Xuân nhật tử

Tạ Diễm mơ một giấc mộng.
 
Trong mộng một thanh âm nói với hắn: “Kiếp trước ngươi yêu nàng, nàng không yêu ngươi, ngươi khổ sở theo đuổi nàng không được, cam nguyện tự đoạn sinh lộ cầu lấy kiếp sau cùng nàng tu thành chính quả. Trời xanh chỉ cho ngươi cơ hội một lần, nếu ngươi không giữa nàng lại, từ đây nàng và ngươi chính là hai người xa lạ.”
 
Hắn nhớ tới bọn họ đời trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi đó mưa tí tách tí tách rơi xuống, hắn đứng ở trong mưa, quần áo ướt đẫm, đối với nàng không thể nề hà nói: “Vì sao nàng không chịu liếc mắt nhìn ta một cái …… Chỉ cần nhìn ta một cái…… Nhìn ta một cái cũng tốt rồi……”
 
Cặp mắt xinh đẹp của nàng, ánh mắt chứa đầy tức giận: “Điện hạ, ta không thích ngươi, ngươi hẳn biết rõ. Nếu không phải điện hạ ở giữa làm khó dễ, ta sớm đã gả cho Mộ Tranh, làm gì đến nỗi chờ tới bây giờ.”
 
Hắn vô cùng đau đớn mà nhìn thân ảnh nàng quyết tuyệt đi xa, chỉ hận chính mình cùng nàng đời này vô duyên.
 
Nhưng hắn như cũ không cam lòng, nhiều lần gặp mặt hoàng đế muốn cầu thánh chỉ tứ hôn, nói chính mình nguyện cùng A Trì đi xa, bên nhau nửa đời. Hoàng đế vài lần muốn nói lại thôi, chung quy không có đồng ý.
 
Hắn lại không biết, A Trì đã đại nạn gập đầu, không còn đường lui.
 
Không quá mấy ngày, Tả gia bởi vì mưu phản bị tịch biên tài sản, người Tả gia người toàn bộ bị ban chết, không một ai may mắn thoát khỏi.
 
Khi đó, hắn cũng là như thế này, ôm thi thể băng băng lãnh lãnh của nàng, đau đớn khôn nguôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn mình vĩnh sinh vĩnh thế cùng nàng thành hai người xa lạ, hắn không đồng ý. Hắn làm sao có thể đồng ý? Hắn còn chưa giữ lại A Trì của hắn. A Trì của hắn sẽ không chết……
 
Hắn nhớ tới nàng bộ dáng nàng cười nói nhỏ nhẹ, nhớ tới khi đại hôn nàng nâng chén rượu ngâm xướng một khúc, nhớ tới nàng tinh tế lâu dài ngữ điệu: “Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân trường kiện. Tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến……”
 

Tuế tuế trường tương kiến……
 
Trong mộng thanh âm kia dần dần xa, phảng phất thở dài, hắn nghe được có người nói với hắn: “Đi thôi, nàng nhất định còn đang đợi ngươi……”
 
Tạ Diễm đột nhiên mở hai mắt.
 
Kiếp thứ ba hắn chờ được rồi.
 
Cả đời này, hắn vẫn như cũ là chi lan ngọc thụ Nhị hoàng tử điện hạ.
 
Hết thảy đều giống như chưa bao giờ thay đổi.
 
Lại là ngày xuân, xưa nay Thái Hậu thích náo nhiệt quyết định ở trong cung làm một hồi ngắm hoa yến, mở tiệc chiêu đãi danh môn nữ quyến đến tham gia.
 
Hắn canh giữ ở cái đình viện nơi bọn họ lần đầu gặp mặt.
 
Cảnh xuân vừa lúc.
 
Dưới bầu trời xanh hoa hạnh điểm xuyết như mấy, nhành liễu yêu kiều rủ xuống, dòng suối uyển chuyển, sống lại khắp nơi đều là sinh cơ bừng bừng.
 
Hắn cô độc ngồi trong viện kia, mơ tưởng gặp được nàng khi còn nhỏ lén lút vào trong viện của hắn, cả người tỏa sáng ánh sáng mặt trời.
 
Lá cây sàn sạt mà lay động, hắn nhìn liễu rủ cao lớn sum xuê, trong lòng nghĩ: Kiếp trước không thể bảo vệ nàng chu toàn, kiếp này ta nhất định phải đem nàng bảo vệ thật tốt, không bao giờ xa rời nàng……
 
Nhưng mà hắn từ khi trời còn sương sớm chờ đến khi mặt trời chiều đã ngả về tây.

 
Đám người hầu vài lần tới khuyên hắn trở về, không cần không ăn không uống mà ngốc lăng ở nơi đó cả ngày, hắn lại không thèm để ý.
 
Yến hội tan.
 
Sắc trời dần dần tối sầm.
 
Định viện to như vậy không còn như ban ngày ầm ĩ, trống rỗng chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
 
Gió đêm thổi qua, vang lên thanh âm lay động của lá cây trong sân vườn tối, rồi lại yên tĩnh xuống.
 
Hắn cô độc mà ngồi ở trong viện không một bóng người, bốn phía yên tĩnh đến chỉ có tiếng lá dao động.
 
Chính là không còn có ai tới.
 
Khi đó, hắn mới biết được. A Trì của hắn, sẽ không trở lại.
 
“Điện hạ, đều hỏi rõ ràng. Trong nhà Tả tướng vẫn luôn không có con cái…… Cũng cũng không có một tiểu nữ nhi tên A Trì.”
 
Tạ Diễm mí môi, một khuôn mặt là xanh mét.
 
“Trong triều cũng không có một hộ nào trong nhà có tiểu nữ nhi kêu A Trì……”
 
Thị vệ khẩn trương mà trộm nhìn sắc mặt Nhị hoàng tử, nhìn đến hắn ẩn ẩn phát giận, trên mặt khẩn trương đến muốn nhũn ra.

 
“Đã biết. Đi xuống đi.”
 
Qua thật lâu, liền nghe Tạ Diễm lạnh lùng mà ném ra một câu. Thị vệ như được đại xá, cúi người vội vàng mà lui xuống.
 
Tất cả thị vệ đều đi ra ngoài, Tạ Diễm cả người giống như mất hết sức lực, ngã vào trên ghế.
 
Không con cái……
 
Lại để hắn cô độc một mình……
 
Hắn nhắm mắt lại, trong lúc lơ đãng đã rơi lệ đầy mặt.
 
Thời gian trôi qua cực nhanh.
 
Hai năm sau, quyền cao chức trọng Yến Vương bình định biên cương có công, được triệu nhập kinh hành gia phong tiến tước đại điển.
 
Mà tiết Đoan Ngọ, Nhị hoàng tử vẫn luôn lạnh nhạt cư nhiên muốn cử hành yến hội, đại yến khách khứa.
 
Nghe thấy tin tức này, không ít phu nhân tiểu thư đều cao hứng hỏng rồi.
 
Mọi người đều biết, Nhị hoàng tử từ lâu đã đến tuổi nghị thân, lại chậm chạp không có ý cưới vợ. Nhị điện hạ ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, tài đức song toàn, rất được Thánh Thượng sủng tín, nghĩ đến vô cùng có khả năng chính là trữ quân tương lai. Nếu là có thể mượn cơ hội này tiếp cận người thường xuyên ở trong cung hiếm khi ra ngoài, Nhị hoàng tử, chẳng phải là một chuyện vô cùng tốt sao. Nhận được thiệp mời hầu hết mọi người trong nhà đều vui mừng khôn xiết, tiểu thư chưa xuất giá trong nhà đều không ngoại lệ mà chuẩn bị tỉ mỉ thật tốt một phen, mấy ngày liền cắt bộ đồ mới, ăn diện lộng lẫy. Đến nỗi ai không nhận đến thiệp mời, cũng một bên hâm mộ người ta gia thế tốt, một bên dùng các loại biện pháp trà trộn vào yến hội.
 
Chủ yến thiết lập tại Trọng Cẩm lâu nổi tiếng xa gần.
 
Một ngày này, ban đêm, Trọng Cẩm lâu tiếng người ầm ĩ, náo nhiệt phi phàm.
 
Yến hội chưa bắt đầu, Tạ Diễm đứng ở tầng cao nhất, hướng ra phía ngoài nhìn ra xa. Thời tiết thực sáng sủa, trên cao ánh trăng sáng rọi, đã là giữa mùa hạ, trên đường cũng náo nhiệt cực kỳ, khớp nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ, trên chợ, không ít người đốt pháo hoa. Pháo hoa lớn nổ giữa bâu trời, tán ra như hàng triệu vì sao, rơi xuống như mưa. Đèn hoa sen lay động, lửa khói ngọc đẹp, năm màu bắt mắt, một mảnh thịnh cảnh.
 

Hắn nghe trong lâu truyền đến những thanh âm vui mừng, hơi hơi nhắm mắt, xoay người từ tầng cao nhất rời đi, đi xuống lầu.
 
Làm chủ tiệc, Tạ Diễm tự nhiên là không thể không bị các gia khách khứa chú ý. Không ít người tò mò, Nhị Hoàng tử thường ngày không thích cùng người khác giao thiệp sao bỗng dưng đổi tính, an bài phô trương như vậy. Lại thấy không ít phu nhân không kìm được dắt tiểu thư nhà mình đến gần, trong lòng sôi nổi phỏng đoán chẳng lẽ là Nhị hoàng tử thật sự động tâm muốn cưới vợ, mượn cơ hội này muốn nhìn kĩ một chút? Nhưng Nhị điện hạ nếu là tới xem mặt, tại sao lại đối với các tiểu thư thế gia đó lạnh lẽo, thập phần lạnh nhạt đâu?
 
Nhị hoàng tử điện hạ, từ nhỏ tâm tư thâm trầm, ai cũng đoán không ra.
 
Mọi người một bên ăn ăn uống uống, một bên xem náo nhiệt, vài thị tộc phu nhân mang theo nhà mình tiểu thư đều như dẫm phải đinh, chán ngán thất vọng mà tản ra, người phía dưới chỉ lo cười thầm.
 
Chờ đến rốt cuộc không ai quấn lấy hắn, Tạ Diễm lúc này mới cảm thấy có chút thoải mái.
 
Rượu đủ cơm no qua đi, yến hội cũng dần dần tan.
 
Tạ Diễm chỉ rót vài chén rượu uống, tựa như không có hứng thú, chưa chờ yến hộ kết thúc đã rời đi. Hắn giải tán tùy tùng bên người, chỉ cho mấy ám vệ đi theo, không ngồi xe ngựa, từ Trọng Cẩm lâu đi ra, chậm rãi trở về trong cung.
 
Tối nay ánh trăng thật đẹp.
 
Đám đông bên hồ đã đi gần hết, Tạ Diễm rời Trọng Cẩm lâu, các gánh hàng rong nhỏ bên đường vì yến hội hôm nay cũng sớm bị đuổi đi, người đi đường ít ỏi, lại vì yến hội chưa hết nên xe ngựa cũng gần như không có, khó có được trống trải.
 
Hắn đi vài bước về phía trước, lại thấy trên cầu mơ hồ một bóng người.
 
Nàng cúi đầu, đứng ở trên cầu nhìn xuống phía dưới, dường như đang thưởng thức ánh trăng mờ ảo dưới nước.
 
“Tiểu thư, chúng ta trở về đi, chậm lại bị ai đó mắng.” Tỳ nữ bên cạnh khuyên nhủ.
 
Người nọ tâm tình có vẻ rất tốt, thanh âm ôn nhu dễ nghe: “Hiến khi được ra ngoài đi một chút, ngươi xem, ánh trăng thật đẹp nha.”
 
Nghe được thanh âm của nàng, Tạ Diễm tức khắc lệ nóng doanh tròng.
 
Thanh âm quen thuộc kia, giống như xuyên qua ngàn vạn ngày đêm, trèo đèo lội suối, chậm rãi mà đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận