Xuân Phong Độ Kiếm

Sợ đệ rồi, tổ tông ơi

Văn Hành giật mình nói: “Lại xảy ra chuyện gì đây?”

Tiết Thanh Lan suy tư một lát nói: “Ta cũng chỉ nghe vẻn vẹn đôi câu vài lời từ chỗ Tiết Từ thôi, chưa từng tìm hiểu nội tình kỹ càng, nhưng nếu nói danh y của hồ Khoáng Tuyết, chỉ có Thần châm Tiết gia ở Vô Sắc cốc, không sai được.”

Vẻ mặt Văn Hành thoáng chốc nghiêm túc hẳn. Những ngày này hắn luôn suy nghĩ nên thuyết phục Tiết Thanh Lan như thế nào, dẫn y đi cầu thầy trị bệnh. Lại quên Cố Thùy Phương là ông lão ở núp trong lòng đất ba mươi năm, giang hồ khó lường, người và chuyện trong trí nhớ của ông bây giờ chỉ sợ đã thay đổi dáng vẻ rồi, con đường này không đi được.

“Được rồi.” Tiết Thanh Lan thấy sắc mặt Văn Hành không đổi, cố ý giơ tay nhấn một cái giữa mày hắn, nói, “Đừng nhíu mày. Hôm nay lúc đầu huynh rất đáng sợ là vì trong lòng nhớ chuyện này? Cơ thể của ta, trong lòng ta nắm chắc, nhiều năm như vậy chẳng phải vẫn tốt đến giờ à? Về sau lại từ từ nghĩ cách điều dưỡng chữa trị, có nhiều thời gian.”

Văn Hành rất hiếm thấy y chắc chắn kiên trì như vậy, thấy Tiết Thanh Lan thật sự không giống như nói lời bịa đặt lừa gạt hắn. Hắn lại không buông tha mà tìm ra ngọn nguồn, chỉ sợ Tiết Thanh Lan sẽ phản ngược lại, bởi vậy vẻ mặt hơi hòa hoãn, giãn lông mày nói: “Thôi, ta xem như đệ biết nặng nhẹ, sẽ không gây khó khăn với tính mạng của mình.”

Tiết Thanh Lan đồng ý nói: “Đương nhiên. Lại nói ngoại trừ ngủ không ngon, bệnh này bình thường cũng không ngăn cản được gì, bây giờ có huynh ở đây, càng không sợ.”

Trong tai Văn Hành vẫn vang vọng câu nói “Không phải dấu hiệu thọ dài” trước khi Cố Thùy Phương lâm chung, nhưng không tiện nói ra khiến Tiết Thanh Lan buồn phiền. Vì vậy theo lời nói trước đó của y, hắn nhẹ nhàng bỏ qua đoạn này: “Lúc nên sợ thì to gan, lúc không nên sợ thì sợ nhanh hơn ai hết. Hôm nay ta chưa có gì khác thường, chính đệ chuyên môn biết chọc người ta tức giận, còn muốn trách thái độ của ta đáng sợ.”

Tiết Thanh Lan nói đúng lý hợp tình: “Ta chỉ hơi nóng vội thôi, nóng vội chẳng phải cũng vì gặp huynh à… Thôi, còn nói dóc chuyện này làm gì, ta rất buồn ngủ, xin huynh thương xót, cho ta ngủ một lúc trước đã.”

Tiết Thanh Lan nghiêng đầu che miệng ngáp nhỏ một cái, vẻ mặt buồn ngủ nằm trên bả vai Văn Hành như con mèo được nhặt về trong cơn mưa to. Lúc ướt dầm dề trông đáng thương, lau khô sưởi ấm sẽ khôi phục nguyên hình xõa tung mệt mỏi. Mặc kệ y giả vờ hay là thật, giấc ngủ của tổ tông này quý lắm. Bây giờ bóng đêm đậm hơn, y lại chạy cả ngày rồi, thực sự không thích hợp lại túm lấy y hỏi vài chuyện cũ năm xưa khiến người không thích.

“Ta cũng không biết trên giang hồ có tập tục này khi nào, ăn uống no đủ thì thôi, còn dám dõng dạc nói muốn ngủ ta. Người của Thùy Tinh tông các đệ đều ngang ngược như thế à?” Văn Hành đứng dậy thuận tay nâng đùi Tiết Thanh Lan bế y lên, đi ra ngoài. Tiết Thanh Lan bỗng nhiên mất trọng lượng, vội vàng luống cuống bám lấy Văn Hành, cảnh giác nói: “Làm gì? Không cho ngủ thì nói không cho ngủ, tội gì còn muốn ném ta ra ngoài.”

Văn Hành giơ một tay ra nhấn đầu y xuống, cười nhạo nói: “Có thể thấy được là có tật giật mình, ai muốn ném đệ? Đây là phòng sách, không phải phòng ngủ, sạp nhỏ kia nằm xuống không duỗi chân ra được, với cơ thể thiếu gia quý giá của đệ, cho đệ ngủ ở trên một đêm đệ chịu không?”

Tiết Thanh Lan được hắn ôm trong khuỷu tay như đứa trẻ, đóng cửa phòng sách giúp Văn Hành, đi qua hành lang âm u ẩm ướt, đi về phía phòng ngủ bên cạnh, trong tiếng mưa rơi rả rích y nhỏ giọng nói: “Cũng không biết ai mới là thiếu gia…”

Văn Hành: “Nói thầm gì đó?”

Tiết Thanh Lan lập tức sửa lời nói: “Nói huynh người đẹp lương thiện, không hổ là trụ cột của võ lâm, chính đạo mẫu mực, chưởng môn Thuần Quân phái nên để cho huynh làm.”

Văn Hành lại không nể mặt, thuận miệng nói: “Chưởng môn Thuần Quân phái có gì hay mà làm, suốt ngày nhọc lòng không hết, ta nhọc lòng một mình đệ vẫn chưa đủ à?”

Gió đêm thăm thẳm mù mịt thổi lên lọn tóc rũ xuống của hai người, giọt nước nhỏ bé tạt vào thái dương, trong sự mát lạnh yên tĩnh, y cảm nhận rõ ràng nhịp tim trong lồng ngực đột nhiên hừng hực vì một câu nói kia…

Lần này đến lần kia.

Văn Hành ước lượng Tiết Thanh Lan, bước đi thong dong vòng quanh hành lang, nghe thấy Tiết Thanh Lan im lặng rất lâu, mới vô cùng lưu luyến ôm chặt cổ hắn, khẽ trả lời: “Đủ rồi.”

Văn Hành mỉm cười không tiếng động.

Không dễ gì đi tới bên cạnh Văn Hành, sợi dây kéo căng trong lòng Tiết Thanh Lan đột nhiên buông lỏng. Mệt mỏi tích tụ lâu ngày lập tức trở nên tệ hại hơn cuốn tới, giấc ngủ này ngủ gần một ngày, cho đến khi hoàng hôn, Tiết Thanh Lan mới miễn cưỡng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say mơ đẹp.

Vừa mở mắt, đã nhìn thấy nắng chiều xuyên qua đỉnh màn chiếu nghiêng vào, cả gian phòng im phăng phắc không nghe thấy một câu, yên tĩnh như một viên hổ phách to lớn đông lại theo thời gian.

Tiết Thanh Lan vùi sâu trong chăn đệm ấm áp mềm mại, xương cốt hơi ê ẩm, nhưng cũng không phải lạnh cứng bị hơi lạnh xâm nhập toàn thân mà y đã quen thuộc mấy năm gần đây. Ngực như có một ngọn lửa chảy xuôi đang đốt cháy, dù chăn gối bên cạnh đã trống không, cũng không ngừng tản ra hơi ấm.

Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái, Tiết Thanh Lan quấn chăn lăn một vòng trên giường rộng rãi, bị Văn Hành đầy cửa đi vào bắt gặp, người bị giật mình nghe tiếng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy trong mắt hắn lập tức như băng tiêu tuyết tan, hiện lên ý cười dịu dàng như gợn sóng nước xuân.

Giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi trầm khàn, ngay cả thanh điệu cũng lười biếng: “Huynh đi đâu vậy?”

Văn Hành bước nhanh đi tới ngồi xuống mép giường, hắn duỗi một bàn tay ra kéo Tiết Thanh Lan dậy khỏi giường, mặc cho y như người không xương nghiêng vào trong ngực mình: “Không khéo thế chứ, ta vừa ra ngoài giục cơm tối, liếc mắt không nhìn thấy đệ đã tỉnh. Lần này xem như ngủ ngon rồi?”

Tiết Thanh Lan lẩm bẩm nói: “Đâu chỉ ngon, quả thực là ngon quá chừng, xương cốt toàn thân ta cũng sắp mềm ra luôn.”

“Ngủ một giấc mười canh giờ, xương cốt mềm coi như nhẹ, có choáng đầu không?” Văn Hành tiện tay xách áo choàng bên giường phủ thêm cho y, “Còn không tỉnh ta sẽ giội nước lạnh vào chăn đệ, ngủ tiếp như thế sẽ ngủ ngu người, xuống giường cho tỉnh ngủ, cơm tối sắp xong rồi.”

Từ kinh thành đến Minh Châu lại đến Trạm Xuyên thành, đường xá đâu chỉ ngàn dặm. Tiết Thanh Lan bôn ba ngày đêm, chạy chết một con ngựa, nhưng chưa từng nói một chữ mệt. Nhưng vị tráng sĩ độc hành ngàn dặm này bây giờ rơi vào tay Văn Hành, giống như một con chim hoàng yến bị nuôi bay không xa, ngay cả mấy bước từ mép giường đến cửa cũng nằm sấp trên người Văn Hành lết qua. Ra ngoài phòng, Tiết Thanh Lan cuối cùng mới nhớ ra chuyện “mặt mũi”, không muốn để người khác nhìn thấy tình trạng thân mật của y và Văn Hành. Thế là rũ vạt áo đứng ngay trước gió, ung dung lại là khí thế lạnh lùng cô đơn từ chối người xa ngàn dặm. Dọa Phạm Dương vừa đi đến sân không dám lớn tiếng, cẩn thận tiến lên làm lễ: “Chào Tiết công tử.”

Tiết Thanh Lan không lộ ra dấu vết liếc nhìn Văn Hành cúi đầu nhịn cười, gật đầu hờ hững nói: “Chào Phạm tiên sinh.”

Văn Hành tiến lên một bước, ôn hòa nói: “Phạm Dương nghe nói đệ trở về, cố ý muốn tới cùng nhau ăn cơm. Chắc là lần trước uống rượu với nhau, đã lĩnh giáo tửu lượng giỏi của đệ, cho nên lần này vẫn muốn không say không nghỉ với đệ.”

Còn chưa dứt lời, sát khí đã tỏa ra, hai người cùng trợn mắt nhìn về phía hắn.

Phạm Dương đơn thuần là bị dọa bởi lời nói của Văn Hành ở quán trọ trong kinh thành, vừa nghe nói Tiết Thanh Lan tới nên lo lắng vội vàng chạy tới. Sợ bỏ qua một ánh mắt, công tử nhà họ sẽ vì yêu lưu lạc chân trời, Tiết Thanh Lan thì là chuyện xưa “Mào say vồ bươm bướm” bị hắn đâm trúng. Phạm Dương thẹn quá hóa giận, ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào ngay tại chỗ.

Văn Hành như thể chưa phát hiện ra, khoanh tay mỉm cười nói: “Làm sao, ta nói không đúng hả?”

Phạm Dương bị ánh mắt của hắn quét đến, đột nhiên giật mình, vội vàng gượng cười miễn cưỡng, giảng hòa nói: “… Đúng vậy, hôm đó trong lầu Kim Chi Vũ Thương may mắn được thấy Tiết công tử tửu lượng cao, tại hạ rất khâm phục.”

Tiết Thanh Lan cắn răng hàm, chịu nhục nói: “Nào dám, Phạm tiên sinh quá khen.”

Văn Hành hài lòng vỗ lên vai mỗi người, khen ngợi nói: “Người một nhà không nói lời khách sáo, như vậy mới phải. Đêm nay coi như bày tiệc mời khách cho Thanh Lan, rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, hai người hợp cạ như thế, nên uống thêm mấy chén.”

Phạm Dương: “...”

Nhân lúc Phạm Dương đi lên phía trước với gương mặt tràn đầy hoảng hốt, Tiết Thanh Lan kéo Văn Hành đi chậm lại một bước, thấp giọng nói: “Hành ca, ta từng đắc tội Phạm tổng tiêu đầu ở đâu à?”

Văn Hành quay đầu nhìn về phía y, kinh ngạc cười nói: “Tại sao đệ hỏi vậy?”

Tiết Thanh Lan nói nhỏ: “Huynh khuyến khích bọn ta uống rượu, không phải muốn mượn cơ hội làm dịu quan hệ của ta và Phạm tiên sinh à? Chẳng lẽ Phạm tổng tiêu đầu cảm thấy ta xuất thân Ma tông, không nên qua lại với huynh?”

Văn Hành nhìn bên mặt nghiêm trọng của y, một bụng ý nghĩ xấu đột nhiên mềm thành một cục bông, hắn im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Ngủ lâu như thế, vậy mà không ngủ hồ đồ.” Hắn cong tay búng lên trán Tiết Thanh Lan một cái: “Nhưng đệ chưa từng nghĩ đến khả năng khác hả, lỡ như ta cố ý trêu đệ thì sao?”

Tiết Thanh Lan mờ mịt nhìn hắn: “Hả?”

Lòng người tính toán cực sâu xa quanh co y cũng có thể lập tức hiểu ra, nhưng Văn Hành vừa hỏi lại khiến y lộ ra ánh mắt ngây thơ đơn thuần như trẻ con. Rõ ràng trong lòng xem Văn Hành là người ỷ lại tin cậy nhất, chưa bao giờ nghĩ rằng Văn Hành sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho y, thậm chí ngay cả phòng bị trò đùa thông thường cũng không có.

“Sợ đệ rồi, tổ tông ơi, đều tại ta tự lấy đá đập chân mình.” Văn Hành nắm cằm Tiết Thanh Lan, chuyển mặt y sang hướng khác không cho y nhìn chằm chằm mình nữa, không nhịn được cắn răng cười nói, “Cũng bởi vì câu nói này của đệ, đêm nay ta không tránh được phải cùng say một trận với hai người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui