Đêm mùa hè không phải lúc nào yên tĩnh hoàn toàn, cho dù tỷ lệ phủ xanh trên đường Tây Giác không cao, các bụi cây dại sẽ không kén chọn mà chọn nơi đất tốt, mấy con côn trùng ẩn nấp trong đó cũng vậy.
Cũng không biết là dế hay là châu chấu, cứ đến buổi tối là trong các bụi cây nối liền nhau lại vang lên những tiếng kiêu ríu rít.
Xuân Sinh buộc mình phải lắng nghe tiếng côn trùng kêu bên ngoài phòng, cố gắng lờ đi cơ thể ấm áp đang dán sát vào lưng cũng như cánh tay cường tráng đang ôm eo mình.
Nhưng tất cả mọi nỗ lực trong thời điểm này đều vô nghĩa, tiếng côn trùng kêu dần dần nhỏ lại, thay vào đó là tiếng hít thở phập phồng đang quanh quẩn bên tai cậu.
Như vậy càng khiến Xuân Sinh khó có thể bỏ qua sự khác thường còn sót lại trên mông, như thể khối thịt kia cố gắng chen chút vào vậy, cậu không thể ngừng suy nghĩ về thứ đó, vậy nếu chen vào được thì sẽ làm gì tiếp theo đây?
Không có đáp án, nhưng suy nghĩ này cứ chạy qua chạy lại trong đầu cậu, tiếng rên rỉ giống như tiếng mèo kêu của mình cũng bị cậu ném ra sau đầu.
Cậu không dễ dàng gì mới thoát ra được sự bối rối đó, nhưng người đàn ông vẫn còn đắm chìm trong những ý nghĩ đó.
Khi Xuân Sinh phát ra tiếng rên rỉ, tim hắn liền mất đi nhịp đập ổn định hằng ngày, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Sao cậu lại có thể phát ra âm thanh nhẹ nhàng như vậy? Mềm mại như một con mèo, hoàn toàn khác với Xuân Sinh của bình thường.
Nếu không phải tiếng rên kia phát ra từ lòng ngực hắn thì hắn cũng không tin đó là âm thanh của Xuân Sinh.
Bởi vì cậu thường cho người ta một ấn tượng rằng cậu là một người vừa thật thà vừa sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm cho người ta không liên tưởng được tới khía cạnh đó của cậu, cùng với sự đơn giản và chất phác trong tính cách của mình, nếu như cậu nói cậu không bao giờ báng bổ người khác thì chắc chắn người ta sẽ tin.
Ai mà ngờ một người con trai vừa trong sáng vừa thành thật như vậy lại có thể phát ra một âm thanh dễ nghe đến vậy?
Người đàn ông không khỏi thắc mắc, nếu như mình đụng vào nơi khác trên cơ thể cậu có phải cậu sẽ phát ra âm thanh nghe hay hơn không?
Mặc dù câu hỏi này chỉ tồn tại một giây, nhưng nó thực sự tồn tại, nó đã để một sức hút mờ nhạt và nhẹ nhàng trong lòng hắn.
Người đàn ông từ từ siết chặt cánh tay lại, dùng sức ôm chặt eo Xuân Sinh, eo cậu không có chút mỡ thừa nào cả, vì phải lao động hằng ngày nên eo cậu trông rất mảnh khảnh, làm cho người ta không ngừng suy nghĩ nếu như chỉ cần dùng hai bàn tay là có phải sẽ ôm được không?
Mặc dù trong đầu người đàn ông có rất nhiều suy nghĩ nhưng hắn không ra tay hành động, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm cổ Xuân Sinh, hắn nhìn ở cổ rồi từ từ di chuyển lên tai, cho đến khi nhịp tim hắn bình thường trở lại thì hắn phát hiện Xuân Sinh đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Một khi Xuân Sinh đã ngủ thì dù trời có sập cậu cũng không thức dậy giữa chừng, trừ khi cậu thức cả đêm, nếu không thì sẽ ngủ tới khi nào trời sáng mới thức.
Cũng không biết là do đâu, nhưng hình như hắn nhận ra điều gì đó, người đàn ông lặng lẽ chống khuỷu tay xuống giường rồi từ từ ngồi dậy, cái giường vì hành động của hắn mà phát ra tiếng kẽo kẹt, hắn hơi hơi nghiên đầu đi, giữ một khoảng cách nhất định với Xuân Sinh nếu không thì lúc Xuân Sinh đột nhiên mở mắt sẽ phải hết hồn vì có một người nhìn chằm chằm lúc mình đang ngủ.
Gương mặt quả nhiên không tính là xuất sắc, càng không phải là một mỹ nhân, làn da không đủ trắng, các đường nét trên khuôn mặt cũng không đủ tinh xảo, mặc dù cậu đang nhắm mắt lại, nhưng người đàn ông biết cậu có một đôi mắt trong veo, đuôi mắt hướng xuống dưới, giống như ánh mắt long lanh của cún con vậy.
Ban ngày hắn chưa bao giờ để ý tới đôi môi của cậu, bây giờ đang là ban đêm, với ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào làm cho hắn chú ý tới đôi môi của cậu, môi trên thì hơi mỏng còn môi dưới thì nhiều thịt, nhìn tổng thể thì môi hơi nhỏ nhưng trông rất đầy đặn, tạo cho người ta cảm giác nếu như hôn.......sẽ rất mềm mại và dễ chịu đúng không?
Người đàn ông không biết vì sao lại rất muốn hôn lên môi của cậu, nếu như vứt bỏ những suy nghĩ không đáng có trong lòng, vậy có lẽ đây là một ý định bình thường, không nhuốm một chút bụi màu nào.
Người đàn ông từ từ nằm xuống gối, cánh tay ban nãy rút ra khỏi eo cậu không biết đã đặt lên lại lần nữa từ khi nào, hắn xòe năm ngón tay ra chạm đặt lên eo cậu.
Làn da dưới lòng bàn tay hơi lạnh, tuy không trơn nhẵn cũng không mềm mại, nhưng lại có độ đàn hồi, khiến người ta không nỡ rút tay lại.
Hành động này có tác dụng giống như bị thôi miên vậy, người đàn ông sờ soạng một hồi thì cơn buồn ngủ bỗng dâng lên như thủy triều vậy, nhấn chìm hắn trên chiếc giường mềm mại, đêm nay hắn ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, hai người nằm trên giường đều không tỉnh dậy, ánh nắng ban mai xuyên qua song sắt cửa sổ, đổ bóng xuống nền bê tông phẳng lì.
Ngoài cửa sổ là những người đón ánh nắng ban mai từ ngày này qua ngày nọ, đối với đại đa số mọi người mà nói, hôm nay cũng không có gì khác với ngày thường cho lắm, có người hy sinh thời gian ăn sáng để đổi lấy năm phút ngủ, lại có người vội vàng đi đến các trạm xe buýt cũng như các ga tàu điện ngầm, thành phố của các toà nhà chọc trời này bám sát theo nhịp sống thường nhật của người dân nơi đây, thức dậy sau một đêm yên bình, mọi thứ lại quay về dáng vẻ hối hả ban đầu.
Người trong ngực hắn bắt đầu nhúc nhích, mặc dù chỉ hơi nhúc nhích nhưng trong giây tiếp theo người đàn ông đã mở mắt ra.
Cơn buồn ngủ vẫn còn đọng lại ở đôi mắt hắn, hắn theo bản năng siết chặt tay lại.
Cảm giác được cánh tay trên eo mình siết chặt lại, Xuân Sinh không dám nhúc nhích, sau đó cậu phát hiện bàn tay hắn không để ở ngoài mà luồn vào bên trong áo, lòng bàn tay và cánh tay ấm áp của hắn kề sát da thịt cậu.
Sự đụng chạm thân mật này làm cho cậu thấy nổi da gà.
"Thức rồi à?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, giọng nói gợi cảm làm làn da cậu từ từ đỏ lên.
Tim Xuân Sinh lại bắt đầu đập loạn cả lên, cậu ấp úng nói, "Thức, thức rồi.
"
Nghe vậy người đàn ông cũng không rút tay về, mà còn tiến lại gần Xuân Sinh, giống như một con yêu tinh hút tinh khí con người vậy, giọng nói vừa mềm mại vừa uất ức, hắn cố ý kéo dài chữ cuối, giống như đang làm nũng vậy.
"Xuân Sinh.
Tôi đau đầu quá..."
Vừa nghe người đàn ông nói mình không được khỏe, trái tim Xuân Sinh đột nhiên thắt lại, cậu vừa đau vừa hoảng, gương mặt trắng bệch xoay người lại, trong đôi mắt to tràn ngập sự lo lắng và đau lòng khó có thể giấu, quá bất ngờ, người đàn ông không kịp đề phòng trước hành động của cậu, hắn bị đôi mắt long lanh kia làm cho trái tim mềm nhũn.
"Vãn Vãn, anh bị bệnh hả?"
Xuân Sinh lại lộ ra biểu cảm muốn khóc nhưng lại thôi, nhưng lần này không thoáng qua như lần trước, làm cho tim hắn muốn nổ tung.
"Làm sao bây giờ? Vãn Vãn bị bệnh, chúng ta, chúng ta đi bệnh viện, Vãn Vãn đừng sợ, tôi đưa anh đi gặp bác sĩ, bác sĩ cho anh uống thuốc thì sẽ không đau nữa."
Xuân Sinh nhìn như lẩm bẩm với bản thân mình nhưng lại giống như nói chuyện với người đàn ông, cậu hốt hoảng ngồi dậy, giống như muốn bò qua người đang nằm ở phía ngoài, cậu muốn đi lấy tiền, muốn đưa người đàn ông này đến bệnh viện.
Chỉ là cậu chưa kịp xuống giường đã bị hắn lôi lại.
Người đàn ông kéo Xuân Sinh sắp xuống giường trở về, dịu dàng dỗ dành cậu, "Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi chỉ hơi đau đầu một chút, không cần đi gặp bác sĩ.
"
"Đau một chút cũng là đau!" Xuân Sinh tức giận, cậu cho rằng người đàn ông này không hiểu chuyện, cậu nghĩ hắn sợ đến bệnh viện, sợ gặp bác sĩ, vẻ mặt nghiêm túc khuyên hắn, "Vãn Vãn đừng sợ, có tôi đi cùng anh.
"
Người đàn ông nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu có hơi buồn cười, nhưng phần lớn là cảm giác xúc động khó tả.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới phản ứng này của Xuân Sinh, nhưng mỗi một giây phản ứng của đối phương đều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hôm trước hắn cứ nghĩ cậu chỉ muốn đối tốt với hắn nhưng bây giờ hắn thật sự cảm nhận được mình đang được Xuân Sinh cẩn thận bảo vệ, che chở.
Cứ như thể nếu có bất cứ thứ gì tồi tệ xảy ra trên người hắn thì nó sẽ dễ dàng đè bẹp cậu, khiến cậu đau lòng.
Người đàn ông rất hài lòng với phản ứng của cậu, hắn nắm lấy cổ tay của Xuân Sinh - người đang có gương mặt trắng bệch, phát ra âm thanh như thể hắn bị sổ mũi vậy.
"Có lẽ tôi chỉ bị cảm lạnh bình thường thôi, uống chút thuốc là được rồi."
Dù sao tối hôm qua hắn cũng tắm nước lạnh, xem ra cho dù là mùa hè nhưng tắm nước lạnh vẫn có thể bị cảm như thường, người đàn ông nghĩ thầm.
"Vậy tôi đi mua thuốc." Xuân Sinh giãy giụa muốn đi xuống giường.
Lần này người đàn ông không cản cậu nữa, chỉ nói, "Tôi sẽ đi với cậu.
"
Hai người thay phiên nhau rửa mặt, áo sơ mi và quần tây của người đàn ông đã khô, Xuân Sinh lấy xuống cho hắn.
Thay quần áo xong, người đàn ông thấy Xuân Sinh nằm sấp trên mặt đất, nửa thân trên của cậu chui vào gầm giường, cậu đang cố gắng lôi một cái hộp sắt đã rỉ sét ra.
Xuân Sinh hoàn toàn không có ý định giấu diếm hắn, lấy hộp sắt ra ngay trước mặt hắn, lại tiếp tục ở trước mặt hắn mở hộp ra, bên trong là nhiều tờ một trăm tệ màu đỏ*.
*100 nhân dân tệ (CNY) = 357.126 VNĐ
Không biết Xuân Sinh đã phải tiết kiệm bao lâu mới được nhiêu đây, chúng trông rất cũ kỹ, còn có mùi mốc khó nói nên lời.
Xuân Sinh lấy ra mấy tờ một trăm tệ, người đàn ông thấy thế vội vàng cản cậu lại, "Một tờ là đủ rồi.
"
Người đàn ông không cho cậu lấy nhiều, Xuân Sinh có nài nỉ đến mấy cũng vô dụng, thấy cậu không chịu bỏ lại tiền vào hộp sắt, người đàn ông liền lấy mấy tờ tiền trong tay cậu nhét vào trong hộp sắt.
"Xuân Sinh, đường cho người khác thấy tài sản của mình, cậu giấu tiền là đúng, nhưng không thể lấy tiền ra trước mặt người khác như vậy."
Xuân Sinh đặt hộp sắt trở lại, đứng dậy vỗ vỗ tro bụi dính trên quần áo, "Tôi biết, nhưng anh là Vãn Vãn.
"
Xuân Sinh thật sự không coi người đàn ông này là người ngoài, cậu vẫn luôn ghi nhớ câu nói "Bây giờ chúng ta có thể trở thành người một nhà" của đối phương, cậu giấu nó trong một cái hộp sắt mà chỉ một mình cậu biết, niêm phong cả đời.
Nếu có một ngày người đàn ông đi về nhà, cậu có thể chỉ lặng lẽ mở nó vào ban đêm.
Hiệu thuốc ở gần nhà Xuân Sinh nhất mất khoảng năm sáu phút đi bộ.
Người đàn ông đi phía sau Xuân Sinh đi vào hiệu thuốc, nhân viên hiệu thuốc mặc áo blouse trắng nhiệt tình nghênh đón họ, vây quanh người đàn ông đặt câu hỏi.
Xuân Sinh ngơ ngác bị đẩy sang một bên, cậu luống cuống tay chân nhìn trái nhìn phải.
Người đàn ông giơ tay ra hiệu bảo cậu đến đây, và nói với nhân viên: "Xin vui lòng giúp tôi lấy một hộp thuốc cảm, không chứa ephedrin*."
*Ephedrine là một dược phẩm và chất kích thích.
Nó thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống.
Nó cũng được dùng cho hen phế quản, chứng ngủ rũ, và béo phì mặc dù không phải là thuốc điều trị được ưa thích.
Thuốc này khi chữa nghẹt mũi có hiệu quả không rõ ràng
Nhân viên lấy ra một hộp thuốc cảm giá 28 tệ*, người đàn ông không thèm nhìn lắc đầu, "Quá đắt, có loại mấy tệ không? "
*28 Nhân dân tệ = 91.987,71 Đồng
Người nhân viên dừng lại, những vẫn xoay người đi lấy cho hắn.
Xuân Sinh không nỡ nhìn người nhân viên lấy hộp thuốc cảm 28 tệ đi, nhỏ giọng nói với người đàn ông: "Có lẽ nó sẽ có tác dụng tốt hơn.
"
"Thành phần thuốc cảm rất giống nhau, không có khác gì đâu."
Cuối cùng người nhân viên lấy một hộp thuốc cảm lạnh giá 6 nhân dân tệ* ra, lúc này người đàn ông mới hài lòng.
*6 Nhân dân tệ = 19.711,65 Đồng
Xuân Sinh cũng có kiến thức cơ bản về cuộc sống, cậu biết có một số loại thuốc không thể uống khi bụng đói, vậy nên khi ra khỏi hiệu thuốc cậu mua bánh bao nhân thịt và sẽ đậu nành cho người đàn ông.
Hai người đứng trên vỉa hè ăn sáng, Xuân Sinh quay đầu nói với người đàn ông, "Chúng ta vẫn chưa đi mua quần lót." "
Người đàn ông gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Hôm nay cậu không đi làm sao? "
Xuân Sinh lắc đầu, "Hôm nay không đi, anh bị bệnh, tôi sẽ chăm sóc cho anh.
"
Trong thế giới của Xuân Sinh, bị bệnh là chuyện rất rất rất vất vả, bởi vì lúc còn bé, có lần cậu bị bệnh nằm liệt giường rất muốn có người chăm sóc mình, cho nên cậu cảm thấy người đàn ông này cũng giống vậy.
Vãn Vãn bị bệnh, Vãn Vãn cần cậu, vậy thì làm sao cậu có thể bỏ hắn ở nhà mà đi làm được?
Lời tác giả:
Xuân Sinh: Vãn Vãn bị bệnh, anh ấy cần tôi! Tôi phải ở lại với ảnh!
Vãn Vãn: Hình như cậu ấy yêu tôi rất nhiều.
(Nhóc con, người rung động trước là cậu ^_^).