Xuân Sinh


"Nếu như cậu không có cách nào chứng minh mình không lấy, vậy thì bọn tôi cần phải vào phòng cậu kiểm tra một chút." Ngụy Sưởng Huy mặt không cảm xúc, hắn ta lạnh lùng nói.
Lâm Linh có hơi khó chịu khi thấy Xuân Sinh bị như vậy, nhưng cậu ấy có quay đầu nhìn Ngụy Đình Chi hai lần nhưng hắn vẫn thờ ơ, điều này làm cho Lâm Linh cảm thấy rất ngạc nhiên, dù sao trong khoảng thời gian này thái độ của Ngụy Đình Chi với Xuân Sinh rất tốt, không lý nào mà hắn lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn cả.
Nhưng kết quả là Ngụy Đình Chi lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, hắn làm như không thấy sự bất lực và sợ hãi của Xuân Sinh.
Ngay khi người ta chuẩn bị đi đến phòng của Xuân Sinh lục soát thì một nữ giúp việc ôm một cô bé mặc váy công chúa chạy vào phòng tiệc, cô bé tầm khoảng hai tới ba tuổi, tóc thắt bím, khuôn mặt hồng hào, cô bé đang ôm một con gấu bông hình con thỏ màu hồng nhạt.
Sau lưng con gấu bông có một cái balo, có thể đóng mở được.
Nữ giúp việc sau khi ôm cô bé đến liền sốt ruột nói muốn tìm Vương Yên, "Cô Vương Yên, đã tìm thấy trâm cài rồi! "
Ngụy Sưởng Huy nghe thấy có hơi giật mình, hắn ta lướt qua Xuân Sinh đi về phía người giúp việc, "Tìm thấy ở đâu? "
Người giúp việc thả cô bé xuống, mở khóa kéo trên ba lô của con gấu bông cô bé đang ôm ra, lấy từ bên trong ra một cây trâm cài đính kim cương.
"Lúc tôi vừa ôm cô Tư Lâm thì cô chủ nhỏ có đưa balo của con gấu bông cho tôi, lúc mở balo ra tôi thấy cây trâm cài mà cô chủ đang tìm, nhất định là buổi chiều cô Tư Lâm vào phòng chơi thì có lấy cây trâm bỏ vào trong balo của gấu bông."
Ngụy Sưởng Huy ôm lấy cô bé, lấy cây trâm cài từ tay nữ giúp việc, xoay người đưa cho vợ mình để cho cô ta xác nhận.
Vương Yên nhận lấy trâm cài thì xác nhận chính là nó, đúng là cái mà cô ta đang tìm.
Cô ta cười cười ôm lấy đứa con gái nhỏ trong lòng chồng mình rồi hôn lên mặt cô bé một cái, "Bé con à, sao con lại lấy đồ của mẹ? "
Xuân Sinh nhìn chằm chằm bọn họ, cậu giơ tay lên dùng tay áo lau nước mắt, đi tới trước mặt Ngụy Sưởng Huy, "Anh phải xin lỗi tôi! "
Nói xong lại xoay người chỉ vào Ngụy Tử Duệ, "Cậu cũng phải xin lỗi tôi! "
"Tôi không phải là ăn trộm! Tôi không có ăn cắp! Tôi không có lấy gì hết! "
Tiếng nói nghẹn ngào của Xuân Sinh vang lên khắp phòng tiệc, sau khi nói xong, đôi mắt cậu đỏ hoe, cậu tựa như một sợi dây sắp chịu không nổi trọng lượng nữa mà đứt lìa đi.
Cậu có thể nhịn việc Ngụy Tử Duệ vu khống mình, cũng có thể nhịn việc mình bị Ngụy Sưởng Huy tra hỏi, nhưng vừa rồi, cậu thấy Ngụy Đình Chi ở trong dòng người trong phòng tiệc.
Xuân Sinh cho rằng hắn không có ở đây nhưng hắn vẫn luôn ở đây, hắn không ra mặt cho cậu vì hắn không tin cậu không có trộm đồ.
Điều này gần như hoàn toàn nghiền nát Xuân Sinh, cậu chưa bao giờ thấy mình cô đơn như thế, không ai chịu tin tưởng cậu, ngay cả Ngụy Đình Chi cũng không muốn tin cậu, cho dù cậu có nói một ngàn lần câu 'tôi không phải ăn trộm' thì cũng không ai tin cậu, người vu khống cậu cũng không xin lỗi cậu, khi tìm thấy cây trâm cài thì mọi người làm như chưa có chuyện gì xảy ra, giống như sự oan ức của cậu không có gì to tát cả.
Cuối cùng Xuân Sinh dùng sức lau nước mắt, cậu thật sự không muốn khóc trước mặt những người này, không nghe được lời xin lỗi thì thôi, cậu cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, cậu muốn về nhà, phải về nhà ngay lập tức, cậu không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.
Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều nhìn thấy người con trai mặc bộ đồ ngủ hình con bò rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Nhìn bóng lưng kiên quyết của Xuân Sinh, trái tim của Ngụy Đình Chi khẽ nảy lên, "Đi xem một chút.

"
Lâm Linh gật đầu, lập tức đuổi theo cậu.
Cậu ấy đi rất nhanh, nhưng khi ra khỏi cửa phòng tiệc thì không nhìn thấy bóng dáng của Xuân Sinh đâu cả, cậu ấy lo lắng cậu sẽ chạy mất nên chạy thật nhanh về phía hành lang, khi vừa đến hành lang cậu ấy nhìn thấy Xuân Sinh đang vội vàng chạy xuống cầu thang.
Lâm Linh gọi to, "Xuân Sinh! "
Xuân Sinh không quay đầu lại, cậu nhanh chóng chạy xuống cầu thang, chạy ra khỏi cửa.

Lâm Linh cho rằng cậu sẽ chạy về phòng, nhưng không ngờ cậu lại chạy về phía cửa chính, hơn nữa còn chạy rất nhanh.
Lâm Linh đuổi theo vài bước mới phát hiện mình không đuổi kịp cậu, cậu ấy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho vệ sĩ, yêu cầu bọn họ nhất định phải ngăn Xuân Sinh lại.
Lâm Linh gọi điện thoại xong thì tiếp tục đuổi theo Xuân Sinh, vừa đuổi theo vừa hô: "Xuân Sinh! Đừng chạy! Đình Chi sẽ bảo bọn họ xin lỗi cậu! "
Nếu không nhắc đến Ngụy Đình Chi thì không sao, nhưng khi cậu ấy vừa nhắc tới tên của hắn thì Xuân Sinh liền chạy nhanh hơn, cậu chạy thật nhanh trong màn đêm, không quay đầu lại nhìn lấy một lần.
Mãi cho đến khi cậu chạy đến chỗ có thể nhìn thấy được cổng chính thì mấy người mặc vest đen bỗng nhiên xuất hiện, chắn kín phía trước, trong tay mỗi người còn dắt theo một con Rottweiler.
Xuân Sinh rất sợ mấy con chó này, hơn nữa mấy con Rottweiler này còn sủa cậu nên cậu không dám chạy nữa, lúc Lâm Linh đuổi kịp thì Xuân Sinh đang ngồi bên đường vùi đầu vào đầu gối.
Trên đỉnh đầu cậu có một ngọn đèn đường, dưới ánh đèn sáng bừng có mấy com bướm đêm đang lượn lờ xung quanh, ánh đèn đường chiếu xuống mặt đất kéo dài hình bóng của Xuân Sinh, trông cậu rất cô đơn.
Lâm Linh hít một hơi thật sâu, cậu ấy đi tới chỗ của Xuân Sinh, dịu dàng dỗ dành cậu, "Xuân Sinh, muộn rồi, quay về phòng đi.

"
Xuân Sinh ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, đôi mắt cậu đỏ ửng, "Tôi muốn về nhà, tôi không về phòng đâu.

"
Lâm Linh ngồi xổm xuống cạnh cậu, "Bây giờ đã khuya rồi, nếu cậu muốn trở về thì cũng không có xe đâu, trời rất tối, chỗ này là núi, trên đường đi cậu có thể gặp rắn và chuột đó.

"
"Tôi không sợ, tôi có thể đi bộ về."
Lâm Linh lắc đầu, "Cậu không đi được, xa lắm.

"
"Tôi đi một hồi rồi sẽ tới."
"Đình Chi sẽ không vui."
Nghe Lâm Linh nhắc đến Ngụy Đình Chi, Xuân Sinh khổ sở bĩu môi, "Tôi không muốn nói chuyện với ngài Ngụy, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ấy, tôi không sợ ảnh không vui nữa, bởi vì tôi cũng đang rất không vui.

Ở đây không tốt chút nào.

"
"Vì chuyện vừa rồi nên cậu mới tức giận và buồn bực đúng không? Cậu đừng lo lắng, bây giờ mọi người đều biết cậu không có lấy trâm cài, cậu bị oan, Đình Nhất nhất định sẽ bảo bọn họ đến xin lỗi cậu.

"
Xuân Sinh lắc đầu, "Không cần, không xin lỗi cũng được, bởi vì tôi không muốn tha thứ cho bọn họ, tôi cũng không muốn tha thứ cho ngài Ngụy.

"
Đây là lần đầu tiên Lâm Linh nghe thấy cậu nói ra những lời cay nghiệt như vậy, trong lòng có hơi lo lắng, "Có chuyện gì để trở về rồi nói sau được không? Ở đây có rất nhiều sâu bọ, cậu không thể ngồi ở chỗ này cả đêm được.

"
Xuân Sinh không nhúc nhích, cậu lại vùi đầu vào đầu gối, như thể cậu muốn ở đây, không muốn rời đi vậy.
Lâm Linh khó xử nhìn cậu, cậu ấy muốn đưa Xuân Sinh về, nhưng rõ ràng là Xuân Sinh không muốn trở về, cậu ấy cũng không thể cưỡng chế lôi cậu về được, như vậy bọn họ liền giằng co một lúc.
Đang lúc Lâm Linh đau đầu không biết nên làm gì bây giờ thì cậu ấy nhận được điện thoại của Ngụy Đình Chi.
"Người đâu?"
Lâm Linh nói cho hắn biết mình đuổi theo Xuân Sinh đến cửa chính, nếu không phải Xuân Sinh không dám đi qua mấy con chó ở đây thì khó mà nói không biết cậu có chạy ra ngoài không.
Ngụy Đình Chi ở đầu dây bên kia nghe xong im lặng một lúc.
"Đang giận?"
Lâm Linh nhìn Xuân Sinh, "Không giống cho lắm, giống bị tổn thương nhiều hơn, hơn nữa còn quyết tâm muốn về nhà, không chịu trở về phòng.

"
"Đưa cậu ấy về phòng đi."
"Vậy thì chỉ có thể dùng sức thôi."
"......!Để tôi đến.

"
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Linh cũng không thúc giục Xuân Sinh về phòng nữa, cậu ấy sợ nếu cho vệ sĩ và mấy con Rottweiler thì Xuân Sinh sẽ chạy tiếp nên cũng không cho bọn họ rời đi.
Bọn họ cứ như vậy cho đến khi có một chiếc ô tô màu đen chạy tới, chiếc xe vững vàng dừng ở trước mặt Xuân Sinh, Lâm Linh tiến lên mở cửa ghế sau, Ngụy Đình Chi mặc bộ vest màu đen ngồi ở bên trong, đôi giày da màu đen dưới chân hắn sáng bóng, hắn nhìn Xuân Sinh đang ngồi ở ven đường vùi đầu vào đầu gối, hắn lạnh lùng nói: "Lên xe.

"
Xuân Sinh không nhúc nhích, cứ như không nghe thấy lời nói của hắn, cũng rất có thể chỉ là cậu không muốn để ý tới hắn.
"Xuân Sinh, lên xe."
Giọng nói của Ngụy Đình Chi càng ngày càng lạnh, nhưng người con trai ngồi ở ven đường vẫn không nhúc nhích.
Ngụy Đình Chi rất không thích cậu không nghe lời, hơn nữa bây giờ hắn vẫn còn đang rất tức giận, cho dù hắn có gạt nó sang một bên nhưng cảm giác tức giận đó vẫn luôn làm ảnh hưởng đến tâm trạng hắn, thậm chí có thể nói là hắn rất ghét mình của bây giờ.
"Nếu việc Dĩnh Dĩnh bị trừ tiền lương cũng không ảnh hưởng gì tới cậu cả, vậy cậu cứ tiếp tục ngồi ở đây đi."
Cuối cùng Xuân Sinh cũng phản ứng lại, nhưng cậu không lên xe, mà là đứng dậy chạy dọc theo con đường khi nãy, cậu không thèm liếc nhìn người ngồi trong xe lấy một cái.
Ngụy Đình Chi bị cậu phớt lờ nên có hơi giật mình, hắn không tin được Xuân Sinh lại dám đối xử với hắn như vậy, cậu như vậy mà lại coi hắn như không khí?
Ngụy Đình Chi đè nén ngọn lửa đang cháy trong người mình, sau đó tựa lưng vào ghế từ từ nhắm mắt lại, "Quay về.

"
Lâm Linh giúp hắn đóng cửa xe lại.
Chiếc xe quay đầu chạy ngược lại, chạy lướt qua người con trai đang cúi đầu đi về phía trước, Ngụy Đình Chi không nhịn được mà mở mắt ra nhìn, xuyên qua cửa sổ xe hắn có thể nhìn thấy được gương mặt cậu, cậu không khóc.
Nhưng trái tim của hắn vẫn luôn thắt chặt lại, không có dấu hiệu nới lỏng, hắn cảm thấy sự thờ ơ mà Xuân Sinh đối với hắn giống như hắn đang nắm chặt thứ gì đó trong tay nhưng đột nhiên nó bị tuột khỏi tay vậy, tựa như cát trắng, hắn càng muốn nắm chặt thì tốc độ cát chảy xuống càng nhanh.
Loại cảm giác bất lực và khó thở này làm Ngụy Đình Chi rất khó chịu.
Hắn kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của hắn không phải tự nhiên mà sinh ra, hắn không cách nào tưởng tượng được việc mình ở thế yếu sẽ như thế nào, hắn đã sớm quen với việc nắm tất cả mọi thứ trong tay, hắn nói gì người ta bắt buộc phải làm theo cái đó.
Kể cả Xuân Sinh.
Mặc dù con chim sẻ lễ phép này không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn, nhưng hắn cũng có cách để khiến cậu phải nghe lời.
Hắn không đi sâu vào việc hắn không muốn cậu về nhà có phải là ảnh hưởng từ nhân cách thứ hai không, bây giờ có đi tìm hiểu nữa cũng vô dụng, bởi vì hắn không cách nào hiểu được cái nhân cách thứ hai kia, hắn hoàn toàn không biết gì về nhân cách đó cả, hắn chỉ nghe Lâm Linh nói sơ qua về nhân cách đó, tính tình và cách nói chuyện của nhân cách đó khá giống Ngụy Lang Chi.
Nhưng nhân cách đó có giống y hệt Ngụy Lang Chi không?
Đương nhiên là không, Ngụy Đình Chi không có thể nào chấp nhận được điều này, cho dù nhân cách đó có giống với Ngụy Lang Cho bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được sự thật là Ngụy Lang Chi đã chết rồi, cũng không thay đổi được việc hắn là bệnh nhân rối loạn đa nhân cách*.
*Rối loạn nhân dạng phân ly (tiếng Anh: DID - Dissociative identity disorder) hay còn được gọi là rối loạn đa nhân cách (theo tên gọi cũ), là một dạng rối loạn tâm thần được đặc trưng bằng ít nhất hai nhân cách khác biệt và tồn tại tương đối lâu ở người bệnh.
Ngụy Đình Chi từng nói với Xuân Sinh rằng nếu muốn hắn vui vẻ thì chỉ có một cách, đó chính là xóa bỏ nhân cách thứ hai kia đi.
Đó không phải là nói dối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui