Ngụy Đình Chi là người sinh ra và lớn lên ở Tĩnh Hải, Xuân Sinh và Lâm Linh cũng vậy, nhưng trước đây cả ba người đều chưa đến đây lần nào, cũng không biết đi vào có cần mua vé không nữa, lúc Lâm Linh đi hỏi bảo vệ mới biết là miễn phí, cứ đi vào là được.
Lúc này trong chùa hầu như không còn ai, chỉ có một vài người đang ăn cơm chay miễn phí, có lẽ thấy khí chất của Ngụy Đình Chi và Lâm Linh không giống những người bình thường cho lắm, nên những người khách đang ngồi trên bậc thềm ăn cơm chay tò mò nhìn họ, trong khi Xuân Sinh tụt lại phía sau nhìn những người đang ăn cơm chay, cậu tò mò nhìn tô cơm chay trong tay bọn họ.
Mãi cho đến khi Ngụy Đình Chi thấy cậu không đi theo mình nữa thì mới quay đầu lại gọi cậu, khi đó cậu mới chạy nhanh đến trước mặt Ngụy Đình Chi.
"Đình Chi, trong các dì ăn ngon quá, em cũng muốn ăn."
"Em đói bụng?"
"Không đói, chỉ là muốn ăn thôi."
Ngụy Đình Chi dừng bước nhìn cậu, "Vậy em muốn ăn hay là muốn vào xem một chút? "
Xuân Sinh không nói thẳng, chỉ nói: "Bên trong đồ ăn có hạt bắp.
"
Ngụy Đình Chi không hỏi nữa, hắn quay đầu nói với Lâm Linh: "Cậu đi hỏi xem còn có hay không, nếu còn thì lấy về một phần.
"
Lâm Linh đi lấy cơm chay, Ngụy Đình Chi thì tiếp tục đi vào trong, rõ ràng là Xuân Sinh đề nghị đi vào xem, nhưng dường như hắn mới là người đi xem ngôi chùa được bao quanh bởi cây xanh này.
Sảnh Đại Hùng có ba cánh cửa, bên trong thờ pho tượng Phật được đúc bằng vàng.
Lúc này bên trong đã không còn ai, không nghe được tiếng tụng kinh cũng như không nghe được tiếng chuông quen thuộc, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào, kéo dài bóng của Ngụy Đình Chi.
Xuân Sinh đứng ở bên ngoài không dám đi vào, bởi vì bên trong không có ai, cậu không biết đây có phải là nơi được tùy tiện ra vào hay không, nhưng cậu không ngăn được Ngụy Đình Chi đang muốn đi vào, nên cậu đành phải đứng bên ngoài lo lắng nhìn vào trong đó, lúc thấy có người đi tới cậu liền gọi Ngụy Đình Chi ra.
Nhưng cậu không gọi người ra được mà còn bị hắn gọi ngược vào.
"Xuân Sinh, vào đây."
"Ò."
Xuân Sinh cẩn thận bước vào trong, cậu sợ tiếng động của mình quá lớn nên cậu rón rén đi tới bên cạnh Ngụy Đình Chi, lặng lẽ hỏi hắn, "Đình Chi, anh kêu em vào làm gì vậy? Nếu có ai thấy chúng ta bước vào thì làm sao? "
Ngụy Đình Chi quay đầu nhìn cậu, chỉ cho cậu tượng Phật ở trước mặt, dịu dàng nói: "Em quỳ xuống, cúi đầu lạy ba cái đi.
"
Mặc dù Xuân Sinh không biết tại sao mình phải làm vậy, nhưng cậu biết Ngụy Đình Chi muốn cậu làm như vậy là có nguyên nhân cả, nên cậu không hỏi gì nhiều, cậu ngoan ngoãn quỳ xuống, quỳ trước tượng Phật rồi cúi đầu lạy ba cái.
Ánh hoàng hôn làm kéo dài bóng của Xuân Sinh, làm bóng của cậu và Ngụy Đình Chi xếp chồng lên nhau.
Xuân Sinh lạy xong liền nhìn về phía Ngụy Đình Chi, thấy hắn gật đầu thì mới đứng lên, sau đó đi về phía hắn mà hỏi, "Đình Chi, sao anh không lạy? "
"Không cần."
"Vậy tại sao em lại cần?"
"Vì để em có thể về nhà an toàn, vì để cho tai em không có vấn đề gì."
Xuân Sinh đi theo hắn rời khỏi sảnh, vừa đi vừa hỏi: "Vậy việc em có thể về nhà an toàn, tai em không có gì cũng là do Phật tổ phù hộ em sao? "
"Cũng không phải, nhưng nếu em đã tới rồi thì vào lạy một cái rồi đi."
"Ò, vậy có nên lạy Bồ Tát không?"
"Em thấy rồi à?"
"Thấy, ở bên kia."
"Đi đi."
Xuân Sinh nghe thấy thế thì vội vàng chạy xuống bậc thang, đó cũng là lúc Lâm Linh mang cơm tới.
Lâm Linh không gọi Xuân Sinh, chỉ giơ cái túi trong tay lên rồi cười nói: "Là phần cuối cùng, vẫn còn một ít bắp nên nhà sư bỏ vào cho chúng ta luôn.
"
Ngụy Đình Chi ừ một tiếng, "Cậu có mang theo tiền mặt không? "
"Có."
Lâm Linh rút mấy tờ tiền đỏ trong ví ra, Ngụy Đình Chi nhận tiền rồi đưa cho Xuân Sinh, bảo cậu cho vào hòm công đức.
Hình như mục đích của Ngụy Đình Chi đến đây là để làm việc này, làm xong thì liền rời đi, cơm chay miễn phí của Xuân Sinh cũng mang lên xe ăn.
Cơm trong chùa hoàn toàn là đồ chay, trong hộp cơm dùng một lần có đầy cơm trắng, bên cạnh là rau xanh luộc và bắp xào cần tây, không có món mặn nào.
Xuân Sinh đặt hộp cơm lên đùi, đầu tiên là cậu gặm nửa trái bắp trước, sau đó thì mới ăn cơm.
Phần cơm chay kia nhìn thế nào cũng thấy không ngon, nhưng Xuân Sinh lại ăn rất ngon lành, Ngụy Đình Chi cảm thấy cậu rất dễ nuôi, giống như không có gì mà cậu thấy không ngon cả.
Xuân Sinh ngồi trong xe ăn cơm, xe vẫn dừng ở trước cửa chùa, Lâm Linh đang nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, Ngụy Đình Chi thì đang nhìn Xuân Sinh, đợi Xuân Sinh ăn xong thì hắn lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, "Ăn no rồi? "
"No rồi! Đình Chi, em nghĩ mình sẽ chọn chỗ này.
"
Xuân Sinh nghiêng người chỉ vào góc cây đa lớn ngoài chùa, đó là một chỗ rất mát mẻ, cành cây rậm rạp che khuất bầu trời, có thể đoán được vào mùa hè dưới gốc cây đó mát đến cỡ nào, hơn nữa vị trí này cũng không tệ, bên trái là đối diện với cửa chính của chùa, bên phải là đường lớn, rất dễ thấy, không lo không hút được khách.
Lâm Linh nhìn theo hướng ngón tay Xuân Sinh rồi nói: "Nếu ban ngày có nhiều khách thì chắc chắn sẽ có người bán nhang.
"
Ngụy Đình Chi không nói gì, hắn chỉ nói: "Ngày mai đến xem một chút.
"
Lâm Linh nghe vậy thì hơi khựng lại một chút, "Nhưng ngày mai..."
Ngụy Đình Chi nhìn gương chiếu hậu, Lâm Linh thấy ánh mắt hắn thì không nói gì nữa.
Xuân Sinh khó hiểu hỏi: "Cậu Lâm, ngày mai có chuyện gì vậy? Ngày mai thời tiết không tốt sao? "
"Không có, ngày mai thời tiết rất tốt." Lâm Linh cười cười rồi khởi động xe, cậu ấy không nói cho Xuân Sinh biết ngày mai là ngày mở phiên tòa xét xử của Ngụy Trạch, ngoại trừ Ngụy Sưởng Huy thì những người khác sẽ phải đối mặt với án tù hơn mười năm hoặc tù chung thân.
Hình như tất cả mọi người đều quan tâm đến phiền tòa lần này, Lâm Linh cho rằng ngày mai Ngụy Đình Chi sẽ đi xem, nhưng bây giờ xem ra hắn chưa từng có ý định muốn đi.
Hiếm khi đi ra ngoài, hơn nữa còn đi rất nhiều nơi, khi về nhà Xuân Sinh liền nói với các nữ giúp việc, nói cho các cô biết mình đã tìm được chỗ bán đồ.
"Cậu Lâm nói chùa có nhiều khách, ban ngày có thể sẽ có người bán nhang, cho nên ngày mai chúng tôi sẽ đi thêm một lần nữa, xem xem ban ngày có nhiều người hay không."
Không ngờ mọi người đều biết ngôi chùa mà cậu nói, thậm chí còn có người đã từng đi đến đó rồi.
"Nếu như cậu nói ngôi chùa bên cạnh công viên thì tôi biết, nơi đó không có người bán nhang, bởi vì có thể lấy mấy cái đó ở trong chùa, nhưng tôi biết bên ngoài có người bán rất nhiều ví và túi thủ công, trông rất đẹp mắt."
"Hả? Vậy sẽ có người cạnh tranh với Xuân Sinh sao? "
"Chắc không đâu, mặc dù đều là đồ thủ công, nhưng không giống nhau, hơn nữa Xuân Sinh bán năm tệ một cái, túi và ví tận 25 tệ, thêu càng đẹp thì giá càng mắc, tôi cảm thấy người kia sẽ không để ý Xuân Sinh đâu..."
"Cũng đúng."
Xuân Sinh nửa hiểu nửa không nhưng cũng gật đầu theo.
Lúc gần tối cậu đã ăn cơm chay nên cậu không ăn cơm tối mà chỉ ăn một ly sữa chua, sau đó cậu mày mò cái ly được khắc bằng gỗ của mình.
Về phần nho nhỏ mà cậu khắc cho Lâm Linh thì cái đó đã bị Ngụy Đình Chi cướp đi, hắn không chịu trả cho Xuân Sinh, nên Xuân Sinh chỉ có thể khắc mắt kính cho Lâm Linh.
Ngụy Đình Chi nhìn cậu đang điều chỉnh chân kính rồi lạnh lùng hỏi cậu, "Không khắc tượng Quan Âm sao? "
"Khắc, nếu anh không cho người mua đồ của em thì em sẽ khắc, em sẽ khắc một cái thật đẹp cho anh."
Nghe cậu nói như vậy khóe môi Ngụy Đình Chi hơi giật giật, nhưng hắn không nói gì.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Bên kia Lâm Linh theo lời hắn mà tìm ra ba người vệ sĩ từ đội vệ sĩ trong nhà, còn mua xe cho họ, công việc của họ sau này là đi theo Xuân Sinh, cứ cách hai tiếng là quay một đoạn video gửi cho Ngụy Đình Chi.
Hành vi như vậy không khác gì theo dõi, nhưng ông chủ của bọn họ là Ngụy Đình Chi, hắn là người có thể làm ra bất cứ chuyện gì, nên ba người này cũng không có ý kiến gì, chỉ có Xuân Sinh là không biết gì, cậu cho rằng mình thật sự đã rời khỏi sự bảo bọc của Ngụy Đình Chi.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, cậu còn vì chuyện ngày mai mà vui vẻ đến không ngủ được, bị cởi đồ ngủ ra mà còn lẩm bẩm với "kẻ chủ mưu" rằng, "Em muốn giảm giá cho khách hàng đầu tiên! "
Ngụy Đình Chi nắm cằm cậu liếm liếm đầu lưỡi cậu, sau đó trầm giọng hỏi cậu, "Em giảm cho anh cái gì?"
"Em sẽ dành mệnh giá chỉ dành cho cục cưng cho anh..." Xuân Sinh liếm liếm đôi môi nóng bỏng của mình, hai chân quấn chặt eo hắn, cặp mông mềm mại theo động tác của hắn mà lắc lư, tiếng rên rỉ ngọt ngọt tràn ra khỏi miệng cậu.
Tiếng thở dốc trong phòng ngủ ngày càng dồn dập, tiếng kêu cót két của giường cũng càng ngày càng lớn, mãi đến tận rạng sáng mới lắng xuống.
Đêm khuya vắng vẻ, trại tạm giam thành phố Tĩnh Hải bỗng nhiên bật đèn, tiếng bước chân lộn xộn chạy khắp hành lang, còn có thể nghe thấy có người hô to, "Mau gọi 120! Mau gọi xe cắp cứu! "
Ngụy Sưởng Huy cũng ở trại tạm giam này, râu ria mọc tùm lum, hắn ta nằm co ro trên giường, vừa chợp mắt liền bị người khác đánh thức.
"Này! Thức dậy đi! Đừng ngủ nữa! "
Ngụy Sưởng Huy không kiên nhẫn nắm lấy bàn tay người kia, "Làm gì vậy? Đừng chạm vào tao.
"
"Ai muốn chạm vào mày, tao muốn nói là chú của mày nuốt đinh tự tử rồi! Ông ta được xe cứu thương chở đi rồi"
Ngụy Sưởng Huy bị dọa đến tỉnh ngủ, hắn ta mở mắt ngồi dậy, "Mày nói cái gì?! "
"Không tin à, lúc bị đưa đi cổ của ông ta đầy máu, mọi người đều nhìn thấy."
Sắc mặt Ngụy Sưởng Huy trắng bệch, giọng nói hắn ta thay đổi, "Trại tạm giam này lấy đâu ra đinh?! "
"Tao đâu có biết, hình như là nhặt được ở đâu đó, nghe nói là đã..."
Ngụy Trạch được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhà họ Ngụy cũng nhận được tin tức.
Lúc Lâm Linh gọi điện thoại cho Ngụy Đình Chi thì hắn vẫn còn ngủ, vì không muốn đánh thức Xuân Sinh nên hắn ra ngoài nghe máy.
"Tình huống không lạc quan cho lắm, hình như là không thể vượt qua được."
Lúc này, người nhà họ Ngụy không một ai đồng ý đến thăm gã, nếu không ra nước ngoài thì là không muốn dính liếu gì đến tên tội phạm.
Bốn giờ năm mươi phút sáng, Ngụy Trạch nuốt đinh trong trại tạm giam, cây đinh đăm thẳng vào cổ gã, làm chảy máu rất nhiều, do mất máu quá nhiều nên dẫn đến xuất huyết nặng, được bệnh viện cật lực cứu chữa nhưng vẫn không qua khỏi.
Tất cả mọi người đều bị cái chết của Ngụy Trạch làm cho bất ngờ, không ngờ gã lại lựa chọn nuốt đinh trước ngày diễn ra phiên tòa.
Nghĩ đến sự kiêu ngạo của gã, hẳn là trong khoảng thời gian ở trại tạm giam đã mài dũa hết khí thế của gã, cho nên gã không cách nào chờ đợi đến sáng được nữa.
Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Linh rất nặng nề, "Thi thể của ông ta vẫn còn ở bệnh viện, cứ để lại ở bệnh viện hay là..."
Ngụy Đình Chi bị đánh thức giữa chừng nên có hơi khó chịu, hắn giơ tay ấn ấn hàng lông mày, trầm giọng nói: "Nên làm cái gì bây giờ? Dù sao ông ta cũng là con trai của ông nội...!Cậu xử lý đi.
".