Xuân Sắc Như Thế


Tác giả: Lâm Địch Nhi.
Edit: Tiểu Hoắc.
“Uyển Bạch, nếu em thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tên kia, vậy phải xé lớp vỏ bọc đạo mạo giả tạo của hắn, biện pháp chỉ có một.” Bên hồ, dưới ánh mặt trời, hai mắt Ngô Trừng sáng rực một cách quỷ dị.
Cơ Uyển Bạch và mấy cô gái khác đồng loạt tới gần, “Biện pháp gì?”
“Bắt gian!” Ngô Trừng cười làm người khác không rét mà run.
Bắt gian là một việc cần kiên nhẫn, cần cẩn thận, Cơ Uyển Bạch cử động không tiện, công tác chuẩn bị liền được giao cho mấy người Ngô Trừng.

Trước hết Ngô Trừng tìm cô y tá là bạn học với cô người yêu của Đường Giai, bảo cô ấy lặng lẽ hỏi thăm gần đây cô người yêu kia của Đường Giai thế nào?
Cô người yêu này nhận được điện thoại của bạn học, vô cùng uất ức và ai oán nói, cô ấy và Đường Giai đang chiến tranh lạnh, bởi vì hắn lâu lắm rồi không quay về phòng trọ ho thuê chung.
Người bạn học nói, đàn ông có khi bị phụ nữ làm hư, đặt bản thân quá cao, không biết nhường nhịn, cậu nhường anh ta một chút, cho anh ta chút ánh mặt trời, để anh ta xán lạn đi!
Mấy người Ngô Trừng che miệng cười trộm, cho thêm chút mồi câu, có cảm giác câu chuyện đã hấp dẫn cá mắc câu.

Nhưng nếu bạn là con cá ý chí kiên cường, bạn thà rằng đói chết, cũng đâu có ăn mồi câu mà! Sự thật chứng minh, Đường Giai thực sự không phải là con cá có ý chí kiên cường.
Thể xác và tinh thần hắn đều thực sự mỏi mệt, mỗi ngày ở công ty bận tới tối mắt tối mũi, cũng không có cách nào cứu vãn được công việc vừa mất đi kia.

Vừa phải ra ngoài làm việc, trưng ra khuôn mặt tươi cười, ra vẻ đáng thương, tiếp khách cho chu đáo, quay về công ty còn phải nghe mấy sếp trên răn dạy.

Buổi tối lết thân thể mệt mỏi tới nhà họ Cơ, vẫn như cũ là không gặp được Cơ Uyển Bạch, chỉ có thím Ngô đi ra rót cho hắn chén nước.

Vợ chồng chủ tịch Cơ cũng nhiều việc xã giao, bình thường không ở trong nhà.

Hắn ngồi một lát, nói vọng vào thư phòng với Cơ Uyển Bạch mấy câu, sau đó ỉu xìu quay về căn nhà vắng vẻ.
Căn nhà chuẩn bị để kết hôn cùng Cơ Uyển Bạch kia, đã sắp trang trí xong rồi, nhưng hôm đó, Cơ Uyển Bạch đã mang sổ tiết kiệm về, sau đó, hắn không có lấy lại, hiện giờ đương nhiên không thể mở miệng hỏi.

Không có tiền, sao có thể trang trí được?

Hắn đành phải đánh tiếng với công ty trang trí nội thất, dời thời gian khởi công lại.
Đường Giai cảm thấy một loại mệt mỏi trước nay chưa có, có phần giống bốn bề bị địch vây kín.

Lúc này, có người giang rộng vòng tay ấm áp ra với hắn, sao hắn lại không vui mừng khôn xiết mà nhào tới?
Ngay ngày nhận được điện thoại của người yêu, hắn ngay lập tức đồng ý buổi tối gặp mặt.

Nhắm mắt lại, không cần phải nghĩ tới những chuyện phiền lòng, trước hết hắn cứ thả lỏng một chút đi!
Hai người thật sự có hơn một tháng không gặp, giống như củi khô gặp lửa.

Đầu tiên là hẹn đi ăn cơm, lúc lên xe, mới chạm vào nhau, đã không thể khống chế, tới khi xe vừa dừng lại, cô người yêu nhào tới, Đường Giai ôm lấy, hai người hôn nhau cuồng nhiệt.
Trước buổi hẹn, cô người yêu vui mừng mà chia xẻ tin tức đáng mừng này cho người bạn học, người bạn học lập tức gọi lại cho Ngô Trừng.

Ngô Trừng lập tức cầm máy ảnh, cùng với mấy cô gái khác, gọi xe, tới nhà họ Cơ đón Cơ Uyển Bạch tới.
Mấy ngày nay Cơ Uyển Bạch đã hoàn toàn có thể bỏ nạng mà đi lại, không nhìn kỹ, hoàn toàn không phát hiện ra chân cô đã từng bị thương.

Khi lên xe, cô có chút hưng phấn, cũng cảm thấy rất kích thích.

Bản chất trong cô từ trước tới giờ không phải là một cô gái bảo thủ không chịu thay đổi, trước kia cô giả nam trang, ở Tụ Hiền Lâu, cùng một đám tài tử đối thơ, cũng từng hẹn với bọn họ, ra khỏi thành đạp thanh, thưởng cảnh xuân.

Cô cũng từng tới thanh lâu, cùng mấy cô ca kỹ đánh đàn ngâm xướng.
Cô thích khiêu chiến, thích chuyện bất ngờ.

Mấy cô gái nấp ở một góc của bãi đỗ xe, hồi hộp thêm kích động, thiếu chút nữa là không thở nổi.
Hai giờ chờ đợi, Đường Giai thật không làm cho các cô chờ uổng công, trình diễn một màn nóng bỏng ở trong xe.

Mấy người Ngô Trừng vội vàng chộp lấy cảnh này, trong bóng tôi Cơ Uyển Bạch cười đắc ý, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt cô đông cứng lại.

Cô thấy chiếc xe cách xe Đường Giai hai xe khác, cũng có một đôi nam nữ đang ôm chặt nhau, chặt tới mức hận không thể nhập vào trong thân thể đối phương, mà người đàn ông và người phụ nữ đó, cô đều quen.
Từ sau khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, số người tạo cho cô ấn tượng sâu đậm không nhiều lắm, trong đó có hai người là Vu Bất Phàm và Từ Lâm.

Vu Bất Phàm là một người đàn anh làm cho cô cảm thấy thật ôn hòa, thật thân thiết, cũng làm cho trái tim cô đập loạn nhịp, người còn lại là nữ y tá Từ Lâm đã mấy lần chụp X quang cho cô.
Cô bắt đầu tưởng mình nhìn lầm, lại tập trung nhìn kỹ, Vu Bất Phàm đã quay sang, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Cô lắc đầu, không nhịn được, tay sờ soạng trước ngực.

Thứ ở chỗ đó, giống như hóa thành băng tuyết, như thủy tinh bị vỡ nát, giống một chồi non vừa mới nhú lên mặt đất, bị người ta vô tình ngắt đi, đột nhiên trống rỗng tới khó chịu.

Trong nháy mắt cô có chút thất thố, ánh mắt dao động, không biết nhìn về hướng nào cho đúng.
Thời khắc Đường Giai nhìn thấy chùm tia sáng từ máy ảnh, tức thì cảm thấy đã bước vào đường cùng.

Hắn không ngờ rằng người ngờ nghệch như Uyển Bạch lại dùng tới chiêu này.
Hắn không biết làm thế nào để xuống xe, cô người yêu sợ hãi kéo cánh tay hắn, không biết Đường Giai gặp phải ai.

Đường Giai mặt xám như tro, nhưng hắn phát giác Cơ Uyển Bạch cũng không biết là gặp phải chuyện gì, khuôn mặt tái nhợt, không còn một tia huyết sắc.

Điều này truyền đạt tới hắn một tín hiệu sai lầm, Cơ Uyển Bạch vẫn để ý tới hắn, vẫn yêu hắn, bằng không trước cảnh này, cô sẽ không mang vẻ mặt bị thương tổn đó.
Bản năng đầu tiên của hắn là muốn tiến lên đoạt lấy cái máy ảnh kia, hủy diệt chứng cớ, nhưng nhìn mấy cô gái như mấy con hổ cái ôm máy ảnh, hắn bỏ qua quyết định này.
Dũng sĩ cũng khó địch nổi đông người!
“Uyển Bạch!” Hắn buông cô người yêu ra, “Bịch” một tiếng, không để ý tới liêm sỉ quỳ gối trước mặt Cơ Uyển Bạch, “Tha thứ cho anh, là anh hồ đồ, không kiềm chế được trước sự quyến rũ của cô gái này, đây thực sự là chuyện anh không muốn làm.”
Cơ Uyển Bạch hoảng sợ, lùi về phía sau mấy bước, lúc này mới chậm rãi hoàn hồn.


Cô khinh bỉ quay mặt đi, “Tuy rằng đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng tôi không thể chấp nhận.

Trước mắt tôi, ôm ôm ấp ấp một cô gái khác thì không thể chấp nhận được.

Tôi sẽ kể chuyện tối nay với ba, hôn ước giữa chúng ta, không cần phải tiếp tục nữa.”
Đường Giai ở trên thương trường đã lâu, sở trường nhất là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, nhưng những lời này của Cơ Uyển Bạch, hắn nghe mà không hiểu.

Nhưng hắn không có tâm tư nào mà nghĩ nhiều, vội vàng tới gần thêm mấy bước, giữ chặt góc áo của Cơ Uyển Bạch, còn chưa mở miệng, cô người yêu ở đằng sau lập tức chạy tới.
“Anh…anh nói gì, tôi quyến rũ anh?” Cô người yêu kéo áo hắn, đôi mắt hạnh trợn trừng.
Bên nặng bên nhẹ, Đường Giai đã cân nhắc thật sự rõ ràng, “Chẳng lẽ không đúng sao? Rõ ràng là cô kiên quyết muốn lên xe tôi, sau đó giở thủ đoạn với tôi, cô là cô gái không biết xấu hổ, đều do cô, khiến cho vị hôn thê của tôi hiểu lầm.” Hiện giờ hắn nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với cô người yêu này, trước mắt là ứng phó với Cơ Uyển Bạch, sau đó từ từ dỗ cô người yêu cũng được.
Kỳ thật, lời này cũng làm cho cô người yêu tỉnh ra, Cơ Uyển Bạch mới là chính thất, cô chỉ là tiểu tam, phải biết tiến lùi, phải biết cúi đầu.

Nhưng cô người yêu lại không ăn ý với hắn, “Bốp” một cái cho hắn một bạt tai, đánh cho Đường Giai sao vàng bay mòng mòng trước mắt.
“Cái gì mà lên xe của anh, cái gì mà giở trò, rõ ràng là anh gọi điện muốn gặp mặt, nói muốn tôi giúp anh hạ hỏa rồi mới đi ăn cơm, hiện giờ anh lại nói ngược lại, chẳng lẽ cũng muốn tôi mang máy ảnh như vậy, lưu lại loại bằng chứng xấu xa này, anh mới bằng lòng thừa nhận sao? À à, hóa ra là anh có vị hôn thê rồi, nhưng trước đó sao anh không hề nhắc tới, chúng ta đã sống chung hai năm, tôi biết anh không chỉ có tôi, còn có tình nhân khác, chỉ là anh nói người anh yêu nhất là tôi, chỉ muốn kết hôn với tôi, tôi mới nhẫn nhịn.

Tôi còn vì anh phá thai hai lần, không ngờ rằng anh lại là loại cặn bã, rác rưởi như vậy…” Cô người yêu thấy mắng chưa hả giận, nhấc chân đi đôi giày cao gót lên, hung hăng đạp Đường Giai vài cái.
Trong lòng Đường Giai tức giận đến mức muốn hộc máu, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Cô là người phụ nữ điên, không cần phải sủa lên như chó điên vậy! Uyển Bạch, em…không được tin cô ta, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ giữa chúng ta.” Đường Giai không quan tâm tới cô người yêu đang nổi đóa, vội vàng đến an ủi Cơ Uyển Bạch.
Ngô Trừng chắn trước mặt, lạnh lùng giơ cao máy ảnh trong tay trước mặt hắn, “Anh Đường, hình tượng của anh hóa ra là vĩ đại như vậy! Đừng phí lời nữa.

Uyển Bạch, chúng ta đi, cách hạng người cặn bã này xa một chút.”
Cơ Uyển Bạch nhắm mắt lại, “Vậy thì, tất cả tín vật đính hôn giữa chúng ta, anh mang trả lại hết, tôi muốn đốt hết đi.

Sau này anh…còn bước vào nhà họ Cơ chúng tôi một bước, tôi sẽ bảo thím Ngô thả chó cắn anh.”
Đường Giai vừa nghe lời Cơ Uyển Bạch nói, lập tức đỏ mắt mất lý trí, “Uyển Bạch, điều này sao có thể được, chúng ta tốt xấu gì cũng có ba năm tình cảm, em không thể vô tình như vậy.”
“Không phải vô tình, mà là anh quá vô sỉ.” Mấy người Ngô Trừng trừng mắt nhìn Đường Giai, che chở cho Cơ Uyển Bạch ra ngoài bãi đỗ xe.
Đường Giai nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cơ Uyển Bạch, biết là cho dù có thần tiên, cũng không thể nào cứu vãn nổi.

Công sức ba năm, thời gian này uất ức nhẫn nhịn, toàn bộ đều uổng phí.


Máu huyết cả người hắn xông thẳng lên đầu, rồi rất nhanh lại tụt xuống, trên người không có chút hơi ấm nào.

Hắn nắm chặt hai tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô người yêu đang càu nhàu, cảm xúc rốt cuộc không khống chế được, vung mạnh một quyền, “Đều tại con đàn bà ngu ngốc nhà cô, biết cô đã phá hủy chuyện gì không?”
“Tôi…ngu ngốc?” Cô người yêu nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên, “Là anh một chân giẫm hai thuyền, là anh ăn trong bát còn dòm trong nồi.

Anh là đồ cặn bã.” Cô ta cũng không chịu yếu thế nhào lên, nắm tóc Đường Giai.

Hai người rất nhanh đã xoay một vòng ở bãi đỗ xe.
Ngô Trừng và mấy cô gái còn lại cười híp cả mắt, nhưng vẻ mặt Cơ Uyển Bạch đã có chút mất mát, hủy bỏ hôn ước làm cho trong lòng cô thoải mái một chút, thế nhưng cũng không thể nào vui vẻ cho nổi.
“Cơ tiểu thư!” Vu Bất Phàm rốt cuộc cũng nhét được Từ Lâm vào chỗ ngồi, chạy tới, đầu tiên là anh liếc mắt nhìn chân Cơ Uyển Bạch, rồi mới ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi han: “Chân của em khỏi rồi!”
Cơ Uyển Bạch thật phiền não muốn muốn trốn tránh, nhưng không thành công.
“Vâng, khỏi rồi.” Cô cúi đầu, giọng rất nhỏ.

Một màn vừa rồi, Vu Bất Phàm chỉ nhìn một cái là hiểu được toàn bộ, “Em…có khỏe không? Anh tiễn em về.”
Anh lo lắng muốn nắm tay cô.
“Không cần.” Cơ Uyển Bạch giống như bị bỏng, vội vàng giấu tay sau lưng, trong lòng không biết tại sau, vô cùng đau đớn, vô cùng mất mát, “Ngô Trừng sẽ đưa tôi về, tạm biệt.”
“À!” Vu Bất Phàm rụt tay về, cười với mấy người Ngô Trừng, “Vậy phiền mọi người rồi.”
“Không sao.

Chúng tôi là chị em tốt.” Ngô Trừng cười nhìn Cơ Uyển Bạch.
Mấy người đi qua Vu Bất Phàm, ra khỏi bãi đỗ xe.
“Người đó là ai vậy?”
“Không quá thân quen.” Giọng Cơ Uyển Bạch rất hờ hững.
“Dường như anh ta rất để ý tới em?”
“Chị nhìn lầm rồi, em và anh ta chỉ gặp mặt có hai lần.”
Gió đêm đưa lời các cô nói chuyện không thiếu một chữ vào bãi đỗ xe, Vu Bất Phàm nhún nhún vai, rõ ràng là đã gặp ba lần, sao cô ấy phải phủ nhận vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận