Xuân Phong Độ

Buổi tối Già La Viêm Dạ ở lại Phi Dực Cung dùng bữa tối xong cũng không rời đi.

Mấy ngày hôm trước bởi vì sủng hạnh Lâu quý phi mà miễn lâm triều, sau lại cùng tắm. Cho nên do Già La Viêm Dạ không muốn đánh vỡ cân đối hậu cung, mấy ngày nay cũng không có ngủ lại Phi Dục Cung nữa, đêm qua yết bài tử Thôi Thục phi.

Kỳ thực hắn đối với những nữ nhân này dậy không nổi hứng thú, xưa nay rất ít sủng hạnh hậu cung, một tháng cũng chưa đến hai lần. Tuy rằng hậu cung có nhiều lời oán hận nhưng Già La Viêm Dạ luôn làm theo ý mình, uy rất lớn, hơn nữa hắn vừa đăng cơ chưa đầy hai năm: lấy cớ chăm lo việc nước, chỉnh đốn triều đình thì cũng không ai dám cưỡng ép.

Có điều hiện tại Lâu Thanh Vũ đã trở về, đêm đó lại. . . Già La Viêm Dạ cũng là một nam nhân bình thường hiển nhiên có dục vọng sinh lý bình thường. Hắn đã nhẫn nại vài ngày đợi thân thể tốt hơn, đêm nay cố ý đi qua lấy danh hào vì trò chuyện với Đồng nhi đến muộn, thuận lý thành chương mà ở lại.

“Khụ khụ. . .” Hắn khụ hai tiếng có chút mất tự nhiên bước đi hai vòng trong điện rồi liếc nhìn Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ bình thản ung dung ngồi cạnh bàn, chậm rãi lật xem thư quyển trong tay. Thanh Vũ nghe hắn ho khan bình tĩnh nói: “Hoàng thượng mệt rồi sao? Vậy hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Già La Viêm Dạ dừng một chút, nói: “Trẫm đã mệt.” Nói xong gọi cung nhân hầu hạ rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ mà vẫn thấy Lâu Thanh Vũ ngồi không nhúc nhích ở chỗ kia. Tâm trạng Viêm Dạ liền không vui rồi lại thẹn thùng chậm rãi nói: “Ái phi cũng ngủ sớm một chút đi.”

Lâu Thanh Vũ ngẩng đầu mỉm cười với hắn.

Dưới ánh nến, Lâu Thanh Vũ mặc bộ thanh y, diện mục như họa, phong thái thanh nhã, khóe miệng tươi cười tựa như một hồ thanh tuyền trong mùa hạ nóng bức khiến người ta vui vẻ thoải mái, trữ tâm tĩnh khí.

Già La Viêm Dạ thoáng thất thần đột nhiên có chút hoảng hốt.

Hắn nhớ lại một năm kia lần đầu bọn họ gặp nhau, vị niên thiếu ấy cũng một thân thanh y, ngồi ngay ngắn trên giường trong quân trướng hắn. Trên cánh tay phải vị thanh y quấn tầng tầng lụa trắng ướt sũng máu tươi mà vẫn đang thần thái tự nhiên muốn bản thân cởi áo cho y.

Hắn vốn không phải kẻ đi hầu hạ người khác thành ra khi đó lại tức giận, động tác thô lỗ khiến cho kẻ đó sắc mặt trắng đi nhưng lại không kêu một tiếng, trái lại vị thanh y kia có phần khiêu khích châm chọc mà nhìn bản thân.

Già La Viêm Dạ nhớ tới khi đó tâm trạng bản thân cảm thấy hiếu kỳ và mới mẻ tới cỡ nào. Ngoại trừ phụ hoàng, mẫu phụ và thái tử, toàn bộ Đại Tề quốc không ai không sợ hắn. Tất cả mọi người thấy hắn đều phải kính nể ba phần, ngay cả hoàng tổ mẫu cũng kiêng kỵ hắn. Chỉ riêng niên thiếu này lại lớn mật càn rỡ.

Thế nhưng thiếu niên đó lớn mật đến khả ái, càn rỡ đến tùy ý, thiếu niên hoàn toàn không bởi vì địa vị của Viêm Dạ mà làm bộ phục tùng khom lưng. Ngay cả khi cường hôn hắn cũng thờ ơ, thậm chí khóe mắt còn toát sự coi thường đối với kỹ thuật hôn của Viêm Dạ. . .

Có điều, kỹ xảo của thiếu niên đó quả thực cao minh hơn thật.

Già La Viêm Dạ nhớ tới những việc đã qua, bên môi toát lên ý cười, ngay cả Lâu Thanh Vũ ngồi vào bên cạnh từ lúc nào cũng không chú ý.

Lâu Thanh Vũ kỳ quái nhìn hắn, thấy hắn ngẩn ngơ một mình cười khúc khích, Thanh Vũ nói: “Ngươi nghĩ gì đó? Chuyện gì khiến ngươi cười vậy?”

Già La Viêm Dạ phục hồi lại tinh thần mới phát hiện cung nhân đều đã lui xuống. Lâu Thanh Vũ cũng rửa mặt chải đầu xong đang ở bên nhìn hắn.

Trong lòng hắn còn nhớ đến kỷ niệm đẹp trước kia không khỏi mỉm cười, “Ta đang nhớ lại hồi chúng ta mới gặp nhau.”

Lâu Thanh Vũ khẽ động, hiển nhiên lòng cũng có cảm xúc, yên lặng một chút nói: “Đã sáu, bảy năm rồi, thời gian qua thật mau.”

“Thời gian qua rất nhanh, Đồng nhi cũng lớn vậy rồi.” Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Khi đó ngươi cưỡi sư tử thông, uy phong lẫm lẫm, nhất tiến đã bắn gục ta xuống ngựa.”

Già La Viêm Dạ than thở: “Lúc đó ta liền nghĩ: bản lĩnh của ngươi không phải là bồ câu mà là một con ưng non.”

Lâu Thanh Vũ ha ha cười: “Hóa ra ngươi vẫn coi ta làm bồ câu hả. Hiện tại biết nhìn sai rồi ha?”

Già La Viêm Dạ chăm chú nhìn Thanh Vũ: “Sớm biết là đã sai rồi. Đáng trách hối hận thì đã muộn.”

Lâu Thanh Vũ phốc cười, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng ôm lấy hắn nói: “Hối hận cũng không còn kịp rồi. Viêm Dạ, biết ta vì sao ở gần Phượng Minh cốc chứ?”

Trong lòng Già La Viêm Dạ khẽ động, lăng lăng nhìn hắn.

Chẳng lẽ là. . .

Lâu Thanh Vũ nhìn ra hắn nghi hoặc, mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn, ôn nhu trằn trọc.

Hai người gắn bó tương liên, sau một lúc lâu mới chậm rãi tách ra.

“Đêm đã khuya, chúng ta nên nghỉ ngơi. . .” Tiếng Lâu Thanh Vũ nói trầm thấp ôm Già La Viêm Dạ chậm rãi lăn lên giường.

Đêm nay, bọn họ tựa như từ bỏ địa vị cách biệt, như vô số buổi ân ái triền miên khi xưa tại Thương Châu.

Sáng sớm ngày hôm sau khi Lâu Thanh Vũ tỉnh lại, thậm chí nghĩ nếu như có thể cứ thế này thì thật tuyệt. Nhưng kỳ thực, đêm đó hắn vốn không dự định hoan ái với Già La Viêm Dạ bởi vì nghĩ đến đêm trước Viêm Dạ còn ngủ ở chỗ Thôi Thục phi, điều này khiến tâm lý Thanh Vũ rất khó chịu.

Nếu như không yêu, hắn sẽ không như thế. Thế nhưng khi đã động tình rồi thì rất nhiều việc không thể nén nhịn.

Lâu Thanh Vũ nghiêng người nhìn người yêu ngủ say bên cạnh mà lòng đau đớn.

Viêm Dạ ơi Viêm Dạ, trong lòng ngươi: ta và Đồng nhi so sánh với hoàng quyền, bên nào quan trọng hơn?

Ha ha ha. . .

Trong lòng Thanh Vũ thầm cười. Dã tâm của nam nhân hiển nhiên là hơn so với vợ! Nga, không! Là so với chồng và con quan trọng hơn rồi. Lâu Thanh Vũ cũng là nam nhân, về điểm này hắn cũng vô cùng rõ ràng. Tựa như hắn đối với khát vọng tự do, giây nào phút nào cũng nhắc nhở Thanh Vũ: hổ thẹn và đau đớn Viêm Dạ gây ra. Chúng ta đánh cuộc một keo đi: xem qua ta và Đồng nhi có thể hòa tan băng giá trong lòng ngươi không!

Bất tri bất giác Lâu Thanh Vũ tiến cung cũng đã hơn hai tháng, trong hai tháng này ngoại trừ nửa tháng đầu Già La Viêm Dạ vô cùng lạnh nhạt thì gần như toàn bộ về phần lớn thời gian sau Viêm Dạ đều ngủ lại ch

ỗ Thanh Vũ.

Già La Viêm Dạ cũng từng triệu Thanh Vũ đi long điện thị tẩm nhưng Lâu Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Ở trên giường ngươi đã từng cho phi tần khác ngủ, ta không dậy nổi hăng hái.”

Già La Viêm Dạ biến sắc còn chưa kịp tức giận, Lâu Thanh Vũ lại tung ra một câu: “Có thể nào ngươi muốn khi ta ôm ngươi lại nghĩ đến nữ nhân khác?”

Già La Viêm Dạ vừa nghe, đầu choáng váng lập tức quát: “Ngươi dám!”

Kết quả việc này cứ như vậy không giải quyết được gì, Già La Viêm Dạ không tiếp tục đề cập: Thanh Vũ đến thị tẩm tại tẩm điện Viêm Dạ nữa.

Có điều Lâu Thanh Vũ lại nghĩ tới một chuyện, có một ngày hỏi hắn: “Ngươi có từng kêu ngự y xem qua cho ngươi chưa?”

“Xem cái gì?”

“Nếu. . . Có thai nữa thì làm sao bây giờ?”

“Vậy sinh thôi.”

Lâu Thanh Vũ lấy làm kinh hãi: “Sinh? Ngươi có thể hiểu rõ những gì đang nói chứ?”

Già La Viêm Dạ không nói gì. Bí mật hai đời của họ Già La hiện tại chỉ có hắn và thái hậu biết, Lâu Thanh Vũ không biết chút gì về việc Viêm Dạ không thể khiến nữ nhân thụ thai. Chuyện này hắn tạm thời cũng không có dự định nói cho Thanh Vũ.

Trong hậu cung này, tần phi còn đang mơ giấc mộng đẹp “mẫu bằng tử quý” lại không biết kết quả chỉ có thể giống Đoạn quý phi của Già La Chân Minh rơi vào kết cục thông *** biếm lãnh cung.

Có điều với sự thông tuệ của Lâu Thanh Vũ, nhiều năm sau đó nếu Viêm Dạ còn không có con nối dõi khác thì tất nhiên Thanh Vũ sẽ hoài nghi. Già La Viêm Dạ nghĩ chờ sau này thời cơ chín muồi thì mới cho Thanh Vũ biết. Về phần các đại thần tiền triều, nếu Viêm Dạ đã có Đồng nhi làm hoàng tử hiển nhiên không có người hoài nghi. Tương lai nếu Viêm Dạ thêm con nối dõi thì cũng sẽ ngăn chặn lời lo lắng của mọi người.

Tất cả mọi điều Già La Viêm Dạ đều đã tính toán xong lại không biết trong lòng Lâu Thanh Vũ có khúc mắc. Thanh Vũ không biết Già La Viêm Dạ và Già La Chân Minh đều không thể khiến nữ nhân thụ thai, nghĩ đến hậu cung tần phi của Già La Viêm Dạ không biết tới lúc nào sẽ truyền ra tin vui thì trong lòng khúc mắc đâm rễ.

Nam nhân đối với nửa kia của bản thân mình luôn luôn yêu cầu trung trinh, tuy rằng chính bọn họ không cần thiết như vậy. Lâu Thanh Vũ không phải kẻ bảo thủ nhưng đối với Già La Viêm Dạ không có “phẩm đức” như vậy mà đứng trước mặt bản thân, lại đặt bản thân mình ngang bằng với các nữ nhân khác_xưng hô tỷ muội. Điều này khiến Lâu Thanh Vũ chú ý.

Ngày hôm đó trời thu hương hoa quế bay ngào ngạt, mấy cung nữ tại Phi Dực Cung dưới tàng hoa quế nơi mái hiên lấy cánh hoa làm bánh ngọt cho Đồng nhi.

Lâu Thanh Vũ từ xa đứng ở bậc thang nhìn các nàng, thấy Đồng nhi hưng phấn mà qua lại như con thoi vỗ tay reo mừng. Khóe miệng Thanh Vũ không khỏi hàm tiếu. Bỗng nhiên bên ngoài báo lại, nói tam phi: Thôi phi, Lâm phi và Trần phi tới.

Lâu Thanh Vũ đối những nữ nhân nơi hậu cung khô cứng khuôn phép thì thấy phiền chán nhưng không thể không xã giao. Do vậy liền chiêu đãi các nàng tại ngoại điện.

Tứ phi Quý phi, Đức phi, Thục phi, Hiền phi và Lâu Thanh Vũ có địa vị phân tối cao cho nên những nữ nhân kia không có chuyện gì sẽ tới thỉnh an.

Trước đây khi Già La Viêm Dạ chưa có lập Đức phi thì trong cung Thôi Thục phi địa vị tối cao. Hậu cung ngoại trừ chuyện Tương thái hậu không thèm quản thì trên cơ bản đều là nàng ta nắm quyền. Nhưng từ khi Lâu Thanh Vũ tới, hiển nhiên liền nhường vị trí.

“Đại ca ở đây thực u tĩnh, các nô tài cũng không có mấy. Sao hoàng thượng có thể không quan tâm như thế chứ. Cho dù là đại ca không cần thì tiểu hoàng tử cũng phải nhiều người hầu hạ mới được nha.”

Thôi Thục phi nói.

Lâu Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Người hầu đủ dùng là được rồi, nhiều lại lo lắng.”

Bởi vì Lâu Thanh Vũ thực sự nghe không quen các loại xưng hô “Nương nương”, “Quý phi” nên kêu các quý phi trong trường hợp không chính thức thì xưng là “Đại ca”, như vậy còn thoải mái hơn.

Từ đó về sau trên cơ bản vẫn là Thôi Thục phi nói. Lâm Hiền phi tựa hồ không thích nói, luôn luôn ôn nhu mà thấp giọng thưa đáp; Trần Tụ Nhi chỉ là phi tần, ở trước mặt các nàng càng ít lời, mỗi lần thấy Lâu Thanh Vũ tựa như luôn luôn có chút xấu hổ mà cúi đầu.

“Lại nói tiếp, đại ca hồi cung cũng đã hơn hai tháng, nghĩ hoàng thượng niệm tình đại ca và tiểu hoàng tử mới vừa trở về còn chưa thích ứng với cuộc sống trong cung. Có điều tiểu hoàng tử vẫn ở cùng đại ca thì không thỏa đáng, qua mấy ngày nữa “tử” có lẽ nên tách “mẫu” ha?” Thôi Thục phi khẽ cười mà nói.

Lâu Thanh Vũ sắc mặt thoáng trầm xuống.

Quy củ Đại Tề quốc: hoàng song nhi và hoàng nữ có thể ở cùng mẫu phi nhưng với hoàng tử đủ tuổi thì phải cách xa mẫu thân để nuôi nấng. Chỉ có hoàng hậu mới có quyền lợi nuôi nấng dạy bảo bao gồm cả hoàng tử của mình. Đây là vì thống nhất và củng cố địa vị chính thống của hoàng hậu, cũng là vì phòng ngừa chúng phi cậy vào con nối dõi mà gây họa loạn hậu cung.

Đây là quy củ Lâu Thanh Vũ mới vừa hồi cung thì biết nhưng hắn không muốn cũng không có khả năng để Đồng nhi rời khỏi bản thân. Nếu Già La Viêm Dạ vẫn không đề cập tới hắn đương nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Lúc này thấy Thôi Thục phi đột nhiên nói đến việc này, trong lòng âm thầm rùng mình nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười nói: “Đồng nhi còn nhỏ, còn chưa hiểu quy củ trong cung.”

Thôi Thục phi nhìn Đồng nhi trong ngoại viện đang chạy tới chạy lui, ả hé miệng cười nói: “Ta thấy tiểu hoàng tử đã rất thích ứng cuộc sống trong cung rồi đó.”

Lâu Thanh Vũ thản nhiên nói: “Việc này hoàng thượng tự có chủ trương.”

Lâm Hiền phi ở bên không nhanh không chậm nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, Thôi muội muội, hoàng thượng chỉ có khôn trạch nhất vị hoàng tử. Hoàng thượng lại sủng ái đại ca như thế thì đã có dự định rồi, nãi sẽ không cần lo lắng.”

Thôi Thục phi sắc mặt khẽ biến, lại cười cười nói: “Nói là thế thôi, là do ta nhiều chuyện rồi.”

Lâu Thanh Vũ liếc nhìn Lâm Hiền phi. Nghĩ không ra bộ dạng nàng ta ôn nhu ngoan ngoãn như vậy lại có thủ đoạn gây xích mích ly gián vô cùng cao minh.

Trần Tụ Nhi vẫn không nói chuyện, nàng chỉ là âm thầm lo lắng mà nhìn Lâu Thanh Vũ.

Thật vất vả tiễn bước mấy vị phụ nhân, Lâu Thanh Vũ cảm thấy so với đánh trận còn mệt người hơn.

Đồng nhi đang cầm một chiếc bánh ngọt hoa quế kích động chạy vào, nói: “Cha, Liên tỷ tỷ làm bánh hoa quế ngon lắm, cha nếm thử.”

Lâu Thanh Vũ đưa tay ôm nó vào lòng, ăn một miếng bánh ngọt trên tay nó rồi khen: “Quả thực rất ngon.”

Đồng nhi càng cao hứng, cha một miếng nó một miếng, ăn đến “bất diệc nhạc hồ”. Lâu Thanh Vũ đợi nó ăn đến no mới giúp nó chùi chiếc miệng nhỏ nhắn, hỏi: “Nếu có một ngày Đồng nhi sống xa cha, Đồng nhi có sợ không?”

Đồng nhi sửng sốt: “Vì sao phải xa cha?”

“Việc đó. . .” Lâu Thanh Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Đó là quy củ trong cung.”

Đồng nhi giận: “Quy củ kiểu gì vậy! Con không xa cha! Chúng ta không ở trong cung nữa!”

Lâu Thanh Vũ giật mình, không nghĩ tới nó lại nói ra lời này.

“Cư di khí, dưỡng di thể”, Đồng nhi ở trong cung lâu, với lại nó thường xuyên đi theo Già La Viêm Dạ_vua của một nước_cũng là thân sinh mẫu phụ của nó. Cho nên tuy rằng tuổi Đồng nhi còn nhỏ đã “bất tri bất giác” sinh ra vài phần khí độ quân vương. Có lúc nói tự nhiên toát ra một cổ khí phách uy nghiêm, khiến Lâu Thanh Vũ cũng không khỏi cảm khái uy lực huyết thống và hoàn cảnh quan trọng tạo nên những điều này.

Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Không ở đây thì không được, phụ hoàng con sẽ không đáp ứng.”

“Vậy thì thế nào mới được? Để con nói với phụ hoàng, để phụ hoàng ở cùng chúng ta có được hay không?”

Lâu Thanh Vũ vuốt ve đầu nó, thở dài thầm nghĩ: thôi vậy. Nếu Viêm Dạ không đề cập tới việc này thì cứ bỏ qua, đợi ngày nào đó nhắc tới thì mình lại nghĩ biện pháp giữ Đồng nhi ở lại bên cạnh.

Có điều lại nghĩ đến hôm nay Thôi Thục phi cố ý nhắc tới. Nói vậy thì ngày quyết định Đồng nhi ở hay đi cũng không còn xa. Nên Thanh Vũ sai người đi hỏi thăm tin tức thì quả nhiên nghe nói hôm nay đã có nhiều vị đại thần thượng tấu việc này.

Lâu Thanh Vũ nghe xong hồi báo, lòng trầm xuống.

Chạng vạng ngày hôm đó Già La Viêm Dạ tới nói rằng trên triều đã có đại thần thượng tấu nói: tiểu hoàng tử hồi cung một thời gian dài nên sớm tách điện để nuôi dạy.

Lâu Thanh Vũ lập tức nói: “Việc này không được, ta không đồng ý.”

“Đây là quy củ trong cung, ngươi không đồng ý cũng không được. Trẫm khi còn bé cũng như vậy.”

“Việc đó không giống với việc này.” Lâu Thanh Vũ nhíu mày.

Kỳ thực Thanh Vũ không hiểu nổi cách làm của thái hậu Tương Tử Phong. Tuy rằng khi còn bé Già La Viêm Dạ quả thực nuôi dưỡng tách khỏi thái hậu nhưng sau Tương Tử Phong được phong làm hoàng hậu_địa vị một mẫu nhi thiên hạ thì có quyền sống cùng nhi tử. Nhưng không biết vì sao không ở cùng Viêm Dạ.

Có điều việc Lâu Thanh Vũ quan tâm vẫn là Đồng nhi, Thanh Vũ nói: “Hài tử còn nhỏ nuôi tách khỏi phụ mẫu sẽ sản sinh tâm lý xa cách, hơn nữa khuyết thiếu cảm giác an toàn. Việc này đối với thể xác và tinh thần của nó trưởng thành cực kỳ bất lợi.”

Già La Viêm Dạ ngẩn người, nói: “Đạo lý gì vậy? Hoàng gia chúng ta chưa bao giờ có hài tử mềm yếu như thế. Việc nuôi nấng xa mẫu thân vì không cho hoàng tử thân thiết với mẫu thân, để nó càng thêm kiên cường lớn mạnh hơn.”

“. . . Aizz, nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu.”

Lâu Thanh Vũ biết giảng giải với “cổ nhân” không hiểu khoa học như Già La Viêm Dạ cũng vô dụng. Phỏng đoán năm đó Tương thái hậu chính là vì để nhi tử càng thêm độc lập kiên cường cho nên mới không cưng chiều hắn. Thái hậu cũng không tự tay nuôi nấng lại không biết những việc ấy tác dụng hoàn toàn ngược lại.

Già La Viêm Dạ nói: “Mặc kệ ngươi nói thế nào, việc này không phải do ngươi. Đồng nhi sớm muộn gì cũng phải sống riêng, ngươi nên sớm có chuẩn bị.”

Lâu Thanh Vũ quyết định đổi phương thức khai thông với hắn, Thanh Vũ nói: “Ta và Đồng nhi vừa hồi cung, căn cơ bất ổn. Hiện tại trên triều đa sự, hậu cung cũng biến đổi khó lường. Hiện giờ để Đồng nhi sống một mình thì làm sao có thể chiếu cố chu đáo? Huống chi ngươi hiện tại vẫn chưa lập hậu, có ai có thể thay ta chiếu cố tốt cho nó? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để nó ở xa ta?”

Già La Viêm Dạ nói: “Tr

ước tiên không đề cập đến việc hoàng hậu, với Đồng nhi ta muốn lập nó làm thái tử rồi thỉnh thái phó tới dạy. Như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ.”

Lâu Thanh Vũ kinh hãi: “Thái tử? Trăm triệu không thể!”

Già La Viêm Dạ giận tái mặt, “Có gì không thể? Đồng nhi là nhi tử duy nhất của ta, hiển nhiên phải lập nó làm thái tử. Thanh Vũ, bất quá chỉ là Đồng nhi sống tách khỏi ngươi nhưng mỗi ngày vẫn đi qua chỗ ngươi thỉnh an, ngươi còn gì không an tâm?”

Lâu Thanh Vũ sắc mặt biến đổi, trầm mặc không nói.

Già La Viêm Dạ chủ ý đã định, nói: “Chuyện này ngươi không cần nói thêm nữa. Ngày Đồng nhi phân điện là lúc lập làm thái tử. Nếu không phải ngươi năm đó dẫn nó rời khỏi Thương Châu, không chỉ có Đồng nhi từ lâu làm thái tử mà ngay cả ngươi từ lâu đã là hoàng hậu rồi!”

Nhớ tới chuyện xưa, hắn nhịn không được nâng giọng nói: “Nếu như không phải trẫm thiên tân vạn khổ tìm được các ngươi thì chỉ sợ ngươi là tuyệt không dẫn nó hồi cung! Nói đến tâm ngoan, trẫm có thể sánh bằng ngươi không? Ngươi nhẫn tâm chia lìa phụ tử chúng ta lâu đến vậy!”

Lâu Thanh Vũ nhíu mày không muốn khắc khẩu, Thanh Vũ hòa nhã nói: “Hiện tại chúng ta đang nói chuyện Đồng nhi, đừng lảng sang chuyện khác.”

“Trẫm đâu lảng tránh? Nói trở lại, nếu như hôm nay ngươi là hoàng hậu thì Đồng nhi hiển nhiên ở lại bên cạnh để ngươi nuôi nấng. Không chỉ có Đồng nhi, sau này tất cả hoàng tử của trẫm đều do ngươi tới nuôi nấng. Thế nhưng năm đó ngươi lại cứ muốn ly khai trẫm, không chịu cùng trẫm chung thiên hạ, bằng không sao có lo lắng hôm nay!”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn khư khư cố chấp, cũng giận nói: “Ta năm đó rời khỏi ngươi, ngươi cũng biết là vì sao mà. Ta không muốn cùng ngươi tranh cãi nữa! Hôm nay ta đã trở lại trong thâm cung này, như chim gãy cánh. Nếu ta không thể chạy khỏi lòng bàn tay ngươi thì ngươi còn gì không hài lòng?

“Ngươi cho rằng ta ham cái chức vị hoàng hậu kia sao? Ta chỉ muốn nuôi nấng con cái mình, con nối dõi khác của ngươi đâu có gì liên quan tới ta! Hanh! Phi Dực Cung, Phi Dực Cung, chớ không phải ngươi đang châm chọc ta sao?”

“Ngươi nói trẫm châm chọc ngươi?” Già La Viêm Dạ giận dữ cười nhạt, “Được! Được lắm! Lâu Thanh Vũ, trẫm sớm biết ngươi không ham gì chức vị hoàng hậu vị. Thế nhưng Đồng nhi là nhi tử của trẫm, trẫm nói muốn lập nó làm thái tử thì chính là thái tử, ngươi phản đối cũng không có được! Chuyện trong cung vẫn là do trẫm tác chủ!” Dứt lời phất tay áo rời đi.

Lâu Thanh Vũ tức giận đến lật tung bàn.

Hắn là nam nhân, không phải nữ nhân trong hậu cung của Già La Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ, chung quy ngươi vẫn tự cho là đúng! Sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ hối hận!

Đồng nhi vốn còn ngủ nghe được thanh âm phụ thân truyền đến từ trong phòng ầm ĩ, nó dụi dụi mắt tỉnh lại.

“Điện hạ, ngài muốn đi đâu?” Cung nữ Liên nhị hầu hạ nó hỏi.

“Ta muốn tìm cha.” Đồng nhi chân trần nhảy xuống giường, nó mơ mơ màng màng đi về phía tẩm điện.

“Điện hạ, giờ tối rồi, ngài đừng đi.” Liên Nhị vừa rồi cũng nghe thấy được thanh âm trong chủ điện, lúc này vội vã ngăn nó.

Thế nhưng Đồng nhi đâu có nghe lời của nàng, từ dưới khuỷu tay nàng chui qua liền chạy ra ngoài. Đi tới tẩm điện của cha thì nhìn chỉ thấy đầy phòng mảnh vụn, mấy cung thị đang ở thu dọn.

Lâu Thanh Vũ đang ngồi ở bên giường thở dốc, thấy Đồng nhi lại càng hoảng sợ. Thanh Vũ sợ nó dẵm phải mảnh vỡ liền ôm lấy nó qua. Thấy nó còn đi chân trần thì nói: “Con có chuyện gì mà đi chân trần chạy tới?”

Đồng nhi nhìn cha nhỏ giọng nói: “Có phải cha đang tức giận không?”

Lâu Thanh Vũ nghẹn lời không nói gì.

Đồng nhi ấn ấn lông mày Lâu Thanh Vũ, nó gắng sức vuốt thẳng lông mày mà nói: “Có phải cha cãi nhau cùng phụ hoàng không?”

Lâu Thanh Vũ khẽ cười: “Chuyện người lớn trẻ con đừng quan tâm, đêm nay ngủ lại với cha đi.”

“Vâng ạ.”

Cung thị thu dọn hết rồi lui xuống, Lâu Thanh Vũ ôm Đồng nhi cùng nằm vào ổ chăn. Thanh Vũ thấy Đồng nhi còn mở to cặp mắt đen bóng lo lắng nhìn hắn liền cù nách nó.

Đồng nhi khanh khách cười, nó tiến vào ổ chăn xoay tới xoay đi.

Lâu Thanh Vũ cùng nó đùa ầm ĩ một trận, khi thấy nó đã quên chuyện vừa rồi. Thanh Vũ mới đắp chăn lên vỗ về dỗ nó đi vào giấc ngủ.

Đồng nhi ngáp một cái, lôi kéo cha làm nũng: “Đồng nhi vẫn thích ngủ với cha nhất.”

Lâu Thanh Vũ dỗ dành: ” Khi Đồng nhi trưởng thành không thể ngủ cùng với cha nữa. Sau này Đồng nhi còn phải có cung điện của bản thân mình, Đồng nhi phải sống độc lập sớm.”

Đồng nhi buồn ngủ mà lẩm bẩm nói: “Đồng nhi không thích nhiều quy củ ở đây, chẳng có ai chơi với con, đã thế con còn phải sống xa cha. . . Mặc kệ, ngày mai con đi tìm nói với phụ hoàng. . . không tách khỏi cha. . .”

Nói còn chưa nói hết, bé đã ngủ ngon.

Lâu Thanh Vũ trìu mến nhìn nó rồi ấn lên vầng chán một nụ hôn, thấp giọng nói: “Đồng nhi yên tâm, cha sẽ bảo vệ Đồng nhi.”

Liên tiếp mấy ngày Già La Viêm Dạ không trở lại Phi Dực Cung, trái lại luân phiên sủng hạnh vài vị phi tử. Điều này khiến Lâu Thanh Vũ càng khó chịu. Trên triều vẫn vẫn có đại thần thượng tấu hoàng tử nên phân điện, rốt cục tại năm ngày sau Già La Viêm Dạ hạ chỉ: sắc phong Đồng nhi làm thái tử, chuyển sang ở cung Thừa Kiền.

Thánh chỉ vừa hạ, mọi người hiển nhiên bắt đầu bận rộn. Lâu Thanh Vũ đưa Liên Nhị chờ mấy cung nhân chiêu tiến đến thì tỉ mỉ dặn dò để các nàng cần phải chăm sóc tốt thái tử.

Mấy cung thị này đều là sau khi Thanh Vũ tiến cung tự mình chọn, trong đó Liên Nhị càng có liên hệ với Lâu gia. Nàng vốn là con quý tộc, năm đó toàn gia chịu tội, toàn bộ được Lâu Tương chu toàn mới bảo toàn mạng sống. Liên Nhị vô cùng cảm kích Lâu gia cho nên vô cùng trung tâm với Lâu Thanh Vũ.

Kỳ thực địa vị Lâu Cạnh Thiên cao quý làm tướng quốc một quốc gia hơn hai mươi năm, nhân cách công chính độ lượng. Người trong cung chịu ân huệ của vị tướng quốc này không phải số ít. Lâu Thanh Vũ vào cung hơn hai tháng cũng thu nạp thêm mấy người. Thế nhưng những người này có địa vị ở hậu cung kém nên cũng không có nhiều tác dụng. Cái quan trọng là phải giúp đỡ “nương gia” trên triều đình.

Nhưng vào lúc Bắc Quận Vương mưu nghịch thì Lâu Cạnh Thiên bị bãi quan, sau Già La Viêm Dạ đăng cơ lại nhân cớ Lâu Thanh Tường từ đi chức quan, ngay cả Lâu Thanh Dương cũng ở nhà nhàn hạ. Đến hôm nay trên triều ngoại trừ vài đệ tử của Lâu gia thì không còn ai có quyền lớn.

Việc này đối Lâu Thanh Vũ mà nói vừa có lợi vừa có hại, có điều hắn cũng không để ý. Mỗi người với bất luận việc gì đều phải dựa vào chính bản thân mình. Nếu hiện tại không có “nương gia” có thể giúp đỡ hắn. Vậy hắn liền nghĩ biện pháp làm lớn mạnh lực lượng của chính mình.

Mặt khác, hắn phải nâng lên địa vị bản thân trong cung và trong lòng Già La Viêm Dạ, ngoại trừ nâng cao bản thân ra thì chèn ép những người khác cũng là một loại biện pháp hữu hiệu. Kẻ khác chìm xuống thì bản thân cũng tự nổi lên thôi. Thế nhưng loại phương pháp này không quang minh cho lắm, Lâu Thanh Vũ cũng xem thường.

“Chủ tử, nô tài báo ngài một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lâu Thanh Vũ thấy Tiểu Hưng Tử hầu hạ hắn ra vẻ thần bí liền để cho người khác lui xuống chờ Tiểu Hưng đáp lời.

Đừng xem thường dáng dấp Tiểu Hưng Tử bé nhỏ, kỳ thực đã hai mươi bảy tuổi. Tiểu Hưng là một “lão già” chục năm ở trong cung, phương pháp của Tiểu Hưng từ trước tới nay đều làm sạch sẽ.

“Chủ tử, nô tài vừa hỏi thăm xem hai ngày nay hoàng thượng ngủ ở Thôi Thục phi hay Trần phi nhưng lại nhận được kết quả là không sủng hạnh bên nào cả.”

“A?” Lâu Thanh Vũ sửng sốt, lập tức nói: “Làm sao ngươi biết?”

Tiểu Hưng Tử cười, nói: “Trong phòng Thôi Thục phi có một vị thị nữ là biểu tỷ xa của nô tài, bên Trần phi cũng có người nô tài quen biết. Nghe nói hai ngày này hoàng thượng chơi cờ ở chỗ hai phi tần, nói chuyện phiếm vài câu liền nghỉ ngơi.

“Nếu thật sủng hạnh thì sáng sớm ngày thứ hai hoàng thượng nhất định sẽ cho đưa canh dược dưỡng thân. Thế nhưng mấy ngày nay lại không, có thể thấy được hoàng thượng đang cố ý giận dỗi với ngài đó.”

Lâu Thanh Vũ gõ đầu Tiểu Hưng cái, cười nói: “Ngươi thật thông minh.”

Tiểu Hưng Tử cười hì hì, nói: “Trong cung này có tên nô tài nào không phải vì chủ nhân bản thân mà suy nghĩ chứ? Nô tài trung thành tận tâm với ngài. Nhớ năm đó Hòa đế sủng hạnh Đoạn quý phi cũng không có được sự sủng ái như chủ tử bây giờ đâu.”

Lâu Thanh Vũ nghe hắn nhắc tới Già La Chân Minh thì trong lòng khẽ động, thấp giọng nói: “Ta kêu ngươi hỏi thăm đầu đuôi sự việc năm đó sao rồi?”

“Còn chưa có tin tức. Năm đó chuyện Hòa đế bị Bắc quận vương giam lỏng tại Trữ Thọ cung vô cùng nghiêm mật, tất cả những kẻ từng hầu hạ đều. . .” Tiểu Hưng Tử làm động tác cổ gãy “răng rắc”, nói: “Nô tài vô dụng còn chưa tìm hiểu được thông tin giúp chủ tử.”

Lâu Thanh Vũ thở dài, nói: “Quên đi, những chuyện cũ năm xưa không cần sốt ruột, ngươi chậm rãi thám thính đi.”

“Vâng.”

Lâu Thanh Vũ thưởng cho Tiểu Hưng Tử mười lượng bạc rồi kêu hắn lui xuống.

Già La Viêm Dạ không sủng hạnh hậu cung lắm_chuyện này hắn đã nghe nói từ lâu. Thế nhưng chạy đến phòng phi tử lại không làm chuyện gì. . .

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười. Già La Viêm Dạ coi như là “Gay” trời sinh để hắn ôm nữ nhân quả thực có phần hơi khó.

Có điều hắn ngược lại rất hiếu kỳ, không biết hắn khi trước ứng phó ra sao? Già La Viêm Dạ cao ngạo lạnh lùng như vậy thì trong thiên hạ này ngoại trừ bản thân ra cũng không ai dám đè đế vương chí tôn dưới thân.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâu Thanh Vũ tựa như tất cả các nam nhân trong thiên hạ đều nảy lên một cổ cảm giác thỏa mãn chinh phục.

Bận bịu vội vã rốt cục Đồng nhi đã chuyển đến cung Thừa Kiền. Trước khi đi cực kỳ không vui, nó giận lâu không để ý tới Già La Viêm Dạ.

Nó như Lâu Thanh Vũ thông tuệ nhạy cảm, tuy rằng vào cung không lâu nhưng nó cũng đã hiểu rất nhiều việc. Đối với sóng lớn giữa phụ hoàng cùng cha nó cũng ẩn có chỗ cảm giác thấy.

Hậu cung là nơi tối phức tạp nhất trên đời cũng là nơi lợi thế nhất. Đồng nhi từ những câu nói trong lúc vô tình của các cung phó cũng biết phụ hoàng ngoại trừ cha mình ra còn có rất nhiều “lão bà” khác. Mặc dù nó không hiểu thâm ý nhưng giống như cha nó cảm thấy cực kỳ bấ

t mãn. Có điều nó tuổi còn nhỏ chỉ đơn thuần không thích cùng người khác “chia xẻ” phụ hoàng.

Đồng nhi rời xa bên mình khiến Lâu Thanh Vũ thoáng cái cảm thấy có chút vắng vẻ. Thế nhưng thời gian nhiều cũng thuận tiện cho Thanh Vũ làm càng nhiều chuyện. Hiện tại hắn đã nghĩ được biện pháp liên hệ với bên ngoài cung, Thanh Vũ còn có thể âm thầm điều khiển từ xa việc buôn bán. Nhưng dù sao không ở ngay bên cạnh thì tin tức truyền lại cũng rất phiền phức.

Có điều khi Lâu Thanh Vũ còn đang phiền não việc này thì một sự kiện lớn liên quan đến Đồng nhi đột nhiên xảy ra trước mắt.

Ở thái tử điện còn chưa đến một tháng thì: thái tử trúng độc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui