Hôm đó ở nơi vắng vẻ ở Tây viện, Trương Phục và ta nói chuyện một lúc, lúc quay người rời đi, không ngờ cách đó không xa ở thủy tạ, nhị công tử đẹp như ngọc thụ đang đứng.
Ta mơ hồ cảm thấy hắn hẳn là đã nghe thấy lời chúng ta nói nhưng biểu cảm của hắn rất nhạt, khoanh tay đứng đó, chỉ liếc mắt nhìn một cách rất bình tĩnh.
Ta không chắc lúc đó hắn có nghe thấy không.
Thật ra hắn có nghe thấy hay không cũng không quan trọng với ta.
Tâm trí ta chưa từng dừng lại ở hắn một giây nào.
Cho nên tối rằm tháng giêng, hắn nhìn thấy Tưởng thế tử véo mặt ta, liền nói: "Ta vốn tưởng rằng, ngươi không giống bọn họ."
Dù biết hắn hiểu lầm điều gì đó, ta cũng không muốn giải thích, chỉ nói: "Nhị công tử, người nào cũng như nhau, không có gì khác biệt."
Trên đường treo đầy đèn lồng, đủ kiểu dáng.
Trên trời trăng sáng, tròn như đĩa ngọc trắng.
Hắn nói: "Ngươi đã nói, ngươi không làm thiếp."
Dừng lại một chút, lại nói: "Tưởng thế tử chắc chắn sẽ không cưới ngươi."
Hắn chậm bước chân lại, ta cũng chậm bước chân lại, chậm rãi đi theo: "Thế tử gia đương nhiên sẽ không cưới ta, nhị công tử yên tâm, Tiểu Xuân hiểu thân phận của mình, những gì ngài muốn nói, ta đều hiểu."
"Vậy, tối nay ngươi ra ngoài làm gì?"
Hắn không nhìn ta, giọng nhạt nhẽo.
Ta im lặng một lát, vẫn không định kể chuyện đưa thư cho Trương Phục.
Nhưng hắn như đoán được điều gì, khẽ cười một tiếng, lại nói với ta: "Đi chọn cho Trương Phục một chiếc đèn lồng đi, đừng để về tay không."
Trên đường treo rất nhiều đèn, những tiểu thương sắp dọn hàng cười tươi chào mời ta, đèn hình xúc xắc, đèn hình lẵng hoa treo cao, đèn kéo quân sáng nhất, đèn cung đình và đèn tròn thì đẹp nhất.
Ta tùy ý chọn cho nàng ta một chiếc đèn xách tay, trên lồng đèn có họa tiết chim thần, sống động như thật.
Quay đầu lại, đúng lúc thấy Trương Vân Hoài đang nhìn ta, đôi mắt hắn rất sâu thẳm, lại nói: "Ngươi cũng chọn một chiếc đi."
Ta cũng tùy ý chọn một chiếc cho mình.
Trên đó có họa tiết chim én, ánh nến tỏa sáng, trên lồng đèn đề một dòng chữ——
"Vô phương nại hoa lạc khứ, tựa tằng tương thức yến quy lai."
Trăng tròn sáng tỏ, hòa cùng ánh nến, phản chiếu trong mắt Trương Vân Hoài, hắn cười khẽ: "Thái thượng linh xăm thứ sáu mươi ba, chính là câu này, là quẻ thượng."
Ta cũng cười khẽ: "Nhị công tử, đây là trên phố, không phải trong miếu."
"Tin thì linh."
Hắn nhìn ta, đôi mắt bình tĩnh đen láy, nói ba chữ này.
Ta và hắn đi trên phố, sau đó không nói thêm lời nào.
Nhìn về phía xa con phố dài, đêm đó trăng to và tròn, sau đó hắn lại nói: "Tết Nguyên tiêu năm nay, có vẻ náo nhiệt hơn hẳn."
Ta thuận mắt nhìn về phía mặt trăng đó, cũng thuận theo lời hắn, vô thức đáp: "Ta đã từng thấy náo nhiệt hơn."
Nói xong, lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt hắn, rồi nhanh chóng cúi mắt: "Trăng thì tròn hơn hẳn."
"Bình phân thu sắc nhất luân mãn, trường bạn vân cù thiên lý minh, thật đúng là viên mãn."
Giọng nói của nhị công tử vẫn lạnh lùng như thường, khi ngẩng đầu nhìn trăng, tình cảnh lúc này cũng nhuốm thêm vài phần dịu dàng.
Hắn lại hỏi ta: "Tiểu Xuân, ngươi có thích không?"
Ta không nhìn hắn, chỉ lo cúi đầu đi đường, trả lời không liên quan: "Trăng tròn thì khuyết, trăng lưỡi liềm vẫn hơn.".