Xuân Nhật Yến

Edit: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

Giang Huyền Cẩn hồi phủ, dọc đường đi sắc mặt không tốt cho lắm. Gia nô đi ngang qua nhìn thấy hắn đều sợ tới mức cúi thấp đầu lùi lại vài bước.

"Tiểu thúc." Giang Diễm vừa mới hoàn thành việc học hôm nay, lúc đi ngang qua hành lang gấp khúc nhìn thấy bộ dạng này của Giang Huyền Cẩn, lập tức tiến lại hành lễ: "Người làm sao vậy? Bệnh rồi?"

Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Giang Diễm môi hồng răng trắng nở nụ cười, cả người khoác một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, giữa trán có một dải lụa đai buộc trán, điểm thêm một viên đá quý bạch ngọc, ôn nhuận sinh quang.

Dáng vẻ tốt như vậy, khí chất cũng tốt như vậy, cho dù là ai nhìn qua cũng đều phải tán thưởng hắn một tiếng "Long chương phượng tư, mĩ ngọc thiên thành*". Vậy mà lại phải thành thân với Bạch tứ tiểu thư, một nữ tử không đứng đắn như vậy, thật đúng là đáng tiếc.

(*) Long chương phượng tư, mĩ ngọc thiên thành: Dấu ấn như rồng dung mạo như phượng, dung mạo xinh đẹp trong trẻo sẵn có, tự nhiên.

Ho khan hai tiếng, Giang Huyền Cẩn buông mắt nói: "Ta không có gì đáng ngại, đây là ngươi muốn đi đâu?"

Giang Diễm cười nói: "Cháu vừa mới theo phu tử từ đằng kia ra đây, định đi thỉnh an gia gia một chút. Có điều.. Nhìn bộ dạng này của tiểu thúc, chất nhi* vẫn nên đưa người về Mặc Cư trước đi."

(*) Chất nhi: Cháu.

Giang Huyền Cẩn không từ chối, mím môi tiếp tục đi lên trước.

"Tiểu thúc gặp phải chuyện gì phiền toái sao?" Giang Diễm vừa đi vừa nói: "Lâu rồi chưa thấy người nóng nảy như vậy."

Hoặc nói là, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy hắn có khi nào xao động như vậy. Ngày thường đến núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ nghĩ đến cứu quốc cứu dân như thế nào, nửa điểm cảm xúc sầu lo cũng không để lộ ra ngoài.


Nhưng vào lúc này, quanh thân lại tràn đầy lệ khí.

Bị Giang Diễm nhắc như vậy, Giang Huyền Cẩn có chút hoảng loạn, lúc này mới phát hiện bản thân không thích hợp cho lắm, vội vàng lấy lại bình tĩnh.

"Không có chuyện gì phiền toái.." Giang Huyền Cẩn quay đầu đi: "Ta vừa mới đi Bạch phủ một chuyến."

Bạch phủ? Giang Diễm sửng sốt, tiếp theo đó là ánh mắt trầm xuống: "Người đi tới đó làm gì?"

Nghe cái ngữ khí nháy mắt đã mất hứng như vậy, Giang Huyền Cẩn hơi nhíu mày: "Sắp tới chính là sinh thần mười tám tuổi của ngươi, ngươi nói ta tới đó để làm cái gì?"

Khuôn mặt Giang Diễm rầu rĩ: "Tiểu thúc, cháu không muốn lấy Bạch tứ tiểu thư."

"Không phải ở ngươi quyết định."

Bước vào Mặc Cư, Giang Huyền Cẩn ngồi xuống chiếc sạp nhỏ mềm mại, nhận lấy chén trà từ trong tay Thừa Hư nhấp hai ngụm: "Đây là hôn sự do mẹ của ngươi khi còn sống hạ xuống, nếu ngươi muốn hủy, ít nhất cũng bị cha ngươi đánh mất nửa cái mạng."

"Đánh thì cứ đánh đi!" Giang Diễm vén áo bào ngồi xuống bên cạnh Giang Huyền Cẩn: "Thà rằng để ông ấy đánh chết, cháu cũng không muốn thành thân với một kẻ đần độn."

Kẻ đần độn? Giang Huyền Cẩn cười lạnh. Nếu Bạch Châu Cơ kia là kẻ ngốc, thiên hạ này sẽ chẳng còn người thông minh nữa. Nhìn cái thủ đoạn thông đồng cám dỗ người kia, thấy nam nhân là vừa kéo vừa ôm, đã vậy còn ở cùng tên Lục Cảnh Hành giảo hoạt kia ở chung một chỗ nữa. Cũng may mà hắn chưa tin tưởng lời nói của nàng ta, bằng không thì thật đúng là lúc đó đã nghĩ nàng có bao nhiêu thật lòng!

Giang Diễm tràn đầy chính khí, khi quay đầu lại liền thấy sắc mặt của tiểu thúc nhà mình, sợ tới mức lập tức đứng dậy: "Cháu.. Cháu sai rồi, người đừng tức giận! Không phải cháu cố ý muốn nói xấu sau lưng người khác đâu!"

Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày: "Con mắt nào của ngươi trông thấy ta tức giận?"


Cả hai mắt đều thấy a! Giang Diễm rất luống cuống, đứng trước mặt Giang Huyền Cẩn chắp tay sau lưng, giống hệt như đứa nhỏ phạm lỗi.

Thừa Hư nhìn thấy vậy, rốt cục nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia đừng nóng vội, chủ tử không có tức giận với người."

Sao? Không phải tiểu thúc đang tức giận với hắn? Lồng ngực Giang Diễm buông lỏng, lại có chút nghi hoặc: "Vậy thì tức người nào vậy?"

Im hơi lặng tiếng liếc chủ tử một cái, Thừa Hư mỉm cười: "Ai đoán được chứ, nguyên nhân hẳn là vì bị bệnh đi. Nếu tiểu thiếu gia không có chuyện gì khác gì khác, hay là trước tiên cứ đi thỉnh an lão thái gia cho thỏa đáng đã."

"Cái này ta dự định đi rồi." Giang Diễm nói xong, lại nhìn về phía Giang Huyền Cẩn: "Tiểu thúc, sắp đến ngày sinh thần của cháu rồi, người cần bồi dưỡng tốt thân thể của mình, đến lúc đó hãy làm lễ vấn tóc cho cháu nhé."

"Ừ." Giang Huyền Cẩn gật đầu đáp lại.

"Vậy chất nhi xin phép cáo lui."

"Đợi đã." Giang Huyền Cẩn gọi hắn lại: "Đưa thiệp mời cho Bạch phủ, ngươi có đưa đi không?"

Nhắc tới Bạch phủ, khuôn mặt Giang Diễm lại suy sụp: "Đưa chứ, còn có thể không đưa sao? Cha cháu tự mình đưa đi rồi."

"Đưa qua rồi sao?"

"Đương nhiên."

Khép nửa mắt, Giang Huyền Cẩn vân ve chuỗi phật châu trong tay, nhạt giọng nói: "Bù thêm một lần nữa đi, một mình ngươi đưa cho Bạch tứ tiểu thư."


Giang Diễm vừa nghe thấy liền kinh ngạc nhảy dựng lên: "Tại sao?"

Theo lý thuyết, thiệp mời chỉ cần một người trong nhà đưa là đủ rồi, hắn cũng chỉ mong sao vị Bạch tứ tiểu thư kia đau đầu nhức óc gì đó không tới được, làm sao còn phải bắt hắn một mình đi đưa chứ?

Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống trên người, Giang Diễm lập tức thành thật, nắm chặt bàn tay nói: "Ngày mai chất nhi sẽ cho người đưa đi."

"Đi đi."

"Vâng, chất nhi cáo lui."

Nhìn thấy Giang Diễm lui ra ngoài, Thừa Hư không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia đúng thật là rất chống đối mối hôn sự này."

"Vậy thì đã sao?" Cởi bỏ áo bào, Giang Huyền Cẩn thay y phục nghỉ ngơi, thanh âm khàn khàn nặng nề: "Tóm lại chuyện không phải do hắn làm chủ."

Liếc Giang Huyền Cẩn một cái, Thừa Hư nhỏ giọng nói: "Thực ra vẫn còn có đường sống, chỉ cần người nói hai câu trước mặt lão thái gia.."

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Vì sao ta phải nói?"

Đã sớm định được hôn sự tốt, cho dù đối tượng không phải một cô nương tốt đi nữa cũng nên là đại ca Giang Sùng của ngài ấy làm chủ, hắn dây dưa vào làm gì chứ?

Thừa Hư không dám nói nữa, còn thành thành thật thật mà cầm tẩm y ra thay cái mới giúp Giang Huyền Cẩn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hoài Ngọc mở mắt ra, nghiêng đầu sang đã thấy Linh Tú đang ngồi bên cạnh bàn thêu xiêm y. Ngọn đèn trên bàn cháy một nửa sáng tỏ rõ ràng, không có chút mờ mịt nào, sợ là đốt cả đêm.

"Nha đầu nhà ngươi." Chống thân mình ngồi dậy, Hoài Ngọc nói: "Làm thế nào để ngươi hết hy vọng đây?"


Linh Tú bị dọa thiếu chút nữa thì đâm cây kim vào tay, ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt đầy tơ máu: "Tiểu thư, người tỉnh rồi? Nô tỳ sẽ đi lấy đồ ăn sáng cho người."

"Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi." Hoài Ngọc tức giận xuống giường thay y phục, nói: "Bây giờ đi đứng có ổn không? Đừng nửa đường lại đánh vỡ chén, lại bày ra bộ dạng khóc lóc."

Linh Tú mếu máo, rất muốn phản bác lại hai câu, nhưng động tác của Lí Hoài Ngọc bên kia rất nhanh, hai ba bước đã mặc xong xiêm y, lau mặt xúc miệng rồi đi ra ngoài.

Suy nghĩ một chút, Linh Tú vẫn cầm lấy bộ xiêm y tiếp tục thêu.

Sáng sớm Bạch phủ đã có rất nhiều người bận rộn rồi, Hoài Ngọc rẽ trái rẽ phải tìm đến phòng bếp, trù nương vừa nhìn thấy nàng đã mỉm cười: "Chúc mừng tứ tiểu thư a, nghe nói cơ thể đã tốt lên rồi."

Hoài Ngọc lễ phép mỉm cười nhìn về hướng nàng nói: "Ta tới lấy đồ ăn sáng."

Trù nương nghe xong, lập tức xoay người đơm hai bát cháo loãng cùng một đĩa dưa cải, đặt vào trong khay đưa cho nàng: "Nên dùng đồ ăn sáng, tứ tiểu thư cầm lấy đi."

Nhìn lướt qua đồ ăn có vẻ sơ sài, Hoài Ngọc không nhịn được cảm thán, Bạch Đức Trọng thật đúng là một vị quan thanh liêm, khuê nữ trong nhà đều ăn đơn giản như vậy, cũng coi như một tấm gương thật thanh liêm.

Nhưng ánh mắt vừa đảo sang bên cạnh, nàng nhìn thấy phía sau trên bệ bếp bày một bàn lớn đồ ăn tinh xảo, nào là cháo Bát Bảo, cá mè hấp, bánh bao hấp ngũ sắc, đều là những thứ khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Chân mày hơi nhíu lại, Hoài Ngọc hỏi: "Kia là đồ ăn sáng của ai vậy?"

Trù nương sửng sốt, lấy thân mình chắn tầm nhìn của nàng, cười xòa nói: "Còn có thể là ai chứ, đương nhiên trong phủ chỉ có mình lão gia được dùng những thứ này."

Thật vậy sao? Hoài Ngọc gật đầu, cũng không định dây dưa nhiều, nào biết vừa quay người lại, đúng lúc đụng phải nha hoàn phía sau đang đi tới, hai chén cháo nóng nháy mắt đã bị đổ ra ngoài.

* * *

Lời editor: Tại sao tui lại cảm thấy Giang Huyền Cẩn và Thừa Hư mới là chân ái nhỉ?:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận