Trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, trước hết phải để người đó lao khổ tâm chí, mệt nhọc thể xác, chịu đói chịu khát*… Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm ánh sáng lập lòe trước bức rèm che trước mắt, trong đầu lặp đi lặp lại hai câu nói này.
*Đoạn in nghiêng là câu nói của Mạnh Tử.
Cho dù là học lịch sử có giỏi hay không, chỉ cần là người Trung Quốc, đều biết Từ Hi thái hậu triều Thanh hại nước hại dân, một chuyện nổi danh nhất trong lịch sử mà bà đã làm ra, đó là buông rèm chấp chính.
Không biết trong lịch sử có ghi lại hay không, ở triều Ngụy này, cũng từng có một vị Vân hoàng hậu cũng làm ra việc kinh thế hãi tục như vậy.
Vân Ánh Lục động động đôi chân đã cứng ngắc, mũ phượng trên đỉnh đầu kia thật sự rất nặng, cô lén nhìn xuống văn võ bá quan dường như đang choáng váng ở bên ngoài, nếu bọn họ không nhìn thấy bên trong, cô có thể lặng lẽ tháo mũ phượng xuống, sau đó khi ra ngoài thì đội lại hay không?
“Nương nương, thượng triều thôi!” Còn chưa giơ tay lên, La công công đã cúi người xuống, nói khẽ bên tai cô.
“Được, được!” Cô vội ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước.
“… Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!” Triều thần hai gối chấm đất, bất kể già trẻ, đồng thanh hô lên.
Vân Ánh Lục có chút hoảng hốt, theo bản năng sờ vào trong ống tay áo, nắm lấy một phong thư đã mở, nhẹ nhàng rút ra, cô thở sâu.
“Uyển Bạch!
Tha thứ cho trẫm ra đi mà không từ biệt.
Trẫm ngồi thật lâu ở bên giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, trẫm muốn hôn nàng, nhưng sợ nàng bừng tỉnh, nhìn vào ánh mắt trong trẻo của nàng, trẫm sẽ không có dũng khí ra đi.
Uyển Bạch, giờ khắc này trẫm rất rối loạn, giống như một cái xác không hồn, không có cách nào ổn định tâm trí xử lý quốc sự, không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với tất cả mọi việc đã phát sinh.
Trẫm không phải muốn vứt bỏ, cũng không phải trốn tránh.
Trẫm cần ở một nơi xa lạ, không có bất kỳ người nào quấy rầy, để suy nghĩ lại một lượt tất cả mọi chuyện, rõ ràng một lần.
Trẫm chỉ cần ở trong hoàng cung, nhìn thấy thái hậu, Hữu Thừa tướng, Tấn Hiên, trong đầu trẫm sẽ trống rỗng, trái tim giống như bị người ta xé nát, đau đớn vô cùng.
Hai mươi sáu năm qua, nhìn thấy Mạn Lăng và Tấn Hiên ở cạnh nhau thật vui vẻ, trẫm từng trộm nghĩ rằng, nếu trẫm là con của Hữu Thừa tướng, thì tốt đẹp biết bao nhiêu! Khi nguyện vọng của trẫm được thực hiện, trẫm phát giác chuyện này không phải là tốt, thậm chí là tàn khốc.
Chuyện xảy ra trước đó, sau đó, nàng đều đã biết rõ.
Trẫm đã đoán được từ sớm trẫm có thể không phải do thái hậu sinh ra, trẫm từng nói bóng nói gió thử thái hậu, nhưng mỗi lần thái hậu đều lấy lời lẽ nghiêm khắc trách cứ trẫm.
Cho nên trẫm mới để mặc cho Tề vương gây sức ép, muốn mượn tay Tề vương tháo gỡ nghi hoặc trong lòng trẫm.
Chỉ là trẫm không bao giờ muốn đó là sự thật! Một màn trong điện Yến Hội, thật sự trẫm không thấy kinh ngạc, trẫm chỉ thấy tan nát cõi lòng, cảm thấy trẫm giống như một cây cỏ phiêu bạt không có chỗ nào dựa vào, run rẩy tìm kiếm phương hướng gia đình trong thiên địa.
Thực sự đả kích trẫm chính là Thừa Tướng vì hoàn thành dã tâm của thái hậu, đưa trẫm vào cung, hủy đi khuôn mặt của Tấn Hiên.
Tấn Hiên nhất định là biết rõ mọi chuyện, mấy năm nay huynh ấy áp chế tình cảm của chính mình với Mạn Lăng, không để ý tới hiếu tâm, không để ý tới tình huynh đệ, không để ý tới tính toán của thái hậu, rời xa Đông Dương, lưu lạc ở bên ngoài.
May mắn có trẫm thay huynh ấy chăm sóc Mạn Lăng, còn có nàng giúp đỡ, hai người đã thành quyến thuộc, đây xem như chuyện vui mừng duy nhất của trẫm.
Thái hậu đã làm những gì, Hữu Thừa tướng đã làm những gì, tất cả mọi chuyện đã xảy ra, trẫm không có cách nào truy cứu, đối với bọn họ mà nói, đều là người thân của trẫm, chỉ là bọn họ “thân” ở chỗ nào đâu? Trái tim trẫm đã ngưng kết thành băng, hiện giờ trẫm thật sự không chống đỡ nổi.
Uyển Bạch, thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi.
Bây giờ trẫm cảm thấy sụp đổ mà trước giờ chưa từng thấy.
Hiện tại toàn bộ nước Ngụy đều biết trẫm là hoàng thượng giả, trẫm sao còn có thể không minh không bạch ngồi trên ngôi vị hoàng đế được nữa? Thế nhưng trẫm không muốn thoái vị nhường cho Tề vương, tuy nói hắn là vương tử danh chính ngôn thuận.
Trẫm để ý không phải là ngôi vị hoàng đế đó, mà là toàn bộ dân chúng nước Ngụy, giang sơn xã tắc, sinh mạng của văn võ cả triều.
Một khi Tề vương đăng cơ, tất nhiên trước hết sẽ khai đao với thái hậu, Hữu Thừa tướng, Nguyên soái, còn cả các đại thần ủng hộ trẫm, khi đó, hoàng cung sẽ bị máu tươi bao phủ.
Trẫm không thể không chú ý tới tất cả những thứ đó, nhưng hiện tại trẫm không có cách nào cai quản quốc sự.
Uyển Bạch, trẫm chỉ có thể tin tưởng nàng.
Trong lúc trẫm rời đi này, nàng hãy thay trẫm quản lý giang sơn, được không? Nàng không phải là một cô gái tầm thường, nàng tới từ tương lai hơn một ngàn năm sau, kiến thức của nàng, học vấn uyên bác, cách nhìn, ánh mắt, dũng khí của nàng đều vượt xa nam tử.
Nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức giám quốc.
Uyển Bạch, trẫm xin nhờ nàng.
Chờ sau khi trẫm suy nghĩ thông suốt, sau khi hồi cung, trẫm sẽ đưa ra một công đạo cho thế nhân.
Uyển Bạch, trẫm thật sự rất có lỗi với nàng, đêm tân hôn, đã để nàng bị sợ hãi, còn bỏ lại nàng, sau này trẫm nhất định sẽ đền bù lại cho nàng.
Huyên Thần vội vã!”
Sáng sớm ngày thứ ba tân hôn, Lưu Huyên Thần bỏ lại một phong thư, còn có một đạo thánh chỉ bổ nhiệm cô làm giám quốc, dẫn theo bốn thị vệ, rời khỏi hoàng cung.
Đi về hướng nào tạm thời không rõ.
Phong thư kia và đạo thánh chỉ, Vân Ánh Lục đã đọc không dưới mười mấy lần.
Anh nói anh tin tưởng cô, mà không phải anh yêu cô.
Câu nói đó tuy nói thật phù phiếm, thế nhưng có đôi khi đặc biệt muốn nghe.
Người đàn ông kiêu ngạo có thể không nói được ra những lời đó, cô không dám quá nghiêm khắc.
Anh nói cô từ hơn một ngàn năm sau tới đây, có thể đảm nhiệm chức giám quốc, mà không phải là vì muốn giúp anh sinh con đẻ cái mà tới.
Anh có bị sao không vậy, khả năng lý giải vấn đề có sao không?
Anh không biết giao một quốc gia cho một bác sĩ phụ khoa, sẽ thành tình trạng như thế nào sao? Thật là ý nghĩ kỳ quái.
Lúc này, mới hiểu được khi anh ghé vào bên tai cô nói, “Giúp trẫm” hóa ra là có thâm ý này.
Vậy là, khi đó anh biểu đạt áy náy với cô sao?
Quả thật, bây giờ muốn xuất cung quá khó khăn.
Anh nói về sau sẽ đền bù lại cho cô, hy vọng cả hai đều có cơ hội này đi! Bởi vì cô yêu anh, cô biết giờ phút này này tâm trạng anh hoảng hốt rối loạn, cũng biết trái tim anh đã lạnh giá, thôi thì, vợ chồng như một, cô cắn răng đồng ý với mọi chuyện.
Vì thế, trong mấy ngày này, thân phận của cô đã nhảy lên ba cấp, từ thái y đến hoàng hậu, từ hoàng hậu đến giám quốc.
Đống rối loạn trước mắt này, để cho cô tới xử lý đi!
Cô sợ là sẽ thành truyền kỳ được chú ý nhất trong lịch sử triều Ngụy.
Vân Ánh Lục cất phong thư đi, cách bức rèm che quan sát văn võ bá quan, trời ơi, nên khám bệnh từ đâu đây?
“Khụ, khụ…” Cô thanh thanh cổ họng, tiếng nghị luận thì thầm phía dưới ngừng lại, các đại thần người nào người nấy vươn dài cổ nhìn chằm chằm vào ánh sáng phản chiếu sau bức màn che, nhìn thấy bên trong có một bóng hình mảnh mai, chỉ là không thấy rõ ràng.
Vị tân hoàng hậu này, bọn họ ở tiệc cưới may mắn được thấy phong thái, tài hùng biện hùng hồn, đã làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Lúc này mới cách một ngày, hoàng hậu đã thành giám quốc.
Phụ nữ lại có tiền đồ như vậy, còn giám quốc? Sợ là phải làm trò cười cho thiên hạ.
Các triều thần khinh thường muốn hừ một tiếng, nhưng nhìn Ngu Hữu Thừa tướng, Ngu Nguyên soái mặt trầm như nước, nào ai dám nói úp mở gì? Một quốc gia, chỉ cần nắm chặt binh quyền và tiền tài, vậy là căn cơ vững chắc.
Đỗ Tử Bân đứng trong đám triều thần, hắn lo lắng đầu mày nhíu chặt.
Ánh Lục, hiện giờ nàng khỏe không?
“Hoàng thượng tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi, ta thay ngài trực ban vài ngày.” Tân hoàng hậu rốt cuộc cũng lên tiếng, lời vừa nói ra làm cho cằm các đại thần thiếu chút nữa rớt xuống đất.
“Tất cả mọi người đều biết ta là một thái y, đối với trị quốc an bang hoàn toàn không biết gì.
Nhưng mà, ta suy nghĩ, cảm thấy rằng trị quốc cũng không khác biệt lắm so với trị bệnh.
Khi không có bệnh tật gì, chúng ta sẽ bảo vệ sức khoẻ, điều dưỡng, khi có bệnh, chúng ta khám bệnh kê đơn.
Được rồi, các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”
Các đại thần tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, kinh ngạc tròng mắt muốn rớt cả xuống đất, liều mạng ngoáy ngoáy lỗ tai, bọn họ có nghe lầm hay không?
Đỗ Tử Bân cắn môi, không nhịn được thiếu chút nữa cười phụt ra, Ánh Lục thật sự là ba câu không rời nghề chính.
“Nương nương, không thể nói là có chỗ nào không thoải mái,” La công công cuống đến độ liên tục lau mồ hôi, tặc tặc lưỡi, thấp giọng nhắc nhở, “Mà là có việc thì mau tấu, không có việc bãi triều.”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Ý tứ cũng không khác biệt nhiều lắm đâu!” La công công nhắm mắt, không khác biệt lắm sao? Khác nhiều lắm ấy chứ!
Đại thần bộ Hộ nhìn khắp bốn phía, bất chấp khó khăn bước lên trước rèm bẩm tấu: “Nương nương, gần đây thần kiểm kê quốc khố, phát hiện ngân khố so sánh với cùng thời điểm này năm ngoái, khoản ngạch kém nhiều lắm.”
“Lý do là gì? Là không thu được thuế sao?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Hiện giờ bách tính thu hoạch vụ thu, thuế còn chưa bắt đầu trưng thu, thuế của vụ xuân vừa rồi cũng thu được không thiếu, thần cũng không rõ vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào?”
Vân Ánh Lục nhíu mày, “Vậy khanh kiểm tra lại một lần, nếu thu vào không ít, vì sao ngân khố lại ít? Đó là không phải là chi có chút nhiều sao?”
Thượng thư bộ Hộ kinh ngạc ngẩng đầu, không thể ngờ được Vân Ánh Lục chỉ chốc lát đã một lời nói đúng trọng tâm, “Nương nương nhắc nhở rất phải, năm nay mùa hạ hạn hán, triều đình phát ra rất nhiều ngân lượng cứu trợ, còn cả chiến sự ở biên cảnh Bắc triều, chi phí cho bộ Binh cũng không ít, những khoản chi này đều nhiều hơn so với năm trước, ngân khố giảm bớt là bình thường.”
“Được rồi, nhưng mà sau khi tan triều vẫn phải đưa cho ta xem bản ghi chép thu chi rõ ràng.”
“Nương nương, ngân khố giảm bớt, thu thuế còn chưa thu đủ, vì đề phòng có chuyện gấp, thần đề nghị triều đình mấy tháng này phải giảm thiểu chi tiêu.”
“Được, khanh viết ra biện pháp giảm chi tiêu như thế nào, viết mấy kiến nghị, cùng bản chi thu rõ ràng đưa lên đây.”
Thượng thư bộ Hộ lui về hàng, các đại thần vừa rồi có ý nghĩ khinh thường bĩu môi, lúc này đứng thẳng thắt lưng, thái độ tự nhiên mà mang theo mấy phần tôn kính.
“Nương nương,” trong hàng ngũ võ quan có một người xoải bước đi ra, “Tối hôm trước, hoàng thượng có nói để Tề vương tạm thời quay về vương phủ, sau đó sẽ xử trí sau.
Xin hỏi nương nương, phương án xử trí đã có hay chưa?”
“Người này là ai vậy?”
Vân Ánh Lục lặng lẽ hỏi La công công.
“Con trai của tổng quản phủ Tề vương, hiện giờ đang nhậm chức ở bộ Công.”
Vân Ánh Lục gật gật đầu, fan cuồng của Tề vương gia đây, thay Tề vương gia đòi lại công bằng đây mà.
“Theo đạo lý, Tề vương gia tối hôm trước mưu quyền soán vị, tội nên chém đầu.
Nhưng cân nhắc hắn cũng là người có nỗi khổ trong lòng, nên lấy cái nọ bù cái kia đi!”
“Nương nương…” Ngu Hữu Thừa tướng cả kinh trợn trừng mắt, đây không phải là thả hổ về rừng sao?
“Việc này phải đợi hoàng thượng trở về ban chỉ định luận.”
Vân Ánh Lục cười, “Không hề gì, hoàng thượng cho ta giám quốc, việc này ta có thể quyết định được.”
Kì Tả Thừa tướng đã rời kinh về quê, tàn binh bại tướng đều đã bắt được, Tề vương vây cánh không còn, còn có thể làm ra chuyện gì đáng kể? Huyên Thần đã từng nói, phải chứng kiến con cá nhảy lên, mới biết được nước nông sâu thế nào.
Tề vương vẫn ở trong phủ, không biết lại làm ra chuyện quỷ quái gì, không bằng để hắn ra ngoài, cũng chỉ như tên hề lượn qua lượn lại mà thôi.
“Lời nương nương nói là thật sao?” Võ quan vui mừng miệng mở rộng tới tận mang tai.
“Vua không nói chơi, à, không, ta nói tuyệt đối không nuốt lời.
Được rồi, còn ai có việc gì nữa?” Vân Ánh Lục đỡ lấy mũ phượng, ông trời ơi, cô thật sự là sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Nương nương, vậy ngày mai Tề vương có thể vào triều không?” Võ quan lại hỏi thêm một câu.
“Hoan nghênh tới!” Vân Ánh Lục đứng lên, “Không có việc gì thì mọi người tan triều đi thôi!”
Các triều thần không giống như ngày thường theo hàng lối chỉnh tề, theo thứ tự đi ra ngoài điện, mà là vừa đi vừa quay đầu, muốn xem thử có cơ hội được thấy phong thái của hoàng hậu nương nương hay không.
“La công công, mau giúp tôi!” Vân Ánh Lục khó khăn tháo mũ phượng xuống, mệt tới thở dốc, La công công bước lên phía trước đỡ lấy.
“Phù, phù, phù…” Vân Ánh Lục xoay người đi ra hậu đường, “Rốt cuộc tôi cũng có thể thở được rồi, quay về điện nghỉ ngơi thôi.”
“Nương nương…” La công công thật cẩn thận liếc mắt nhìn xuống một đống tấu chương phía dưới, “Người còn phải phê tấu chương nữa ạ.”
Vân Ánh Lục quay đầu lại, vừa thấy một đống tấu chương xếp cao như núi, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Lưu hoàng thượng, chàng đi tiêu dao, có biết em mệnh khổ thế nào không?
Cô vô lực buông thõng vai, bước xuống bậc thang, chấp nhận số phận đi tới hướng Ngự thư phòng.
Vừa tới cửa, đã phát hiện ngoài Ngự thư phòng đã có ba người đang đứng, bên cạnh chỗ cửa cung thông với hậu cung, còn có cung nữ và phi tần đang đứng chen chúc.
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, đám phụ nữ ở hậu cung lại muốn mở hội nghị sao?