Xuân Sắc Như Thế


Lưu Huyên Thần liếc nhìn bóng đêm đen như mực, ánh mắt lại tối thêm một chút.

Đã tới canh ba rồi.

“Hoàng thượng, nương nương nhất định là đã lâu không gặp quốc trượng, có rất nhiều chuyện để nói, trò chuyện nên quên thời gian, người có cần đi nghỉ ngơi một chút không?” La công công nhấc chiếc chụp đèn của chiếc đèn cung đình lên, khều khều cái bấc đèn, rồi xoay người lấy chiếc bình ủ nóng rót cho Lưu Huyên Thần một chén trà sâm.
Lưu Huyên Thần nhận lấy, nhẹ nhấp mấy ngụm, hơi nhăn mặt, cầm lấy bút son, tiếp tục phê lên từng quyển trong đống tấu chương.
La công công tặc lưỡi, ông nhìn ra hoàng thượng đêm nay trong lòng không yên, bữa tối cũng chỉ ăn được mấy miếng, tuy rằng hoàng thượng không hề nhắc tới, nhưng ông biết hoàng thượng đang lo lắng về nương nương.
Vợ chồng trải qua trắc trở, rất khó khăn mới được ở bên nhau, lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, một khắc cũng không muốn phải rời xa.

Nương nương cũng thật là, hồi cung muộn một chút, không thể sai người về trước thông báo một tiếng sao, để hoàng thượng không yên lòng thế này.
“Cạch!” Lưu Huyên Thần không thể tập trung được nữa, hạ bút xuống, day day thái dương, không được, hắn không thể nào tiếp tục phê duyệt tấu chương, tinh thần đều không thể tập trung nổi.
“Trẫm tới Ngự thư phòng!”
La công công xoay người lấy áo choàng, hắn đã đi xa rồi.

Chân giẫm lên lớp tuyết đọng vang lên tiếng lẹt xẹt, càng làm cho hắn thêm phiền lòng.
Hắn đẩy cửa Ngự thư phòng ra, vội vàng đi đến phòng trưng bày châu báu.

Trong phòng trưng bày có mấy viên dạ minh châu, không cần thắp nến, bên trong cũng sáng như ban ngày.
Hắn kinh ngạc đứng ở trước long bồn, trái tim đập dồn dập.
Uyển Bạch đi rồi sao? Đi rồi sao? Nếu như nàng đã đi rồi, xoay chiếc bồn này, nhất định là có thể nhìn thấy nàng.

Không, không đúng, phải là chính người đó xoay chiếc bồn này, mới có thể nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh kiếp sau của mình.
Chờ đợi, làm cho tâm lực của hắn quá mức tổn hao, làm cho hắn gần như sụp đổ.
Ngực như thắt lại, hắn đã không thể thở nổi, chỉ thêm một khắc nữa, hắn sẽ không khống chế được mà xuất cung tới Vân phủ, tìm đáp án.
Màn đêm yên tĩnh, tiếng bánh xe lăn trên nền tuyết lại hết sức rõ ràng.

Thân thể hắn run lên, đột nhiên bước ra ngoài.
“Hoàng thượng…dường như nương nương đã trở lại.” Hôm nay, trong cung chỉ có xe ngựa của nương nương ra ngoài, hơn nữa đây lại là từ cửa chính vào, xe ngựa chở các thái giám Phủ Nội Vụ phụ trách mua đồ ra vào hậu cung đều phải đi qua cửa ngách.
Lưu Huyên Thần nắm chặt tay, gương mặt căng thẳng, đứng ở trước cửa cung của hậu cung, nín thở tập trung nhìn chiếc xe ngựa càng lúc càng gần, chiếc đèn trên xe ngựa chiếu rọi gương mặt của thị vệ cứng đờ vì lạnh.
Là Uyển Bạch đã trở lại, hay là thị vệ trở về báo tin?
Thị vệ vừa thấy phía trước có người, vội vàng kéo dây cương.
“Hoàng thượng?” ánh đèn chiếu rõ gương mặt người phía trước, mấy thị vệ kinh ngạc nhảy xuống xe thi lễ, sau đó, màn xe được xốc lên.
“Huyên Thần…” đây là tiếng của Uyển Bạch, nhưng âm mũi rất nặng, giống như vừa khóc, “Lạnh như thế, chàng đứng ở ngoài này sẽ cảm lạnh mất.” Cô bám vào thành xe, muốn bước xuống, một đôi tay đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào lồng ngực, lực dùng rất mạnh khiến cô ngẩn ra.
“Chờ lâu quá sao? Thật xin lỗi, có chút việc nên em về muộn.

Trời lạnh như vậy, không nỡ để cho mấy thị vệ chạy tới chạy lui.” Cô dịu dàng ghé bên tai hắn nói, cảm giác hắn không có ý định thả cô xuống, đành ôm lấy cổ hắn, tiện cho hắn ôm.
Tâm trạng, kỳ lạ lập tức thành phẳng lặng như gương.
“Không lâu, ta phê tấu chương xong, đi ra ngoài dạo một chút, thì nhìn thấy xe ngựa.” Kỳ thật, đêm nay, đống tấu chương đó, hắn không đọc được một chữ, phê lên tấu chương đều là tên của nàng.
Vân Ánh Lục tin là thật gật đầu, “Em thấy hơi mệt, muốn về tắm một chút cho bớt mệt mỏi.”
“Được, để Trúc Thanh chuẩn bị nước ấm cho nàng.”
“Huyên Thần, em đã để Trúc Thanh ở lại Vân phủ, cô ấy không thích hợp ở trong cung này.”
Hắn cũng không hỏi thêm, “Vậy ngày mai để Phủ Nội Vụ tìm cho nàng một cung nữ lanh lợi hầu hạ bên người, có một mình Mãn Ngọc có khi bận quá không kịp xoay xở.”
La công công thức thời, bước nhanh lên trước, thắp nến trong tẩm điện, rồi căn dặn Ngự thiện phòng nhanh chóng đưa lên bữa khuya.
Dưới ánh đèn, Lưu Huyên Thần nhìn cô, đúng là đã khóc, hai mắt sưng đỏ giống hai quả đào, trong ánh mắt chứa đựng suy tư và bất đắc dĩ.
Cô là bác sĩ, thói quen sinh hoạt có phần ưa sạch sẽ, bốn mùa, bất kể là nóng hay lạnh, đều thích tắm.

Lưu Huyên Thần sai người xây trong phòng ngủ một nhà tắm, bốn phía xây bằng ngọc thạch, loại ngọc thạch này rất kỳ lạ, mùa đông ấm áp, mùa hạ mát, khi đóng chặt cửa, bên trong vẫn duy trì được độ ấm vừa phải của mùa xuân.
Thái giám câm xách mấy thùng nước nóng lớn, Mãn Ngọc chuẩn bị quần áo để thay, thả vào trong nước ít cánh hoa, cho thêm chút tinh dầu, liếc nhìn hoàng thượng đang đi theo nương nương vào trong, nàng mỉm cười, đóng cửa lại rồi tránh ra ngoài.
“Huyên Thần, chàng đi ngủ trước đi, em tắm xong sẽ vào.” Đêm nay tâm trạng Vân Ánh Lục có chút sa sút, thỉnh thoảng lại hoảng hốt.
“Không, ta tắm cùng nàng.”
Vân Ánh Lục nhìn độ lớn của bồn tắm, lại nhìn Lưu Huyên Thần, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Từ khi thành thân tới nay, hai người bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, thời gian ở cạnh nhau tính dư giả cũng chỉ có hơn một tháng, tiếp xúc thân mật cũng không phải lần đầu tiên, thế nhưng ở dưới ánh nến, cùng thấy đối phương không mặc gì thế này, dường như vẫn là lần đầu tiên.
Lưu Huyên Thần không cho cô có nhiều thời gian suy nghĩ, gọn gàng cởi xuống quần áo trên người cô, rồi nhanh chóng cởi bỏ của mình, ôm cô, bước vào trong bồn tắm, nước ấm vừa độ, dưới sức đẩy của nước, cánh hoa, hương thơm, thân thể tiếp xúc thân mật, làm cho Vân Ánh Lục không khỏi hô nhỏ một tiếng, thẹn thùng nhắm mắt lại.
Lưu Huyên Thần sợ cô lạnh, không dám có tâm tư gì khác, dùng tay vốc nước ấm dội xuống vai cô, sau đó dùng khăn vải mềm giúp cô tắm rửa.
“Uyển Bạch, hôm nay hồi phủ có vui không?” Vậy mà hắn có thể hỏi ra câu hỏi ngốc nghếch tới mức này, lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã ảo não trong lòng tự mắng chính mình.
“Có vui!”, khóe mắt Vân Ánh Lục rơi xuống hai giọt nước mắt, “Em nghe được tin tức của ba, mẹ, họ và cha mẹ em hiện giờ giống nhau, cũng không biết chuyện linh hồn của em và Vân Ánh Lục thực sự đã đổi chỗ, bọn họ đều rất tốt.

Vị hôn phu trước kia của em cũng bị Vân Ánh Lục chỉnh cho một trận tơi tả, cô ấy ở bên kia cũng đã gặp được người cô ấy yêu.

Đó đều là những chuyện em có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cho nên em thật sự vui mừng.”
Hắn chậm rãi xoay người cô lại, để cho cô đối diện với hắn, hắn phải nhìn thấy rõ ràng nét mặt nàng, “Vui vì sao lại rơi lệ?”
Vân Ánh Lục vùi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực hắn, “Em và Vân Ánh Lục đều đã quyết định, phải ở lại bên cạnh người mình yêu.

Sau này, em chính là Vân Ánh Lục thực sự, cô ấy chính là Cơ Uyển Bạch thực sự.

Chúng em sẽ thay đối phương yêu quý người thân của mình, tất cả mọi chuyện trước kia chúng em đều cho là một giấc mộng thật đẹp, tỉnh lại vẫn còn dư vị, nhưng không muốn hồi tưởng lại.

Huyên Thần, chàng đã gặp cô ấy, có đúng không?”
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, cất giọng khàn khàn, “Đúng vậy, đêm cô ấy quay lại đó, ta đã tới gặp cô ấy.

Sau khi gặp, ta có chút lo lắng…”
“Chàng lo lắng em sẽ trở lại thế kỷ hai mươi mốt sao?”
Hắn dùng im lặng đáp lại.
“Huyên Thần,” Trong đôi mắt đầy nước mắt ánh lên nét rạng rỡ, “Nếu như chưa thành thân, em sẽ không cần suy nghĩ theo cô ấy trở về, nhưng hiện giờ em không thể, em là người thân duy nhất của Huyên Thần, chúng ta là người một nhà.

Em yêu chàng.

Ba, mẹ đã có cô ấy chăm sóc, em cũng không có gì phải lo lắng.

Đêm nay cô ấy đã đi rồi, Huyên Thần, hơn nữa về sau không bao giờ quay lại nữa.

Em…vĩnh viễn là Uyển Bạch của chàng.”
Tâm trạng thấp thỏm suốt một ngày rốt cuộc cũng dần dần ổn định lại.
“Cô ấy làm sao tới đây được? Nếu có cách, nàng rất nhớ người thân, ta sẽ cùng nàng tới thế giới đó thăm họ.”
Nếu được như vậy thì thật tốt, xuyên qua thời gian và không gian chỉ như một lần du lịch, điều này sao có thể được, đây mới là nguyên nhân cô rơi lệ, vì sau này đã thực sự xa cách hơn một ngàn năm, khoảng cách e rằng không cách nào tưởng tượng nổi.
“Cơ Uyển Bạch kỳ thật là Vân Ánh Lục sau mấy lần luân hồi đầu thai, chúng em cùng sở hữu một thân thể, nhưng cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng chúng em khác nhau, mới có tính cách và khuôn mặt khác nhau.

Hết thảy đều đã được định trước, cùng một thời điểm tương đồng, linh hồn của bọn em rời khỏi cơ thể, linh hồn tìm kiếm thân thể quen thuộc trong thời không, vô ý tìm lầm niên đại.

Vân Ánh Lục lần này có thể trở về, là một vị học giả tử vi nhờ vào một loại siêu năng lực nào đó để cô ấy có thể xuyên qua thời không trở lại đây, nhưng cô ấy trở về cũng chỉ là linh hồn, mà không phải chân thân.

Thân thể thực sự của cô ấy hiện giờ hẳn là đang trong hôn mê, nếu cô ấy không quay về, Cơ Uyển Bạch sẽ chết đi.

Nếu cô ấy ở lại, linh hồn sẽ nhập vào thân thể em hiện tại, như vậy linh hồn em sẽ xuyên qua thời không trở về.

Hai chúng em đều có thể khôi phục lại như trước đây, cơ hội như thế này chỉ có một lần.”
“Uyển Bạch, ta có thể nghĩ thế này không, nàng có sự lựa chọn, nhưng nàng lựa chọn ở lại bên cạnh ta, có đúng không?” Hắn ôm lấy bờ vai trắng mịn của cô, khẽ hỏi.
“Đúng, ở lại sinh con đẻ cái cho chàng.” Cô ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

Uyển Bạch luôn luôn lạnh lùng thản nhiên, ánh mắt dịu dàng như vậy, hắn rất ít khi nhìn thấy, hắn cười, mắt cũng ướt, cúi xuống hôn cô mãnh liệt.

Tình cảm mãnh liệt dẫn phát tới những hành động không khống chế được.
Nụ hôn mãnh liệt hạ xuống bờ vai cô, ngực cô, hắn ôm lấy cô, dùng chiếc khăn lớn vắt ngoài bồn tắm bọc lấy hai người, bước ra khỏi bồn tắm.

Mành che được hạ xuống, phủ kín long sàng.

Hắn không kìm lòng nổi nằm bên cạnh cô trên long sàng.
“Uyển Bạch, ta không biết nên nói gì, nàng ở lại…ta rất vui!” Khuôn mặt hắn ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, mê loạn nhìn cô.
Đây làm sao giống đế vương đứng trên triều đình uy phong tám hướng, hắn đã yêu cô biết bao nhiêu, yêu một cách cẩn thận như vậy, yêu một cách thận trọng như vậy.
“Huyên Thần, chàng phải tin tưởng em, cũng phải có tin tưởng với tình yêu của chúng ta.

Chàng…yêu em chứ?” Cô ngượng ngùng tháo tóc hắn ra, hai tay nhẹ nhàng ôm cổ hắn, thưởng thức bầu không khí thân mật giữa hai người.
“Chưa bao giờ ngừng yêu.” Nàng sớm là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Ánh mắt Lưu Huyên Thần nhu hòa, cuồng nhiệt hôn Vân Ánh Lục, nụ hôn trân trọng hạ xuống người cô, thân thể hắn cũng nóng rực, làm cho thân thể hai người hòa thành một thể.
Ngoài cửa sổ, trời bất tri bất giác đã sáng.

La công công ngáp dài đi vào phòng ngủ, Mãn Ngọc ngăn ông lại, mặt đỏ lên, chỉ chỉ vào phòng ngủ.

La công công thò đầu vào, nắng sớm chiếu xuyên qua màn che, có thể nhìn thấy trên long sàng hai người đang ôm chặt nhau, ngủ thật sự sâu.
Hôm nay, hoàng thượng luôn luôn chuyên cần việc triều chính có lẽ không thể thượng triều nổi.
“Đừng đánh thức họ, khó khăn lắm mới được như vậy, ta tới Điện Nghị Chính tuyên bố nghỉ triều.” La công công tự quyết định, tin rằng hoàng thượng sẽ không trách tội.
Mãn Ngọc cười khẽ, nhìn lên không trung.

Vầng mặt trời ấm áp từ từ dâng lên từ phía đằng Đông.

Bầu trời âm u đã lâu, rốt cuộc cũng quang đãng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui