Xuân Phong Độ Kiếm

Đến lúc đó tiếng tăm hắn đầy giang hồ, hiệp ân tự trọng, nếu muốn cầm vũ khí nổi dậy, đâu thể không được nhiều người ủng hộ?

Lại nói Phạm Dương, từ sau khi Văn Hành mất tích vẫn phái người truy hỏi tung tích khắp nơi, lại không thu hoạch được gì. Trên giang hồ nghe đồn xôn xao, nhưng không có cái nào đáng tin. Phạm Dương biết rõ nội tình, âm thầm hoài nghi Văn Hàn đã bị Phùng Bão Nhất tìm cách âm mưu, Tiết Thanh Lan hoặc cùng trúng chiêu với hắn, hoặc một thân một mình đuổi theo tùy thời cứu viện.

Phạm Dương trông coi ở tiêu cục Lộc Minh mấy ngày, trong lòng dày vò khó nén, cuối cùng không ngồi yên được nữa chuẩn bị tự khởi hành đến kinh thành một chuyến, thăm dò rốt cuộc là tình huống gì. Ngay đêm trước ngày lên đường, chợt có một phong thư gấp từ núi Việt Ảnh đưa tới, do Liêu Trường Tinh tự viết, bên trên viết Chử gia kiếm phái phát thiệp rộng rãi cho các anh hùng, mời các đại môn phái mười lăm tháng tám tập hợp ở núi Hoành Vu, tổ chức “đại hội thử đao”. Đến lúc đó sẽ có một nhân vật quan trọng đi ra nói rõ chân tướng đệ tử tám phái bị tập kích sau đại hội luận kiếm, cũng trả lại bí kíp thất truyền nhiều năm cho võ lâm Trung Nguyên.

Trong thư dù chưa chỉ mặt gọi tên, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra “nhân vật quan trọng” này là ai. Ngày trước, lúc ở kinh thành Văn Hành từng nói Chử gia kiếm phái có âm mưu đen tối, bây giờ xem ra, bọn họ quả nhiên cùng một giuộc với triều đình. Phùng Bão Nhất không đích thân ra mặt, lại mượn tay Chử gia kiếm phái để mưu hại Văn Hành.

Trên dưới Thuần Quân nhận được thiệp mời này, tất nhiên rất chấn động, Liêu Trường Tinh nhớ tiêu cục  Lộc Minh là dòng chính thân tín của Văn Hành, vì vậy vội vàng viết một lá thư gửi cho Phạm Dương, kể lại tình hình cụ thể, mời hắn nhanh chóng tụ tập ở núi Hoành Vu. Phạm Dương nhận được tin, lập tức thu dọn hành trang, mang theo mấy người có năng lực đêm tối chạy vội tới Thác Châu.

Đến hôm mười lăm tháng tám, trên đỉnh Đỗ Nhược núi Hoành Vu lần lượt có khoảng trăm người đến, trên đỉnh đã có một cái đài tròn được dựng từ trước, tám môn phái lớn mỗi phái chiếm một phương, phân biệt rõ ràng đứng ở chỗ tốt nhất, bên ngoài là hào khách giang hồ, du hiệp và người lẻ tẻ khác đến tham gia náo nhiệt nhặt nhạnh lợi ích. Đám người đông đen tập hợp một chỗ, tiếng nghị luận liên tục không ngừng, đều suy đoán “chân tướng”, thảo luận bí kíp, lấy lời đồn không biết ở đâu ra để bịa đặt về Văn Hành. Phạm Dương nghe khắp nơi một lúc, lại không có mấy lời nói Văn Hành tốt, tức giận đến mức máu dồn lên não, ước gì ngay bây giờ có thể xách đao đến giết, dọa những người này kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, mới có thể giải tỏa oán hận trong lồng ngực hắn.

Phạm Dương nhìn xung quanh, ngoại trừ Thuần Quân phái, nơi khác cũng có mấy gương mặt nhìn quen mắt, chắc là những người được Văn Hành cứu ở Hình Thành, đoán là ngại vì quy củ của môn phái, không bịa đặt vui cười theo, nhưng cũng không ai chịu đứng ra giải thích cho Văn Hành.

Trên thiệp mời viết đại hội thử đao sẽ bắt đầu vào giờ Tuất. Hôm nay chính là đêm trăng tròn Trung thu, mắt thấy sắp đến giờ Tuất, trời mờ tối, một vầng trăng sáng treo giữa sườn núi, đĩa ngọc ánh xanh sáng tỏ, chiếu lên đỉnh núi Đỗ Nhược như tuyết mỏng rơi xuống, vụn ngọc rải xuống đất mát rượi. Phong cảnh như vậy một năm cũng chỉ có lần này, mọi người không khỏi tán thưởng, nhất thời quên cả nói chuyện, đều nghiêng người ra ngoài, xem cảnh núi ánh trăng, nghĩ thầm nếu có thêm mấy bầu rượu thì tốt hơn.


Mặt trăng càng lên càng cao, sắc trời từ mờ nhạt chuyển thành xanh đậm, chỉ nghe “vù” một tiếng, hơi nóng trải rộng ra, chậu than bốn góc đài đồng thời cháy lên, ánh lửa rất lớn, nhất thời lấn át ánh trăng, chiếu trên đài sáng rõ như ban ngày.

Dưới đài thoáng chốc vắng lặng, chỉ thấy bốn người áo đen khiêng một cái rương cao bằng nửa người, dùng vải đen che kín bay lên đài. Đặt rương đen kia ở giữa đài, ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc trang phục Chử gia, lưng đeo trường kiếm đi lên phía trước, ôm quyền hành lễ với xung quanh, cất cao giọng nói: “Tại hạ Chử Tùng Chính, thẹn là gia chủ đời thứ năm của Chử gia kiếm phái, cảm ơn các vị bạn bè đại giá đến dự.”

(chữ thẹn dùng với ý khiêm tốn)

Mọi người dưới đài nhao nhao trả lễ, nghe ông ta nói tiếp: “Hôm nay mời chư vị tới đây, để làm sáng tỏ chuyện đệ tử các phái bất hạnh bị tập kích ở đại hội luận kiếm. Tệ phái mất đề phòng, khiến kẻ gian thừa lúc vắng mà vào, bắt đi hơn trăm đệ tử của các phái, thực sự khó tránh tội lỗi. Bởi vậy mấy tháng đến nay, trên dưới bản phái dốc hết sức truy xét, định điều tra rõ chân tướng, cho mọi người một lời giải thích.”

Vừa dứt lời, dưới đài có người đứng lên có người hô: “Chử chưởng môn, việc này chẳng lẽ không phải triều đình giở trò sau lưng, cố ý bắt con tin đi, dẫn dụ bọn ta phái người cứu giúp, bọn họ dễ điệu hổ ly sơn, một lần đánh bại các phái hả? Còn có gì có thể làm sáng tỏ?”

Chử Tùng Chính gật đầu nói: “Không sai, nhưng chắc hẳn các vị cũng nghi ngờ, tại sao những đệ tử này không phải bị bắt trên đường về, mà bị bỏ thuốc bắt đi trên núi Ti U. Thậm chí, còn nói xằng Chử gia kiếm phái âm thầm cấu kết với triều đình, ý đồ phá vỡ võ lâm Trung Nguyên.”

Ông ta nói sự thật, sau khi chuyện xảy ra các phái cũng nghi ngờ như vậy, nhưng thứ nhất theo đệ tử may mắn sống sót nói đệ tử Chử gia cũng bị bắt đi, thứ hai không có chứng cứ thật, không tiện phán đoán suy luận bừa, bởi vậy đều chỉ nói trong âm thầm, cũng chưa từng chống lại trước mặt Chử gia kiếm phái. Lúc này thấy Chử Tùng Chính quang minh chính đại, không e dè, các phái đều cảm thấy ông ta đã bộc trực như vậy, dám thẳng thắn đối mặt với anh hùng thiên hạ nói lời này ra, chắc hẳn trong đó hoàn toàn có một ít ẩn tình không muốn người khác biết.

Chưởng môn Bác Sơn phái cao giọng nói: “Vậy dám hỏi Chử chưởng môn, chân tướng rốt cuộc là chuyện gì?”


Chử Tùng Chính liếc qua chỗ Thuần Quân phái đứng, thản nhiên nói: “Chuyện này có liên quan đến trưởng lão tân nhiệm của Thuần Quân phái, những lời Chử mỗ nói tiếp, đơn thuần là nói thứ lòng lang dạ thú, cũng không có ý liên lụy đến Thuần Quân phái, vẫn xin bạn bè Thuần Quân phái đừng nên trách.”

Hàn Nam Phủ lạnh lùng nói: “Chử chưởng môn nói ai?”

Chử Tùng Chính nói: “Chính là trưởng lão đỉnh Lâm Thu tân nhiệm của quý phái, dùng tên giả Nhạc Trì, tên thật là Văn Hành.”

Ông ta nói gần nói xa đều ám chỉ Văn Hành, trong lòng mọi người hiểu rõ, nhưng khi Chử Tùng Chính nói cái tên này ra khỏi miệng, dưới đài vẫn như nước lạnh đổ vào dầu nóng, mọi người cùng xôn xao.

Liêu Trường Tinh nói: “Chử chưởng môn, rất nhiều người đang ngồi đều đã tận mắt chứng kiến, ngày đó chính là Văn trưởng lão của bản môn cứu họ ra khỏi đại lao Hình Thành. Ở trong đó còn có không ít đệ tử Chử gia kiếm phái, ông lại ăn không nói xấu Văn Hành là đồ lòng lang dạ thú, chỉ sợ có phần lấy oán trả ơn?”

Chử Tùng Chính lại nói: “Liêu thiếu hiệp, nghe nói Văn Hành từng là sư đệ đồng môn với ngươi, lần trước ở Hình Thành cũng mượn sức của ngươi, quan hệ sư huynh đệ các ngươi luôn luôn rất tốt, cho nên mới không đợi ta nói ra chân tướng, gần như không thể đợi mà ra mặt thay hắn, hành vi như thế, không khỏi cũng có sai lầm bất công.”

“Bắt đệ tử các phái đến Hình Thành, điệu hổ ly sơn, chuyện này từ đầu đến cuối đều là kế sách của triều đình, cũng không có gì để tranh cãi, nhưng Văn Hành dựa vào cứu người mà lập công nêu cao tên tuổi, lại không phải hoàn toàn trong sạch.” Chử Tùng Chính nói, “Hắn đã biết trước kế sách của triều đình, thậm chí đêm đó ở đại hội luận kiếm bỏ thuốc mê trăm đệ tử dự tiệc, tiện cho nội vệ triều đình ra tay. Đợi người rơi vào tay nội vệ, hắn lại đứng ra, dùng lực lượng một người giải cứu trăm người, ban ơn cho tám môn phái lớn, chiếm được một danh tiếng hiệp nghĩa cho mình. Người này cũng không phải hạng người lương thiện chính trực gì, quả thật là tiểu nhân tâm cơ lừa đời lấy tiếng!”


Lời nói dối này chợt nghe thì thấy bịa rất có lý lẽ, rất nhiều người đều bị ông ta lừa gạt. Liêu Trường Tinh không thể tưởng tượng hỏi: “Xin hỏi Chử chưởng môn, núi Ti U là khu vực nào, ngày đó đại hội luận kiếm có bao nhiêu cao thủ ở trên núi, Văn trưởng lão lại có năng lực lớn cỡ nào, có thể bỏ thuốc vài trăm người ngay dưới mí mắt ngài, vậy là không ai phát hiện?”

“Hắn cam chịu mạo hiểm đến Hình Thành cứu người, thậm chí bản thân bị thương nặng, đây thật sự là đối nghịch với triều đình —— nếu Văn trưởng lão là đồ mua danh chuộc tiếng như ngài nói, có rất nhiều cách nổi danh trên giang hồ, hắn cầm gì bí quá hóa liều, làm vụ mua bán lỗ vốn tốn công mà không có kết quả này?”

Chử Tùng Chính nói: “Liêu thiếu hiệp không cần vội vã giải vây thay hắn, ta dám nói như vậy, đương nhiên có chứng cứ. Thân thế của Văn Hành cũng không phải người thường, cha mẹ hắn chết bởi tội lớn mưu phản, chỉ có hắn nhờ che chở trong môn hạ Thuần Quân phái, luôn mai danh ẩn tích, giấu tài. Có sự từng trải này, đương nhiên hắn ghét triều đình rất sâu, luôn luôn mang chí báo thù, cho nên mới lợi dụng cơ hội đệ tử các phái bị nhốt ở Hình Thành, đã có thể thu mua lòng người, lại kích động võ lâm Trung Nguyên đối lập với triều đình, để ngày sau báo thù triều đình. Các vị thử nghĩ xem, đến lúc đó tiếng tăm hắn đầy giang hồ, hiệp ân tự trọng, nếu muốn cầm vũ khí nổi dậy, đâu thể không được nhiều người ủng hộ?”

(*) hiệp ân tự trọng: mình có ơn với người khác mà quá đánh giá cao bản thân, ý ông Chính là anh Hành dùng ơn cứu mạng ở Hình Thành để ép người khác báo thù cho anh

“Mời các bị suy nghĩ lại một lát, ta nghe đệ tử bản phái nói ngày đó trong đại lao Hình Thành, tất cả mọi người húp nước cháo có hóa công tán, Văn Hành cũng ở trong đó, tại sao về sau chỉ có hắn khôi phục võ công, người khác lại mãi đến khi được cứu ra cũng không đủ sức phản kháng? Đương nhiên là hắn đã chuẩn bị thuốc giải trước, lại giả vờ sẩy tay bị bắt, đợi khoảnh khắc viện binh đến, trở ra khoe mạnh ôm công.”

Từng từ của ông ta đâm thẳng vào tim gan, nói liên tục, nói đến mức lòng người dưới đài dao động, không khỏi suy tư theo lời nói của ông ta. Đúng lúc này, bỗng nhiên có người ấm giọng nói: “Chử chưởng môn nói không sai, chỉ có một điểm không đúng —— thật sự có thuốc giải hóa công tán, nhưng bởi vì dược liệu hiếm có, trong vòng nửa ngày ngắn ngủi bất kể làm thế nào cũng không chế được thuốc giải cho trăm người, Văn công tử làm việc tuy không chu toàn, nhưng cũng không cần trách móc quá nặng nề.”

Đám người nhìn lại theo âm thanh, chỉ thấy đám người ở góc Đông Nam hơi tản ra, lộ ra công tử cởi mở mặc áo thêu đội mũ ngọc, đứng thẳng trang nghiêm, chính là đại sư huynh Long Cảnh của Chiêu Dao sơn trang.

Đầu mày Chử Tùng Chính nhíu một cái, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm nghiêm túc, chắc chắn nói: “Mấy tháng nay dù bản phái bị oan khuất, nhưng đến cùng không dám đổ oan người tốt. Ngày đầu tiên ở đại hội luận kiếm Văn Hành xuất chiến thay Thuần Quân phái, ngày thứ hai lại không lộ diện, nhưng đêm hôm đó, đệ tử bản phái từng tận mắt nhìn thấy hắn xuất hiện ở núi Ti U. Nếu Long thiếu hiệp chất vấn, vậy hôm nay mời các vị anh hùng ở đây làm chứng, để đệ tử này đối chất ngay mặt với Văn Hành, xem xem sự thật đến tột cùng như thế nào!”

Ông ta vừa nói ra, dưới đài ồn ào, có người ngạc nhiên nói: “Văn Hành cũng dám đến? Không phải nói hắn bị các sát thủ đuổi giết, mất tích từ lâu, đâu đâu cũng không tìm được bóng người à?”


Trên mặt Chử Tùng Chính không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, trả lời người nọ: “Nhờ sự giúp đỡ của Tiết hộ pháp Thùy Tinh tông, tệ phái đã ‘mời’ Văn Hành đến núi Hoành Vu.”

Dưới đài vang lên tiếng xì xào bàn tán: “Thùy Tinh tông? Chuyện này liên quan gì đến Thùy Tinh tông?”

Một bóng người cao gầy gò chậm rãi bước ra từ trong bóng ánh lửa, im lặng đi đến chính giữa đài cao, khi thấy rõ mặt y, Phạm Dương không nhịn được luôn ra một câu giận mắng trong lòng.

Thật sự đúng là Tiết Thanh Lan!

Tiết Thanh Lan đứng đứng bên cạnh cái rương che vải đen, ánh trăng chiếu lên sắc mặt y tái nhợt như sương tuyết. Y rũ mặt mày, vẻ mặt hững hờ như thể mang theo mất hứng. Nếu không biết nội tình, không ai ngờ được người bị y tự tay bắt lấy đưa vào trong tay Chử Tùng Chính, đúng là người thân mật khăng khít nhất với y trên đời này.

Chử Tùng Chính làm dấu tay sau lưng, ra hiệu dẫn nhân chứng đi lên, nhưng đợi chốc lát, dưới đài từ đầu đến cuối không có tiếng động, ông ta không khỏi nghi ngờ quay đầu nhìn lại, hạ thấp giọng hỏi: “Lý Trực đâu?”

“Ông đang tìm Lý Trực?”

Giọng nói của Tiết Thanh Lan vang lên bên cạnh, y lười biếng nhướng mày lên, lộ ra vẻ mặt giống như xem kịch, bỗng nhiên giơ tay kéo miếng vải đen trên rương ra, cười khẽ một tiếng

“Hắn ở đây này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận