Sau khi nhà họ Ngụy đóng cửa ngưng tiếp khách, từ trong ra ngoài căn nhà đều rất vắng vẻ.
Khi ông Ngụy còn sống, con cháu ông sẽ đến tìm ông, nhưng bây giờ ông đã không còn nữa, cho dù có đến thì bọn họ cũng không tìm được ông, hơn nữa ngôi nhà từng nhộn nhịp như thế giờ đây lại thuộc về Ngụy Đình Chi, bọn họ vừa sợ vừa ghét hắn nên cũng không đến đây làm gì.
Chiếc xe cảnh sát lặng lẽ chạy lên núi, khi viên cảnh sát trẻ tuổi xuống xe thì thấy trên núi có một ngôi nhà với khuôn viên rất lớn, thậm chí còn có một công viên giải trí nhỏ bên cạnh, viên cảnh sát tấm tắc khen ngợi, "Sao nơi này lại im lặng như vậy? "
"Trên ngọn núi này chỉ có nhà của bọn họ, hơn nữa nơi đây rất ít khi có người đến, không im lặng mới là lạ."
Viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện dường như căn nhà này không có điểm kết thúc, lại tò mò hỏi: "Mỗi năm nhà họ Ngụy phải nộp rất nhiều thuế đúng không? "
"Nghe nói đã lâu rồi không có gia đình nào vượt qua nỗi bọn họ cả."
Lần này có ba người cảnh sát đến, hai nam một nữ, nữ cảnh sát đã gặp Xuân Sinh hai lần, lần này là do cô phụ trách dẫn mọi người đến cho Xuân Sinh xem ảnh.
Lâm Linh đã sớm chờ bọn họ, cậu ấy đưa ba người vào phòng khách, người giúp việc lấy trà và bánh ra mời bọn họ, nhưng ba người cảnh sát rất có kỉ luật, họ không đụng đến đồ trên bàn, Lâm Linh đành phải nhờ người giúp việc lấy nước suối cho bọn họ.
Lúc này ba viên cảnh sát không từ chối, nữ cảnh sát sau khi nhận lấy nước thì dịu dàng hỏi, "Xuân Sinh vẫn còn ngủ sao? "
"Đã dậy rồi, lát nữa sẽ xuống."
"Cậu ấy ngồi xe lăn như vậy thì có tiện không?"
"Có, trong nhà có lối đi cho xe lăn."
"Trong nhà mà cũng có lối đi cho xe lăn?" Viên cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
Lâm Linh cười cười, "Bởi vì lúc trước chân của ông Ngụy không được tốt cho lắm, nên có đôi khi cần phải dùng xe lăn để thay thế.
"
Ba viên cảnh sát nghe vậy thì tỏ vẻ như hiểu ra điều gì đó.
Không bao lâu sau, Xuân Sinh điều khiển xe lăn đi tới, Ngụy Đình Chi thì thản nhiên đi theo phía sau cậu, hắn nhìn cậu vất vả điều khiển xe lăn như vậy mà lại không đứng ra giúp đỡ.
Mấy viên cảnh sát thấy vậy thì chuẩn bị công tác làm việc, chuẩn bị máy ghi âm và sổ ghi chép.
Sau khi nói chuyện được một lúc, nữ cảnh sát lấy vài tấm ảnh ra cho Xuân Sinh xem.
Bốn người này đều bị cảnh sát bắt được tại một xã ở nội tành, bởi vì trong số bọn bắt cóc có một tên vì bị bỏng nên nhiễm trùng, vì không chịu nỗi cơn đau nên tên đó đã nhân lúc ba tên khác không để ý mà lẻn ra mua thuốc.
Tất cả các bệnh viện và phòng khám ở Tĩnh Hải đều nhận được thông báo của cảnh sát, khi đó người bác sĩ thấy người kia bị bỏng nặng như vậy mà lại không đi bệnh viện mà đến để mua thuốc, nên người bác sĩ thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Sau khi người đó rời đi thì người bác sĩ lập tức báo cảnh sát, lúc đó cảnh sát mới bắt được người, người bác sĩ báo cảnh sát cũng nhận được một khoản tiền thưởng không dưới 100 nghìn* nhân dân tệ.
*100.000 Nhân dân tệ = 329.300.829,70 Đồng
Xuân Sinh nhận lấy tấm ảnh từ trong tay viên cảnh sát, cậu chỉ nhìn sơ qua một cái thôi là có thể nhận ra bốn tên này, cậu trả ảnh lại cho cảnh sát, chỉ vào tai trái của mình rồi nói với bọn họ, "Lỗ tai của tôi là do người bị thương kia đánh, hắn ta thật sự rất hung dữ, hắn không phải là người tốt, mọi người phải cẩn thận.
"
Ngụy Đình Chi ngồi bên cạnh Xuân Sinh nghe cậu nói như vậy nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn lỗ tai vẫn còn đang trong quá trình hồi phục của cậu, không biết hắn nhìn rồi nghĩ tới điều gì mà sắc mặt liền tối đen như mực, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nữ cảnh sát cố gắng phớt lờ sắc mặt đen kịt của Ngụy Đình Chi, cô mỉm cười tiếp nhận ý tốt của Xuân Sinh, "Cảm ơn cậu, chúng tôi sẽ cẩn thận.
"
Nghi phạm đã được nạn nhân xác nhận, việc còn lại là của pháp luật, bao gồm cả Ngụy Trạch và Ngụy Sưởng Huy.
Sự việc này của nhà họ Ngụy gần như lặp lại chuyện đã xảy ra tám năm trước, nhưng điểm khác biệt ở đây là bọn bắt cóc không chết, hơn nữa còn có hai người nhà họ Ngụy bị giam giữ, người thông minh đều có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, tám chín phần là do ông Ngụy vừa qua đời nên bọn họ đứng lên đấu đá lẫn nhau, mục đích là muốn tranh giành tài sản.
Mặc dù di chúc mà ông Ngụy để lại vẫn chưa được công khai, nhưng tất cả mọi người có thể đoán ra ông để lại cho Ngụy Đình Chi không ít đồ tốt, bởi vì đã sớm có người tra được số cổ phần mà Ngụy Đình Chi có ở Thiên Vinh ngày càng tăng lên.
Chẳng cần mấy đám nhà báo thêm mắm dậm muối vào thì những người quan tâm đến vụ bắt cóc lần này cũng có thể thêm mắm dậm muối mà kể cho người khác nghe, cho dù khác xa với sự thật nhưng vẫn có người say xưa lắng nghe.
Vụ bắt cóc ở nhà họ Ngụy là chủ đề nóng ở Tĩnh Hải, nhưng ngoại trừ Ngụy Vân Hải và Vương Yên đang tức tối ra thì những người nhà họ Ngụy khác đều là người ngoài cuộc, khi hỏi thì bọn hỏi chỉ nói là "Không biết, chuyện này không liên quan đến tôi", ngay cả Ngụy Sâm hiện đang là người làm chủ nhà họ Ngụy cũng không thèm lên tiếng, giống như là để mặc cho con trai mình muốn làm gì thì làm.
Còn về phía Xuân Sinh, cậu đã hoàn toàn làm tốt việc "để ngoài tai" những lời bàn tán, cậu ở nhà tập trung dưỡng thương và điêu khắc.
Cậu là người trời sinh tính tình hiền lành, nên trong khoảng thời gian mới bắt đầu kinh doanh, cậu không biểu hiện ra vẻ lo lắng hay nóng nảy gì cả, cả ngày ngoại trừ ăn và ngủ ra thì nếu không học điêu khắc thì là luyện tập với mấy người giúp việc, trông cậu bây giờ còn bận hơn cả Ngụy Đình Chi và Lâm Linh.
Ngụy Đình Chi thường xuyên không tìm thấy người của mình ở đâu, vất vả lắm mới tìm được thì lại thấy cậu đang được những người giúp việc vây quanh, người hắn đang tìm đang ngồi mà nghiêm túc cầm bút ghi ghi gì đó.
Khi ấy Ngụy Đình Chi sẽ không làm phiền cậu, chờ đến tối, lúc Xuân Sinh quay về phòng, hắn sẽ thừa dịp cậu ngủ mà xem trộm quyển sổ của cậu, hắn mở ra thì thấy trên đó có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhìn chung, những người viết chữ Hán theo cách vẽ mấy hình xiêu xiêu vẹo vẹo là những người không rành chữ Hán, nói cách khác thì người đó bình thường rất ít khi viết chữ hoặc biết rất ít chữ.
Xuân Sinh có hẳn hai thứ trên đó, cho nên trong quyển sổ của cậu ngoại trừ chữ Hán ra thì có rất nhiều hình dạng không thể hiểu nỗi.
Ngụy Đình Chi cầm quyển sổ của Xuân Sinh lên xem, hắn suy nghĩ mãi mà vẫn không biết người đàn ông với cái răng năng được vẽ trên quyển sổ là gì, vì thế hắn đợi tới trời sáng mới hỏi cậu, "Em vẽ gì vậy? "
Xuân Sinh thấy Ngụy Đình Chi lật quyển sổ của mình ra xem thì có hơi đỏ mặt, sau đó cậu đưa tay cướp lại, "Sao anh lại xem trộm đồ của em? "
"Anh không có xem trộm, là do em không cất kỹ."
"Em cất kỹ rồi, rõ ràng là em để nó trong ngăn kéo."
"Ngăn kéo kia có khóa không?"
Xuân Sinh ngẩn ra, "Không có.
"
"Không có khóa thì không thể tính là cất kỹ được, hơn nữa đồ của em cũng là đồ của anh, anh muốn xem thì có thể xem, không thể nói là xem trộm được."
Ngụy Đình Chi xuyên tạc sự thật, nhưng Xuân Sinh cũng không dễ lừa gạt như trước nữa, cậu hỏi hắn, "Vậy em cũng được phép đụng vào đồ của anh đúng không? "
"Anh có không cho em đụng vào thứ gì sao?"
Xuân Sinh thấy hắn nói cũng đúng, đúng là Ngụy Đình Chi không nói cậu không được động vào đồ của hắn, vì thế cậu liền tha thứ cho việc hắn xem trộm quyển sổ của mình, cậu còn giải thích cho hắn nội dung bên trong.
"Mấy người Đình Đình nói nếu bán ở bên ngoài sẽ gặp phải rất nhiều loại người, sẽ không giống như lúc luyện tập ở nhà, người có răng nanh nhọn chính là người không lịch sự, người không lịch sự sẽ làm khó em, sẽ chê mấy món đồ mà em khắc, sau đó em chỉ cần mặc kệ người đó là được."
Ngụy Đình Chi lạnh lùng nói: "Nếu em không ra ngoài bán đồ thì sẽ không gặp được những người này.
"
Xuân Sinh lắc đầu, cầm quyển sổ lên, "Cũng sẽ có người lịch sự.
"
Kinh nghiệm cuộc sống xã hội của cậu không nhiều, từ khi cậu trưởng thành rời khỏi cô nhi viện và đến đường Tây Giác thì chỉ mới hai năm, nhưng vì cậu là người có mức thu nhập thấp, số tiền cậu kiếm được thấp hơn nhiều mức lương tối thiểu ở Tĩnh Hải, có thể nói cậu đã nếm đủ rất nhiều trái đắng trên đời, cậu đã gặp đủ loại người, thay vì dạy cậu cách xem lòng dạ con người thì dạy cậu cách đối phó với những loại người như vậy sẽ dễ hơn.
Cậu đã từng nhìn thấy cảnh tranh chấp đầy máu me ở trên công trường, cũng đã từng nhìn thấy những người khóc lóc muốn tự tử vì bị nợ lương, cũng đã từng nhìn thấy xe trái cây nuôi sống một gia đình bị cảnh sát đưa đi, cũng đã từng nhìn thấy một ông lão bán rau khóc nấc lên vì nhận được tiền giả.
Nhưng cậu cũng từng gặp người trả lương đầy đủ cho công nhân, cũng đã từng gặp người quản lý thành phố nhắm mắt làm ngơ với người bán hàng rong tàn tật trên đường, đã từng gặp một ông lão ăn đồ ăn của một quán ăn và nói đó là đồ ăn thừa, nhưng thật ra đó là đồ của bà chủ quán ăn làm cho ông ăn.
Cậu biết trên đời này có người xấu, nhưng cũng có rất nhiều người tốt, cậu có niềm tin mạnh mẽ vào con người, dù nghèo hay khó khăn đến đâu cậu cũng cảm thấy cuộc sống này không đau khổ như thể, cậu không buồn vì xuất thân không tốt của mình.
Cậu cảm thấy thế giới này rất tốt, có ngày có đêm, cho dù ban đêm không có mặt trời nhưng vẫn có ánh sáng.
Mùa đông rất lạnh, nhưng vẫn phải cố gắng một chút, bởi vì sau mùa đông lạnh giá sẽ là mùa xuân ấm áp.
Cậu biết cuộc sống này không dễ dàng, nhưng cũng xấu đến nỗi không có đường đi.
Cậu biết những người giúp việc rất tốt bụng, cho nên cậu mới ghi những lời khuyên của các cô vào sổ, chỉ khi cậu có thể ra khỏi ngôi nhà này, ra khỏi sự bảo vệ của Ngụy Đình Chi thì cậu mới có thể báo đáp lòng tốt của các cô, mới có thể không để công sức của các cô trở nên vô nghĩa.
Xuân Sinh biết Ngụy Đình Chi không muốn cậu đi ra ngoài một mình, mặc kệ là mình đi ra ngoài để làm gì.
Cậu và Ngụy Đình Chi rất ăn ý, mỗi người đều giữ quan điểm của riêng mình, không ai có ý định nhường bước, nhưng không ai chủ động nhắc tới nó cả, hình như cả hai đều đang chờ đợi đối phương thay đổi suy nghĩ, bởi vì bọn họ đều không muốn chọc đối phương tức giận, không muốn cãi nhau.
Thời gian lặng lẽ trôi quá, nhiệt độ ở Tĩnh Hải cũng dần dần tăng lên.
(truyện chỉ được đăng ở wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sau khi phẫu thuật, tai trái của Xuân Sinh khôi phục rất tốt, cái chân bị bong gân của cậu cũng đã lành, để thuận lợi cho việc buôn bán nên số gỗ mà cậu khắc trong khoảng thời gian này được đặt trong một cái thùng nhỏ.
Hôm nay, cậu gõ cửa phòng làm việc của Ngụy Đình Chi, cậu hi vọng Ngụy Đình Chi có thể đưa cậu ra ngoài chọn nơi cậu sẽ bán những món đồ điêu khắc.
Ngụy Đình Chi im lặng nhìn cậu một lúc, hắn đặt cây bút mà Xuân Sinh tặng cho mình vào sinh nhật năm ngoái xuống, sau đó lạnh lùng nói: "Nhiệt độ bây giờ cũng khá ổn, không quá nóng cũng không quá lạnh.
"
Xuân Sinh nghe thấy thì bất ngờ, cậu nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trong phòng làm việc mà nói không lên lời.
"Nhưng qua vài tháng nữa là sẽ đến mùa hè, nhiệt độ bên ngoài có thể lên đến 40 độ, ở bên ngoài không có điều hòa như ở nhà, sẽ không có người chuẩn bị trà chiều cho em, em cũng không thể ngủ lúc nào mình muốn.
Nửa năm nữa là sẽ đến mùa đông, khi đó, nhiệt độ bên ngoài có thể sẽ là âm độ, sẽ có tuyết rơi, bên ngoài không có hệ thống sưởi ấm, tay em sẽ bị đóng băng cứng ngắc, có thể là sẽ không cầm dao mà điêu khắc được đâu.
"
"Anh cũng nói rồi đó, chắc chắn một ngày em sẽ không kiếm được quá 100 tệ, vậy sao em lại muốn ra ngoài?"
"Em đã có một cuộc sống mà những người khác mơ ước, nhưng sao em lại cố chấp muốn ra bên ngoài chịu khổ như vậy, còn tình nguyện để người ta bắt nạt mình, còn không cho anh chăm sóc em."
Ngụy Đình Chi nhìn Xuân Sinh đứng ngoài cửa, "Anh cho em một cơ hội để em thuyết phục anh, nếu hợp lý, anh sẽ cho em đi.
".