Xuân Ngốc

Đối với Từ Tái Xuân mà nói, cuộc sống đại học giống hệt cuộc sống trước đây của cô, bình thản nhưng vui vẻ. Lúc này mới đúng chứ, lúc này mới đúng là khôi phục lại quỹ đạo bình thường của cô.

Ở đại học mới, Từ Tái Xuân kết bạn mới, có cuộc sống mới.

Chẳng qua, khiến cô hơi khó chịu là, Trương Nghiêu vẫn không tìm cô, lẽ nào đi với mấy cô em mơn mởn bên ngoài sao? Từ Tái Xuân thoáng nản lòng, nghĩ rằng tại sao hai người họ cãi nhau không giống với những người khác nhỉ…

Có điều Từ Tái Xuân chưa từng yêu đương, lý trí mách cô phải nhượng bộ một bước, song mỗi khi sắp đến thời cơ là rụt lại…

Aizzz, hơn nữa tại sao người nhường bước là cô, tên khốn kiếp Trương Nghiêu kia đi đâu rồi!

Đã nói đàn ông dễ lệch đường, chẳng lẽ…

Từ Tái Xuân càng nghĩ càng tức, Đại hùng trong tay bị giày xéo cực kỳ đáng thương. Vẫn là Chu Cầm tốt bụng giải cứu Đại hùng ra khỏi tay Từ Tái Xuân.

“Chị đang tức cái gì thế?” Chu Cầm suy nghĩ một chút, “Lẽ nào chị đang trách Hoàng San San hả?”

Nhắc tới Hoàng San San, tâm trạng Từ Tái Xuân càng khó chịu. Cô nàng Hoàng San San này, rõ là được nuông chiều quá mức, thậm chí cô không biết từ khi nào đã chọc cô ta mà Hoàng San San thường xuyên đối nghịch với cô.

Mới tới một tháng, hai người đã ầm ĩ một trận oanh liệt.

Thấy Từ Tái Xuân không nói lời nào, Chu Cầm an ủi cô, “Đã nói đừng so đo với cô ta rồi, chị đâu phải không biết cái miệng kia của cô ta, độc lắm…”

Đương nhiên Từ Tái Xuân biết, cô cũng không rõ, cô gái này tuổi còn rất trẻ nhưng miệng mồm chẳng biết từ đâu mà độc thế.

Khi biết Từ Tái Xuân lớn hơn bọn họ, từng câu từng chữ đều là bà già.

Mẹ nó! Cô già chỗ nào.

Lúc Từ Tái Xuân buồn bực bèn thích ăn đồ.

Cô hẹn Chu Cầm đi ăn mì thịt bò ngay cổng trường, tuy cô nhớ nhung tiệm mì thịt bò trước đây cô và Trương Nghiêu đi ăn, song tiệm này hiển nhiên cũng không tệ.

“Được rồi, tuần này chị có về nhà không?” Lúc ăn cơm, Chu Cầm hỏi Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân nghĩ lúc về cũng không chắc Trương Nghiêu có ở nhà, nhất thời do dự.

Chu Cầm nhìn thấu sự do dự của Từ Tái Xuân, “Nếu không có chuyện gì thì làm việc bán thời gian với em đi.” Chu Cầm có hoàn cảnh gia đình không tốt, bất quá cô ấy rất thẳng thắn thành khẩn, cuối tuần nào cũng đi làm bán thời gian.

Từ Tái Xuân nghĩ đến Trương Nghiêu là cãi vã, tốt nhất anh… anh đừng tới tìm cô!

“Bán thời gian gì?”

“Chỗ này vừa mở một tiệm tiêu thụ ô tô, muốn mời một nhóm sinh viên làm phục vụ, tiền lương cũng không tệ, muốn đi thử không?”

Chu Cầm đương nhiên biết Từ Tái Xuân không thiếu tiền, lúc cô ấy hỏi cô cũng rất do dự.

Nhưng khi thấy Từ Tái Xuân một mình rất buồn chán, khai giảng một tháng vẫn không cười thật lòng mấy lần, do đó Chu Cầm mới đề nghị như vậy.

Có chuyện làm, dù sao cũng đỡ hơn một mình ngây ngô nghĩ ngợi lung tung.

Từ Tái Xuân suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.

Dù sao hiện giờ cô đang rảnh mà, không phải sao?

Chu Cầm dẫn Từ Tái Xuân đến tiệm ô tô đăng ký, chỗ này là một vùng mới quy hoạch, mặt đường khá rộng, rất thích hợp để tập lái xe. Từ Tái Xuân quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó bị Chu Cầm kéo đến phòng thay đồ.

“Nào, thay đồ đi.”

Từ Tái Xuân cầm váy lên nhìn, nhất thời đỏ cả mặt.

“Có quá lộ hàng không?” Cảm thấy giống như mấy miếng vải rách ấy…

“Chỗ nào lộ chứ?” Chu Cầm không để ý chút nào, cô từng làm việc bán thời gian càng lộ hơn kìa, được chưa? Hơn nữa bộ này là đồng phục bình thường mà, váy chỉ hơi ngắn chút thôi.

Từ Tái Xuân hơi nóng nảy, nắm tay Chu Cầm, “Váy này ngắn lắm, chị có cảm giác quần lót chị cũng lộ ra mất.”

Trái lại Chu Cầm không thành vấn đề, vỗ vỗ vai Từ Tái Xuân, “Sợ cái gì, chị ngực to chân nhỏ, mặc cái này rất đẹp đó.”

“Nhưng…”

Từ Tái Xuân còn muốn lên tiếng, nhưng Chu Cầm đã hào phóng cởi quần áo. Từ Tái Xuân nhìn vùng đất bằng phẳng trước mặt Chu Cầm, Lẽ nào cô lớn tuổi rồi, nên ngày càng bảo thủ sao?

Nhiệm vụ của Chu Cầm và Từ Tái Xuân rất đơn giản, đứng ngay ô tô là được. Đợi khách đến bèn qua đó bưng trà dâng nước cho khách, không phức tạp lắm, chẳng qua ánh mắt những người đó khiến Từ Tái Xuân hơi e dè.

Cô vẫn chưa từng mặc váy ngắn thế.

Từ Tái Xuân mất tự nhiên kéo váy, Chu Cầm phụt một tiếng bật cười.

“Sợ gì nè? Chị lại chẳng có bạn trai, chân như vậy phải khoe, làm gì che giấu chứ…”

Chu Cầm còn chưa dứt lời Từ Tái Xuân lại có chút chột dạ. Cô không có bạn trai, nhưng có chồng đó.

Ặc… hình như càng giải thích càng phiền não hơn nhỉ.

“Mau nhìn đi!” Bỗng nhiên, Chu Cầm thét một tiếng, “Ông chủ tới kìa, Oa, đẹp trai quá!”

“…” Từ Tái Xuân chỉ lo kéo váy, đâu rảnh quan tâm ông chủ gì đó có đẹp hay không, lúc này Chu Cầm lại đẩy cô một cái, “Mau nhìn đi, thực sự đẹp trai quá! Lâu rồi em chưa thấy cực phẩm thế này…”

Haha… có thể đẹp trai cỡ nào, cô từng gặp Trương Kiêu, từng gặp Cố Tây Dương, còn có một tên Trương Nghiêu, ba người này, người nào chả điển trai, không thua kém gì ngôi sao, chứ đừng nói những gương mặt hết sức bình thường này.

Chắc do Chu Cầm lâu rồi không gặp đàn ông, nên trông thấy một người bình thường đã thét chói tai không ngớt nhỉ.

Từ Tái Xuân hờ hững ngẩng đầu, sau đó… sau một giây sững sờ, cô nhanh chóng cúi đầu.

Chết tiệt, trong lòng cô điên cuồng phun một câu thô tục!

Tại sao là Trương Nghiêu?!

Chẳng phải hắn đi tìm mấy cô em mơn mởn à? Tới chỗ này mở tiệm ô tô làm gì?

Quan trọng nhất là, dáng vẻ này của cô sao có thể để anh thấy được.

Từ Tái Xuân rất may mắn, bên này rất nhiều người, bọn họ có nhiều học sinh đều mặc áo sơ mi với váy giống nhau, nên nhất thời Trương Nghiêu không để ý cô.

Bất quá, Chu Cầm hoàn hồn, thấy cô muốn trốn, lập tức kéo cô lại.

“Chị đi đâu đó? Ông chủ đẹp trai muốn nói chuyện kìa, chị không nghe chút sao?”

Từ Tái Xuân thấp giọng miễn cưỡng cười, “Chị không có hứng thú với mấy anh đẹp trai, em tự mình nghe đi.”

“Á, đừng thế mà, chị giúp em coi tí đi, đàn ông như vậy hợp với em không?”

“…” Từ Tái Xuân thực sự đau đầu, sao Trương Nghiêu có thể thích hợp với cô ấy. Trương Nghiêu khốn kiếp vừa mặt dày, còn lưu manh, đàn ông thế này…

Không đúng, giờ anh vẫn còn thân phận có gia đình đấy, tại sao phải trắng trợn dụ dỗ mấy cô em này.

Từ Tái Xuân hơi khó chịu.

“Hì, sắc mặt chị coi quá.”

Đương nhiên khó coi rồi. Từ Tái Xuân nghiến răng nghiến lợi, có phải cô nên nhào tới cào anh không.

Chu Cầm theo tầm mắt Từ Tái Xuân nhìn sang, “Quả thật rất đẹp trai, có điều, hơi lạnh lùng nha. Á á á… Anh ấy còn dắt một con chó kìa… Ặc, con chó này là giống gì ta, sao cảm thấy hơi quen quen, em nghĩ xem…”

Trương Nghiêu lại có thể dắt Khoai Tây tới, tính trông nhà à?

“Chó cỏ Trung Quốc.” Từ Tái Xuân không vui nói.

Ánh mắt Chu Cầm sáng lên, “Á, quả nhiên là cao phú soái, cho dù là nuôi chó cỏ Trung Quốc bình thường, nhìn cũng đẹp sang chảnh hơn những giống khác nhỡ…”

Từ Tái Xuân thực sự khâm phục trí tưởng tượng của cô gái nhỏ này, tính toán một chút, chỗ này không thích hợp với cô vẫn là trốn trước đã.

Đúng, Từ Tái Xuân tính toán thế.

Nhưng, cô có thể tính đến người nhiều, Trương Nghiêu không thể thấy cô, bất quá duy nhất cô không tính được là, mặc dù Khoai Tây lười song mũi khá thính.

Từ Tái Xuân đang tính từ góc xó len lén chạy đi, chợt nghe một tiếng thét hoảng sợ.

Fuck! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trời.

Từ Tái Xuân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Khoai Tây nhe răng nhếch miệng nhào tới.

Tiêu rồi…

Trước mặt Từ Tái Xuân tối sầm, cô không phải bị Khoai Tây hủy dung thì chính là bị Trương Nghiêu chiên sống.

Có lẽ, cả hai kết quả này đều không phải điều cô mong muốn hết. Huhuhu.

Cuối cùng, Từ Tái Xuân không bị hủy dung, vì Khoai Tây liếm liếm mặt cô. Đương nhiên, cô ngã sấp xuống. Đúng là mất mặt gần chết, không biết váy ngắn vậy có thể che được quần lót màu hồng của cô không? Hẳn không thể nhỉ, vì cô nghe được tiếng kinh ngạc xen lẫn âm thanh mập mờ rồi.

Khốn kiếp! Đâm mù mắt chó mấy người.

Trong lúc Từ Tái Xuân luống cuống tay chân, vừa đẩy Khoai Tây với thế tiến công nhiệt tình, vừa muốn che khuất vị trí phơi bày của mình lại, một bộ âu phục trùm lên đùi cô.

“Cút.”

Một câu lạnh lùng của Trương Nghiêu, sau đó Khoai Tây nức nở một tiếng, từ cửa sau chạy trốn.

Từ Tái Xuân ngẩng đầu, thấy sắc mặt lạnh nhạt của Trương Nghiêu, không biết sao trong lòng vô cùng muốn khóc.

Mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao hoàn toàn khác với điều cô nghĩ thế, không có ngược luyến tình thâm, không có màn cô ngược Trương Nghiêu chết đi sống lại, có lẽ… đó chỉ là giấc mơ của cô ư?

Từ Tái Xuân rất đau buồn, mắt ê ẩm, hết sức muốn khóc.

Chu Cầm trông thấy tình cảnh này cũng sợ ngây người, rõ ràng vừa nãy con chó cỏ Trung Quốc trông rất sang chảnh còn ngoan ngoãn nằm bên chân ông chủ đẹp trai mà, thoáng cái sao bổ nhào tới hướng bọn họ vậy.

Cô lắc mình một cái, nhanh nhẹn tránh thoát.

Nhưng Từ Tái Xuân lại bi kịch.

“Chị, chị không sao chứ?”

Mặc kệ thế nào, Từ Tái Xuân là người cô dẫn tới, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô cũng rất xấu hổ. Chu Cầm tiến lên, chuẩn bị nâng Từ Tái Xuân dậy, song…

Sự việc hình như phát triển có chút cẩu huyết.

Vì ông chủ đẹp trai kia lại có thể đích thân đi tới, tiện tay cởi áo ném lên đùi Từ Tái Xuân. Oa… Chu Cầm nhịn không được mắt lấp lánh ánh sao, đúng là quá đẹp trai mà! Quả nhiên là tổng tài bá đạo! Quá con mẹ nó tà mị cuồng luyến!

Chu Cầm YY rất nhiều, nhất thời quên béng mất bạn mình vẫn còn làm bạch liên hoa yếu ớt trên mặt đất.

Đợi trong đầu cô YY đầy bong bóng màu hồng chuẩn bị tiến lên trước nhận Từ Tái Xuân, tình hình thần kì lại phát sinh.

Ông chủ đẹp trai ấy vậy mà khom người bế Từ Tái Xuân lên.

Mẹ nó… Chu Cầm hưng phấn! Lẽ nào đây là cái ôm công chúa trong truyền thuyết sao? Á, vở kịch tổng tài bá đạo vừa gặp đã yêu cô bé lọ lem sắp xảy ra ngay à? Á…

Không biết tại sao, nghĩ đến điểm này, cô lại có chút hưng phấn nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui