Thẩm Khuynh Nguyệt cũng không có thích Lý Dục như trong truyện.
Lúc trước nàng chọn trúng Lý Dục, hoàn toàn là bởi vì Lý Dục là người có thân phận cao nhất trong tất cả hạng mục dự bị của nàng, thân là nhi tử của Nhiếp Chính Vương, hắn ta gần như dưới một người, trên vạn người, hơn nữa bên cạnh hắn ta còn sạch sẽ.
Chỉ cần nàng gả cho Lý Dục, trở thành Thế tử phi, trên cơ bản liền có thể nghênh ngang đi khắp kinh đô, danh môn quý nữ khắp kinh đô đều phải cúi đầu cho nàng.
Sở dĩ nàng nhằm vào Bạch Vi Vi như vậy, thật ra cũng không phải vì ghen, mà là sợ Bạch Vi Vi sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nàng.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Chính thê của cha nàng là một người đanh đá, từ sau khi mẫu thân nàng gả vào Thẩm phủ, chủ mẫu tìm mẫu thân nàng không ít phiền toái, Thẩm tướng còn luôn thiên vị mẫu thân nàng, một bộ trong đầu chứa đầy mẫu thân nàng, rốt cuộc chứa không nổi những người khác.
Tốt rồi, lần này có thể châm lửa thùng thuốc nổ của chủ mẫu.
Cũng may nương của nàng cũng là người nóng tính, cũng không dễ bắt nạt, bởi vậy nương nàng cơ hồ ngày qua ngày cãi lộn với chủ mẫu.
Nương nàng thân là thiếp thất lại có thể cùng chủ mẫu mỗi ngày cãi lộn mà không rơi xuống hạ phong, đương nhiên là có nguyên nhân, nguyên nhân là nhà mẹ đẻ quá có tiền, một nhà già trẻ Thẩm gia lại không kinh doanh, phải dựa vào đồ cưới của nương nàng nuôi dưỡng.
Có thể tưởng tượng được, dưới hoàn cảnh phụ thân tận lực cưng chiều, công thêm mẫu thân ương ngạnh thì tính tình Thẩm Khuynh Nguyệt lớn lên lại có bao nhiêu lệch lạc, nàng cơ hồ là đem kiêu ngạo ương bướng khắc ở trên mặt, tâm cơ cũng không phải không có, chính là có hạn.
Cũng chính bởi vậy, nàng mới ở sau khi thành hôn không bao lâu đã bị Lý Dục phát hiện mặt nạ giả.
Ban đầu nàng nhằm vào Bạch Vi Vi, cũng quả thật không phải bởi vì Lý Dục, mà là bởi vì sau khi thành hôn ngoài ý muốn phát hiện phụ thân lén nuôi ngoại thất.
Thì ra, vị ngoại thất được phụ thân lén nuôi dưỡng ở bên ngoài kia mới là nữ nhân thật sự phụ thân đặt ở trên đỉnh đầu trái tim, hai mẹ con bọn họ, thuần túy chính là bia ngắm phụ thân dựng thẳng ở trước mặt chính thất.
Nữ nhi Bạch Vi Vi ông lén lút nuôi ở bên ngoài càng là đứa con ông yêu thương tận xương tủy, bởi vì Bạch Vi Vi từ nhỏ đã có danh sư dạy bảo, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, còn hiểu y thuật, biết võ nghệ.
So sánh với nàng, Thẩm Khuynh Nguyệt cũng chỉ còn lại có một gương mặt diễm lệ như mẫu đơn, thân thể cực phẩm xinh đẹp, cái khác căn bản không lấy ra được.
Mà tiền bạc bồi dưỡng Bạch Vi Vi, hay lắm, cẩn thận tính ra tất cả đều là của hồi môn của mẫu thân nàng.
Nói cách khác, Bạch Vi Vi, hay vị ngoại thất là nương của Bạch Vi Vi, tất cả đều là nhờ đồ cưới của nương Thẩm Khuynh Nguyệt mang vào Thẩm gia nuôi dưỡng.
Biết được việc này, Thẩm Khuynh Nguyệt suýt nữa bị tức chết, tự nhiên khắp nơi nhằm vào Bạch Vi Vi, nhưng không đợi nàng tìm được cơ hội nói việc này cho mẫu thân, liền ngoài ý muốn biết được Bạch Vi Vi lại là ân nhân cứu mạng chân chính của Lý Dục.
Cái này có thể bóp lấy mạch sống của Thẩm Khuynh Nguyệt.
Lập tức Thẩm Khuynh Nguyệt cũng không dám làm lớn chuyện, sợ chuyện mình là thế thân bị vạch trần, sau đó, tự nhiên bị Bạch Vi Vi bắt chẹt khắp nơi.
Nếu Bạch Vi Vi tâm cơ là mười phần, Thẩm Khuynh Nguyệt nàng xem như âm mười phần, là vô luận như thế nào cũng đấu không lại Bạch Vi Vi, cho nên cuối cùng mới rơi vào kết quả như vậy.
Nhưng trong thoại bản Thẩm Khuynh Nguyệt lại nhìn không thấu điểm này, cho nên liều mạng tìm đường chết, lúc trước ở trong mộng, Thẩm Khuynh Nguyệt lấy thị giác người thứ ba nhìn xuống, rốt cuộc đã nhìn rõ.
Thẩm Khuynh Nguyệt nàng thật là không có đầu óc…
Nghĩ tới đây, Thẩm Khuynh Nguyệt lại hối hận ngồi bật dậy.
Nếu sớm biết Bạch Vi Vi là ân nhân cứu mạng của Lý Dục, nàng đã không chọn Lý Dục, nhưng bây giờ nàng đã trở thành Thế tử phi, hối hận thì đã muộn.
Nhưng nếu để cho nàng hiện tại sửa chữa lại trước kia không phải làm người như vậy một lần nữa, nàng cũng không làm được.
Làm người xấu đã đấu không lại Bạch Vi Vi, nếu nàng thay đổi làm người tốt, khẳng định càng đấu không lại, hơn nữa trên thoại bản cũng nói ‘giang sơn khó đổi bản tính khó dời’, nàng cũng thực sự không dời được.
Bây giờ nghĩ lại, nếu chuyện thoại bản là thật, nàng cũng chỉ có thể nghĩ cách hòa ly, trước tiên chạy trối chết mới là quan trọng nhất.
Nhưng Thẩm Khuynh Nguyệt lại rất không cam lòng, rời cành cao Lý Dục này, nàng còn có thể trèo lên cành cao hơn sao?
Hơn nữa trong thoại bản, không chỉ có nàng chết thảm, mà cả nhà mẹ và ông ngoại nàng cũng chết rất thảm, còn có cả mẹ cả Thẩm gia và tất cả con cái của bà ấy, bởi vì tất cả bọn họ đều là pháo hôi ác độc tre già măng mọc tìm mẹ con Bạch Vi Vi.
Mà chủ mẫu không chết, ỷ vào con cái, nương của Bạch Vi Vi cũng không đăng đường nhập thất làm chính thê.
Ông ngoại nàng có tiền như vậy, cũng đã sớm bị theo dõi.
"Còn có cành cao hơn có thể trèo lên sao?"
Thẩm Khuynh Nguyệt trái lo phải nghĩ, nghĩ đến duy nhất đường sống đều chỉ có một, đó chính là tìm cành cây cao hơn Lý Dục leo lên.