Xuân Sắc Như Thế

"Sơ thính!” Kì tả thừa tướng từ phía sau bước lên, mỉm cười nhìn con gái. Kì Sơ Thính nhu thuận rút từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa lau mồ hôi trên chóp mũi Kì tả thừa tướng. "Phụ thân, người phải thường xuyên vận động đi thôi, mới đi có vài bước mà đã vã nhiều mồ hôi thế này rồi".

Kì tả thừa tướng vui vẻ gật đầu, mấy vị đại thần bên cạnh nhìn mà ao ước vạn phần, than rằng sinh con gái thật là tốt số. Lưu Huyên Thần hờ hững chẳng nhìn đến Kì Sơ Thính. Đối với vị tài nữ số một này, dưới góc độ nam nhân và góc độ quân chủ mà nói, hắn không có lấy nửa phần hảo cảm.

Bên kia, Vân Ánh Lục khẽ kéo tay áo Đỗ Tử Bân ra hiệu, sau khi lẩn ra khỏi đám người đông đúc, cô lo lắng hỏi: "Đỗ đại ca, sao anh lại tới đây, anh đi lại nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy".

Một tiếng "Đỗ đại ca” này khiến mặt cô đỏ như lá phong cuối thu.

Mang tai Đỗ Tử Bân nóng bừng, trước mặt bao nhiêu người thế này, thậm thụt cùng một cô gái khiến hắn rất không tự nhiên. Hắn hơi lui lại một bước, thấp giọng nói nhỏ: "Không sao, không sao đâu, ta biết tự lo mà, khi nào tan triều hồi phủ hẵng nói tiếp chuyện này".

"Em...” Vân Ánh Lục đang định giảng đạo lý với Đỗ Tử Bân thì chợt nhận thấy ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Lưu Huyên Thần phóng đến. Cô thật là sơ ý, Đỗ Tử Bân là trọng thần trong triều cơ mà.

"Đỗ khanh đang cùng Vân thái y thì thầm to nhỏ cái gì thế?” Lưu Huyên Thần ngoài mặt thì cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

"Vân thái y hỏi thăm vết thương của vi thần thôi ạ".

Lưu Huyên Thần nhìn Vân Ánh Lục, nếu hắn không lầm thì mặt nàng vừa thoáng ửng đỏ, vẻ thẹn thùng đáng yêu đó giống như một cây kim đâm sâu vào trái tim hắn.

"Đỗ khanh là tài tử số một của triều Ngụy ta, Kì nữ quan cũng là tài nữ lưu danh khắp thiên hạ, hôm nay cảnh xuân phơi phới tươi đẹp, sao hai vị không nhân đấy thử tài đối thơ?” Lưu Huyên Thần thu hồi ánh nhìn, đảo mắt nhìn bốn phía.

Kì Sơ Thính nhoẻn miệng cười, tự nhiên phóng khoáng đáp: "Hoàng thượng đã có nhã hứng, vi thần xin tuân mệnh. Đỗ đại nhân, hôm nay chúng ta ngâm thơ thủ vĩ tương đối nhé, bản quan ngâm trước, đến câu cuối cùng xin Đỗ đại nhân họa tiếp có được không?”

Đỗ Tử Bân nhanh chóng trấn định tinh thần, hắn phóng khoáng chắp tay chấp nhận cuộc thách đấu: "Được, Kì đại nhân, bản quan xin theo ý ngài!”

Bách quan cũng các phi tần, cung nữ đều vây quanh hai người bọn họ, vẻ mặt háo hức như đang xem kịch vui.

Trong bóng cây râm mát, chỉ có Vân Ánh Lục lặng lẽ đứng ngoài đám đông, cô đơn như thể thế giới này không thuộc về mình.

"Vân thái y lại đây!” Ngu Mạn Lăng dịu dàng cười, kéo cô lại gần.

Kì Sơ Thính khiêu khích liếc nhìn Đỗ Tử Bân. "Thơ vịnh cảnh xuân tươi đẹp trước nay không thiếu, vậy nên hôm nay bản quan muốn đảo ngược một chút, chúng ta làm thơ vịnh cảnh sầu nhé".

"Không hề gì". Đỗ Tử Bân tràn đầy tự tin gật đầu tán thành.

Bên lửa hồng ngâm thơ, nấu rượu,

Ánh trăng lạc cửa chiếu đêm thâu,

Bông liễu bay gợi hoài niệm cũ,

Nến lập lòe soi tỏ cùng người.

Muốn cùng ai bên hoa trước rượu,

Trong sương phòng bầu bạn với trăng côi.

Kì Sơ Thính vừa dứt lời, tiếng trầm trồ khen ngợi đã vang lên khắp bốn phía, Kì tả thừa tướng vuốt râu, tự hào hếch mũi lên trời.

Đỗ Tử Bân vui vẻ chắp tay bảy tỏ bội phục trong lòng. "Kì đại nhân quả nhiên tài hoa xuất chúng, bản quan xin phép góp vui đôi câu!

Tương phòng hận biệt trong mưa gió,

Tay nắm lệ hoen mãi ngóng trông.

Tài nữ phong lưu này chẳng gặp.

Giai nhân lưu luyến hận chia lìa.

Sao đo được trăng sầu dưới nước,

Tìm chẳng ra mây dại gốc tùng

Giật mình tỉnh mộng gió thu cóng,

Bên lửa hồng rượu nấu thơ ngâm.

"Thơ hay, thật sự đúng là thủ vĩ tương đối". Kì Sơ Thính bật thốt lời khen, cùng Đỗ Tử Bân mỉm cười ăn ý.

"Đỗ đại nhân bình thường lạnh lùng cương trực, không ngờ chuyện phong hoa tuyết nguyệt cũng có nghề". Lưu Huyên Thần nhíu mày, đôi mắt phượng cong lên tia nhìn chế giễu.

"Đã để hoàng thượng chê cười rồi, vi thần bình thường chỉ đọc bách gia chư tử, kinh tử sử tập, rất ít khi ngâm thơ tụng phú, hôm nay mới có dịp tỏ chút tài mọn, thực không dám múa rìu qua mắt thợ. Nhưng mà thần biết ở đây có một người thực sự có nghề trong chuyện họa thơ đối từ đấy ạ".

Đỗ Tử Bân nhất thời kích động, không khỏi muốn khoe khoang tài hoa của Vân Ánh Lục. Luận về tài hoa, Kì Sơ Thính không thể so được với người con gái trong lòng hắn.

"Là Nguyễn thục nghi sao?” Lưu Huyên Thần đưa mắt lần tìm trong đám người. Sao Nguyễn Nhược Nam không có ở đây nhỉ?

Đỗ Tử Bân mỉm cười lắc đầu, sau đó xoay người chỉ tay về phía Vân Ánh Lục. "Vân thái y, cô trầm lặng quá đấy, không thể cho chúng đại thần ở đây được thưởng lãm tài nghệ vi diệu của cô sao?”

Vân Ánh Lục đang lơ ngơ nhìn ngang ngó dọc đột nhiên nghe thấy tiếng Đỗ Tử Bân gọi mình, ngẩng đầu thì thấy tất cả mọi người đang chiếu tướng về phía mình. Cô vội liếc mắt dò hỏi Ngu Mạn Lăng.

"Đỗ đại nhân bảo cô làm một bài thơ đấy!” Ngu Mạn Lăng khẽ đáp. Khóe miệng Kì Sơ Thính khẽ cong lên, vô cùng nóng lòng được thưởng thức tài hoa hơn người của Vân thái y danh bất hư truyền. Vân Ánh Lục mồ hôi túa ra, chân mềm nhũn, mặt tái mét như sắp ngất đến nơi.

"Đề là... là gì vậy?” Cô lắp bắp hỏi. Hôm nay ngày xuân nắng ấm đâu thể lấy thời tiết xấu ra mà đối phó.

Lần này cô chết chắc rồi!

Trong lòng Vân Ánh Lục hận không thể lột da Đỗ Tử Bân vì đã đẩy cô vào tình thế nước sôi lửa bỏng thế này. Nếu bây giờ mặt đất nứt ra một cái khe lớn thì chắc cô sẽ chụi tọt ngay xuống không cần suy nghĩ.

"Không giới hạn đề tài, Vân thái y tùy ý khai triển tứ thơ". Kì Sơ Thính thản nhiên đáp.

Vân Ánh Lục rầu rĩ chau mày, đảo mắt nhìn quanh, cô đột nhiên nhìn thấy một lùm đinh hương đang rực rỡ khoe sắc, trong đầu bỗng tuôn ra một đoạn thơ dài.

Giương chiếc ô giấy dầu đơn độc

Một mình nơi ngõ mưa dằng dặc

Dằng dặc và vắng tanh

Tôi ước mơ được gặp

Một cô em đẫm buồn

Như hoa đinh hương

Em sẽ có

Nhan sắc như đinh hương

Thơm ngát như đinh hương

Oán hận nơi ngõ mưa

Oán hận và quanh quẩn.[2]

[2] Trích đoạn trong bài thơ Vũ hạng (Ngõ mưa) của nhà thơ Trung Quốc cận đại Đới Vọng Thư. Bản dịch của Trần Đình Sử.

Vân Ánh Lục đang mừng thầm vì trí nhớ của mình cũng thật không tồi. Đây là bài thơ mà trước đây mẹ cô thường hay ngâm nga, nên ăn sâu vào tiềm thức cô lúc nào không hay.

Nhưng sao xung quanh lại im ắng như vậy? Vân Ánh Lục thận trọng quan sát, người nào người nấy đang đang mồm há hốc, mắt trợn ngược nhìn cô.

"Thơ này... không hay sao?” Cô sợ hãi hỏi.

"Ánh Lục, đây là thơ sao?” Đỗ Tử Bân là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, không hề nhận ra mình đang gọi cô bằng khuê danh.

Gương mặt Lưu Huyên Thần lập tức bị bao phủ bởi một tầng tức giận.

"Đây là thơ thật mà", Vân Ánh Lục cắn môi bào chữa. Hỏng rồi, bài này theo thể thơ hiện đại trong khi thời này chỉ dùng mấy thể loại thất ngôn bát cú, thất ngôn tứ tuyệt gì đó. Đâm lao phải theo lao, cô đành chầy cối cãi bằng được. "Thể loại thơ này chưa phổ biến lắm nên mọi người mới không biết đó thôi. Ôi, chỉ cần ngôn từ tinh tế xảo diệu, cảm xúc nồng đượm là được, cần gì phải để ý đến thể thơ chứ?”

"Vân thái y, bài thơ này hay quá, cô có thể chép lại cho bản cung không?” Lệ sầu rơm rớm trào ra từ đôi mắt phượng đượm buồn của Ngu Mạn Lăng, bài thơ thực đã tỏ rõ mọi nỗi niềm ưu sầu trong lòng nàng, nỗi niềm tử đinh hương...

"Được mà, được mà! Bây giờ tôi tới thái y viện chép thơ cho nương nương ngay đây". Vân Ánh Lục nào dám buông cơ hội thoát thân này ra.

Cô vội vàng kéo Ngu Mạn Lăng đi theo mình, ngay cả hành lễ cáo lui với Lưu Huyên Thần cũng không làm.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn theo, Vân thái y không chỉ y thuật cao minh mà tài thơ cũng rất cổ quái, thật sự là một đại quái nhân trong triều. Đỗ Tử Bân lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, lẩm bẩm một mình không biết đang nói gì.

Lưu Huyên Thần cười khẽ. "Xem ra triều Ngụy chúng ta thật là nhân tài đông đúc, một thái y nhỏ bé mà cũng có thể tự mình nghĩ ra thể thơ riêng, khó trách bên ngoài đồn đại thành Đông Dương ta là thi hoa tuyệt đại. Chúng ta tiếp tục dạo chơi thôi, đừng quấy rầy Kì nữ quan giảng kinh nữa".

Đoàn người vừa tiếp tục trò chuyện vừa lục tục đi tiếp vào ngự hoa viên.

Kì Sơ Thính vẫn đứng im ở ven đường, hai mắt sáng rực, khóe miệng hiện rõ vẻ hưng phấn của thợ săn khi nhìn thấy con mồi.

"Kì đại nhân, ngài nên tiếp tục giảng kinh đi thôi", Ấn Tiếu Yên đứng phía sau cô ta, hạ giọng nhắc nhở.

"Ấn phi nương nương, ngươi có thấy đôi mắt tuyệt trần của tiểu thái y kia không, thật khiến ta kìm lòng không đặng, tâm động không ngừng".

Ấn Tiếu Yên nhăn mặt. "Tề vương gia, đại nghiệp thiên thu phục quốc của ngài sớm muộn gì cũng sẽ bị sắc tâm của ngài hủy hoại mất thôi".

Đằng sau tẩm cung của Ấn phi là một sương phòng nhỏ chất đống đủ loại thượng vàng hạ cám trong cung. Sau nửa đêm, thường có hai tiếng gõ nhẹ phát ra từ cửa gian phòng cũ kĩ ấy, tiếp đến cánh cửa bật mở, một tiểu cung nữ đứng chờ sẵn bên ngoài cảnh giác nhìn ngó bốn phía canh phòng động tĩnh rồi nói với người áo đen vừa xuất hiện:

"Nô tì kính chào vương gia".

"Nương nương đâu?”

"Nương nương đang ở bên trong chờ vương gia ạ!”

Người lạ mặt nhanh chóng bước vào, cởi bỏ tấm áo đen ra để lộ khuôn mặt bờn bợt thiếu tự nhiên nhưng đôi mắt thì vô cùng linh hoạt sắc bén.

Ấn Tiếu Yên nghe thấy tiếng động vội xuống lầu tiếp đón.

"Vương gia!” Cô ta đưa mắt sai bảo tiểu cung nữ ra ngoài canh gác rồi nói tiếp. "Sáng nay ngài vừa tiến cung, sao giờ đã quay lại vậy? Ngài đừng quá manh động kẻo có ngày bị quan binh truy bắt". Ấn Tiếu Yên khẽ lắc đầu.

Tề vương gia theo cô ta bước vào phòng trong.

"Nếu bản vương bị bắt, ngươi cũng sẽ chịu chung số phận với bản vương". Hắn ngồi xuống bàn trang điểm, thận trọng sờ soạng hai bên mang tai rồi chậm rãi kéo lớp da mặt nhân tạo ra để lộ một gương mặt mày cao mắt đẹp, tà mị dị thường.

"Tính mạng của thần thiếp sớm đã thuộc về Tề vương gia, chết cũng không đáng tiếc. Có điều ngài nằm gai nuốt mật bao năm rốt cuộc rơi vào tình cảnh như thế chỉ vì thói ham mê nữ sắc liệu có đáng không?” Ấn Tiếu Yên thản nhiên nói, khẩu khí có phần hơi chế giễu.

Lưu Huyên Nghệ hơi nhíu mày lại rồi bật cười ngạo nghễ. "Cái gì mà đam mê nữ sắc chứ? Trong hoàng cung này nữ tử nào mà không phải của bản vương, giang sơn nước Ngụy sớm muộn gì chẳng vào tay bản vương chứ. Cứ để tên hoàng đế giả mạo Lưu Huyên Thần kia hống hách thêm một thời gian nữa, bản vương nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn cho cả thiên hạ cùng biết".

"Lời này ba năm trước Tề vương gia đã nói rồi, mới đó mà đã ba năm trôi qua". Dung nhan diễm lệ của Ấn Tiếu Yên thoáng hiện lên một tia u buồn. "Tề vương gia, phụ thân ta... ông ấy có khỏe không?”

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm việc cho bản vương gia thì ông ấy nhất định sẽ khỏe".

"Chuyện thần thiếp làm vì vương gia còn chưa đủ hay sao? Chỉ cần vương gia vừa mắt phi tần nào trong cung, ta đều dọn sẵn giường để vương gia vui vẻ tận hứng. Ngài muốn hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn, ta cũng vì ngài không quản ủ mưu tính kế. Vương gia, ngài có thể cho thần thiếp được gặp phụ thân một lần không?”

"Hoàng thượng thực sự đoạn tử tuyệt tôn sao, vậy không phải ngươi đã sinh cho hắn công chúa Thiên Luy?” Lưu Huyên Nghệ lạnh lùng nhìn Ấn Tiếu Yên.

"Vương gia, Thiên Luy là cốt nhục của hoàng thượng sao?” Ấn Tiếu Yên cười chua xót.

Tề vương Lưu Huyên Nghệ đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người, nhưng lại phong lưu thành tính. Đặc tính phong lưu này còn có phần khác biệt, hắn không thích động đến nữ tử thanh lâu mà chỉ thích gái xử nữ, e ấp thanh tân, xinh đẹp tuyệt trần. Mà khắp triều Ngụy này, phàm những tú nữ xinh đẹp nhất đều được đưa vào hoàng cung, hắn cải trang thành cung nữ tận hưởng đêm xuân nhất khắc[3] ở tẩm cung của các phi tần không biết chán. Để hắn có thể hưởng niềm vui sướng này dài lâu, Ấn Tiếu Yên đã phải ra mặt sắp xếp, canh chừng, che giấu cho hắn, mạo hiểm không sao kể xiết.

[3] Trích ý trong bài thơ Xuân tiêu của nhà thơ nổi danh thời Tống Tô Đông Pha.

Mỗi lần hắn tới, Ấn Tiếu Yên đều thấp thỏm không yên. Cô ta ngày đêm cầu trời khấn Phật để hắn sớm đoạt hoàng vị, giải thoát cho cô ta những những ngày trầm luân này.

"Chẳng lẽ lại là cốt nhục của bản vương gia?” Lưu Huyên Nghệ nhếch mép cười đầy tà mị, "Không thể nào, bản vương chỉ mới chạm vào người ngươi một lần, sao có thể để lại hậu họa được? Chẳng phải Lưu Huyên Thần từng bị ngươi dùng mê dược quyến rũ sao? Bản vương biết ngươi vốn là cao thủ quyến rũ người khác".

"Vương gia, đừng nói tới mấy chuyện này nữa không được sao?” Ấn Tiếu Yên đau đầu nhíu mày, "Mấy năm qua hoàng thượng đã đội mũ xanh[4] của ngài không ít đâu".

[4] Từ lóng chỉ việc bị cắm sừng.

"Hắn đội mũ xanh sao? Không thể nào, người đội mũ xanh phải là bản vương gia, các nàng đều là người của ta, hắn không có tư cách chạm vào các nàng. Bản vương gia mới hai mươi tuổi đã bị hạ độc, toàn thân bất toại nằm liệt giường ước chừng hơn ba năm. Lúc tỉnh dậy chỉ còn biết trơ mắt nhìn hoàng vị của mình bị kẻ khác đoạt mất. Thù này không báo, thề không làm người. Tất cả mới chỉ bắt đầu thôi, Lưu Huyên Thần sẽ phải nhận đầy đủ những thống khổ của bản vương gia ta. Nhưng mà xem chừng Lưu Huyên Thần cũng không phải kẻ ngu xuẩn, hắn tước binh quyền của Viên nguyên soái mà mặt không biến sắc, tứ bề phòng bị Kì tả thừa tướng vô cùng chặt chẽ. Đúng rồi, mấy bức gian thư của công chúa Cổ Lệ là gì vậy?” Lưu Huyên Nghệ hỏi.

"Gian thư nào?” Ấn Tiếu Yên kinh ngạc trợn mắt, "Hôm đó Viên Diệc Ngọc nói cô ta trông thấy trong tay áo Cổ Lệ có giấu một phong thư, giữa trưa ta liền qua đó thì đã thấy Cổ Lệ toàn thâm tím tái nằm trên giường, miệng thì thào không biết đang chửi mắng ai. Ta vốn định khống chế, ép buộc cô ta viết thư tố khổ với quốc vương Ba Tư để khơi mào chiến tranh giữa hai nước, nhưng không ngờ cô ta lại gào hét bảo hận ta, hận nước Ngụy này, hận hoàng đế, hận tất cả mọi chuyện, nói xong, liền rút tụ kiếm cuồng nộ ra sức đâm ta. Cũng may cô ta toàn thân vô lực nên ta nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, nào ngờ trong lúc giằng co tụ kiếm lại đâm trúng tim cô ta. Sau đó ta tìm rất lâu trong phòng nhưng không thấy phong thư nào cả. Vậy lá thư đó là gian thư sao?”

"Việc thành thì chẳng có, hỏng chuyện lại đổ thừa. Cổ Lệ còn đang hữu dụng vậy mà ngươi lại dám tự ý sát hại cô ta, giờ thì hay rồi, nói không chừng ngươi sắp giao mình cho Diêm vương gia đấy.” Một luồng lửa giận bốc lên khiến Lưu Huyên Nghệ nhất thời manh động, hắn chộp lấy chiếc gương đồng trên bàn, quăng mạnh xuống mặt đất, vỡ nát méo mó.

Ấn Tiếu Yên run rẩy như thỏ non gặp cáo già, hoảng hốt nhìn hắn.

"Thần thiếp... không thể nào nghi ngờ thần thiếp được, nếu có người tình nghi thì đó phải là Viên Diệc Ngọc".

"Viên Diệc Ngọc còn có chỗ hữu dụng, phụ thân cô ta và đám thuộc hạ của lão đều là những kẻ được việc, sau này ngươi không được tự ý vì bảo vệ mình mà lôi cô ta ra làm lá chắn đâu đấy".

"Vậy thần thiếp đối với Tề vương gia có chỗ nào hữu dụng không?” Ấn Tiếu Yên không khỏi cảm thấy vụn vỡ trong lòng, khẩn nài lên tiếng.

"Đương nhiên là hữu dụng rồi". Lưu Huyên Nghệ bỉ ối vuốt má cô ta, "Hiện tại bản vương đang rất thích Vân thái y thanh nhã thoát tục kia. Phiền ngươi ra tay chu toàn việc này cho bản vương".

Ấn Tiếu Yên cụp mắt cúi đầu. "Tề vương gia, Vân thái y không ở trong cung, thần thiếp biết làm thế nào bây giờ?”

"Đó là chuyện của ngươi! Trước kia, ta vốn định loại bỏ nha đầu đó, nhưng hôm nay ta sẽ giăng thiên la địa võng để có được nàng. Ngươi chỉ cần làm theo đúng lời ta dặn là được. Được ôm nha đầu đó trong lòng quả là rất thú vị, huống chi y thuật của nàng lại diệu thủ thần sầu như vậy, bản vương có được nàng hẳn sẽ không lo lắng lại bị hạ độc".

Ấn Tiếu Yên cười khô khốc, đúng lúc ấy... ông trời đáp lại giọng cười mỉa mai của cô ta, rạch chớp xé toang bầu trời, ngay sau đó, tiếng sấm ầm ầm dội đến rồi tiếng mưa rào rạt chảy xuống mái hiên không ngớt. Lưu Huyên Nghệ lại cầm lấy miếng da nhân tạo ráp vào mặt, trong nháy mắt, hắn lại trở thành cô cung nữ cao gầy nhưng vẫn hiện rõ vẻ quỷ dị.

"Vương gia, không phải ngài giả trang thành nghiện rồi chứ?” Ấn Tiếu Yên lạnh lùng nhìn hắn cẩn trọng xoa nhẹ lớp da mặt cho vừa khít.

Lúc làm nữ quan, lúc làm cung nữ, dịch dung tới không biết chán.

Tề vương dịch dung thành cung nữ vừa để thỏa mãn sắc dục của bản thân vừa muốn làm nhục thiên uy của Lưu Huyên Thần, điều này Ấn Tiếu Yên có thể miễn cưỡng lý giải được, nhưng Tề vương hao công tổn sức cải trang thành Kì Sơ Thính là vì lý do gì? Vai này đã diễn vài năm mà vẫn chưa thấy có kết quả, Ấn Tiếu Yên thật sự không thể đoán ra dụng ý của hắn.

"Chuyện của bản vương, ngươi không cần hỏi đến". Giọng nói của Lưu Huyên Nghệ được điều chỉnh thành giọng nữ trung nghe thật rợn người.

Ấn Tiếu Yên cắn môi gật đầu, nếu thực sự cô ta không cần hỏi tới thì chẳng tốt quá! Đáng tiếc cô ta chỉ là con châu chấu bị hắn nắm chặt trong tay, nếu có bất kỳ sơ suất nào, hắn nhất định sẽ bóp chết cô ta.

"Đêm nay vương gia định lâm hạnh phi tần nào?”

"Bản vương gia muốn đến an ủi tiểu khả ái vừa bị dọa một trận hôm nay, bằng không, bản vương sao có thể ngủ ngon chứ?”

Nói xong, hắn cầm lấy chiếc ô dựng bên cửa, không khỏi nhớ tới bài thơ kỳ lạ của Vân Ánh Lục, khẽ mỉm cười. Hắn thong thả xòe ô, nhấc chân bước ra khỏi cửa, trong chốc lát đã biến mất trong màn mưa trắng xóa mù trời.

Ấn Tiếu Yên không nhìn theo hắn, gió thổi tung cánh cửa ngọa phòng, cô ta bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầy thống khổ. Dưới ánh đèn leo lét, cô ta nhìn ra màn mưa dày hạt bên ngoài, cảm thấy như có hàng trăm gương mặt giận dữ u ám đang từ từ lướt về phía mình.

Ấn Tiếu Yên thét lên một tiếng thảm thiết rồi bò xuống gầm bàn, trong tiếng sấm ầm vang, run rẩy không ngừng. Tối nay, cô ta thật sự không có can đảm để hỏi Tề vương gia một chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui