Xuân Phong Độ Kiếm

Hành ca, ta về rồiLời nói này ngông cuồng quá, vừa dứt lời hình tượng ôn lương cung kiệm[1] của Văn Hành trong chốc lát sụp đổ không còn một mảnh, Cố Thùy Phương lại giống như nghe thấy lời gì rất ghê gớm, ngửa mặt lên trời cười to, nói liên tục ba tiếng “Giỏi”.

[1] ôn lương cung kiệm: các đạo đức tốt như ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, vốn được Nho gia khởi xướng là nguyên tắc đối nhân xử thế, bây giờ được dùng để miêu tả thái độ ôn hòa thiếu tính tranh đấu.

Ông trả kiếm lại cho Hàn Nam Phủ, thấy mọi người vẫn cứ không hiểu ông mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Luyện kiếm vì điều gì? Kiếm dùng để giết người, không phải dùng để gác lên giàn hoa cho đẹp.”

Đám người lập tức cung kính, đồng thanh nói: “Đệ tử nghe dạy.”

“Uổng công luyện kiếm nhiều năm như vậy, còn không bằng một thiếu niên.” Cố Thùy Phương đè một bàn tay lên tim, trên mặt lộ ra chút màu máu khác thường, ông nói với Văn Hành: “Con người ta cả đời ích kỷ, phút cuối cùng còn phải liên lụy ngươi lần nữa, Thuần Quân phái là tâm huyết của sư huynh ta, ta không thể giữ vững thay huynh ấy, đành phải giao phó cho ngươi. Thân phận trưởng lão đỉnh Lâm Thu có lẽ ngươi cũng không ưng ý cho lắm, nhưng trừ cái đó ra, ta cũng không có gì có thể báo lại cho ngươi.”

Văn Hành thấp giọng nói: “Ơn truyền công của thái sư thúc, vãn bối đến chết cũng không dám quên.”

Cố Thùy Phương nở nụ cười, có vẻ như thể lực chống đỡ hết nổi, ông dựa vào cây tùng bên cạnh mộ Trịnh Liêm từ từ trượt ngồi xuống, chợt nhớ đến gì đó rồi hỏi: “Tiểu tử năm đó đi cùng ngươi, bây giờ còn đối xử với người như trước không?”

Văn Hành không ngờ ông đột nhiên nhắc đến Tiết Thanh Lan, gật đầu một cái không hiểu lắm.

Cố Thùy Phương quay đầu ho hai tiếng, vạt áo bỗng bị máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ thẫm, sắc mặt lại thoáng chốc xám xịt lại, Hàn Nam Phủ nghẹn ngào gọi: “Sư thúc!”

Cố Thùy Phương tùy ý dùng ống tay áo lau một cái, xua tay ra hiệu cho đám người đừng hoảng sợ, vẫn nói với Văn Hành: “Trong phủ tạng của nó có bệnh lạnh ngưng tụ, không phải dấu hiệu thọ dài, nếu người có lòng, khụ… có thể dẫn nó đến hồ Khoáng Tuyết tìm thầy thuốc…”

Văn Hành tốn hơn nửa ngày trên núi Việt Ảnh, nghe nhiều câu chuyện như vậy, đều không bằng một câu rung động chân thành của Cố Thùy Phương, hắn đột nhiên tập trung tinh thần mười hai phần, vội hỏi: “Người biết đệ ấy rốt cuộc bị bệnh gì không?”

Cố Thùy Phương lại lắc đầu, thất khiếu chảy máu ồ ạt, giọng nói khó tiếp tục đã nói không nên lời, sức lực toàn thân chỉ đủ cho ông duỗi ra bàn tay phải chỉ có bốn ngón nắm chặt lấy bia mộ của Trịnh Liêm.

Trước đó ông biểu diễn kiếm pháp tự cắt đứt tâm mạch, lúc này đã hết cách xoay chuyển, rõ ràng sớm ôm quyết định đi theo Trịnh Liêm.

Các vị trưởng lão quen nhìn sống chết, trong lòng hiểu rõ đều không nói nữa, quỳ gối bên cạnh trang nghiêm lặng chờ.

Hơi thở của Cố Thùy Phương như nến tàn trong gió, dần dần yết ớt, ánh mắt tan rã mơ hồ chậm rãi rời lên trên, lướt qua đệ tử quỳ trên đất, bay lên rừng tùng xuyên qua khe hở của cành cây, nhìn thấy bầu trời xanh như bảo thạch.

Lúc này, ông như thể bỗng nhiên rơi vào một mộng đẹp mãi mãi không tỉnh, lại như mới tỉnh lại từ một cơn ác mộng dài dằng dặc.

Trong hoảng hốt, hình như ông lại trở thành thiếu niên nhỏ vừa gây họa năm xưa, mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu trắng nền xanh, hai tay nâng kiếm lên cao, bị sư phụ phạt quỳ gối trước Hải Xuyên đường, hai đầu gối cấn đến mức vừa lạnh vừa đau. Cả người lắc qua lắc lại ngay tại chỗ, lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp không quỳ được nữa ngã sấp xuống phía trước, phía sau bỗng có người bước nhanh tới, xách cổ áo tóm y về.

(mình dùng y để gọi Cố Thùy Phương thời trẻ)

Y thuận thế ngửa mặt ra sau, ngã ngồi trước cẳng chân của người đến.

Y ngửa đầu nhìn dọc lên theo vạt áo trắng như tuyết, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên thanh tú mà quen thuộc.

Trịnh Liêm cúi đầu nhìn y, mặt vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng rất hờ hững: “Quỳ thẳng.”

Hai chữ này vang bên tai y, giống như ý chỉ của phật, nước mắt không bị khống chế vỡ đê chảy ào xuống trước khi y phát hiện, trong chốc lát lệ đã rơi đầy mặt.

Trịnh Liêm bị y dọa giật mình, vẻ mặt lập tức không giữ được, hơi cúi người cũng không dám ôm như vậy, lưỡng lự đặt tay lên lưng y hỏi: “Làm sao đây… ai khiến đệ chịu ấm ức?”

Y giống như không nghe thấy, chỉ dùng sức lực toàn thân ôm chặt sư huynh sống sờ sờ này, như đứa trẻ trải qua ngàn khó vạn hiểm, chịu hết tủi thân mới về đến nhà, ôm chân Trịnh Liêm khóc lớn lên, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại nói “Xin lỗi sư huynh”.

Trịnh Liêm thấy y khóc thực sự rất đáng thương, khuyên cũng không khuyên nổi, đành phải hơi dùng sức đẩy tay y ra, đưa lưng về phía y ngồi xổm xuống nói: “Được rồi, đi lên ta cõng đệ về, lần sau nhớ lâu một chút đừng gây họa nữa.”

Lưng thiếu niên còn gầy gò, vẫn chưa phải sống lưng ngày sau đủ để chống đỡ Thuần Quân phái, nhưng mỗi bước cõng y đi đều rất vững vàng, trước khi nâng đỡ một môn phái lên, đã chống ra một khoảng trời không gió không mưa cho y trước.

Y vòng qua cổ Trịnh Liêm, dùng tiếng nói khóc đến mức khàn khàn, thì thào gọi như nói mê: “Sư huynh…”

“Ừ, ta ở đây.”

*

“Tiếp theo có tính toái gì không?”

Cố Thùy Phương đi về cõi tiên, trước khi lâm chung đã truyền chức trưởng lão đỉnh Lâm Thu cho Văn Hành. Trên dưới Thuần Quân phái vì công việc an táng, còn có vấn đề kế nhiệm của Văn Hành không khỏi rối ren. Liêu Trường Tinh phí hoài thời gian cả buổi chiều ở đỉnh núi chính, lúc này mới tranh thủ lúc rảnh rỗi tới nhìn Văn Hành. Lại thấy vẻ mặt Văn Hành cũng không thoải mái hơn y, ngược lại mặt lộ vẻ trầm tư, mày nhíu chặt giống như hơi rối rắm.

Một ngày này trôi qua ở Thuần Quân phái có thể nói là chấn động lòng người, thật sự không ai ngờ tới sẽ có một kết cục như vậy. Đối với Văn Hành mà nói, bí ẩn khiến hắn bất ngờ lại theo sau mà tới. Từ Thuần Quân kiếm núi Việt Ảnh đến nội tình cái chết của phụ vương hắn, lại đến cái chết của Cố Thùy Phương, bệnh của Tiết Thanh Lan… nhìn như đâu đâu cũng liên quan, thật ra không có manh mối, mỗi một sự kiện đều giống như một cái tay, ở xung quanh kéo dòng suy nghĩ của hắn.

Văn Hành đứng lên đón Liêu Trường Tinh vào phòng, rót một chén trà cho y nói: “Đừng nói dự định, trước mắt mọi việc hỗn loạn, trong thời gian ngắn ta cũng không biết nên tự xử thế nào, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.” Trong lời nói của hắn không tự giác mang theo tiếng thở dài, “Ta lại gây thêm phiền cho sư huynh.”

Liêu Trường Tinh lắc đầu không đồng ý nói: “Cố thái sư thúc giao phó cho đệ trông nom Thuần Quân phái, đó là tin tưởng cách làm người của đệ, ta là đệ tử Thuần Quân, mặc kệ lúc trước là thân phận gì, đương nhiên phối hợp làm việc, cái này không gọi là ‘phiền’.”

Vẻ bình thản như núi cao này lây nhiễm Văn Hành, hắn từ từ thở ra một hơi, cười khổ nói: “Nhưng ta thà rằng huynh làm sư huynh, cũng không muốn làm sư thúc của huynh.”

Liêu Trường Tinh hơi cong khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười, lại tiếp tục nghiêm mặt nói: “Cái này không phải do đệ, thứ nhất kế thừa vai vế không thể loạn, thứ hai thân phận của đệ cao quý hơn, ngày sau làm việc trong môn phái cũng thuận tiện.”

Văn Hành chậm rãi nói: “Làm một trưởng lão lưu manh hữu danh vô thực, sao thuận tiện bằng làm đệ tử của chưởng môn?”

“Ăn nói cẩn thận.”

Vẻ mặt Liêu Trường Tinh đột ngột chuyển sang nghiêm khắc, nghiêm túc nhìn hắn, Văn Hành không tránh né thản nhiên nhìn lại. Hai người im lặng đối mặt chốc lát, như giằng co giao đấu giữa không trung, cuối cùng vẫn là Liêu Trường Tinh thua trận rời ánh mắt trước, thấp giọng nói: “Ta tuy giỏi việc bên ngoài, nhưng những năm này bỏ lỡ rất nhiều thời gian trong đó, ngược lại lãng phí võ công, sợ rằng tài năng không đủ để khiến người phục, đợi mọi việc trong môn phái kết thúc, ta tự nhiên xin lệnh thầy, đi ra ngoài rèn luyện mấy năm.”

“Bây giờ võ lâm Trung Nguyên rối ren không ổn, thời thế không giống như trước kia, sư huynh là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ, phải nên mạnh tay hành động, thi triển quyền cước trong giang hồ.” Văn Hành nghe lời này của Liêu Trường Tinh nên yên tâm lần nữa: “Nếu ngày sau sư huynh chịu đảm đương công việc quan trọng, trưởng lão ta đây cũng có thể miễn cưỡng làm một lần, chỉ cần sư huynh đừng để ta chờ quá lâu, đừng làm chậm trễ ta ở ẩn sơn lâm.”

Liêu Trường Tinh vốn đến quan tâm hắn, ngược lại được Văn Hành khuyên một hồi, khẽ đáp: “Ta tránh được rồi, tất nhiên không khiến đệ làm không công một trận.”

Lúc trước ngại Văn Hành không có nội công, sư huynh đệ bọn họ chưa bao giờ nói sâu về tương lai, chỉ có thể nói một câu “dựa cả vào tạo hóa”. Nhưng bây giờ bất kể là Văn Hành hay Liêu Trường Tinh, võ công và tài năng đủ để kiêu ngạo với người cùng thế hệ, lòng hăng hái và dã tâm cũng không thua người khác. Đang trong độ tuổi nên dám nghĩ dám làm nhất cả đời, đêm nay cầm đuốc cùng ngồi, trong lúc nói cười hơi lộ ra chênh vênh, mới là bản sắc thiếu niên thật sự của bọn họ.

Ngày hôm sau chưởng môn Hàn Nam Phủ đích thân dẫn mọi người tế Cố Thùy Phương, công khai di huấn của trưởng môn đời trước và di mệnh của Cố Thùy Phương, dưới sự chứng kiến của bốn vị trưởng lão, giao ấn tín của đỉnh Lâm Thu và một thanh kiếm sắt trước kia Cố thùy Phương để lại cho Văn Hành, xác định thân phận trưởng lão đỉnh Lâm Thu của hắn.

Văn Hành từ chối một phen, cuối cùng hơi đề xuất giải thích, dù bản thân hắn nắm chức trưởng lão, nhưng suy cho cùng không phải đồ đệ chính phái của Cố Thùy Phương, bởi vậy sẽ không có lòng ở lại đỉnh Lâm Thu, cũng không nhúng tay vào việc trong môn phái, chỉ về núi trợ giúp khi Thuần Quân phái cần. Ngày sau nếu tìm được truyền nhân thích hợp, nguyện trả chức vị này cho chính phái, cũng xem như hoàn thành nguyện vọng của Cố Thùy Phương.

Hắn biết điều như vậy, đương nhiên Hàn Nam Phủ vui khi thấy thành quả. Chưởng môn và trưởng lão tân nhiệm hòa thuận vui vẻ, thái độ của đệ tử Thuần Quân đối với đám người của đỉnh Ngọc Tuyền cũng không dám khinh thường như trước nữa. Mặc dù Tần Lăng không còn dùng được, nhưng Liêu Trường Tinh và Văn Hành hợp lại, cũng đủ để bù đắp được một trưởng lão của đỉnh Ngọc Tuyền.

Sau bảy ngày, dưới sự dốc sức kiên trì của Văn Hành, Cố Thùy Phương cuối cùng được mai táng hợp mộ với mộ quần áo của Trịnh Liêm, hai bia cùng đứng. Xử lý xong việc tang, Văn Hành từ biệt mấy người Liêu Trường Tinh, xuống núi trở về Trạm Xuyên thành, lập tức triệu tập nhân thủ điều tra chuyện của cung đình. Về phần vụ án của Khánh Vương, bởi vì liên quan mật thiết đến trong cung, người có thể dùng dưới tay hắn hoặc nhiều hoặc ít có dính líu trong đó, sợ đánh rắn động cỏ dẫn tới phiền toái không cần thiết, chỉ có thể điều tra ở bên ngoài, không tiện trực tiếp duỗi tay vào trong kinh.

Cứ vậy hơn mười ngày sau, đêm khuya một ngày nào đó, Trạm Xuyên thành đột nhiên mưa to. Sấm sét trên trời vang dội, nước đọng trên mặt đất ngập đến mắt cá chân, cánh cửa của tiêu cục Lộc Minh đóng chặt, Văn Hành một mình trong phòng sách đọc thư. Ánh nến lay động, tiếng mưa rơi rào rào, trong phòng vừa không sáng lắm, vừa cực kỳ ồn ào, tiếng mưa gió đầy trời quấy nhiễu Văn Hành thấy không yên lòng, nhìn chằm chằm một trang giấy, mãi cũng không đọc vào một chữ.

Hắn cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng dự cảm kia hình như không phải nguy hiểm, chỉ là một sự nôn nóng rất nhỏ không có lý do.

Văn Hành ném thư lên bàn, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, cố gắng tập trung suy nghĩ để cho mình bình tĩnh lại. Nhưng sau khi nhắm mắt, bốn cảm xúc còn lại trở nên nhạy cảm hơn, trong thời gian ngắn trong mũi tràn ngập mùi nước tanh thoang thoảng, bên tai là từng đợt sấm sét, tiếng mưa rơi ồn ào, át đi các tiếng vang khác. Dù hắn ở sâu nơi phồn hoa trong thành, vừa nhắm mắt lắng nghe như thế, ngược lại giống như bản thân ở trong vùng hoang dã màn trời chiếu đất.

Cộc, cộc, cộc cộc…

Văn Hành đột nhiên mở mắt ra, nghi ngờ mình nghe lầm, lại lần nữa lắng tai nghe cẩn thận, đúng lúc một đợt sấm vừa dừng, tiếng đập cửa “cộc cộc” rõ ràng truyền vào trong phòng ngay tại khe hở ngắn ngủi này.

Ai sẽ đến tìm hắn trong đêm mưa như thế nào?

Hắn với lấy con dao găm trên bàn vào trong tay áo, đi qua kéo then cài cửa ra, chỉ nghe “vù” một tiếng gió mạnh cuốn theo hạt mưa đập vào mặt, suýt nữa khiến Văn Hành ngã nhào. Nến trong phòng sách thoáng chốc tắt hết, trang giấy màn tơ tung bay, song cửa sổ kêu loạn, chỉ có một chiếc đèn lồng trên bàn vẫn sáng, chiếu ánh sáng mờ mờ ra xung quanh.

Một người áo đen đầu đội mũ rộng vành, lưng đeo trường đao, toàn thân ướt như chuột lột.

Y ngẩng đầu lên, màu môi và màu mặt gần như trắng thành một màu, lại cong mắt xuyên qua màn mưa như chuỗi hạt cười khẽ một tiếng với Văn Hành, nói với hắt trong sấm sét gió lớn: “Hành ca, ta về rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui