Ngu Tấn Hiên cúi đầu nhìn Vân Ánh Lục, cô ngồi xuống nền cỏ, đằng sau có tán cây đại thụ che bóng, lá cây xanh tươi, phía trên có đầy dây leo rủ xuống, ánh hoàng hôn chiếu vào dây leo, bóng dây leo che khuất bóng dáng cô độc của cô.
Cô giống như vô cùng mỏi mệt, thật muốn dựa vào thân cây phía sau.
Ngu Tấn Hiên căng thẳng nhìn Vân Ánh Lục, cô ấy không làm sao chứ?
Chỉ thấy cô thở ra một tiếng, giống như đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng chỉ còn dư lại một chút xíu sức lực.
Tư thế cô độc đó, nụ cười gượng ép, giống như bị bóng tối che khuất, trong nháy mắt thấy tiều tụy.
Bốn người tay cầm trường kiếm liếc thấy người tới đều là những gương mặt quen thuộc, hai bên khẽ gật đầu chào nhau, bọn họ đã quen đảo mắt một cái là biến mất người khác không thể tìm thấy, mà nhất cử nhất động của người khác đều không thoát khỏi tầm mắt họ.
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, sương núi dần dần bay lên, núi rừng bắt đầu trở nên mông lung mơ hồ.
Chàng trai mặc áo xanh đang làm cỏ ngẩng đầu, tuy chỉ mặc một bộ y phục bằng vải bố, dáng người so với trước đây cũng gầy đi, nhưng lại khó giấu anh tuấn, phong thái tôn quý uy nghi bên trong.
Ánh mắt kinh ngạc của hắn giống như mũi tên sắc bén lao thẳng tới, xuyên thấu hoàng hôn mờ ảo, thấy Vân Ánh Lục đang ngồi dưới tàng cây.
Gương mặt ấy, hình dáng ấy, đôi mày kiếm ấy, thân thể hiên ngang cao gầy ấy, đột nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội.
E là chạy quá nhanh, ngực đau thắt lại, Vân Ánh Lục ấn ngực thở sâu, cười vẫy tay: “Hoàng thượng, em tới rồi.”
Câu nói này cùng câu vào ngày đại hôn đó khi hắn tới cửa cung đón nàng, nói: “Uyển Bạch, nàng đã về rồi!”
Cô trả lời: “Đúng vậy, em đã về.”, ngữ khí giống hệt nhau, thế nhưng thiếu đi sự ấm áp, thiếu tình cảm, rất yếu ớt, ẩn chứa trong đó là thê lương và đau xót.
Thê lương là hắn, còn đau xót là cô.
Cái cuốc từ trong tay Lưu Huyên Thần trượt xuống đất, hắn lướt qua bờ ruộng, bước nhanh tới.
Khi hắn sắp tới trước mặt cô, cô dời tầm mắt về phía núi rừng đang bị màn sương bao phủ.
Ngoại trừ y thuật, những thứ khác cô đều chậm một nhịp so với người khác, nhưng lâu dần, cô cuối cùng cũng nghĩ thông, cũng đã hiểu được.
Anh không phải phản bội cô, cũng không phải không yêu cô, chỉ là tình yêu này xếp sau giang sơn.
Khoảng cách giữa giang sơn và cô, không biết là cách mấy ngọn núi lớn, mấy con sông dài.
Mặc dù anh không phải con cháu hoàng thất, nhưng vẫn được dạy dỗ để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Vị trí của giang sơn trong lòng anh, quan trọng và vững chắc, không có bất kỳ thứ gì khác thay thế được.
Mà anh vì giang sơn, nhẫn nhịn, uất ức, chịu khổ chịu cực, còn cao hơn núi, còn sâu hơn biển.
Anh hy sinh phi tần hậu cung, ra vẻ hồ đồ, dụ Tề vương và Kì Tả Thừa tướng ra tay, anh lấy chỉ dụ hôn nhân làm mồi câu, khiến bọn họ mắc câu, những thứ mà anh muốn, chưa bao giờ bỏ lỡ, cho dù là phải chịu đau đớn cắt da cắt thịt.
Anh không cần phải thấy rõ trong nước có mấy con cá, cũng đã đoán được nước nông sâu thế nào*.
Trong lòng anh đúng là phòng vệ với người khác, lần này cái gọi là chữa trị vết thương lòng, chẳng qua là lấy lùi làm tiến.
Anh không tin thái hậu, cũng không tin phụ thân thân sinh Ngu Hữu Thừa tướng.
Anh không muốn dùng đao đi giết Tề vương, mà là làm cho Tề vương tự rối loạn, tự chịu diệt vong.
*Chỗ này chưa chú thích nhỉ? Kiến thức sinh học: màu sắc của cá cho biết nó sống ở vùng nước sâu thế nào.
Do đó, anh mới thắng với mỹ danh, thắng một cách quang vinh.
Trái tim Đế vương rất lạnh lùng, như thể hàn băng, dưới góc độ bất đồng, không phải người bình thường nào cũng có khả năng tưởng tượng ra.
Có lẽ là anh tin tưởng cô, bởi vì cho tới nay, cô có khả năng là người duy nhất không có ý đồ gì với anh.
Anh tin tưởng cô, khiến cô trở thành mục tiêu chói sáng, tay nắm giữ giang sơn to lớn, anh ở bên cạnh bàng quan lạnh mặt nhìn mọi người xung quanh mỗi người một tâm địa.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cho dù không có lần tổng tuyển cử kia, anh cũng sẽ có biện pháp khác trở lại ngôi vị hoàng đế.
Bất luận là trong tối hay ngoài sáng, anh đều có thể là người cười cuối cùng.
Hiện giờ, rốt cuộc anh có thể ngồi vững trên ngai vàng.
Cô không nhịn được muốn biểu đạt với anh một chút đồng tình, vì giang sơn, ngay cả hôn nhân anh cũng đem ra đặt cược, có đáng không?
Cô cũng không phải là không hề có ý đồ gì, anh nói Lưu Huyên Thần chỉ là một người đàn ông bình thường, mang theo vương vị sẽ có rất nhiều phi tần, nhưng Lưu Huyên Thần thầm muốn chỉ có một thê tử thật lòng yêu anh.
Cô nghe xong, thật sự đã động lòng.
Người lạnh lùng đó ngay cả lời nói dối cũng có thể nói động lòng người như vậy, đây mới là cao thủ chân chính.
Cô từng có ý đồ muốn giành được tình yêu và đối xử chân thành của anh, nhưng hiện giờ, cô đã không còn ý định đó nữa.
Trong tim anh là giang sơn, là dân chúng nước Ngụy, ngay cả chính mình anh cũng không yêu, anh còn có thể yêu người khác như thế nào? Khó tránh, anh vẫn nói: “Uyển Bạch, đã để nàng phải ấm ức!”
Trở lại bình thường, cũng thấy nhẹ nhõm.
“Uyển Bạch…” Hai tay Lưu Huyên Thần run rẩy ôm lấy cô, giống như trong tay đang nâng niu báu vật, thật cẩn thận mà kéo cô vào lòng, lúc sau, càng ôm càng chặt, dường như muốn cô nhập vào trong cơ thể hắn.
Uyển Bạch, không phải là một câu ma chú nữa, hiện giờ đã thành một cây kim, đâm vào trái tim cô, thấy đau đớn.
“Hoàng thượng, Nguyên soái còn đang ở đây!” Cô cười khẽ kéo tay hắn ra, liếc nhìn Ngu Tấn Hiên đang lúng túng quay mặt qua chỗ khác, tránh đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Lưu Huyên Thần lại không buông tay ra, mãi cho tới khi thấy ôm đủ rồi, mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên bên môi, tỉ mẩn hôn lên năm ngón tay, đầu ngón tay chạm phải nước trên mặt hắn.
Trời lại đổ mưa sao?
Cô ổn định hơi thở rút tay về, “Hoàng thượng, người nói cùng Nguyên soái.
Thần thiếp nghe thấy gần đây có tiếng suối chảy, thần thiếp đi rửa mặt.” Cô quay người đi, nhấc váy, vội vàng tìm kiếm theo hướng tiếng róc rách của dòng suối, gương mặt cô run rẩy dữ dội…Không hiểu sao nước mắt như hồng thủy vỡ đê mà trào ra, một khi rơi xuống, không thể nào ngừng lại được.
Cô thật sự, thật sự có năng lực như vậy sao, rất hữu dụng, rất hữu dụng sao?
Gió núi lạnh lẽo thổi, lạnh đến tận xương tủy, khi chạy, nhánh cây quẹt qua mặt cô, trên cổ bị xước một vệt dài, cô cũng không hề phát giác.
Tiếng dòng suối càng lúc càng gần, ở chỗ trời và đất nối liền chẳng phân rõ, cô nhìn thấy một dòng suối trắng xóa, cô chạy vội tới bên dòng suối, vốc lên một vốc nước, hất lên mặt, trái tim đang ra sức đập thình thịch của cô mới dịu lại một chút.
Sức lực toàn thân giống như bị ai đó rút đi toàn bộ, cô xụi lơ ngồi lên một tảng đá bên dòng suối.
Tứ chi của cô cứng đờ, muốn đứng lên, nhưng lại không làm cách nào sử dụng được sức lực.
Cô đành phải cứ ngồi như vậy, trước mắt đã tối đen, cô nghe tiếng suối chảy, tiếng chim kêu, nghe tiếng gió núi xuyên qua rừng cây phát ra tiếng ù ù, cô nghe thấy đằng sau có người đang giẫm lên cỏ xanh đi tới.
Sau cơn mưa, mảnh trăng cong cong lại treo trên đỉnh ngọn cây.
Cô hoảng hốt quay đầu lại, đối diện là ánh mắt hắn đang nhìn cô chăm chú, cô theo bản năng tránh ánh mắt đi, “Hoàng thượng, Nguyên soái đâu?”
“Huynh ấy quay về Đông Dương rồi.” Trường bào màu xanh còn dính bùn của Lưu Huyên Thần bị gió thổi phồng lên, mái tóc dài cũng bay bay, nhưng không hề thấy vẻ nhếch nhác.
“Ừ, ngày mai Phủ Nội Vụ sẽ sắp xếp long liễn tới đón hoàng thượng hồi cung đăng cơ, thành Đông Dương không biết sẽ vui mừng tới thế nào.” Cô khẽ mỉm cười.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng nhìn thẳng vào cô, “Uyển Bạch, trẫm không thể không làm như thế.”
Cô cười gật đầu, “Thần thiếp có thể hiểu được.”
“Nàng…” Đôi mắt mắt phượng nhíu chặt lại, ánh trăng sáng như vậy, nhưng lại không thấy nàng rõ ràng, trong lòng hắn không khỏi thấy hoảng hốt.
“Sao vậy?”
“Mấy ngày nay, nàng đã vất vả rồi.” Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Cô trầm ngâm một lát, “Cũng không sao, khi kết hôn chúng ta đã nói phải cùng chắn mưa che gió, cùng chung hoạn nạn, đó là những việc thần thiếp phải làm.”
Lưu Huyên Thần không nói gì, sờ soạng tìm tay cô, nắm chặt trong tay hắn.
“Uyển Bạch, trẫm chỉ có nàng…” Nụ cười của hắn mang theo bi thương, trong giọng nói chứa đựng xin lỗi.
“Không, hoàng thượng, người rất giàu có, người có toàn bộ dân chúng nước Ngụy toàn tâm ủng hộ.
Giờ khắc này, người không nên nhận lỗi với ai cả, tiếp nhận hoàng vị từ trong tay người khác, cũng chẳng cần so đo về huyết mạch gì cả.
Người là hoàng thượng dân chúng lựa chọn ra, người thiết lập một đế quốc mới, triều Ngụy trong tay của người, nhất định sẽ lật sang một trang mới.”
Cô thật sự quá mệt mỏi, không nhịn được ngáp một cái, cô ngượng ngùng cười nhẹ với hắn, là một nục cười cực kỳ dịu dàng.
“Nàng mệt sao? Nàng dựa vào trẫm, nhắm mắt lại.” Hắn ôn nhu nghiêng người, muốn hôn lên má cô, trùng hợp cô quay đầu, nhìn núi rừng dưới ánh trăng.
“Thần thiếp sao lại muốn ngủ, cảnh núi đẹp như vậy, khó được nhìn thấy.
Hoàng thượng, người tìm nơi này ẩn cư thật sự là không tồi.” Cô nhẹ nhàng nói, rút tay về, hưng phấn mà vung tay.
Môi Lưu Huyên Thần mím rất chặt.
Từ sau khi nàng lên núi, mở miệng là gọi hoàng thượng, chưa từng gọi một tiếng “Huyên Thần”, hắn hết cách, cảm thấy rất mất mát, trái tim hoảng hốt đập loạn, giống như mất đi thứ gì đó, không thể nào tìm thấy được.
Hơn hai mươi ngày nay, tuy rằng không được thấy mặt nàng, nhưng hắn biết từng chi tiết nhỏ về nàng mỗi ngày, trong lòng hắn thấy đủ, thấy bình tâm.
Vì sao khi gặp mặt, ngược lại có rất nhiều thứ trở nên không chắc chắn.
Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay đang vung lên của nàng, nàng ngẩn ra, cảm thấy hắn nắm rất chặt, quả thực là lực đạo rất mạnh, cố ý muốn nắm gẫy tay nàng sao? Mà tay hắn sao lại lạnh như vậy, không phải chỉ rất lạnh, mà còn không ngừng run rẩy, giống như người ngã xuống nước bấu víu vào một cành cây nổi, nắm chặt cổ tay nàng không một kẽ hở.
“Hoàng thượng?” cô lo lắng nhìn về phía hắn, “Nếu không, chúng ta quay về nhà gỗ đi!”
“Uyển Bạch, trẫm không thay đổi, trẫm thề, cả đời này trẫm chỉ yêu một mình nàng… Trẫm không phải một quân cờ… Trẫm là trẫm, không vì ai mà sống, nhưng trẫm rất cô đơn, nàng ở lại bên cạnh trẫm…ở lại bên cạnh trẫm cả đời này…cả đời này xem như là trẫm nợ nàng…” Hắn không đứng dậy nổi, tay kia thì ôm lấy thắt lưng cô, giọng nói tràn ngập cô độc và bất lực.
Cô ôn hòa vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn, “Thần thiếp không đi đâu, không phải thần thiếp vẫn ở đây sao?”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, “Trẫm phải nghe nàng thề với trời.”
Cô lắc đầu bật cười, “Hoàng thượng, lời thề rất buồn cười, nếu thành tâm muốn làm vậy, cần gì phải nói ra chứ!” Người trên ngôi cửu ngũ này, đêm nay sao lại ngây thơ như trẻ con vậy, rời xa trần thế lâu quá, thời gian quay ngược lại rồi sao?
Khóe mắt Lưu Huyên Thần run rẩy, đầu mày nhíu lại, rồi lại giãn ra, “Trẫm không có điểm nào hơn người, có rất nhiều chỗ vẫn làm chưa được tốt, nàng phải lượng thứ cho trẫm, cho trẫm cơ hội, hiện giờ trẫm ổn định được giang sơn, sau này sẽ có rất nhiều thời gian ở cạnh nàng.
Uyển Bạch, tin tưởng trẫm, có được không?”
“Hoàng thượng,” cô thở dài, “Không ai làm được tốt hơn so với người, bằng không thần thiếp cũng sẽ không gả cho người đâu!”
Hắn để đầu nàng dựa vào trong lồng ngực hắn, cảm thấy thân thể dưới tay hắn cứng ngắc, hắn thấy hoảng sợ.
Hắn nhớ rõ, không lâu trước đây, người con gái trong lòng hắn cuộn mình, ngượng ngùng như vậy, mềm mại như vậy.
“Từ nay về sau trẫm sẽ không nạp phi tần, hậu cung không tuyển tú nữ.” Ánh sáng từ con ngươi đen sáng tới bức người, hắn lại ưng thuận một lời hứa quan trọng.
Cô nhướng mày vừa cười, cũng không đáp lại.
Trong lòng hắn có chút não nề, cố gắng ôm chặt nàng, không hề báo trước hạ xuống một nụ hôn bối rối, môi hắn chạm tới một giọt nước ấm áp, hắn nâng tay lau đi, lại phát giác giọt nước ấy là từ mắt hắn rơi xuống.
Cho dù thắng thì như thế nào, chiếm được toàn bộ thiên hạ, lại mất đi nàng, tất cả thành công cũng trở thành vô ích.