Xuân Mãn Càn Khôn

Editor: Tiu Ú

Kinh thành phồn hoa, dân cư tụ tập.

Vô số cánh hoa rơi, bay qua mái ngói lưu ly màu lam cao cao, rơi vào bên trong Tiền phủ. Trong đình viện lớn như thế, hoa cỏ cây cảnh sum xuê, bao nhiêu tòa lầu các đình đài hoa lệ chằng chịt.

Phía trước bệ cửa sổ Trân Châu các, một thiếu nữ tuyệt sắc đứng trầm ngâm.

Tiếng động lớn ầm ỹ náo nhiệt, xen lẫn tiếng cười vui mừng, từ phía cổng lớn của Tiền phủ thẳng một đường vang vọng vào bên trong.

Mấy nha hoàn vội vàng băng qua hành lang gấp khúc, chạy tới Trân Châu các, đứng phía trước các khom người hành lễ, vui mừng báo cáo. “Khởi bẩm đại cô nương, Húc Nhật công tử đã đem Ngũ cô nương trở về phủ.”

Tiền Kim Kim cong môi cười một tiếng.

“Gọi bọn họ đến Trân Châu các.” Nàng căn dặn, rồi xoay người bước vào bên trong.

Một nha hoàn đứng chờ bên cạnh bệ cửa sổ, lập tức giúp nàng cởi áo choàng mềm mại xuống, dâng lên tách trà thơm nóng ấm.

Kim Kim bưng chén sứ, nhấp nhẹ trà nóng, chén sứ còn chưa nhìn thấy đáy, bên ngoài Trân Châu các đã vang lên tiếng động lớn ồn ào, náo nhiệt cực kỳ.

Cánh cửa các vừa mở ra, một thân thể xinh xắn lập tức chạy nhanh vào trong.

“Đại tỷ!” Bối Bối nũng nịu gọi, xông tới ghế dựa, ôm lấy Kim Kim, giống như một con mèo nhỏ làm nũng, bao nhiêu lễ

vật tinh xảo từ Miêu Cương mang về đều bị ném trên mặt đất.

Kim Kim mỉm cười, vỗ vỗ vào má phấn của tiểu muội.

“Muội còn biết trở lại, ta còn tưởng rằng, muội làm Hán phi của người Miêu, rồi từ đó về sau sẽ không trở lại kinh thành nữa chứ.” Nàng nhẹ giọng nói, siết lấy chóp mũi của Bối Bối.

“Đại tỷ, ta làm sao có thể không trở lại được chứ!” Bối Bối nhỏ giọng nói, len lén làm mặt quỷ.

Kim Kim cười yếu ớt, cặp mắt trong veo lóe sáng, nhìn về phía nam nhân cao lớn trầm mặc đứng một bên.

“Ta bảo muội đi tìm phương thuốc, muội lại tìm một trượng phu về đây.”

A, thảm rồi thảm rồi, đại tỷ sắp trách tội rồi!

Bối Bối vội vàng lắc đầu, từ trong túi áo rút ra một xấp giấy, phía trên viết chữ chi chít, tất cả đều là hàng hóa dược liệu bán sỉ của Miêu Cương.

“Ách, ta mặc dù không tìm được phương thuốc, nhưng mà cũng tìm được nguồn cung cấp dược liệu. Đại tỷ, đây là danh sách dược liệu Miêu Cương, chỉ cần nhập hàng từ nguồn này, Càn Khôn đường hàng năm có thể tiết kiệm đến mười mấy vạn lượng bạc đó nha!” Nàng cười cười, dâng danh sách dược liệu lên trước mặt đại tỷ như dâng vật quý, muốn chứng minh bản thân cũng không hề lười biếng.

Cặp mắt Kim Kim sáng ngời, cúi đầu nhìn kỹ.

Người trong thiên hạ đều biết, Tiền Kim Kim là trưởng nữ* của Tiền phủ kinh thành, chuyên bày mưu nghĩ kế. Kể từ khi nàng mười tám tuổi cập kê, lộ ra năng lực buôn bán kinh người, liền tiếp chưởng chuyện làm ăn của phụ thân, kinh doanh buôn bán rất có lời.

(*trưởng nữ: con gái lớn nhất)

“Nguồn cung cấp có ổn định không?” Nàng hỏi.

“Người Miêu đã nói, bất kỳ hàng hóa tốt nào cũng sẽ để lại cho Càn Khôn đường trước.” Bối Bối nói, liếc nhìn Kiền Qua một cái.

Chuyện mua bán thuốc này, hắn chỉ cần ra mặt một cái, toàn bộ đã làm xong. Người Miêu không dám cãi lệnh Cổ Vương, nàng là Hán phi, bọn họ lại càng hữu cầu tất ứng.

Kim Kim trầm ngâm một hồi lâu, mới mở miệng.

“Vận chuyển thì sao?”

“Toàn bộ đều đã xử lý thỏa đáng, cách đây mười dặm, có thể ngày đêm lên đường, vận chuyển dược liệu tới kinh thành.” Húc Nhật xen mồm, căng thẳng nhìn đại tỷ.

Kim Kim nhíu mi, nhìn kỹ qua danh sách dược liệu một lần nữa, rồi mới chậm rãi cuộn lại, giao cho nha hoàn. “Chuyện này, các ngươi làm cũng không tệ.”

Tỷ đệ hai người thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa xụi lơ trên mặt đất.

Hô, thật may là chuyện làm ăn này có thể làm cho đại tỷ hài lòng!

Bọn họ dọc theo đường đi luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ đại tỷ trách tội, nói bọn họ hành sự bất lực. Đến lúc đó, chỉ sợ đến cái ghế trong nhà còn chưa kịp ngồi nóng mông đã lại bị ném ra khỏi cổng để đi kiếm tiền.

Tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, Bối Bối dãn đôi mày liễu, nhìn sang Kiền Qua đứng một bên, từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói một câu. Nàng nhảy xuống khỏi ghế dựa, huỵch huỵch tiêu sái bước đến trước mặt Kiền Qua, nắm lấy bàn tay to của hắn, dẫn đến trước mặt Kim Kim.

“Đại tỷ, ta giới thiệu với tỷ, hắn chính là…”

“Ta biết.” Kim Kim mỉm cười, xoay qua sai người dâng lên trà xuân ngon nhất.

“A?” Bối Bối không hiểu ra sao.

Đại tỷ biết? Biết cái gì vậy? Nàng cũng còn chưa nói gì mà

“Hắn là Kiền Qua, Cổ Vương của Miêu Cương, trượng phu của muội, tân lang của Tiền phủ chúng ta.” Kim Kim nhẹ nhàng trả lời, nói một mạch không ngừng, không hề bỏ sót nửa điểm.

Bối Bối chớp mắt, kinh ngạc không nói ra lời.

“Tỷ ấy từng phái người tới điều tra.” Kiền Qua mở miệng, tròng mắt đen híp lại.

Cho dù Miêu Cương xa xôi, nhưng trước giờ cũng tụ tập không ít người Hán, mọi người cũng từng bàn luận ca thán về trưởng nữ của Tiền phủ ở kinh thành. Hắn đã sớm biết tiểu thê tử của hắn có một đại tỷ thông minh tuyệt đỉnh.

“A? Có sao?”

Kiền Qua gật đầu. “Sau khi chúng ta cử hành hôn lễ, có một số người Hán lục tục đến Miêu Cương, thăm dò tất cả tin tức của chúng ta.” Nhóm người Miêu từng tới bẩm báo, nói là những người Hán bộ dạng quỷ dị này, đều là tới từ nhà mẹ đẻ của Hán phi.

Kim Kim cười yếu ớt, đặt chén sứ xuống.

“Đây là muội muội bảo bối của ta, không

có thông báo không có sính lễ, cứ như vậy mà gả cho ngươi, ta dĩ nhiên phải lưu ý hơn một chút.” Nàng cong môi, dường như có điều suy nghĩ nhìn Kiền Qua, nhàn nhạt bổ sung thêm một câu. “Nữ nhi của Tiền phủ, cũng không phải là người bình thường muốn cưới là có thể cưới.”

Tròng mắt đen nhíu lại, vẫn không nhúc nhích, hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Kim Kim.

Húc Nhật ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.

“Không cần phải trả lời, tỷ ấy nhất định là đã gẩy bàn tính, biết rõ hôn sự này có thể đem lại bao nhiêu tiền bồi thường.”

Kim Kim cười không đáp, ngược lại nghiêng đến bên tai Bối Bối, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đối xử với muội có tốt không?”

Bối Bối cắn môi, không trả lời, nhưng gương mặt trở nên hồng nhuận, phá lệ động lòng người.

Như thế này, cho dù nàng không nói lời nào, đáp án cũng đã rõ rành rành.

Cặp mắt đen của Kiền Qua trong khoảnh khắc trở nên sâu thẳm nồng nhiệt. Hắn đứng dậy, không coi ai ra gì, bước tới ôm lấy ngang hông Bối Bối, chiếm đoạt ghế dựa của nàng.

“A, đó là chỗ ngồi của ta mà!” Nàng kháng nghị.

“Nàng ngồi trên đùi ta.” Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt cực nóng. Hai cánh tay kiên cố, vòng lấy ôm chặt cái eo tinh tế nhỏ nhắn, không cho nàng rời đi.

Ngay cả bọn nha hoàn bên trong nhà cũng len lén cười, bọn họ đều biết rõ, tân lang này cực kỳ yêu thương Ngũ cô nương nha!

Ánh mắt của mọi người, làm cho nàng mắc cỡ muốn đào một cái hố chui vào, nhưng trời không nguyện lòng người, Kiền Qua càng ôm nàng thật chặt, nàng ngay cả mũi chân cũng không đụng đến thảm trải sàn.

Bối Bối mắc cỡ đến mức ngay cả tóc cũng muốn phát đỏ, vội vàng lảng sang việc khác, dời sự chú ý của mọi người.

“Đúng rồi, đại tỷ, Húc Nhật có nhắc tới, trước đây vài ngày, trong kinh thành có người chết bất đắc kỳ tử, là chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng chuyển chủ đề sang trên đầu người khác.

Kim Kim gật đầu, thu lại nụ cười.

Nàng giơ tay lên, tất cả nha hoàn tự động lui xuống, đảo mắt một cái bên trong phòng chỉ còn lại có người nhà Tiền gia.

“Người chết là Phan đại gia chủ Diên Khang phường ở Tây thành, về phía quan phủ, ta đã đối phó tạm thời, nhưng nếu muốn làm rõ vụ án, chỉ sợ phải tốn không ít thời gian.”

Bối Bối nhíu chân mày, một mặt nghe một mặt gật đầu.

“Hắn từng đến khám ở Càn Khôn đường một thời gian ngắn, bệnh là do khí hư, huyết hàn, thận không đủ nước.”

“Nàng dùng thuốc gì?” Kiền Qua hỏi.

“Lấy lộc giác, quy bản, cẩu kỷ và nhân sâm làm khẩu vị thuốc, nấu thành bốn cữ.” Nàng cau mày. “Những thứ này đều là thuốc bổ, sẽ không làm hại thân thể.”

Hắn gật đầu, nhíu lông mày trầm tư.

Bối Bối mặc dù hay mơ màng, nhưng vẫn tinh thông dược lý, khi dùng thuốc luôn luôn nghiêm túc, phụ nữ trẻ em trên núi Thương Mang nếu gặp phải bất kỳ bệnh độc gì, toàn bộ đều giao cho nàng chữa trị.

Húc Nhật đi tới, từ trong áo lấy ra một ống trúc nhỏ. “Đây là vật chứng phát hiện ra bên cạnh người chết, mọi người nhìn xem.”

“Vật chứng không phải là ở nha môn sao?” Bối Bối nhìn y chằm chằm.

Y nhún vai, xem thường.

“Đại tỷ có biện pháp mà!”

Kiền Qua mở ống trúc, đem những vật bên trong ống trúc bày ra trên bàn, đôi mày rậm càng nhíu chặt.

Nàng cũng đi tới nhìn, vừa nhìn qua một

cái đã mở miệng kêu lên.

“A, đây là ban chí mà!”

Loại dược liệu này, dược tính cực mạnh, sẽ dồn người bệnh vào cái chết. Cách dùng thông thường của loại thuốc này là xào nấu ban chí cùng với gạo nếp, dùng gạo nếp làm chất dẫn thuốc, rồi lấy ban chí ra ngoài không dùng tới.

Kiền Qua nhìn kỹ ban chí trên bàn, tròng mắt đen lóe lên như có điều suy nghĩ.

Bối Bối tựa cằm lên trên mặt bàn, nhìn chằm chằm thứ ban chí đen thùi kia. Nghĩ đến loại dược liệu này từng hại chết một mạng người, trong lòng nàng liền sợ hãi.

“Ta nhớ ra rồi, loại dược liệu này, có thể trị liệu chứng bệnh về da.” Nàng nhỏ giọng nói.

“Cũng có thể dùng chữa tráng dương.”

“Cái này ta biết. Ban chí đúng là có hiệu quả tráng dương, nhưng mà có độc, cho nên ta không dùng.” Nàng dù là rất cố gắng kiếm tiền, nhưng cũng không làm hại người.

“Nàng không dùng, bọn họ dùng.”

“Ai?” Bối Bối chớp mắt hỏi.

Tròng mắt đen nhíu lại, bắn ra quang mang sắc bén. Một hồi lâu sau, hắn mới từ từ mở miệng.

“Tứ Xuyên Đường Môn.”

* * *

Trên con đường lớn ở chợ phía đông, cách An Bình đường vài dặm, hai nam một nữ đang do dự.

“Này, như vậy không được!” Bối Bối nhỏ giọng.

Kiền Qua không để ý đến, cứ cất bước đi.

Mắt thấy nói cũng vô dụng, nàng vội vàng nhảy lên phía trước, dùng hết sức lực toàn thân kéo cánh tay hắn một cái, mong có thể ngăn cản hắn đi tiếp.

Đáng chết, người này sao lại không chịu nói lý như vậy?!

“Không được mà, An Bình đường mặc dù thật sự đến từ Tứ Xuyên, nhưng cũng không thể chứng mình bọn họ có liên quan tới án mạng.”

Cho dù dùng tới sức nặng toàn thân, vẫn khó địch nổi khí lực của Kiền Qua, nàng giống như một túi hành lý bị kéo, đôi giày thêu nhỏ trượt trên mặt đất tạo ra một vệt thật dài.

Mọi người đi lại trên đường đều mở to mắt, tò mò nhìn sang.

Kiền Qua giương mắt, lạnh lùng nhìn lại một cái.

Đụng phải khí thế còn dọa người hơn cả bọn sơn tặc hải tặc, mọi người lập tức rụt cổ lại, giống như bị kim đâm vào da thịt, nhanh chóng dời tầm mắt rồi chuồn mất, không dám đứng lại lâu.

Trong vòng mười trượng, ngoại trừ cặp phu thê Bối Bối, chỉ còn có Húc Nhật vẫn đang suy nghĩ xem có nên chạy trốn hay không.

“Húc Nhật, còn đứng ở đó làm gì? Mau tới hỗ trợ ta!” Bối Bối tiếp tục la hét.

Húc Nhật đứng nguyên tại chỗ, khó xử gãi gãi đầu.

“Ách, nhưng mà, tỷ phu nói cũng có đạo lý mà, bên trong kinh thành, ngoại trừ An Bình đường, không có phường thuốc

thứ hai nào đến từ Tứ Xuyên, thật sự bọn họ là đáng nghi ngờ nhất.”

Sản lượng ban chí rất ít, mấy năm trước từng nghe nói, chỉ có người ở Tứ Xuyên được huấn luyện cách dùng, nếu muốn đem ban chí tươi sống chế thành dược vật có hiệu quả, phải cần có kỹ thuật đặc biệt.

Dõi mắt khắp Tứ Xuyên, cũng chỉ có Đường Môn chuyên dùng độc là có khả năng. Hơn nữa điều trùng hợp chính là, chủ nhân hiện tại của An Bình đường, chính là đến từ Tứ Xuyên.

“Không được, chúng ta phải chờ quan phủ điều tra!” Bối Bối hô lên, lại bị kéo thêm vài thước.

“Quá chậm.”

“Ách, a, nhưng mà, chàng xông vào như vậy, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà*.” Nàng cố gắng khuyên can.

(*đả thảo kinh xà: đánh vào cỏ làm kinh động rắn, VN mình lại nói ngược lại là ‘đánh rắn động cỏ’)

Kiền Qua lộ ra một nụ cười dữ tợn như loài sói hoang, làm người ta run rẩy.

“Ta sẽ tìm ra chứng cớ.”

Bối Bối nhịn xuống ý nghĩ muốn thét chói tai, hít sâu một hơi.

“Chàng đừng vội, chúng ta đổi thành phương pháp đi dò thám đi! A, đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, chúng ta có thể một người nào đó giả bộ bất lực chuyện phòng the, cấp bách muốn tìm thuốc chữa trị, nên phải đến mua thuốc cường lực tráng dương…”

Vẻ mặt càng lúc càng khó coi.

Ách, mang trong người “tôn nghiêm” phái nam, hắn nhất định là không muốn!

Huống chi, nhìn hắn cao lớn tinh tráng như vậy, ai mà tin tưởng hắn lại bị… Ách… Ách… Bị cái “vấn đề” kia… (tỷ bây h mới nghĩ tới à =)) )

Bối Bối má phấn đỏ lên, vội vàng lắc lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu. Nàng quay người lại, ý nghĩ chuyển sang trên người đệ đệ.

“Húc Nhật, đệ đi đi.”

“Ta?”

Ánh mắt nhìn sang thấy Húc Nhật còn đứng nguyên tại chỗ, Bối Bối hai tay chống eo, nụ cười càng ngọt.

“Đệ có đi hay không hả?”

“Ta…”

“Tỷ tỷ nói, đệ không nghe sao?”

“Ách, ta…” Húc Nhật ta ta hồi lâu, vẫn còn chưa thành một câu.

Muốn y đến An Bình đường xin thuốc tráng dương sao? Chuyện này nếu như lan truyền ra ngoài, khuôn mặt kinh thành đệ nhất quý công tử của y còn đặt ở đâu nữa? Những chuyện khác không nói, chỉ sợ các cô nương trong thành sẽ khóc ướt hết vài cái khăn tay mất!

Ô ô! Y sao lại có số khổ như vậy? Nhà người khác đều là trọng nam khinh nữ, duy chỉ có nhà y là ngoại lệ. Y là hương khói* duy nhất của nhà họ Tiền, vậy mà luôn bị năm vị tỷ tỷ ức hiếp khó có thể thể hiện mình.

(*nghĩa là chuyện nối dõi tông đường)

Đang oán thán bản thân xấu số, khóe mắt liếc sang nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đã sớm chẳng nói chẳng rằng đi vào An Bình đường.

“Ngũ tỷ…”

“Đừng để ta nổi cáu, đệ có đi hay không?” Bối Bối nhe răng trợn mắt kêu lên.

“Ta nghĩ, không còn cần thiết nữa.”

“Sao vậy?” Húc Nhật rụt cổ, đưa tay chỉ về hướng của lớn của An Bình đường.

“Bởi vì, ách, tỷ phu đã xông vào rồi.”

* * *

“Ngài không thể đi vào được!”

Người đang nói chuyện, bị Kiền Qua vung một chưởng, rên một tiếng bay ra khỏi cửa, té ngã trên đường.

“Vị khách quan này, ngươi… A!”

Càng nhiều người vây quanh, thì càng nhiều người bay ra khỏi cửa, phịch phịch phịch, nằm thành một đống trên đường.

Kiền Qua cao lớn, bước vào như chỗ không người, cứ vung tay vài cái, không tốn bao nhiêu thời gian, An Bình đường vốn náo nhiệt phi phàm trở nên vắng vẻ không còn bóng người.

Những vị khách ở đây thấy tình hình không ổn, lập tức bỏ chạy trối chết, thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Bọn tiểu nhị đón khách bên trong quán, ngay cả sức phản kháng cũng không có, đều bị ném ra khỏi cửa, chỉ còn lại lão chưởng quỹ phía sau quầy thuốc, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm nam nhân thô bạo nguy hiểm này, không ngừng run rẩy.

Kiền Qua vươn tay, túm lấy lão chưởng quỹ, sắc mặt âm trầm.

“Giao ra đây.”

“Giao… Giao… Giao cái gì?” Chưởng quỹ ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp không thành câu.

“Ban chí.”

Chưởng quỹ mặt liền biến sắc, nhưng vẫn còn giả bộ hồ đồ.

“Ách, vị đại gia này, ngài nói gì ta không hiểu…”

Tròng mắt đen nheo lại, bắn tán loạn ra tia lửa giận không kiên nhẫn, Kiền Qua xuất thủ, xuất ra một chưởng lực đạo bén nhọn.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức khiến người ta đau lỗ tai. Cả căn phòng kịch liệt rung động, tủ thuốc lớn trước mặt đảo mắt một cái đã bị đánh vỡ tung, ngay cả xà ngang cũng lảo đảo

muốn rớt xuống.

Chưởng quỹ u mê, càng run rẩy kịch liệt.

“Lời nói này, ta không muốn nói lần thứ hai.” Giọng của Kiền Qua lạnh băng như cũ.

Bối Bối chạy vào, thở không ra hơi, mới vừa bước vào An Bình đường, chỉ thấy một cái bình thuốc lớn, thẳng tắp bay tới

cái đầu của nàng.

“A!” Nàng quát to một tiếng, vội vã cúi đầu, mạo hiểm né sang một bên.

Bình thuốc xoảng một tiếng, rớt xuống vỡ ra trên sàn nhà, mảnh vỡ cùng những miếng táo tàu đen tán nhuyễn rơi đầy ra lăn lăn trên mặt đất.

Nàng vỗ ngực, trấn an trái tim bị kinh hoảng, nhìn quanh đại sảnh ngổn ngang. “Trời ạ, ta mới chậm chân có một chút, chàng đã phá nát nơi này thành như vậy!”

“Hắc hắc, tay chân của tỷ phu thực nhanh nhẹn.” Húc Nhật ở một bên cảm thán, vừa vào tới cửa, y lập tức chọn một vị trí an toàn mà trốn, chỉ sợ chịu vạ lây.

Âm thanh ồn ào, kinh động đến Đường Thuấn, lão bản An Bình đường. Gã cau mày, từ kho thuốc bên trong bước ra, ngoài miệng còn đang mắng chửi.

“Làm cái gì vậy? Có gì mà cãi nhau…”

Cặp mắt đen thâm thúy, lạnh lẽo quét tới.

Hai người vừa mới nhìn thẳng nhau, sắc mặt Đường Thuấn lập tức trở nên trắng bệch. Gã đầu tiên là toàn thân cứng ngắc, miệng mở rộng nặng nề hít thở, ánh mắt trừng trừng còn lồi hơn mấy con cá vàng.

Kiền Qua nhíu mày.

“Hóa ra là ngươi.” Hắn ném chưởng quỹ đã bị dọa ngất sang một bên, giống như phát hiện ra con mồi mới, cất bước đi tới.

A, hai người bọn họ biết nhau sao?

Bối Bối và Húc Nhật sững sờ đứng một bên, nín thở ngưng thần, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Đường Thuấn đột nhiên thở ra một hơi, kéo lấy vải vóc trên bàn, vứt về phía bọn họ.

Mấy chục thanh ngân châm dùng để châm cứu, thẳng tắp bắn về hướng hai người, ngân quang đan thành một mảnh lưới bạc, có trốn cũng không trốn khỏi.

Một bóng dáng khổng lồ như quỷ mỵ, trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt, cản lại ngân châm bén nhọn. Nàng ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, đã bị Kiền Qua ôm vào lòng.

Hơi thở nam tính nóng rực, bao bọc lấy toàn thân Bối Bối, nàng lông tóc vô thương, nhưng lồng ngực lại đau nhói.

“Kiền Qua!” Nàng kinh hoảng hô lên, sắc mặt trắng bệch.

Hắn dùng thân thể cản ngân châm thay nàng!

“Ta không sao.” Kiền Qua thản nhiên nói, tầm mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn lo âu, ánh mắt lãnh khốc trở nên nhu hòa hơn một chút.

Trong góc truyền đến tiếng rên rỉ.

“Nhưng ta thì có sao.” Húc Nhật nhe răng trợn mắt oán trách. Y tránh không kịp, lại không có ai cứu, trên cánh tay bị ghim mười mấy cây ngân châm, đau đến mức muốn phát khóc.

Bối Bối cũng không thèm để ý tới, bàn tay nhỏ níu lấy xiêm y hắn.

“Mau cởi xiêm y xuống, cho ta xem qua!”

Hắn nhún vai, kéo cổ áo xuống, lộ ra thân người ngăm đen bền chắc.

“Xoay qua chỗ khác.” Nàng lại ra lệnh.

Hắn nghe lời xoay người, trên tấm lưng trần rộng rãi, rõ ràng ghim đầy ngân châm, nhìn thật khó coi đến mức đau lòng.

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, bàn tay nhỏ che đôi môi đỏ mọng, toàn thân run rẩy.

“Trên ngân châm không có độc.” Kiền Qua nói đơn giản, sau đó gồng mình một cái, phát ra tiếng bực bực.

Nội lực mạnh mẽ tuyệt luân, vừa vận công lực đạo cường đại, toàn bộ ngân châm lập tức bị đẩy văng ra. Chỉ nghe sưu sưu vài tiếng, ngân châm toàn bộ đã bị bắn ghim vào vách tường.

Bối Bối nước mắt loạn chuyển, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn khó chịu cực kỳ, không khỏi bị cảm xúc đè nặng.

“Chàng có đau không?” Nàng vươn ra bàn tay nhỏ, thử sờ sờ, sau đó nghiêng người lên phía trước, cẩn thận thổi lên vết thương, muốn giảm đau cho hắn.

Hắn lắc đầu.

“Gạt người!”

Làm sao có thể không đau? Hắn cũng chảy máu rồi mà!

Kiền Qua quay đầu lại, nhìn nàng một hồi lâu, ánh mắt phức tạp.

“Nàng không có bị thương là tốt rồi.” Hắn thô bạo nói xong, xoay người bước vào bên trong.

Bối Bối cả người ngây dại, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cao lớn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ngay cả giọt nước mắt lăn xuống má phấn, cũng không buồn lau đi.

Mấy chữ đơn giản kia, làm cho lồng ngực nàng thật nóng quá, những câu chữ ngọt ngào ấm áp mặc dù hắn chưa từng nói ra khỏi miệng, nhưng từ ánh mắt của hắn, cử động của hắn, nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Không biết tại sao, nàng đột nhiên muốn

ôm lấy hắn, ôm thật chặt, vĩnh viễn cũng

không buông ra…

Bóng lưng cao lớn, đảo vài vòng ở phòng dược, rồi bước vào kho thuốc bên trong. Nàng vội vàng đi theo sau, không muốn tách ra khỏi hắn quá lâu.

Bên trong phòng thuốc, trăm thứ hỗn tạp, đều là dược liệu tầm thường. Trên tường treo vô số tủ thuốc, trong phòng còn có một cái bàn gỗ lim lớn.

Trên bàn không có vật gì, nhưng thoang thoảng mùi thuốc thần bí.

Cặp mắt đen nheo lại.

“A, Đường Thuấn sao chạy mất rồi?” Bối Bối nghiêng người tới đặt câu hỏi, cái đầu nhỏ ngó nghiêng, nhìn nhìn trong phòng, nhưng cũng không thấy bóng dáng gã kia.

Cái tên nam nhân ti tiện này, chắc là thừa dịp Kiền Qua phân tâm cứu nàng, tìm cơ hội chuồn đi rồi!

Chẳng qua là, phản ứng này cũng đáng ngờ quá đi? Bọn họ chỉ là vừa tìm tới cửa, Đường Thuấn lập tức chạy trốn, rõ ràng trong lòng có quỷ!

Kiền Qua nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh.

“Hắn nhận ra ta.”

Sở trường của Đường Môn là dùng độc, nhưng mà người Hán dùng độc, cuối cùng so ra vẫn thua kém người Miêu. Đường Thuấn là người dùng độc, đối với đại danh của Kiền Qua, đương nhiên là như sấm bên tai. Lúc này đụng phải tổ

sư gia, gã chỉ là một tay non nớt làm sao mà không bỏ trốn cho được? Không bị dọa cho sợ đến tè ra quần đã là may lắm rồi!

“Nhưng mà, như vậy cũng không thể chứng minh, hắn có liên quan tới án mạng. Hắn chuồn đi, nói không chừng chỉ có nghĩa là, khắp thiên hạ ai cũng biết chàng rất hung dữ…” Nàng nhỏ giọng nói, không ngừng cường điệu, chuyện bằng chứng là rất quan trọng.

Kiền Qua quét mắt nhìn nàng một cái, đi tới phía trước bàn gỗ lim, giơ tay phải lên.

“A!” Lần này, nàng nhanh tay nhanh mắt, lập tức nhảy ra phía sau lưng hắn, bịt tay lên lỗ tai.

Oanh!

Lại một tiếng vang thật lớn, cái bàn gỗ lim chắc chắn, hắn vừa chưởng lực một cái, liền hóa thành vô số mảnh gỗ vụn. Giữa đống gỗ vụn, rõ ràng xuất hiện mười mấy cái túi màu đen.

Đôi giày nhỏ vừa mon men bước ra, cả người nàng đã bị Kiền Qua xách lên, chân không chạm đất. Cho đến xách qua khỏi đống gỗ vụn bén nhọn ngổn ngang, hắn mới buông tay.

“Đừng đạp lên.” Mặt hắn không chút thay đổi nhưng lại khiến lòng nàng ấm áp, đôi môi đỏ mọng cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, cái đầu nhỏ có chút đắc ý.

Hắn bá đạo, vốn dấu giếm sự quan tâm đối với của nàng. Nam nhân nghiêm khắc trầm lặng này, thật ra thì chỉ là không hiểu cách biểu đạt tình cảm mà thôi!

Kiền Qua cầm lấy một cái túi đen, sờ sờ qua rồi mở tung, một khối thiềm tô* độc tính cực mạnh rõ ràng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Loại dược vật này, bình thường dùng làm thuốc mê, có hiệu quả đối với tráng dương, nhưng mà nếu dùng với lượng không đúng, sẽ gây mất mạng.

(*thiềm tô: nhựa cóc, mủ cóc)

A, xem ra chứng cớ vô cùng xác thực!

“Làm sao chàng biết trong bàn còn có cái này?” Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, mở hết mấy cái túi đen ra, mới phát hiện bên trong tất cả đều là thuốc tráng dương có kịch độc.

“Đây là thói quen của Đường môn.” Hắn nói đơn giản, đem một cái túi đựng ban chí đưa tới trước mặt nàng.

Nàng oa một tiếng, đoạt lấy nhìn xem.

“Đem cái này giao cho quan phủ, có thể trả lại sự trong sạch cho nàng.”

Kiền Qua nói, vươn cánh tay, lại xách nàng lên, rồi tự ý bước ra ngoài. “Ách, chúng ta đi đâu?”

“Về nhà.” Chuyện đã kết thúc, hắn cũng không muốn ở lâu.

Bối Bối gật đầu, cũng rất muốn ra khỏi chỗ này. Bước qua đại sảnh, nàng vươn tay ném túi ban chí cho Húc Nhật.

“Đem vật chứng giao cho quan phủ, bảo

bọn họ phái người tới điều tra rõ ràng.” Nàng căn dặn.

“Nhưng mà, ngân châm còn đang nằm trên tay ta…” Húc Nhật rụt đầu, ủy khuất nhận lấy ban chí.

“Tự mình cầm nhíp gắp ra ngoài đi.”

Nàng còn đang căn dặn, cả người đã bị Kiền Qua xách ra ngoài cửa. Hai người càng đi càng xa, bỏ lại một mình Húc Nhật.

Y một mình đứng trong An Bình đường rách nát, ôm lấy cánh tay đau, cầm ban chí, cảm thấy mình thật đáng thương.

Ô ô, tay của y rất đau nha, sao lại không có ai quan tâm y? Ô ô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui