Xuân Noãn Hương Nùng

Edit: Diệp Nhược Giai​

Trong tiếng hò reo hân hoan của dân chúng, kiệu hoa rẽ vào ngõ Hoa Vinh mà những người dân bình thường không thể bén mảng đến, ở nơi đây chỉ có phủ đệ của những gia đình quyền quý.

Trước cửa Quốc công phủ đã tấp nập khách khứa của Sở gia, từ Khánh vương, Thụy vương, tam hoàng tử, cho tới Thần Xu doanh hay các thị vệ chưa được phân phẩm cấp của cấm quân... Tất cả đều tươi cười dõi theo đội ngũ đón dâu đang từ từ tiến đến, phía sau kiệu hoa là mười dặm hồng trang mà dẫn đầu chính là đôi ngọc như ý do Minh Huệ đế ban thưởng, trông còn oai phong khí thế hơn cả lúc Tiêu thị gả vào Lục gia.

Kiệu hoa hạ xuống, Sở Hành nhẹ nhàng đá vào cửa kiệu rồi đỡ tân nương ra ngoài.

Nhìn thấy tân nương, các tân khách lập tức xôn xao ồn ào. thật may là trên đầu Lục Minh Ngọc có trùm khăn, không nhìn thấy mấy người đó nên cũng bớt khẩn trương hơn một chút. Nàng chậm rãi đitheophía sau Sở Hành, đôi tân phu thê đi đến chính phòng bái thiên địa. Vì trọng sinh nên Lục Minh Ngọc càng kính sợ lão thiên gia, lúc nhất bái thiên địa, nàng đặt toàn bộ lòng thành kính của mình vào đó, đến khi phu thê giao bái, thoáng thấy vạt áo hỉ bào của Sở Hành ở đối diện, Lục Minh Ngọc vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Làm lễ bái xong, tân lang tân nương dời bước đến tân phòng.

Lục Minh Ngọc hết sức căng thẳng, nàng siết chặt quả cầu đỏ trong tay, đây không phải là lần đầu tiên nàng đến Sở quốc công phủ, nhưng lại là lần đầu tiên nàng đến Định Phong đường của Sở Hành, cũng chính là nơi mà cả hai đời nàng chưa từng tiến vào.

Sở Hành cảm giác được hành động của nàng, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhưng tay lại khẽ kéo kéo sợi dây nối giữa hai quả cầu mà hai người đang cầm.

Chút chấn động nho nhỏ khó phát hiện được truyền tới, lòng Lục Minh Ngọc cũng rung động theo. hắn... cố ý à?

Nhưng Lục Minh Ngọc ngượng ngùng không dám dò xét, chỉ tiếp tục thành thật bước tiếp.

Khi ta càng khẩn trương, quãng đường dường như càng ngắn lại, nàng cảm giác như chưa đi được bao xa thì đoàn người đã đến trước cửa tân phòng.

Tim Lục Minh Ngọc tim đập nhanh như hươu chạy, sải bước vào chính phòng, rẽ qua gian ngoài, đi vào nội thất, nhìn thấy chiếc giường được trải chăn long phượng, Lục Minh Ngọc gần như cứng đơ cả người, chỉ biết ngây ngốc xoay người rồi ngồi im như tượng. Hỉ nương tươi cười chúc vài câu cát tường, sau đó ra hiệu cho nha hoàn đem gậy vàng đến, định vén khăn trùm.

Nhóm nữ quyến trong phòng ai nấy đều mong chờ nhìn chăm chú vào tân nương.


Bàn tay nhỏ của Lục Minh Ngọc ẩn dưới lớp tay áo rộng thùng thình, càng nắm càng chặt. Dưới lớp khăn, nàng thấy Sở Hành ung dung bước đến, dừng lại, sau đó, có một cây gậy vàng được từ từ đưa tới. Cây gậy này rất ổn định, không hề run lắc chút nào, chứng tỏ chủ nhân của nó hết sức thong dong. Lục Minh Ngọc bỗng chốc hốt hoảng, Sở Hành không khẩn trương à? Chẳng lẽ vào ngày đại hôn mà hắncũng vẫn ổn trọng bình tĩnh như bao ngày khác? Đời trước lúc Sở Tùy vén khăn, rõ ràng là cây gậy run lên bần bật...

Từng dòng suy nghĩ ồ ạt tuôn ra, còn chưa định hình được thì trước mắt đã sáng ngời.

Lục Minh Ngọc theo bản năng nhắm mắt lại.

Theo động tác của nàng, cây gậy vàng vừa mới vén được đến trán, còn chưa vén qua khỏi mũ phượng thì đã dừng lại.

Sở Hành cúi đầu, đôi mắt phượng không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào nàng, ngay cả lông mi cũng không động.

đã một năm rồi hắn không được nhìn thấy nàng, lâu đến mức lúc gặp nàng trong mộng, khuôn mặt nàng cũng mơ hồ mờ ảo, không giống thật, vì vậy mỗi lần tỉnh dậy hắn lại càng nhung nhớ nàng hơn. Đêm về không gặp nàng trong mơ thì thất vọng, mà mơ rồi thì lại cảm giác không được thỏa mãn. Hôm nay đón dâu, trên cả một đoạn đường đi, tất cả mọi suy nghĩ của hắn đều chỉ đang tưởng tượng về khoảnh khắc khi vén khăn này. hắn biết, nàng nhất định là rất đẹp, nhưng ngay lúc này, nhìn tân nương trước mắt, nhìn tân nương của hắn, hắn thấy nàng còn đẹp hơn trăm ngàn lần so với tưởng tượng.

Hôm nay Lục Minh Ngọc trang điểm không đậm, giống như lời của hỉ nương, có người tô mày điểm mắt thì sẽ đẹp hơn, thậm chí còn khác hẳn lúc bình thường, nhưng Lục Minh Ngọc lại có hàng lông mày mảnh, làn môi đỏ thắm tự nhiên, băng cơ ngọc cốt, thoa thêm son phấn ngược lại làm giảm mất vẻ tươi đẹp của nàng. Giống như bây giờ, nàng xấu hổ ngồi ở chỗ ấy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc vì ngượng ngùng mà ửng hồng như hoa đào, thiên sinh lệ chất, tư sắc tuyệt vời không một lớp son phấn nào sánh bằng.

Có lẽ là cảm thấy mình đã nhắm mắt quá lâu, hàng lông mi dày như cánh bướm của tân nương tử khẽ rung động, từng chút từng chút một nâng lên, giống như bông hoa quỳnh chậm rãi nở rộ, lấy hết dũng khí nhìn về phía người đang thưởng hoa ở trước mắt. Đôi mắt nàng y hệt hoa đào, trong suốt như bầu trời sau mưa, nhút nhát nhìn hắn rồi lại lập tức cụp xuống, thẹn thùng như lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, che khuất đi vẻ đẹp lộng lẫy nhất trên gương mặt nàng, chỉ chừa lại đôi gò má hồng nhạt như đóa hoa.

Yết hầu Sở Hành lên xuống liên tục, tay phải cầm gậy vàng thật chặt mới có thể gian nan áp chế đi xúc động muốn nâng cằm nàng lên.

hắn ngắm không đủ, hận không thể ngồi xổm xuống mà ngắm, Khánh vương phi ở đằng sau ho khẽ, cười chế nhạo nói: “Đại ca, bọn muội đã đứng đợi hết nửa ngày rồi đấy, huynh cũng nên cho bọn muội được chiêm ngưỡng tẩu tẩu cùng với chứ?”

“Đúng đúng, Quốc công gia còn có cả một buổi tối để ngắm thật kẽ mà, bây giờ cho chúng ta giải bớt cơn thèm một chút trước đi.”

Nữ quyến cả phòng đều buông lời trêu ghẹo.


Lục Minh Ngọc càng thêm thấp đầu, Sở Hành cách nàng rất gần, thoáng thấy được phần da thịt lộ ra nơi cỏ áo nàng đều đã đỏ ửng.

Tim hắn càng thêm cuồng loạn, không dàm trì hoãn nữa mà dứt khoát vén hết khăn trùm lên, sau đó lui qua một bên, nhường cho mọi người cùng được ngắm nghía tân nương của hắn.

“Tẩu tẩu đẹp quá......” Sở Doanh đi đến bên cạnh tẩu tẩu mình, trong mắt tất cả đều là kinh diễm.

Từ đầu đến cuối, Lục Minh Ngọc vẫn luôn nhắm nghiền mắt, vẻ xấu hổ không hề che lấp cũng khôngcần phải giả vờ, chỉ cần một mình Sở Hành thôi là đã có thể thiêu cháy nàng rồi. Lúc uống rượu hợp cẩn, Lục Minh Ngọc cũng không dám nhìn hắn, không ngờ lại chọc cho một người có thêm một phen trêu ghẹo.

“Quốc công phu nhân nhấc tay lên cao thêm một chút, Quốc công gia không với tới rượu kìa!”

Giọng nói của hỉ nương phảng phất bên tay, Lục Minh Ngọc lại càng thêm hoảng hốt, lần đầu tiên liếc mắt nhìn Sở Hành từ khi hắn ngồi xuống. Hóa ra vì nàng để tay quá thấp, mà cánh tay của Sở Hành lại đan vào với nàng, vì nghĩ cho nàng mà hắn chỉ có thể cúi đầu uống rượu, nhưng hắn lại rất cao......

Lục Minh Ngọc xấu hổ nhìn qua, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt phượng sáng ngời như sao, giống như từ đầu đến giờ vẫn luôn dõi theo nàng.

Lục Minh Ngọc lập tức cúi đầu, cánh tay nâng cao hơn.

Tân nương tử đỏ mặt không chịu nhìn tân lang, ánh mắt của tân lang lại thời thời khắc khắc luyến tiếc không nỡ rời khỏi khuôn mặt tân nương, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng cứng nhắc của một Quốc công gia trong ngày thường, hiển nhiên là cực yêu tân nương của mình. Nhóm nữ quyến tại đây đều nhìn thấy được, có người thì toàn tâm toàn ý chúc phúc, có người lại ngẩn ngơ ngắm nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ của Sở Hành, trong lòng hâm mộ cùng ghen tị.

Gia thế tốt, bản lĩnh giỏi, lại còn đẹp như thần tiên trên trời, khắp cả kinh thành này có được mấy người?

Thảo nào đến tận bây giờ Sở Hành mới thành thân, hóa ra là do ánh mắt của hắn cao, phải cưới cônương đẹp nhất kinh thành.


~

Sau khi hoàn thành lễ tiết trong tân phòng, Sở Hành đi đến tiền viện chiêu đãi tân khách. Lúc trưa khi còn trò chuyện với nữ quyến Sở gia, Lục Minh Ngọc cũng có ăn chút đồ, bây giờ đợi một mình nơi đây. Thời tiết tháng năm khá nóng, vì vừa rồi Lục Minh Ngọc khá khẩn trương nên mồ hôi đã ra đầm đìa, trước khi nghỉ trưa có tắm qua một lần, tỉnh ngủ lại sai người chuẩn bị nước để tắm rửa, sau đó thay sang một bộ đồ nhà nhẹ nhàng màu đỏ tươi, tiếp tục chờ tân lang.

Tiếng nói cười ồn ào nơi tiền viện khiến nơi này càng có vẻ tĩnh lặng.

Lục Minh Ngọc ngồi trên giường, nhìn gối uyên ươngđỏ thẫm đặt ngay đầu giường, ngón tay vuốt ve tấm chăn long phượng, trên mặt càng lúc càng nóng.

Sở Hành ngốc như vậy, ngay cả hôn mà cũng khiến miệng nàng đau, tối nay, có khi nào...

Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng thân hình cao lớn của hắn, Lục Minh Ngọc không tự chủ được mà sợ run cả người, vừa nóng vừa sợ.

Nhưng có sợ đến mấy, thì trời vẫn cứ tối dần.

Tiền viện Định Phong đường.

Tiêu Tòng Giản, Tiêu Hoán, Lục Gia Bình, Lục Gia An, Từ Thừa Duệ, Hạ Dụ đến mời rượu, không biết là thật hay vờ mà đều bị Sở Hành hạ gục. Khánh vương là em rể, cũng đến mời vài chén, dù sao quan hệ cũng coi như thân thiết. Còn Thụy vương thì chỉ mời một ly, khiêm tốn có lễ chúc mừng. Thần Xu doanh cùng cấm quân đều phái ra người có tửu lượng cao nhất trong đám đại biểu cho bọn họ đến kính rượu, nhưng đều thua trong tay Sở Hành.

“Rốt cuộc Quốc công gia uống rượu hay uống nước lã thế?” Có người thảm thiết cất tiếng hỏi.

Sở Hành chỉ cười không nói. thật ra nãy giờ uống nhiều như vậy, tuy hắn chưa say đến mức không đinổi, nhưng cũng đã say đến sáu phần, chỉ là lúc say rượu sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, nhìn như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

“Đại ca, đệ kính huynh thêm một chén......” Khi mọi người ở đây chuẩn bị dừng tay thả Sở Hành về tân phòng, thì bỗng nhiên có người lảo đảo đứng lên, tự mình rót cho mình một chén, sau đó say khướt căng đôi mắt lờ đờ đi về hướng Sở Hành. Đây chính là người bị hạ gục đầu tiên, vừa ngủ một giấc ngắn -- Sở Tùy.

Như những gia đình bình thường khác, thì vào ngày đại hôn, các huynh đệ trong nhà sẽ ra chắn rượu giúp tân lang, nhưng đêm nay Sở Tùy lại liều mạng chuốc say huynh trưởng nhà mình, tuy khách khứa nơi đây đều lấy làm kinh ngạc, nhưng vẫn hùa theo cuộc vui.

Sở Hành nhìn đường đệ tỏa đầy mùi rượu ở trước mắt, đón lấy ánh mắt không cam lòng cùng đau khổ của hắn, nghiêng đầu, lệnh cho Ngụy Đằng rót rượu.


Ngụy Đằng săn sóc chỉ rót nửa bát.

“Rót đầy đi.” Sở Hành bình tĩnh nói.

Ngụy Đằng vội vàng tuân mệnh.

Sở Hành vững vàng bưng lấy một bát rượu lớn, giơ cao về hướng đường đệ mình.

Sở Tùy nhìn chén rượu của mình, lại nhìn của huynh trưởng, bỗng nhiên nở nụ cười, nâng chén rượu lên uống ừng ực. hắn đã buông tay, nhưng hắn lại không làm chủ được lòng mình. Nhìn thấy nữ nhân mình thích bái đường thành thâncùng huynh trưởng, nhìn huynh trưởngđi qua đi lại tiếp khách, nghĩ đến việc tối nay huynh trưởng sẽ cùng nàng trở thành vợ chồng chân chính, lòng Sở Tùy như bị khoét rỗng, trống vắng, chỉ có uống rượu, càng không ngừng uống rượu, hắn mới không nhớ đến nàng, khống chế không được mà nhớ nàng.

Uống xong, Sở Tùy lảo đảo ngã xuống.

Sở Hành buông bát rượu xuống, kịp thời đưa tay đỡ hắn.

Sở Tùy gian nan ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt, khi nhìn thấy huynh trưởng, hắn đột nhiên khóc, dùng ánh mắt bi phẫn lại bất đắc dĩ nhìn Sở Hành: “Đại ca, vì sao lại là huynh! Nếu không phải huynh, đệ nhất định sẽ cưới được nàng...”

Kẻ say rượu, giọng lèm bèm không rõ, cho dù là Sở Hành thì cũng chỉ vì đã biết rõ nội tình nên mới loáng thoáng nghe ra.

Nhìn đường đệ say đến mê man, Sở Hành đứng lặng thật lâu rồi mới lệnh cho A Quý đưa đường đệ trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn theo bóng lưng của đường đệ, Sở Hành thở ra một hơi thật dài, trong đó chứa đựng tất cả những áy náy cuối cùng của hắn đối với đường đệ. Sau đó, hắn chắp tay với tân khách, nở nụ cười hiếm hoi: “Chư vị cứ từ từ, ta tửu lượng thấp, xin phép đi trước.”

“Khỉ chứ tửu lượng thấp!”

một câu chọc giận mọi người, ai nấy đều xông lại muốn đánh hắn.

Sở Hành nhanh chóng tránh đi, bỏ lại Ngụy Đằng, Phạm Dật chiêu đãi khách nhân, còn hắn thì sải bước đi nhanh đến tân phòng.

Nàng ở đấy, hắn gấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận