Triệu Gia Nam đã đến phủ Ngự sử thăm ta một lần.
Ta ra ngoài gặp hắn, hắn nhíu mày, nói rằng khí sắc ốm yếu của ta quá kém, sau đó đã cho người mang rất nhiều đồ bổ do hoàng thượng ban tặng đến.
Thực ra phủ Ngự sử không thiếu những thứ này.
Ta biết thánh thượng coi trọng hắn, không chỉ ban thưởng đồ vật mà còn ban cho hắn mỹ nhân.
Giờ đây hắn trái ôm phải ấp, thật là phong lưu.
Hắn có thể đi đến ngày hôm nay, cũng coi như không có gì hối tiếc.
Ta không nên trách hắn, cũng không trách hắn.
Như hắn đã nói, hắn cũng từng vì trấn Thanh Thạch mà đi qua địa ngục.
Hắn vỗ vai ta, xoa đầu ta khi không có ai, ôm ta vào lòng và khẽ nói: "Tiểu Xuân, hãy sống thật tốt."
Lúc đó, đột nhiên ta không kìm được nữa, vùi mặt vào lòng hắn, khóc không thành tiếng, không ngừng dùng tay đ.ấ.m hắn.
Triệu Tam, Triệu Tam...!sao ngươi lại thay đổi?
Rõ ràng ta chỉ còn lại ngươi.
Hắn ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, siết chặt trong lòng, từng chút từng chút vỗ về ta.
Ta run rẩy, nằm trong lòng hắn, cắn chặt môi, không muốn phát ra một tiếng khóc nào.
"Ngoan, uống thuốc đi, cha và tỷ tỷ của ngươi đang nhìn ngươi đấy."
Ta nhớ cha ta quá, cũng nhớ tỷ tỷ ta quá.
Ta sinh ra ở trấn Thanh Thạch từ nhỏ, gia đình mở tiệm gạo, ăn mặc không lo, vốn cũng là tiểu thư nhà lành.
Nếu như những chuyện đó không xảy ra vào ngày sinh thần ta, ta vẫn có thể ăn được bát mì do cha ta làm.
Vẫn có thể cùng tỷ tỷ ta thả đèn trời.
Năm đó ta còn thừa nửa cái đùi gà.
Ta rất muốn quay về năm mười ba tuổi, ngoan ngoãn ăn hết nửa cái đùi gà còn lại, nghe lời cha, tan học về nhà ngay.
Nhưng ta không còn nhà nữa rồi.
Con đường mà cha từng dày công vun vén cho ta và tỷ tỷ ta đã không còn.
Triệu Gia Nam mãi mãi không thể trở thành anh rể thực sự của ta.
Giờ đây, ngay cả Nguy Đông Hà cũng đã trở về.
Ta nghĩ ta cũng nên về rồi.
Tình hình ở kinh thành thay đổi liên tục.
Triệu Gia Nam không biết đã chọc giận hoàng thượng như thế nào, sau khi bị phạt trượng, hắn đã trở về phủ dưỡng thương.
Ta không còn sức để nghe ngóng nữa.
Ta không còn sống được bao lâu nữa.
Chỉ có dì ta lại khóc lóc thảm thiết, tụng kinh bên giường ta.
Dì ta không biết đã nghe lời cao tăng ở chùa nào, ngày nào cũng tụng kinh bên tai ta, cầu phúc trừ tà.
Ta có lỗi với dì.
Nhưng nhân thế luôn như vậy, sinh ly tử biệt, chẳng ai có thể làm gì được.
Ta cũng muốn ở bên dì, phụng dưỡng dì đến cuối đời.
Nhưng ta mang trên mình mối thù sâu như biển máu, nhắm mắt lại, ta chỉ thấy tử thi la liệt khắp trấn, m.á.u me đỏ tươi.
Ta mơ hồ cảm thấy bản thân sắp không xong rồi.
Thời gian có lẽ đã trôi qua rất lâu.
Mọi người dường như đều biết ta sắp không xong.
Ngay cả Đỗ cô nương cũng đến thăm ta..