Đông đi xuân đến.
Đảo mắt, gió mát của tháng năm đã nhẹ nhàng thổi tới, bí mật mang theo hương hoa thơm ngát, phiêu đãng trên bầu trời hoàng cung.
Khi gần tới đêm, hương thơm càng phát ra hết sức nồng đậm, giống như một đóa hoa e ấp, chỉ lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm.
Vân Ánh Lục khép lại mấy cuốn sách thuốc và giáo án trên bàn, mỉm cười ngẩng đầu, “Các vị nương nương có chỗ nào không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tẩm điện tìm ta.”
“Hoàng hậu nương nương, sao có thể thế được?” Một vị phi tần kinh ngạc hỏi.
Tẩm điện là nơi hoàng thượng ngủ, vì an toàn, từ trước đến nay hoàng thượng đều ngủ một mình.
Hiện tại hoàng hậu nương nương dọn vào ở đó, đó là hoàng thượng vô cùng tin tưởng hoàng hậu, nhưng người khác cách tẩm điện một trăm trượng, đã bị đội Cấm vệ quân kiểm tra nghiêm ngặt.
“Không sao đâu, các vị nương nương không phải người ngoài, là phi tần của hoàng thượng, Cấm vệ quân sẽ không ngăn cản đâu.” Vân Ánh Lục tươi cười xinh đẹp, cảm giác có chút oi bức, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cô nâng tay lau đi, đi theo các vị phi tần ra khỏi phòng giảng kinh.”
“Nhưng chúng tôi cũng sắp trở thành người ngoài rồi.
Hoàng hậu nương nương, chúng thần thiếp học xong, thật sự có thể xuất cung sao?” Mỗi ngày nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu ân ái như vậy, một tia mong đợi cuối cùng về hoàng thượng cuối cùng cũng tan biến.
Sau khi tuyệt vọng lại manh nha xuất hiện một tia hy vọng mới, không nhịn được muốn ra khỏi thâm cung này sớm một chút, sớm độc lập một chút, sớm gặp được người thực sự yêu mình.
Gió đêm thổi tới, thân thể nặng nề thấy thoải mái hơn, Vân Ánh Lục khoan khoái thở ra một tiếng, “Ý của hoàng thượng là hết thảy đều theo ý nguyện của các nương nương, nhưng bất kể là ở trong cung hay ở ngoài cung, sau này chuyện ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của các nương nương vẫn đều do Phủ Nội Vụ lo liệu.” Nói lời này có chút xấu hổ, nếu các phi tần xuất cung, so với việc đuổi hết vợ lớn, vợ nhỏ của Lưu hoàng thượng đi cũng không khác biệt gì lắm.
Cô có phải quá ích kỷ hay không?
Trong lĩnh vực tình yêu, từ trước đến nay đều không có từ rộng lượng.
“Nếu chúng tôi có thể mở y quán ở bên ngoài, hoặc khám bệnh ở trong hiệu thuốc, Phủ Nội Vụ sẽ không cần phải quan tâm tới chúng tôi.” Suy nghĩ vì hạnh phúc về sau, không ai muốn dây dưa gì nhiều với chồng trước, “Hoàng hậu nương nương, sau này người có thể dạy từ buổi chiều không, chúng tôi muốn sớm học xong một chút, để sớm được xuất cung hơn.”
Vân Ánh Lục cười khẽ gật đầu, vẫy tay nói lời tạm biệt các vị phi tần, cô đi tới hướng Thái y viện.
Trước khi đi dạy, cô đã dặn Tiểu Đức Tử nấu trà hoa cúc, sơn tra.
Đêm nay, quân chủ nước láng giềng tới thăm nước Ngụy, trao đổi chuyện buôn bán ở biên giới, Lưu Huyên Thần thiết yến chiêu đãi ở điện Yến Hội, cô sợ hắn ăn đồ nhiều dầu mỡ, trà này giúp làm giảm bớt chất dầu mỡ.
Còn chưa tới cửa Thái y viện, đã thấy Tiểu Đức Tử xách theo một hộp thức ăn đứng ở ven đường nhìn xung quanh.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Đức Tử vội chạy tới đón, trước khi nói chuyện, còn tranh thủ thời gian nháy mắt với Mãn Ngọc ở phía sau Vân Ánh Lục.
Tiểu Đức Tử hiện giờ cũng coi như một nửa thái y, không, nói một cách chính xác, cậu ta phải được gọi là chuyên gia dược thiện, dưới sự dạy dỗ của Vân Ánh Lục, cậu ta nấu dược thiện vô cùng ngon.
“Mãn Ngọc, ta phải vào Ngự thư phòng một lúc lâu, em ở lại giúp Tiểu Đức Tử dọn dẹp phòng thuốc một chút đi!” Vân Ánh Lục nhận lấy hộp thức ăn, nói khẽ với Mãn Ngọc.
Mặt Mãn Ngọc đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, Tiểu Đức Tử cong môi, cười ngây ngô.
A Cường ở Vân phủ qua năm mới, ở luôn tới hết mùa xuân.
Mấy tháng ở cùng với Trúc Thanh như hình với bóng, hai người thật sự là thân thiết không rời.
A Cường đi, Trúc Thanh khóc lóc sướt mướt.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân vì thế làm chủ, để hai người thành thân trong phủ.
Tuy rằng Trúc Thanh không nỡ xa tiểu thư, không nỡ xa Vân phủ, nhưng nàng càng không thể xa được A Cường ca của nàng.
Vì A Cường, nàng nguyện ý từ nay về sau sống trong núi, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Có điều, Lưu Huyên Thần đã sớm cho Giang Dũng chuyển quyền sở hữu mấy ngọn núi lớn kia cho A Cường.
Có mấy ngọn núi lớn cây rừng rậm rạp, dược liệu phong phú, cuộc sống của A Cường và Trúc Thanh sẽ vô cùng, vô cùng giàu có.
Ngày Trúc Thanh thành thân, Vân Ánh Lục và Mãn Ngọc quay về Vân phủ tham gia hôn lễ.
Vân Ánh Lục nhìn thấy trong mắt Mãn Ngọc tràn đầy hâm mộ không thể che giấu mà ngẩn người.
Trên đường hồi cung, cô hỏi Mãn Ngọc có muốn xuất cung không?
Mãn Ngọc kiên định lắc lắc đầu, nàng lần đầu tiên nói đến tình cảm giữa nàng và Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử là một hoạn quan, không thể giống nam tử bình thường, cùng nàng thành thân, sinh con đẻ cái.
Nàng nói nàng nguyện ý ở trong cung cùng Tiểu Đức Tử.
Hai người cùng chăm sóc lẫn nhau, khi về già, cùng dìu đỡ nhau.
Vân Ánh Lục thở dài, tình yêu của văn nhân nhã sĩ là cao cả, tình yêu của người ở tầng lớp dưới là tình yêu dung tục, tình yêu của Mãn Ngọc và Tiểu Đức Tử là tình yêu thần thánh, nó đã vượt ra ngoài tất cả, vượt qua khỏi thân thể, là tinh thần phù hợp, là linh hồn dung hòa.
Tình yêu như vậy làm cho cô cảm động.
Cứ suy nghĩ xuất thần như vậy, thế cho nên cô đứng ở trước cửa Ngự thư phòng mà đã quên gọi người thông báo.
Thái giám canh giữ ở bên ngoài cúi đầu khom lưng, bước lên chào hỏi: “Nương nương, hoàng thượng nói nếu người tới, người cứ trực tiếp đi vào là được rồi.”
Vì không muốn các đại thần nói ra nói vào, khi Lưu Huyên Thần cùng các đại thần thảo luận chính sự, cô bình thường sẽ không vào.
Lời này làm cô bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn tấm biển Ngự thư phòng trên đầu, hỏi: “Bên trong có đại thần nào không?”
“Chỉ có Đỗ Thượng thư và Ngu Nguyên soái ở trong đó, đã vào trong được một lúc rồi, cũng sắp ra rồi ạ.”
Khi hai người nói chuyện, nghe thấy tiếng bức rèm che bên trong được vén lên, Đỗ Tử Bân và Ngu Tấn Hiên đi ra.
Đỗ Tử Bân ngước mắt lên, khuôn mặt cứng đờ, trong lòng vẫn không khống chế được, khẽ dao động.
Thành thân mấy tháng, Vân Ánh Lục có thêm nét quyến rũ mê người, khuôn mặt thanh tú so với khi từ thành Lâm Sơn hồi cung có da có thịt hơn một chút, càng thêm xinh đẹp, đáng yêu.
“Đỗ đại ca, đại ca!” Vân Ánh Lục cũng không xa cách dùng thân phận hoàng hậu xưng hô với bọn họ, mà kiên trì dùng giọng điệu của tiểu nữ tử Vân Ánh Lục chào hỏi hai người.
Đỗ Tử Bân có chút kinh ngạc, gọi hắn là Đỗ đại ca, đó là thói quen xưng hô khi Vân Ánh Lục còn là khuê nữ, nhưng gọi Ngu Nguyên soái là “đại ca”, đó có thâm ý gì không?
Ngu Tấn Hiên cười ôn hòa, tuy rằng vết sẹo trên mặt vẫn rất dữ tợn, nhưng quan tâm trong mắt cũng rất chân thành.
“Lớp học vừa tan rồi sao?” Hắn dùng khẩu khí huynh trưởng quan tâm hỏi han.
“Vâng, muội tới xem Huyên Thần có uống rượu không.” Vân Ánh Lục cười nói, ngửi thấy trên người Ngu Tấn Hiên cũng có mùi rượu, “Đại tẩu đang mang thai, đại ca phải ở cạnh đại tẩu nhiều hơn, ít xã giao một chút.”
Ngu Mạn Lăng mang thai đã hơn sáu tháng, bụng lớn khác thường, Vân Ánh Lục khám cho cô ấy vài lần, phỏng chừng là mang thai sinh đôi.
Ngu Tấn Hiên cũng là thai song sinh, xác suất cô ấy hoài thai song sinh xem ra rất lớn.
Ngu phu nhân và Vạn thái hậu lo lắng không yên, cả ngày vây quanh Ngu Mạn Lăng.
Ngu phu nhân từng lén kéo Vân Ánh Lục đến một bên, hỏi cô có tin vui gì chưa? Cô cười nói không vội.
Cô không vội, nhưng vợ chồng Ngu Hữu Thừa tướng thì rất vội, các đại thần cũng rất sốt ruột, Lưu Huyên Thần ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng rất nôn nóng.
Có điều Vân Ánh Lục lại là bác sĩ phụ khoa, cô là chuyên gia, không ai dám khoa tay múa chân ở trước mặt cô.
Ánh mắt dịu dàng của Ngu Tấn Hiên đảo một vòng, “Được, ta sẽ nghe theo đề nghị của thầy thuốc.”
Hai người nhìn nhau cười, Ngu Tấn Hiên gật đầu, bước đi trước.
Đỗ Tử Bân bên cạnh vẫn luôn im lặng cũng chắp tay cáo từ.
Vân Ánh Lục mỉm cười nói với hắn, “Gặp lại sau.”
Đỗ Tử Bân nhìn cô, rồi xoay người biến mất trong bóng đêm, bóng dáng cao lớn nhìn qua có chút cô đơn.
Vân Ánh Lục thực sự từ thế kỷ hai mươi mốt trở lại nước Ngụy, ngay cả thời gian nửa khắc cũng không dành cho Đỗ Tử Bân, cả ngày cô ấy nghĩ về một người đàn ông ở thế kỷ hai mươi mốt có tên là Vu Bất Phàm, gặp ai cũng kể.
Vân Ánh Lục đau đớn phát giác Vân Ánh Lục thật sự không hề có tí tình cảm nào với Đỗ Tử Bân, uổng phí Đỗ Tử Bân yêu cô ấy thầm lặng hơn mười năm.
Có điểm tốt là, cô không nhìn ra Đỗ Tử Bân mất mát bao nhiêu.
Hiện tại Đỗ Tử Bân chuyên tâm lao vào công việc.
Cô nghe Lưu Huyên Thần nhắc tới, dường như có ý định đặc biệt đề bạt Đỗ Tử Bân làm Tả Thừa tướng.
Tuổi trẻ như thế, nhiều đất dụng võ tới vậy, đây không phải cũng coi như là một loại an ủi với Đỗ Tử Bân sao?
“Uyển Bạch, nàng muốn để ta khát chết sao?” Trong Ngự thư phòng, có người chờ tới mức không kiên nhẫn nổi, đành phải chủ động mở miệng thúc giục.
Vân Ánh Lục thu hồi tâm trạng, đi vào Ngự thư phòng.
Trên bàn còn bày một ít tấu chương cùng một đạo thánh chỉ chưa viết xong, cô bỏ hộp thức ăn xuống, đối diện là đôi mắt phượng của Lưu Huyên Thần.
“Sao chàng biết là em sẽ mang trà tới cho chàng?”
Lưu Huyên Thần nhíu mày, hôn lên môi cô, kéo cô ngồi lên đầu gối, “Nàng là thê tử của ta, nàng không quan tâm tới ta, ai quan tâm tới ta?”
Vân Ánh Lục cười, cúi người mở hộp ra, rót cho hắn một chén trà hoa cúc, sơn tra, một mùi hương dược thảo thanh mát tràn ngập trong không khí.
Lưu Huyên Thần khoan khoái uống một ngụm lớn, sung sướng tựa cằm lên cổ cô.
Vân Ánh Lục quay đầu, cười ôn nhu nhìn hắn, vươn tay vuốt nhẹ nhàng lên mặt hắn, “Hôm nay có mệt không?” Khi ngón tay gần chạm tới môi hắn, hắn mở miệng ra vờ hung tợn cắn một cái, sau đó, mút lấy ngón tay cô, không chịu nhả ra.
Không khí đột nhiên trở nên ám muội.
“Huyên Thần, đây là ở Ngự thư phòng!” Vân Ánh Lục liếc nhìn thái giám và thị vệ đứng bên ngoài, La công công không biết từ lúc nào đã lặng lẽ tránh vào phòng chứa sách bên trong, nhưng chỉ cách có một bức tường.
“Ngự thư phòng thì sao?” Hắn vờ thấy khó hiểu, ngón tay làm càn lần theo vạt áo cô, lén lút chạm vào ngực cô, ồ, gần đây Uyển Bạch đầy đặn hơn nhiều nha, mềm mại và đầy đặn dưới đầu ngón tay làm cho hắn sảng khoái mỉm cười.
“Chàng…chàng công tư chẳng phân biệt được…” Cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, xoay người, muốn ngăn cản lửa tình hắn đang rục rịch nhen lên.
Ôi, rõ ràng ánh mắt Uyển Bạch trong trẻo, tính tình nghiêm túc nề nếp, thế nhưng trong mắt hắn, nàng chính là một ngọn lửa, bất cứ l úc nào cũng có thể thiêu đốt hắn.
Vì thế, hắn không chút do dự hôn nàng, chỉ với nàng, hắn mới có thể thể hiện tình cảm mãnh liệt như vậy.
“Uyển Bạch, có phải trẫm không đủ cố gắng hay không, sao mà mọi chuyện luôn đứng sau Tấn Hiên vậy?” Hắn bỗng nhiên khàn giọng đổi đề tài.
“Sao?” Thần trí cô có chút mơ hồ, “Chuyện gì cơ?”
“Rõ ràng là huynh đệ song sinh, nhưng huynh ấy thành thân sớm hơn ta, làm phụ thân cũng sớm hơn ta.” Hắn tức giận bất bình khẽ cắn môi cô, “Đều là do nàng thay đổi thất thường, toàn hành hạ ta, nếu khi nàng vừa mới tiến cung, chúng ta thành thân luôn, ta tuyệt đối sẽ không thua huynh ấy.”
Người này có biết phải trái không, khi cô vừa mới tiến cung, cô chỉ là một tiểu thái y, Ngu Mạn Lăng vẫn là hoàng hậu của hắn đó, trong cung mới có thêm hơn mười tú nữ chờ tuyển chọn, khi đó bảo cô gả cho hắn, cô sẽ nghĩ cách cao chạy xa bay.
Tình cảm của hai người họ, giống như một viên ngọc bị bụi trần bao phủ, trải qua năm tháng rửa trôi, mới hiển rõ ánh sáng rực rỡ.
“Cũng…cũng không thua quá nhiều đâu.
Thành thân chậm hơn hai người họ nửa năm, đứa nhỏ cũng chỉ nhỏ hơn con họ có bốn tháng.” Cô thành thành thật thật trả lời.
Hắn đang dùng đầu lưỡi khiêu khích răng môi cô, “Ta ra đời chỉ chậm hơn Tấn Hiên có thời gian một nén hương, thành thân chậm hơn nửa năm còn không phải là thua sao? Đứa nhỏ kém bốn tháng, cũng phải gọi con họ một tiếng đại…” Hắn đột nhiên trợn tròn mắt, nâng mặt cô lên, “Uyển Bạch, vừa rồi nàng nói…đứa nhỏ?”
Vân Ánh Lục chớp mắt, gật gật đầu, “Đúng vậy!”
Trời ơi, trời ơi, hắn sắp không thể hô hấp, hai mươi bảy tuổi mới làm cha có hơi muộn, cho nên hắn rất nôn nóng, hắn có chút không chịu nổi tin tức tới đột nhiên như vậy, “Uyển Bạch, nàng…mang thai?” Hắn thật cẩn thận sờ lên bụng cô, hoài nghi có phải mình muốn có con tới phát điên rồi hay không, sinh ra ảo giác.
Vân Ánh Lục trên đùi hắn xoay người, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, “Huyên Thần, không phải chàng vẫn muốn có con sao? Hiện giờ sao lại có vẻ mặt như vậy?” Giống như bị dọa choáng váng.
“Mang thai đã bao lâu rồi?” Hắn hít sâu, cực lực duy trì giọng nói bình thản.
La công công cách một bức tường, đôi tai đã dựng thẳng lên.
“Đại tẩu hiện giờ mang thai sáu tháng, con chúng ta kém con hai người họ bốn tháng, thì là mang thai hai tháng thôi.
Không phải chàng nhìn chằm chằm vào vào kì sinh lý của em, không phát hiện ra kì sinh lý của em ngừng rồi sao?”
Trời ạ, hắn không phải là thầy thuốc phụ khoa, làm sao mỗi ngày đi chú ý tới chuyện này.
Rốt cuộc hắn đã cưới cô vợ bình thản tới mức nào, khi nói tin tức tốt tới mức này, còn nghiêm túc tới như vậy.
“Vậy vì sao nàng không nói cho trẫm?” Hắn cố ý dùng từ “Trẫm”, thể hiện rằng vấn đề này nghiêm trọng tới mức nào.
“Thời gian mang thai ba tháng có chút không ổn định, em sợ chàng vui mừng quá sớm, cho nên chưa nói, muốn chờ an toàn, rồi mới nói cho chàng.
Là hôm nay chàng nói đến, em mới thuận miệng nói ra.” Vân Ánh Lục dùng vẻ mặt bình tĩnh trả lời.
“Ta ngạc nhiên vui mừng thế nào là chuyện của ta, nàng bình tĩnh là được rồi.” Lưu Huyên Thần trợn mắt, khẩu khí nghiêm khắc trách mắng, “Nàng không thể cho ta vui mừng sớm một chút sao?”
Điên rồi, thật sự muốn điên rồi, hắn mừng như điên, giống như bước trên mây, cả người lâng lâng.
Hắn có thê tử, hiện giờ đã có con, đã có người gọi hắn “Phụ hoàng”.
“Huyên Thần, nhỏ tiếng một chút, hiện giờ đứa bé rất nhỏ, nhưng đã có thính lực, đừng dọa con.” Vân Ánh Lục nhẹ giọng nói.
Hắn lập tức im lặng, đổi lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn cô gái nhỏ trong lòng vẫn không hề có ý ăn năn này, lại có thể…lại có thể lén giấu hắn tin tức lớn như vậy, còn muốn mượn thái tử lệnh quân vương, để uy hiếp hắn.
Có điều ánh mắt như vậy chỉ duy trì được một lát, hắn dịu dàng ôm lấy cô, người con gái tên Uyển Bạch này, luôn như vậy, lúc nào cũng làm cho hắn vô cùng vui mừng.
Một nụ hôn ôn nhu tới cực độ nhẹ nhàng đặt lên môi cô, “Uyển Bạch, mang thai vất vả lắm không?”
“Không, rất ngọt ngào.” Khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng thay đổi, cô cười hôn đáp lại.
“Hoàng thượng…” Một tiếng gọi to rất là sát phong cảnh vang lên, khiến cho hai người lập tức tách ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giàn giụa nước mắt của La công công.
“Lão nô thay hoàng thượng soạn thánh chỉ, ngày mai khi lâm triều chiêu cáo quần thần nương nương hoài thai thái tử, lão nô làm một lúc là xong, hai người cứ tiếp tục!”
Tiếp tục?
Lưu Huyên Thần ôm Vân Ánh Lục, hai người cùng nhìn nhau mà cười.