Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Đầu mùa đông, mưa dầm kéo dài, sắc trời âm trầm.

Trong Chí Tôn Danh Lưu Square lại ấm áp như xuân, bầu không khí thoải mái khiến người ta vui vẻ.

Trong văn phòng Chân Mạch, có một cái móc áo di động, treo rất nhiều quần áo.

Thẩm An Ninh lấy một bộ đồ Calvin Klein mặc vào người, thở dài: “Mệt mỏi quá à.”

Chân Mạch nở nụ cười, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, hắn lui ra đằng sau hai bước nhìn ngắm rồi gật đầu thoả mãn: “Ừ, được đó, bộ này có thể mặc khi đi dạo phố, gặp phóng viên của không sợ xềnh xoàng. Ngày trao giải phải đi trên thảm đỏ đúng không? Vậy cậu mặc Armani đi.”

Thẩm An Ninh liên tục gật đầu: “Biết rồi, tớ biết rồi.”

Chân Mạch mỉm cười, tay chỉ một loạt đồ trên mấy giá áo quần: “Vậy cứ thế đi, cậu đem 5 bộ này về, tớ thấy vậy là đủ rồi.”

“A, bao nhiêu tiền vậy?” Thẩm An Ninh cởi bộ đồ trên người ra, mặc lại áo lông, quần jean của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ tặng cậu.” Chân Mạch cười, nhìn hai nhân viên bán hàng bên cạnh. “Gói lại mấy bộ này giùm tôi đi.”

“Dạ.” Nhân viên bán hàng đẩy cây quần áo đi rồi đóng cửa.

“Sao thế được, mấy bộ này mắc lắm, sao để cậu tặng thế được?” Thẩm An Ninh lập tức nói ngay. “Hơn nữa, giờ tớ cũng kiếm được tiền rồi, tiền case của bộ phim lần này tới 500.000 cũng đã lấy rồi, tớ mua nổi mấy bộ này mà.”

“Biết cậu giàu rồi.” Chân Mạch vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai cậu. “Nhưng đây là tấm lòng của tớ, coi như nể mặt tớ mà nhận đi.”

Thẩm An Ninh xụ mặt ra, hiển nhiên có chút không muốn.

—————–

Trời thu năm ngoái, cậu chính thức ký hợp đồng với một công ty giải trí lớn của Thượng Hải, sau đó, album đầu tiên được đưa ra vào mùa xuân năm sau. Công ty này tuyên truyền cực kỳ dữ dội. Hầu như trong một đêm Thẩm An Ninh nổi như cồn, nổi hết hai miền nam bắc. Công ty còn rèn sắt khi còn nóng mà mời một nhà biên kịch nổi tiếng viết cho cậu với Trịnh Nam một kịch bản rồi lập tức quay ngay.

Bối cảnh của phim là Thượng Hải vào những năm 1930, Trịnh Nam và Thẩm An Ninh diễn một đôi anh em trong một thế gia đại tộc.

Nhân vật của Trịnh Nam cần diễn xuất tinh tế còn nhân vật Thẩm An Ninh thì dễ hơn, trên cơ bản là đã là nhân vật dễ được hâm mộ, đem tất cả khí chất đặc biệt biểu hiện ra ngoài, hơn nữa có thêm sự tham gia của hai nữ ngôi sao cùng diễn. Phim vừa công chiếu đã oanh động toàn quốc. Chiếu phim hơn nửa tháng, phòng bán vé liền đột phá 30.000.000, trở thành giai thoại trong giới điện ảnh.

Sự thành công này khiến sự nghiệp Trịnh Nam tỏa sáng lần thứ hai, Thẩm An Ninh cũng được khán giả chú ý, lập tức hợp đồng làm việc tới không ngừng. Dù thế Trịnh Nam nhớ kỹ căn dặn của Cao Kiến Quân, mỗi năm chỉ để Thẩm An Ninh quay 2 bộ phim, không nhận nhiều hơn. Thẩm An Ninh cũng rất thích cách làm việc như vậy, cậu không muốn xa Cao Kiến Quân quá lâu.

—————–

Cuối năm, liên hoan phim châu Á Thái Bình Dương năm nay tổ chức tại Kuala Lumpur, bộ phim của họ được đề cử trao giải. Thẩm An Ninh cũng theo đoàn làm phim tới Malaysia, dự lễ.

Đối với thành tích xuất sắc của cậu, Cao Kiến Quân cực kỳ cao hứng. Chân Mạch với Tiết Minh Dương khen không dứt miệng.

Biết cậu phải tham dự lễ trao giải, Chân Mạch lập tức chọn trang phục cho cậu. Đối với mốt, model hiện đại, Chân Mạch là chuyên gia. Thẩm An Ninh rất nghe ý kiến hắn, hoàn toàn tin tưởng ánh mắt của hắn.

Nhưng cậu lại không hiểu lắm về mấy nhãn hiệu thời trang cao cấp mà trang phục ở Chí Tôn rất đắc. Do đó, cậu không muốn Chân Mạch tốn tiền cho mình.

Chân Mạch cười xoa xoa đầu cậu, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đừng xụ ra nữa, lần này tớ tặng cậu, lần sau cậu tặng tớ là được rồi.”

Thẩm An Ninh nghe hắn nói cũng có lý nên không dỗi nữa, vui vẻ tán nhảm với hắn.

Chân Mạch cười lắc đầu: “Cậu mau về nhà soạn đồ chuẩn bị đi, mai đã bay rồi đó, đừng tới lúc đó mới loay hoay luống cuống tay chân.”

Thẩm An Ninh “Uhm” một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, định đi về.

Chân Mạch bỗng nhiên kéo cậu lại, nhẹ giọng nói: “An Ninh, cứ sống như vậy đi, đừng thay đổi.”

Thẩm An Ninh nhìn hắn, cười nhẹ một cái: “Đương nhiên, tớ vĩnh viễn không thay đổi.”

—————

Ngày thứ hai, Cao Kiến Quân lái xe đưa Thẩm An Ninh ra sân bay.

Gần đây, Thẩm An Ninh cứ phải đi suốt, hai người thành ra chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên quyến luyến nhau lắm.

Cao Kiến Quân dù sao cũng thành thục hơn cậu, biết cách kiểm soát bản thân. Anh đưa Thẩm An Ninh đến tận chỗ xuất cảnh, rộng rãi cười nói: “Anh sẽ xem lễ trao giải phát sóng trực tiếp trên TV. Tuy rằng không đi được nhưng lòng anh vẫn ở bên em.”

“Uhm, em biết.” Thẩm An Ninh gật đầu, rồi kéo vali đi lên máy bay.

Thẩm An Ninh là một mình đi ra nước ngoài, phần lớn nhân viên đoàn phim đều đã đi trước, Trịnh Nam tự mình đến sân bay đón cậu, sau đó đưa cậu về nhà, hắn rất quan tâm cậu.

Trịnh Nam hiểu rõ, hắn và Thẩm An Ninh có được hôm nay đều là nhờ công Cao Kiến Quân ở sau màn đưa đường dắt lối. Chỉ là, Cao Kiến Quân thiên dò vạn dặn, yêu cầu không được để Thẩm An Ninh biết nên hắn chưa bao giờ nói ra, chỉ đối xử tốt với Thẩm An Ninh, hy vọng làm thế có thể báo đáp lại tất cả những gì Cao Kiến Quân đã làm cho hắn lẫn người yêu của hắn.

Lễ trao giải bắt đầu lúc tám giờ tối, nhưng chừng 5 giờ đã bắt đầu trực tiếp truyền hình, các ngôi sao đã bắt đầu đi qua thảm đỏ từ lúc 6 giờ.

—————-

Cao Kiến Quân, Chân Mạch và Tiết Minh Dương đều tan tầm sớm, tụ tập tới biệt thự Cao Kiến Quân xem trực tiếp.

Phòng khách rất lớn, trên tường treo một chiếc TV Plasma tinh thể lỏng, hình ảnh rất rõ nét, nhìn rất dễ chịu. Cao Kiến Quân còn mua riêng một đầu DVD chức năng ghi hình để ghi lại lễ trao giải lần này.

Ba người vừa cầm lon bia trên tay vừa tán chuyện với nhau.

Nhóm Thẩm An Ninh bước ra thảm đỏ lúc 7 giờ.

Bên cạnh Trịnh Nam và cậu là ngôi sao nữ xinh đẹp, họ cũng là hai diễn viên nữ chính trong bộ phim Thẩm An Ninh đóng. Bốn người song song bước lên thảm đỏ, vừa đi vừa tự tin vẫy tay với fan.

Tiết Minh Dương cười nói: “Hiện tại An Ninh có kinh nghiệm rồi, rất thong dong nha, không luống cuống chút nào.”

“Ừ.” Chân Mạch cũng cười gật đầu. “An Ninh thật đẹp.”

Trong lòng Cao Kiến Quân đắc ý vô cùng, con mắt không chớp nhìn vào màn hình.

Sau khi đi qua thảm đỏ Thẩm An Ninh đi vào hội trường, ba người mới vội vã ăn, sau đó chờ lễ trao giải bắt đầu.

Quả nhiên như mọi người nghĩ, bộ phim của Thẩm An Ninh đoạt giải. Đầu tiên là giải phim có kịch bản xuất sắc nhất, phim có góc quay xuất sắc nhất, phim có nhạc phim xuất sắc nhất, bản nhạc ấy là do Trịnh Nam và Thẩm An Ninh cùng song ca. Thẩm An Ninh kéo theo Trịnh Nam đi nhận giải.

Trong khi Trịnh Nam phát biểu cảm nghĩ, màn ảnh không ngừng nhắm ngay Thẩm An Ninh. Cậu vẫn cứ thế, vui cười như đứa trẻ, khiến người ta yêu mến.

Chương trình trao lễ rất nhanh trôi qua, rất nhanh đã tới giải thưởng cho diễn viên trẻ xuất sắc nhất.

Người trao giải tuyên bố tên bốn người được đề cử rồi chọc cười vài câu khiến cả thính phòng tràn ngập tiếng cười.

Cao Kiến Quân có chút căng thẳng, con mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Rốt cục, bọn họ cũng tuyên bố: “Giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất, Thẩm An Ninh.”

Tiết Minh Dương lập tức hò reo.

Chân Mạch mở champagne, rót ba ly rượu.

Cao Kiến Quân thì trầm tĩnh.

Thẩm An Ninh cười đứng dậy, xoay người ôm Trịnh Nam một cái, sau đó cùng đạo diễn, đồng sự và các ngôi sao chúc mừng cậu bắt tay rồi tiêu sái đi lên sân khấu.

Phần phát biểu cảm xúc của cậu cũng không khác gì nhiều với mọi người, cảm ơn ba mẹ, cảm ơn công ty, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn Trịnh Nam, bất quá, câu cuối cùng thì không giống mọi người, cậu nhìn vào máy quay, trịnh trọng như tuyên thệ: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người quan trọng nhất đối với tôi. Tôi muốn nói với người đó, cảm ơn anh, xin hãy yên tâm, em vĩnh viễn không thay đổi.”

Nói xong, cậu cúi người thật thấp chào khán giả, dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Mắt Cao Kiến Quân nóng lên, nhìn mãi vào người trong TV, không động đậy.

Chân Mạch và Tiết Minh Dương cũng hiểu cảm giác lúc này của anh nên không quấy rối. Tiết Minh Dương đưa tay ôm Chân Mạch, ghé vào tai hắn thì thầm: “Anh cũng muốn nói, cảm ơn em, xin hãy yên tâm, anh vĩnh viễn không thay đổi.”

Chân Mạch nắm lấy tay y, cười gật đầu.

Đến tận khi trao giải thưởng hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Trịnh Nam, Cao Kiến Quân mới tỉnh hổn trở lại.

Sau khi Trịnh Nam bước xuống sân khấu, người điều khiển chương trình liền tuyên bố lễ trao giải kết thúc.

Ba người đứng lên khỏi sofa, vươn mình một cái, Chân Mạch bỗng nhiên nhớ tới: “An Ninh nói cậu ta có đem đĩa phim về, chúng ta xem đi.”

Tiết Minh Dương lập tức gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng muốn coi lâu rồi mà bận quá, không có thời gian ra rạp coi.”

Cao Kiến Quân vui vẻ đồng ý, lập tức lấy đĩa DVD bỏ vào đầu đĩa.

Trên màn hình tinh thể lỏng là một màu đen, sau đó tên diễn viên được chiếu dần dần, “Diễn viên chính Trịnh Nam”, “Diễn viên chính Thẩm An Ninh”, sau đó là tên hai ngôi sao nữ, rồi biến mất, màn hình trở lại màu đen.

Sau một đoạn âm u ngắn ngủi, những cánh hoa bay khắp màn hình từ từ ghép thành khối nhỏ dần nhỏ dần, trở thành tên phim ——-

Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng.

END 52

Mục lục 

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui