Ngoài điện, tối đen như mực, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón tay.
Lưu Huyên Thần sai tùy tùng tắt đèn lồng đi, đoàn người lẳng lặng đi trong bóng đêm.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, trong điện Yến Hội, ánh đèn vẫn sáng rực như trước, chỉ là không nghe thấy tiếng sênh, không nghe thấy tiếng cười nói huyên náo.
Đội binh sĩ đã được thu xếp rút khỏi, cung nữ và thái giám lại bưng bát đĩa đi qua đi lại như thoi đưa.
Chẳng biết có ai còn tâm tình mà vui vẻ được không?
Đây thật sự là một hôn lễ vừa im lặng vừa đặc biệt.
“Hoàng thượng! Nương nương!” Một đội cấm vệ quân mặc giáp trắng từ đằng sau thân cây đi ra, cung kính thi lễ với Lưu Huyên Thần.
“Được rồi!” Hắn gật đầu, âm thanh giống bị gió thổi đi, có chút vỡ vụn.
Biết rõ người khác không nhìn thấy, nhưng Vân Ánh Lục vẫn quay sang mỉm cười lễ độ.
Khi tới, không thấy Cấm vệ quân, hóa ra là Lưu hoàng thượng mở rộng cửa ra, thả mồi, chỉ chờ Tề vương mắc câu.
Tiệc cưới này, thật sự không chỉ là một bữa tiệc cưới đơn giản, nó vẫn là Hồng Môn Yến.
Lưu hoàng thượng trước đó, đã sớm dự đoán được Tề vương sẽ dùng chiêu này, sớm đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Khó trách, anh ghé sát bên gối cô, lặp đi lặp lại với cô rằng, “Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi.”
Đúng là có chút ấm ức, đêm tân hôn, thiếu chút nữa diễn biến thành chiến trường.
Nhát gan một chút, thế trận đêm nay, sẽ bị dọa mất hồn mất vía.
Nhưng mà, đây cũng là một kỷ niệm khó quên.
Mấy chục năm sau, vào một đêm thu không trăng giống thế này, bọn họ cũng dạo bước trong Ngự hoa viên như vậy, cô sẽ dùng chuyện này trêu Lưu hoàng thượng, anh đã từng làm như thế nào để xin lỗi cô.
Hoàng hậu thật sự là không dễ làm đâu!
Hoàng thượng lại càng không dễ làm, chậm một bước, chết như thế nào cũng không biết.
Lưu hoàng thượng quả cảm, mưu trí, tư duy sắc sảo, Tề vương kia cái mặt như tên hề trong vở hài kịch, sao có thể là đối thủ của anh được? Chỉ là, đêm nay Lưu hoàng thượng vẫn bị tổn thương, không phải thân thể, mà là tâm hồn.
“Huyên Thần…” Vân Ánh Lục hít thở dồn dập, cô nghiêng đầu, nhướng mày, phá tan sự im lặng, “Vừa rồi dường như chàng chưa nói xử trí Ấn Thái y như thế nào đâu.”
“Ông ta là một người tàn tật, không cần xử trí, cứ để mặc ông ta thôi.” Giọng nói hờ hững, cứng ngắc, không nghe ra cảm xúc gì.
Cô hít hít mũi, giữ hắn lại, người đi theo đều dừng bước chân, trong bóng tối, không ai nhìn rõ người khác, cô đưa tay vuốt ve hai má hắn, muốn nói vài câu an ủi.
Cô ngẩn ra, lòng bàn tay cô ướt.
Lưu Huyên Thần khóc?
Cô theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn, ôm hắn chặt hơn, “Huyên Thần, kỳ thật chuyện đó không hề quan trọng, chàng vẫn là chàng, tất cả đều không có gì thay đổi, tình yêu của em với chàng cũng như thế.
Chúng ta quay về tẩm điện, được không?”
“Uyển Bạch, cho dù là chỉ là một cây cỏ dại nghèo hèn, cũng muốn biết mình xuất thân ở chỗ nào, có đúng không?” Trong bóng tối, giọng nói của hắn rất khàn, nghe thấy, trong lòng Vân Ánh Lục hết sức chua xót.
“Em không muốn chàng tìm hiểu ngọn ngành chuyện này.” Cô đau lòng nói, “Có rất nhiều chuyện mình không biết, có lẽ là may mắn.
Hồ đồ một chút, không tốt hay sao?”
“Không tốt, Lưu Huyên Thần chưa bao giờ hồ đồ.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột, “Đi thôi, bất kể là sự thật tàn khốc như thế nào, trẫm cũng phải biết.”
Sự thật đó, chỉ sợ chàng không chịu nổi.
Vân Ánh Lục mím chặt môi, không dám nói lời nào, sợ một khi mở miệng, nước mắt lại trào ra không cách gì ngăn lại.
Phản loạn tuy rằng đã bị trấn áp xong, nhưng Lưu Huyên Thần không cách nào vui vẻ nổi như trong truyền thuyết đã nói.
Mà chuyện cũ sắp sửa bị vạch trần, còn tàn khốc hơn cả chuyện mà Ấn Thái y vừa rồi mới kể.
Cô ra sức ôm chặt lấy thắt lưng hắn, dịu dàng dùng bàn tay nhỏ bé lau sạch nước mắt trên mặt hắn.
“Huyên Thần, em yêu chàng…” Cô không biết phải nói gì, một hồi lâu, mới có thể nói ra một câu này.
Hắn im lặng một lát, không nói gì tiếp theo, chỉ vùi đầu vào cổ cô, nhận lấy ấm áp trên người cô.
Thật sự vui mừng, giờ khắc này, hắn còn có nàng.
Ngu Hữu Thừa tướng, Ngu Tấn Hiên ngồi ở bên trái, Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục ngồi ở bên phải, Vạn thái hậu ngồi ở giữa, La công công đứng ở cạnh cửa, cửa được đóng chặt, người không có liên quan gì đều lui hết ra ngoài phòng.
Trên bàn là mấy chén trà ướp hương, hương thơm tỏa khắp bốn phía, khói trắng mỏng lượn lờ.
“Hoàng thượng…” Vạn thái hậu áy náy nhìn Lưu Huyên Thần, hơi thở nặng nề, giọng nói nghẹn ngào, run rẩy, có phần lời nói đã bên miệng, lại không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Lưu Huyên Thần khẽ cười, chỉ là cơ mặt rung động, mà không mang theo chút ý cười, “Thái hậu không cần cảm thấy thật có lỗi với trẫm, công ơn nuôi nấng cũng như mẹ đẻ.
Ân dưỡng dục hai mươi sáu năm, bất luận như thế nào trẫm cũng không dám quên.
Đêm nay trẫm cố ý tới đây, là muốn xin thái hậu nói với trẫm, cha mẹ ruột của trẫm ở đâu? Trẫm cũng là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi rồi, ở ngôi cửu ngũ, ít nhất, cũng có thể nói cho trẫm biết cha mẹ ruột bao năm nay bị che giấu của trẫm là ai chứ!”
Thái hậu còn chưa nói câu nào, Ngu Hữu Thừa tướng đột nhiên đứng lên, “Hoàng thượng, người cũng đã nói mẹ nuôi cũng như mẹ đẻ, vậy cần gì phải truy cứu tới cùng chứ! Bao nhiêu năm nay thái hậu đã vì người phải trả giá bao nhiêu, người phải nói cảm ơn mới đúng, hiện tại vì sao còn ở đây làm thái hậu đau lòng hơn?”
“Phụ thân!” Ngu Tấn Hiên giật nhẹ tay áo Ngu Hữu Thừa tướng, lắc đầu với ông, gương mặt Lưu Huyên Thần đã bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
“Hữu Thừa tướng, chẳng lẽ trẫm không xứng được biết cha mẹ ruột của mình là ai sao?”
“Không phải, là người không cần biết.” Ngu Hữu Thừa tướng hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra, nhìn thẳng Lưu Huyên Thần, khẩu khí rất cứng rắn.
Vạn thái hậu bụm mặt, vô lực xua tay, nước mắt rơi như mưa.
“Được rồi, được rồi, các người không nói, vậy trẫm không hỏi nữa, tự mình tìm hiểu.” Lưu Huyên Thần hai mắt bốc hỏa, vung ống tay áo, giận dữ đứng dậy.
“Chát!” Không có gì báo trước, Ngu Hữu Thừa tướng đột nhiên nâng tay hung hăng cho Lưu Huyên Thần một cái tát.
Mọi người đang ngồi sợ tới mức ngây người.
“Hữu Thừa tướng…” Vạn thái hậu kinh ngạc hô.
Ngu Hữu Thừa tướng nhìn chằm chằm vào tay mình, cũng có chút sững sờ.
Lưu Huyên Thần híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngu Hữu Thừa tướng, gằn từng tiếng hỏi: “Hữu tướng đại nhân, khanh hãy mau nói cho trẫm, khanh lấy tư cách và lý do gì cho trẫm một bạt tai?”
Ngu Hữu Thừa tướng ấp úng nửa ngày, “Hoàng thượng…thân là thiên tử, sao có thể…có thể nói ra câu nói trẻ con như thế được, lão thần… Trong lòng nôn nóng, nhất thời xúc động, lỡ tay đánh hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội.” Ông run rẩy quỳ gối trước mặt Lưu Huyên Thần, hai đầu gối còn chưa chạm đất, một đôi tay nhỏ bé đã nâng ông lên.
Ông ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt bất đắc dĩ của Vân Ánh Lục.
“Hữu Thừa tướng đại nhân, mời ngài ngồi, không nên làm tổn thương hoàng thượng thêm nữa.” Cô dìu Ngu Hữu Thừa tướng ngồi lên ghế, nhìn khuôn mặt đầy sẹo ủ rũ của Ngu Tấn Hiên, lại nhìn Vạn thái hậu hoảng loạn bất an, cuối cùng chuyển tầm mắt đến Lưu Huyên Thần.
“Huyên Thần, chàng thật sự muốn biết thân thế của mình sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Lưu Huyên Thần mím chặt môi, gật đầu thật mạnh.
“Được rồi, bọn họ đều không nói ra được, em nói thay họ.” Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, lấy lại tinh thần, thấy cả ba người kia mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên, cô cười, “Tôi là thầy thuốc, so với người thường sẽ nhận ra một số chi tiết không dễ phát hiện.
Khi Huyên Thần dẫn tôi tới phủ Thừa tướng, muốn trị những vết sẹo trên mặt Ngu Nguyên soái, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình.
Ngu Nguyên soái, không phải là con nuôi của Ngu Hữu Thừa tướng, mà là con ruột, Huyên Thần, còn chàng, là anh em sinh đôi với Ngu Nguyên soái.”
Một tảng đá nhẹ nhàng rơi xuống, làm bắn lên ngàn con sóng lớn, cùng ùa tới bủa vây Lưu Huyên Thần.
“Trên thực tế, Ngu Mạn Lăng là con gái ruột của Vạn thái hậu, tôi từng hoài nghi rằng trên đời này sao lại có chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhưng khi nghe xong chuyện Ấn Thái y kể, tôi đã hiểu, hóa ra hai người là mẹ con.
Bớt hình mặt trăng trên cổ tay Ngu Mạn Lăng đó, tôi đã từng nhìn thấy, mà Vạn thái hậu yêu thương Ngu Mạn Lăng, đã sớm vượt khỏi quan hệ mẹ chồng nàng dâu bình thường.
Tôi nói có đúng không, Vạn thái hậu?” Vân Ánh Lục ôn hòa hỏi.
Khuôn mặt ngày xưa ung dung quý phái của Vạn thái hậu, lúc này, vặn vẹo không ra hình dáng gì.
“Hoàng hậu, lời con nói không hề sai.” Sự việc đã tới nước này, muốn lui cũng không còn chỗ lui, Vạn thái hậu cũng không còn cách nào giấu giếm, đôi môi run run, gật gật đầu, “Đây chắc là báo ứng những việc làm của ai gia, ai gia đã phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mạn Lăng là con gái của ai gia, thế nhưng, nếu ai gia không thể sinh một hoàng tử, mẹ quý nhờ con, ở trong cung này ai gia khó có thể sinh tồn, ai gia bất đắc dĩ, đường cùng mới mạo hiểm, dùng một kế này.
Cũng do ông trời giúp đỡ ai gia, phu nhân Hữu Thừa tướng một tháng trước mới sinh được hai bé trai sinh đôi, Ngu Hữu Thừa tướng thương xót ai gia, nếu ai gia sinh công chúa, sẽ dùng một đứa con tráo đổi với công chúa…” Bà khóc không thành tiếng, không thể nói thêm gì nữa.
Ngu Hữu Thừa tướng cúi đầu, mắt cũng đã rưng rưng.
Ngu Tấn Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần cũng nhìn sang hắn.
“Đừng có nói với trẫm, để cho chuyện này kín kẽ không có sơ sẩy gì, khuôn mặt này của Tấn Hiên cũng là cố ý hủy hoại?” Lưu Huyên Thần run rẩy chỉ vào Ngu Tấn Hiên.
“Không phải, không phải, là hồi nhỏ thần nghịch lửa bị bỏng thôi.” Ngu Tấn Hiên vội vàng tiếp lời.
“Ngu Nguyên soái, vết thương trên mặt anh là do đao làm bị thương.” Vân Ánh Lục thở dài lắc đầu.
Ngu Hữu Thừa tướng ngẩng đầu, đau đớn nhếch môi, “Khi con và Tấn Hiên sinh ra, giống nhau như đúc, ngay cả mẫu thân con cũng có khi không phân biệt được.
Tấn Hiên là huynh trưởng, con là đệ đệ.
Lúc ấy cha không thể quyết định đưa ai vào cung, đành phải phải dùng rút thăm quyết định, con rút trúng, Tấn Hiên bị hủy dung, mất đi một con mắt.
Trên đời này, rốt cuộc không ai có thể nhìn ra được con và nó là huynh đệ ruột.”
“Vì sao ông lại phải làm như vậy, vì sao? Vì sao ông có thể xuống tay được?” Lưu Huyên Thần đột nhiên xông lên phía trước, nắm cổ áo Ngu Hữu Thừa tướng, bi thương tuyệt vọng gầm lên, “Tấn Hiên là con ruột của ông mà, ông nhìn khuôn mặt này của huynh ấy xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, huynh ấy sống thống khổ biết bao nhiêu, ông có biết không? Chỉ vì khuôn mặt này, huynh ấy yêu Mạn Lăng, cũng không dám nói… Không, không phải không dám nói, mà là không thể nói ra.” Hắn xoay mặt nhìn về phía Vạn thái hậu, “Bởi vì thái hậu mong nhớ con gái, Mạn Lăng tất nhiên phải tiến cung làm hoàng hậu, sau đó sinh hạ hoàng tử, đó chính là con cháu ruột thịt của thái hậu, do đó, giao giang sơn cho thằng bé, ha ha…Trẫm đoán đúng rồi chứ?”
“Hoàng thượng…” Vạn thái hậu chưa từng thấy Lưu Huyên Thần không khống chế được như vậy, có chút hoảng sợ.
“Hoàng thượng,” Ngu Tấn Hiên bước lên, ôm lấy Lưu Huyên Thần, “Không cần nói nữa, hiện giờ ta và Mạn Lăng thật sự hạnh phúc.
Đệ hãy quên tất cả những chuyện này đi, đệ có Vân hoàng hậu của đệ, đệ cũng sẽ thực sự hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.”
“Trẫm sẽ hạnh phúc sao?” Lưu Huyên Thần đẩy hắn ra, vừa khóc vừa cười, trạng thái gần như sụp đổ, “Đầu tiên trẫm là một món lễ vật, bởi vì Hữu Thừa tướng vẫn yêu mến thái hậu, cho nên đưa trẫm vào hoàng cung, thảo nào khi còn nhỏ trẫm luôn có cảm giác phủ Hữu Thừa tướng thật ấm áp, thật giống nhà mình, trẫm cực kỳ hâm mộ.
Sau đó trẫm trở thành quân cờ của thái hậu, từng bước một theo ý của thái hậu mà dịch chuyển trên bàn cờ, cho tới khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Trẫm vẫn là một người bình thường sao? Vì ngôi vị hoàng đế này, từ nhỏ trẫm đã phải rời xa vòng tay của mẫu thân, huynh trưởng sinh đôi bị hủy dung móc mắt, cha ruột và huynh trưởng thành thần tử của trẫm, thấy trẫm phải quỳ, vì giang sơn của trẫm, không tiếc tính mạng đi bảo vệ.
Trẫm ngồi ở ngôi vị hoàng đế này, có hạnh phúc được không? Hạnh phúc được không? Ha ha, hạnh phúc lắm, vạn dân kính ngưỡng, muôn lời ca tụng.
Kỳ thật trẫm là một người thực sự đáng thương, ngay cả một người bình thường cũng không bằng…ha ha…”
Hắn lảo đảo bước ra cửa, Ngu Tấn Hiên tiến lên giữ hắn lại, hắn quay đầu lại trừng mắt, “Ai cũng không được phép đi theo trẫm, ai cũng không được phép, đêm nay, trẫm không không muốn thấy bất kỳ người nào trong các người.”
Hắn đóng sập cửa lại “Rầm” một tiếng, vừa khóc, vừa cười, bước vào trong bóng đêm.
“Hữu Thừa tướng, làm sao bây giờ?” Vạn thái hậu hoàn toàn không biết làm thế nào, đáng thương nhìn Ngu Hữu Thừa tướng, lại đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục.
“Có thể anh ấy muốn ở một mình một lúc, dù sao đả kích này đối với anh ấy mà nói, thật sự quá lớn.” Trong mắt Vân Ánh Lục cũng đã thấy nước mắt.
“Người ta sống trên đời này, không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình.
Mà Huyên Thần, anh ấy ngay cả vận mệnh của mình cũng do người khác khống chế.
Trong lòng anh ấy sao có thể không thấy đau khổ được?”
“Có lẽ mọi người cảm thấy làm như vậy, đối với anh ấy là tốt nhất, cũng nghĩ đến vì anh ấy đã hy sinh rất nhiều.
Chỉ là khi anh ấy biết được chân tướng, anh ấy phải đối mặt với tất cả như thế nào đây?”
Vân Ánh Lục đứng ở ngoài cửa, lo lắng nhìn màn đêm.
“Khi đó… khi đó cũng là bị ép không còn cách nào khác…” Vạn thái hậu lắp bắp nói.
“Nếu bà không có dã tâm, có gì là không thể sống sót.” Vân Ánh Lục quay đầu lại, một câu nói trúng tim đen của Vạn thái hậu, “Là dã tâm của bà thật đáng sợ, bà không chỉ lợi dụng chân tình của Ngu Hữu Thừa tướng với bà, còn hy sinh Huyên Thần và Ngu Nguyên soái, còn nhẫn tâm từ bỏ Ngu Mạn Lăng.
Hữu Thừa tướng, ông thì sao, tình yêu vĩ đại đến mức ông đã quên rằng một người cha cũng phải có nhân từ và yêu thương với con của mình sao? Thứ mà ông gọi là tình yêu đó rất ích kỷ.
Mà Huyên Thần đã báo đáp lại các người rất nhiều, thái hậu, bà không cần lại khóc, tuy rằng Ngu Mạn Lăng không sinh hạ long tôn cho bà, nhưng cô ấy sống rất hạnh phúc.”
“Con bé…con bé không phải đã chết sao?” Vạn thái hậu ngừng thở, không dám tin hỏi.
“Mạn Lăng không chết, cô ấy đã thành thân với thần.
Hiện giờ cô ấy đang ở trong Ngu phủ.” Ngu Tấn Hiên nói.
“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” Vạn thái hậu vui mừng liên thanh hỏi, “Bây giờ ai gia xuất cung tới gặp con bé.”
Ngu Hữu Thừa tướng thất vọng nhìn Vạn thái hậu kích động tới mức gương mặt sáng bừng, quay người đi.
Thái hậu đã quên giờ khắc này, hoàng thượng đang tan nát cõi lòng rồi sao? Lần đầu tiên, ông ấy thấy hoài nghi về tình yêu thầm lặng trong đáy lòng suốt mấy chục năm qua.
Vân Ánh Lục cúi mắt nhìn xuống, vẻ mặt thản nhiên, trong mắt hiện rõ bất đắc dĩ, cô yên lặng ra ngoài.
Khó trách Huyên Thần khát vọng yêu thương thật lòng như vậy, hóa ra là anh chưa bao giờ được người nào thực sự yêu thương.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngu Tấn Hiên, đã xuất hiện một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Người sinh đôi luôn giống nhau một cách lạ kỳ, cho dù là khuôn mặt không giống nhau, nhưng vẫn có thể có cảm giác đó.
Trong Ngu phủ, khi nói tới chuyện khôi phục dung mạo, biểu hiện của Hữu Thừa tướng và Ngu Tấn Hiên vô cùng kinh hoàng, cô đã hiểu được, chắc chắn gương mặt thật sự của Ngu Tấn Hiên giống hệt một người nào đó.
Tới khi suy đoán đã thành sự thật, chân tướng bị vạch trần, hết thảy thật là đáng sợ.
Cô sợ hãi, cho nên muốn hết sức giữ chặt Lưu Huyên Thần, không muốn cho anh biết được tất cả.
Chỉ là giấy không gói được lửa.
Tất cả đều đã rõ như ban ngày.
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng lau đi lệ nơi khóe mắt, nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Huyên Thần của cô giờ khắc này đang đau lòng ở góc nào? Đêm tối mờ mịt, cung sâu như biển.
Cô đã đi thật lâu, nhưng không nhìn thấy bóng dáng anh, không nghe thấy tiếng anh, không nghe thấy hô hấp của anh.
Cô không khỏi thấy sợ hãi, sai La công công thắp đuốc lên, huy động tất cả thái giám và cung nữ.
Tới canh bốn, rốt cuộc cô cũng tìm được Lưu Huyên Thần ở trong Phật đường nơi công chúa An Nam ở.
Anh quỳ gối trên bồ đoàn, mặt hướng Bồ Tát, hai tay chắp lại, hai mắt khép hờ.
Nguyễn Nhược Nam quỳ gối bên cạnh, thương tiếc, đau lòng nhìn chăm chú vào anh.
Thân thể cứ như vậy run lên, cô phất tay cho mọi người lặng lẽ rời đi, không cần kinh động tới hai người đó.
Ngoài Phật đường có một tảng đá lớn nhẵn nhụi, cô chậm rãi ngồi xuống, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.
Đêm nay, là đêm tân hôn đầu tiên của cô.
Lưu Huyên Thần ở trong Phật đường.
Cô ở ngoài Phật đường.
Cứ ngồi như vậy, cho tới khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời.