Xuân Nhật Hành Xuyên


Ta thường không hiểu được một số hành động của Thanh Thanh, ngoài kia người bệnh tránh còn không kịp, vậy mà nàng ta lúc thu dọn hành lý, khóe mày lại cố đè nén đi sự vui sướng khôn cùng.
Nàng ta cuối cùng cũng rời phủ, đi đâu nữa ta cũng chẳng quan tâm, nhưng trái tim Giang Hoài Liễu cũng theo nàng ta mà đi rồi.

Ta đã thấy rất nhiều lần hắn ngẩn ngơ cầm con diều giấy xanh, ta biết hắn hận điều gì, hắn hận bản thân mình nhất thời yếu đuối, không thể đi cùng nàng ta.
Lão quân mặc dù quý ta, nhưng bà cũng chỉ có một mình Giang Hoài Liễu là cháu đích tôn, chỉ mong rằng hai bọn ta có thể quay về như trước kia.
Khi ta đang rót trà cho lão quân, đúng lúc Giang Hoài Liễu cũng tới thỉnh an, ta bèn rót cho hắn một chén, đây là lá trà mà năm ngoái ta đi điền trang thị sát tự tay rang, Giang Hoài Liễu nhấp một ngụm, cau mày đặt lên bàn nhận xét: " Đắng quá."
Hắn đã quen uống nước vải thiều mà Thanh Thanh nấu cho rồi.
Ta có lòng muốn làm hòa, cười mỉm rồi thận trọng nhìn hắn nói: "Hoài Liễu, lần sau ta sẽ nấu nước vải thiều cho chàng uống."
Giang Hoài Liễu đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự mỉa mai và chán ghét, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Thanh Thanh đi hắn dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Hắn giễu cợt: "Đại phu nhân của Tướng quân phủ, ta sao dám làm phiền?"
Ta gọi hắn hai tiếng Hoài Liễu, hắn vậy mà đáp lại ta bằng ba chữ đại phu nhân.
Hắn khiến ta vô cùng khó xử, cũng không thèm để lại cho ta chút thể diện nào.

Nụ cười trên môi ta giờ đây đông cứng lại, những tì nữ xung quanh càng cúi thấp đầu hơn.
Lão quân đau đầu đỡ đỡ trán, bất mãn nói: "Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, Miên Khanh là thê tử mà ngươi cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ ngươi còn phải vì một nữ nhân không rõ lai lịch, năm lần bảy lượt làm mất mặt thê tử mình hay sao?"
Giang Hoài Liễu đẩy tách trà, tách trà vỡ cái rắc, hắn đứng dậy, cười lạnh gằn ra hai chữ: "Phu thê?"
Chí thân chí sơ phu thê.*
Chú thích: Trích"Bát chí" của Lý Quý Lan, đây là một câu thơ ám chỉ mối quan hệ vừa nóng vừa lạnh, vừa gần mà lại vừa xa của một cặp vợ chồng.
Ta giấu hai tay trong ống tay áo, sau cùng dùng vòng ngọc che đi vết bầm tím trên cổ tay, ngẩng đầu hỏi: "Giang Hoài Liễu, ta nợ nhà ngươi cái gì?"
Hắn đáp lại ta bằng câu nói của lão quân, cực kỳ cay nghiệt: " Cô nợ ta một Thanh Thanh đáng ra nên được cưới hỏi đàng hoàng, cô có trả được không?"
Ta đứng thẳng lưng nhìn hắn, hắn vô cảm nhìn ta một cái, xoay người bước ra khỏi cửa, chỉ để lại mảnh vụn và nước trà còn sót lại trên nền nhà.

Lão quân tức giận đau đầu xoa xoa thái dương, ta vội sai người truyền thái y.
Khi ta quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy bóng dáng một đi không ngoảnh lại của Giang Hoài Liễu, vạt áo phất lên chiếc bóng sắc tím nhạt.

Tựa như một làn khói, nắm không được liền tan vào hư không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui