đầu cửa lớn vừa vặn đóng lại.
Tiểu Á: Cô ấy cho đấy.
Chu Dương liếc điếu thuốc lá không nhúc nhích, anh cắt nốt ống, làm xong cuối cùng mới cầm lấy điếu thuốc, ngậm vào trong miệng.
Cùng ngày hôm đó Triệu Hằng chuyển đến phòng trọ mới, nữ chủ nhà vẫn đeo kính râm như cũ, cô cũng không có gì để trao đổi với đối phương, dọn dẹp quần áo, mang theo hộp đồ từ công ty về, sắp xếp lại đồ đạc bên trong.
Cô để quyển lịch Tết của công ty lên tủ đầu giường, xem qua tờ thứ nhất, lại lật đến tờ thứ hai xem khi nào là giao thừa.
Qua mấy giây, cô dừng lại một chút, lại xem tờ thứ nhất, liếc toàn bộ ngày.
Hôm nay là ngày 20 tháng 1 năm 2016, âm lịch là ngày 11 tháng chạp, cách giao thừa còn mười bảy ngày.
Năm 2016 âm lịch không có lập xuân.
Đây là một năm không có mùa xuân.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Hằng cũng không nhàn rỗi, cô vừa nộp sơ yếu lí lịch vừa liên lạc với đám bạn bè có quan hệ tốt.
Cô tốt nghiệp chuyên ngành dược, trong đám bạn học có người vào bệnh viện, có người làm nghiên cứu, có người đổi nghề, cô làm ngành liên quan đến thuốc.
Tiền kiếm được rất nhanh, hai năm đầu cô tích góp cho mình không ít tiền.
Lúc này liên hệ với bạn học, họ kéo cô làm môi giới cho vắc-xin phòng bệnh HPV.
Trong nước chưa có thứ này, phải liên hệ với bên Hồng Kông.
Đến khi Triệu Hằng rảnh rỗi đã là chủ nhật.
Bầu trời tối đen, hôm nay cô còn chưa ăn gì, tính gọi đồ bên ngoài lại thấy giá cả không hợp lý, thấy thời gian còn sớm, cô mặc áo khoác vào ra cửa.
Cô còn chưa đi dạo vùng này, dứt khoát chậm rãi đi khắp nơi một chút, bất tri bất giác đã đi xa.
Bên đường có một quán ăn kinh doanh tương đối tốt, lúc cô đi vào không còn một chỗ trống.
Nhân viên phục vụ chen trong lối đi chật hẹp, đứng lại hỏi: "Cô đi một người à? Có cần tôi đề cử đồ ăn đặc sắc hay không?"
Lúc nói chuyện cô ấy còn kèm theo nụ cười, lông mày cong cong, bộ dáng học sinh cấp ba, vẫn còn non nớt, đáng yêu hoạt bát hiếm thấy.
Triệu Hằng bất tri bất giác nhếch khóe miệng, "Cô có đề cử gì tốt không?"
Nhân viên phục vụ đề cử bánh kẹp thịt bò và mì thịt bò, Triệu Hằng chọn món thứ hai.
Lúc đợi món cô mới mơ hồ nghe thấy ca khúc nào đó trong quán, thậm chí hơi hơi quen thuộc, nhìn thấy hai người đi tới từ cửa ra vào, cô mới nhớ tới giọng nữ biếng nhác kia.
Triệu Hằng vẫy tay, "Anh Chu!"
Chu Dương nhìn thấy cô, dừng bước.
Xung quanh không còn bàn trống, chỉ còn mỗi chỗ của Triệu Hằng, Triệu Hằng khách sáo nói: "Ngồi cùng đi, hiện tại cũng không còn chỗ."
Chu Dương thấy vẻ mặt cô tự nhiên, anh hơi do dự một chút.
Lập tức gãi đầu, vẻ mặt thản nhiên đi về phía đối phương..