“Con đã đánh nhau với kẻ trộm kiếm?”
Trong Tùng Phong đường, Văn Hành quỳ một mình trên mặt đất, Tần Lăng ngồi ngay ngắn ở trên nhíu chặt mày, nghi ngờ nói: “Tại sao nửa đêm canh ba con không ngủ mà chạy tới cấm địa sau núi?”
“Sư phụ cho bẩm,” Văn Hành đáp không hề hoang mang, “Đệ tử luôn tự nấu tự ăn, đêm đó vào rừng nhặt ít hạt dẻ, lại trùng hợp bắt gặp có người ban đêm xông vào cấm địa. Đệ tử không võ công, không thể lừa được tai mắt người kia, giao thủ mấy chục chiêu với hắn sau đó bị một chưởng của người kia đánh xuống hang núi, hôn mê bất tỉnh, lăn vào trong một bụi cây. Hôm nay là sư đệ Thanh Lan tìm được đệ tử, đệ tử mới trở về gặp sư phụ, trần thuật oan tình.”
Tần Lăng không tin, truy hỏi: “Nếu người kia muốn giết con, tại sao còn vẽ vời cho thêm chuyện, lấy vỏ kiếm của con đi?”
Văn Hành cúi đầu nghĩ ngợi, nói: “Đệ tử nghẹt thở ngất xỉu, hoàn toàn không biết gì về chuyện sau đó, chuyện vỏ kiếm cũng là nghe người khác nói. Nhưng đệ tử cả gan suy đoán, có lẽ người này cố ý hành động, dùng cái này giá họa cho đệ tử, khiến chưởng môn và sư phụ nghi ngờ con, để tranh chủ thời gian chạy trốn cho mình.”
Mặt Tần Lăng lộ vẻ nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Nói ngon nói ngọt. Con được cứu về vẫn chưa đến nửa canh giờ, lại đối đáp trôi chảy, bịa ra một lý do thoái thác, sao biết không phải vừa ăn cắp vừa la làng?”
Văn Hành ôn hòa nhã nhặn nói: “Sư phụ phân rõ, nếu đệ tử trộm kiếm, con sẽ không mang theo kiếm của mình đi, cũng sẽ không làm mất vỏ kiếm lại không biết gì, càng sẽ không chủ động trở về sau khi trộm kiếm. Đệ tử chỉ nghe nói vỏ kiếm của con bên ngoài Tàng Kiếm các, lại không biết chi tiết. Xin hỏi sư phụ, đêm đó Tàng Kiếm các có xảy ra đánh nhau không? Trong lúc đánh nhau có người bị đánh nát vỏ kiếm không? Vỏ kiếm của đệ tử bị người đánh nát đêm qua không sai, trên đó có vết tích rõ ràng, sau khi cẩn thận kiểm tra thực sự có thể làm chứng.”
Tần Lăng nghe vậy im lặng không nói, dường như bị hắn nói đúng sự thật. Văn Hành lại nói: “Việc này sở dĩ kỳ lạ như thế, là trong đó có một chuyện trùng hợp. Nếu kẻ trộm giết một đệ tử biết võ công, giấu thi thể đi, lại cố ý ném vỏ kiếm ở ngoài Tàng Kinh các, việc giá họa này sẽ lộ vẻ thuận lý thành chương; mà nếu bản phái không tra rõ ràng nguồn gốc của vỏ kiếm này, ép khách của các phái ở lại, ắt sẽ gặp người công kích, cuối cùng bị áp lực, đành phải thả họ đi, kẻ trộm kiếm thật sự đúng lúc mượn cơ hội đục nước béo cò, chuồn mất.”
“Nhưng người hắn gặp phải lại là con, đệ tử không biết võ công, vốn không có năng lực trộm kiếm, lại có chút chân khí hộ thể, may mắn chưa gặp thủ đoạn hiểm độc. Vì thế, đánh bậy đánh bạ, lại vừa lúc phá cái bẫy này.”
Lần này hắn phân tích nhịp nhàng ăn khớp, hợp tình hợp lý. Tần Lăng suy tư một lát, cũng cảm thấy có lý, lông mày cuối cùng hơn giãn ra, ông thở dài: “Ta hiểu rõ lai lịch cơ thể con nhất, con ở Thuần Quân phái ba năm, làm người thế nào cũng rõ như ban ngày. Vi sư tin tưởng con không phải loại người trong lòng mang ý nghĩ xấu, trong chuyện này con đúng là vô tội chịu oan.”
Vẻ mặt Văn Hành thả lỏng, bái tạ nói: “May được sư phụ tin tưởng, cho phép đệ tử tự biện bạch trước mặt, nói rõ chân tướng, đệ tử cũng không chịu oan ức gì.”
Tần Lăng rũ sạch liên quan đến đỉnh Ngọc Tuyền, tâm trạng tốt hơn nhiều, giơ tay ra hiệu cho Văn Hành đứng lên trả lời: “Ta vừa nghe ý của con, nói là người trộm kiếm trong những vị khách trên núi này, có chứng cứ không? Hay là lúc con giao thủ với hắn, nhìn ra lối đánh võ công của hắn?”
Văn Hành yên lặng một lát, mới nói: “Đây chính là chỗ khó nghĩ nhất trong chuyện này, đến nay đệ tử cũng chưa nghĩ ra.”
Tần Lăng: “Nói xem nào?”
Văn Hành nói: “Trong các khách trên núi gần đây, hoặc là nhân vật có danh tiếng trong giang hồ, hoặc là các đại môn phái kết bè kết nhóm, trước kia đều có giao tình với bản phái, theo lý thuyết nên là người đáng tin,” Hắn dừng một lát, thấp giọng nói, “Nhưng tối qua đệ tử giao thủ với người kia, hắn dùng… võ công của Thùy Tinh tông.”
Trái tim Tần Lăng nhảy thịch một cái, suýt nữa không ép được âm thanh: “Con có nhìn rõ ràng không, đó đúng là võ công của Thùy Tinh tông?”
Văn Hành hiểu ông đang lo lắng điều gì, thở dài một hơi: “Bảy mươi hai đường đoạt hồn kiếm, đệ tử cũng hy vọng là mình nhìn lầm.”
Tần Lăng bỗng nhiên đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài: “Lập tức đi cùng ta gặp chưởng môn!”
Nếu hết thảy Văn Hành nói đều là thự thật, vậy chuyện này tuyệt đối không phải nhỏ. Thùy Tinh tông là đệ nhất đại tông môn Mục Châu, còn là ma tông khiến người giang hồ hận thấu xương lại vô cùng kiêng kỵ. Thùy Tinh tông có võ công kỳ quái, làm việc vô cùng tàn nhẫn độc ác, còn có rất nhiều chuyện dâm uế không thể nói, thậm chí mấy lần thải bổ[1] trên người đệ tử danh môn chính phái, quả thực là một đám điên phát rồ. Nhưng Thùy Tinh tông đông đảo cao thủ, thực lực mạnh mẽ, những môn phái kia đơn giản không làm gì được họ, đành phải nghiêm lệnh đệ tử không được qua lại với người của Thùy Tinh tông, một khi phát hiện, ắt sẽ nghiêm trị không tha.
[1] thải bổ: hấp thu nguyên khí, tinh huyết của người khác để bồi bổ cơ thể mình thông qua chuyện ấy, tui chưa tìm được từ sáng nghĩa nên để hán việt
Hiện nay trong chốn võ lâm, quả nhiên là ai ai cũng biến sắc khi nói đến Thùy Tinh tông. Danh môn chính phái canh phòng nghiêm ngặt cố thủ, không chỉ sợ họ quấy loạn mưa gió, làm loạn giang hồ, mà còn sợ bọn yêu nhân này nhất thời hứng khởi, làm nhục đệ tử tuấn tú nhà mình, gây ra chuyện xấu khiến tông môn mất thể diện.
Màn đêm buông xuống, trên núi Việt Ảnh đèn đuốc dần dần sáng lên. Văn Hành mượn ánh sáng leo lắt của đèn lồng giấy, ngước mắt nhìn thấy mấy chữ to “Kiếm Khí Hoành Thu” trên tấm biển, nhớ đến năm đó lần đầu tiên hắn tới đây, là bị chưởng môn và trưởng lão tất cả đỉnh núi tam đường hội thẩm[2], không ngờ đảo bắt ba năm sau, hắn lần nữa đi vào Kiếm Khí đường, lại vẫn là đãi ngộ này.
[2] tam đường hội thẩm: ba người có chức vụ cao nhất cùng thẩm tra xử lý
Lần này liên quan đến chuyện trọng đại, mấy đệ tử thân truyền cũng không biết nội tình, chỉ có thể đợi ở bên ngoài, đại sư huynh Khang Trường Hoài cầm “xác” vỏ kiếm được vải bọc lại trong tay, cung kính đưa đến trong tay Tần Lăng, Liêu Trường Tinh thì hơi cau mày, không biết lo hay giận. Văn Hành đi vào Kiếm Khí đường, đi ngang qua trước mặt hắn ta nói: “Sư huynh, nhờ huynh một việc.”
Liêu Trường Tinh thấy vẻ mặt hắn thong dong chịu chết, còn tưởng là hắn có lời gì quan trọng muốn dặn dò, gật đầu một cái nghiêm mặt nói: “Đệ nói đi.”
Văn Hành nói: “Đệ chưa ăn cơm hai ngày rồi, Tiết sư đệ vì tìm đệ, cũng một ngày chưa ăn cơm, sư huynh giúp một tay, bảo người đưa chút đồ ăn cho đệ ấy, tiện thể kiếm chút gì ăn giúp đệ, cảm ơn sư huynh.”
Liêu Trường Tinh: “...”
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Tần Lăng, Tần Lăng lười dây dưa những chuyện nhỏ nhặt này, khoát tay nói: “Theo nó, đi đi.”
Liêu Trường Tinh và Văn Hành liếc nhau, Văn Hành gật đầu một cái khó mà nhận ra, Liêu Trường Tinh cáo từ rời đi trước, về thẳng đỉnh Ngọc Tuyền, đến bếp sau bảo người nấu cơm canh nóng, xách theo giỏ cơm đi đến khách viện tìm Tiết Thanh Lan.
Khi hắn đến viện, Tiết Thanh Lan mới đi ra từ phòng bên dùng làm phòng luyện dược, lúc nhìn thấy Liêu Trường Tinh còn hơi bất ngờ, dừng lại hành lễ với hắn một cái: “Liêu sư huynh.”
“Làm phiền rồi, Nhạc Trì nhờ ta đưa chút đồ ăn cho đệ,” Liêu Trường Tinh để lộ hộp cơm trong tay cho y, “Vẫn chưa cảm ơn Tiết sư đệ cứu giúp.”
Tiết Thanh Lan ban đầu mặt trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, dường như hơi phòng bị, nghe hai chữ “Nhạc Trì” ngược lại chớp mắt một cái, thái độ hơi dịu lại: “Chẳng qua là tận ít sức mọn, không dám nhận chữ ‘cảm ơn’ này. Làm phiền Liêu sư huynh đặt biệt đi một chuyến, bên ngoài lạnh mời vào phòng ngồi tạm, uống chén trà nóng.”
Có cái cớ đường hoàng này, Liêu Trường Tinh thuận nước đẩy thuyền vào sương phòng khách viện, Tiết Thanh Lan đóng cửa xong, Liêu Trường Tinh xác định vách tường không tai, mới cẩn thận hỏi: “Vừa rồi Nhạc Trì bị sư phụ gọi đến hỏi, bây giờ lại đến Kiếm Khí đường, cố ý bảo ta đến chỗ đệ. Bây giờ nội tình trong chuyện này chỉ có hai đệ biết, Tiết sư đệ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiết Thanh Lan đã thông đồng với Văn Hành từ trước, lúc này bỏ bớt đi đoạn địa cung, chỉ nói mình phát hiện Văn Hành hôn mê bất tỉnh trong bụi cây khuất sau núi, sau khi cứu hắn mới tỉnh lại, cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện trộm kiếm, lại thuật lại cảnh ngộ của Văn Hành đêm đó cho Liêu Trường Tinh nghe.
Liêu Trường Tinh lại vẫn không yên lòng: “Nếu thật sự là đệ ấy, từ lúc trộm kiếm đến khi đệ ấy được người phát hiện là một ngày đêm, thời gian lâu như thế, đủ cho đệ ấy ngụy trang cho bản thân.”
Ngón tay Tiết Thanh Lan cầm chén trà hơi siết lại, sau đó lắc đầu, ngắn gọn ngay thẳng nói: “Ta tin huynh ấy.”
Y dứt khoát như vậy, ngược lại khiến Liêu Trường Tinh hơi ngẩn ra, nhất thời cảm thấy mình ngược lại giống người ngoài, thế là uyển chuyển giải thích nói: “Ta không nghi ngờ Nhạc sư đệ, chỉ muốn mau chóng biết rõ chân tướng sự tình, nếu chưởng môn trưởng lão nghi ngờ đệ ấy, mới dễ biện bạch cho Nhạc Trì.”
Tiết Thanh Lan đặt chén trà xuống bàn phát ra một tiếng “cạch”, lạnh lùng nói: “Nếu trưởng môn các huynh nghi ngờ huynh ấy, vậy có cần ta đến đó đối chất ngay mặt không? Mọi người nói rõ ràng, có gì khó đâu.”
Trong lòng Liêu Trường Tinh tự nhủ tiểu dược đồng này mềm không được cứng không xong, cũng có phần che chở cho Nhạc Trì, quả nhiên tuổi còn nhỏ có thể chơi được với nhau, đối với người khác là mặt lạnh hơn.
Tiết Thanh Lan dù sao cũng là người ngoài, không có lý do nói dối giúp Văn Hành, lời nói tương đối tin được. Liêu Trường Tinh cũng là người thông minh, cẩn thận ngẫm lại những gì Văn Hành gặp phải đêm trước mà Tiết Lan Thanh kể, chẳng mấy chốc đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, giật mình nói: “Thảo nào Nhạc Trì cứ bảo ta tới đây, tâm tư đệ ấy quá kỹ càng rồi.”
Tiết Thanh Lan nghe không hiểu: “Cái gì?”
Liêu Trường Tinh thấy mắt y lộ vẻ mờ mịt, hiếm khi nở nụ cười, khoe công với sư đệ: “Nếu chuyện giống như hai đệ nói, kẻ trộm kiếm nhất định là một người khác, mà Nhạc Trì không những không bị diệt khẩu, còn được đệ cứu, người kia vô cùng có khả năng bởi vậy mà bại lộ thân phận. Bây giờ Nhạc Trì ở chỗ chưởng môn, đương nhiên an toàn không lo, nhưng đệ biết nội tình lại ở một mình. Văn Hành lo lắng kẻ trộm kiếm ghi hận trong lòng, sợ hắn thừa dịp làm loạn tìm đệ gây chuyện, cho nên mới cố ý tìm cái cớ, bảo ta đến trông coi đệ giúp đệ ấy.”
Người này phải kỹ tĩnh đến mức nào, mới có thể trong chốc lát nghĩ được nhiều chỗ quanh co như thế. Tiết Thanh Lan bị lời nói này của hắn ta làm cho ngẩn ra, tự sững sờ một lúc lâu, không biết nghĩ đi đâu, biểu cảm kia không giống vui sướng được người lo lắng, ngược lại giống như hơi buồn bã.
Liêu Trường Tinh không biết mình nói sai câu nào, khiến Tiết Thanh Lan như thế, chỉ sợ nhiều lời thêm phiền, đành phải nhìn như nghiêm túc thật ra câu nệ mà ngồi ở đó, dựa theo sắp xếp của Văn Hành, đàng hoàng sung làm đầy tớ hậu viện.
Không biết qua bao lâu, có người gõ nhẹ ba lần ngoài cửa, phá vỡ yên lặng trong phòng, cũng kéo tinh thần đi xa của Tiết Thanh Lan về. Y lập tức đứng dậy, cất giọng hỏi: “Ai?”
Một giọng nói y không thể quen thuộc hơn nữa thong thả nhẹ nhàng tiến vào: “Thanh Lan mở cửa, là ta.”
Cửa phòng mở rộng ra ngoài, Tiết Thanh Lan vẫn chưa sửa lại biểu cảm, đã thấy Văn Hành thân thể như ngọc đứng dưới ánh trăng như nước.
“Sao vậy, ai chọc giận đệ không vui?” Hắn cúi đầu xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiết Thanh Lan, “Đồ ăn buổi tối không hợp khẩu vị của đệ à?”
Tiết Thanh Lan chỉ nhìn người này đã đau xót rất khó chịu, y lắc đầu, cố nén nỗi lòng nói: “Không sao. Vào rồi nói.”
Văn Hành đóng cửa vào phòng, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ giơ tay ôm hờ y một cái, vỗ vỗ đầu vai, lại chào Liêu Trường Tinh trong phòng: “Sư huynh.”
Liêu Trường Tinh gật đầu nói: “Đệ trở về nhanh thế, chuyện đã nói rõ ràng rồi.”
“Phải.” Văn Hành liếc mắt thấy hộp cơm trên bàn bị người quên béng, lườm Tiết Thanh Lan một cái, “Lần này cảm ơn sư huynh.”
Liêu Trường Tinh vững vàng đứng lên, dặn dò: “Ta đi tìm sư phụ trước. Muộn rồi, các đệ ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm, ngày mai chỉ sợ vẫn bận. Tối nay tốt nhất các đệ ở cùng nhau, đừng ở một mình, ngày mai ta bảo người thu dọn sân trong núi, trước khi tra rõ người trộm kiếm, tạm thời thiệt thòi Tiết sư đệ và Nhạc Trì ở chung một khoảng thời gian.”
Sắp xếp như vậy là để bảo vệ hai người, Văn Hành gật đầu xác nhận, không nói gì, Tiết Thanh Lan lại hơi lưỡng lự: “Chuyện này… chỉ sợ gia sư sẽ không đồng ý.”
Liêu Trường Tinh lại nói: “Tiết sư đệ yên tầm, ta sẽ nói với tôn sư. Chuyện này liên quan trọng đại với bản phái, tôn sư và gia sư tình nghĩa rất sâu đậm, chút chuyện nhỏ này nhất định có thể thông cảm.”