Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

“Uyển Nhu, cô có biết cô đang làm gì không?”
Không đợi Tiểu Thảo đáp lại, một bên Lương Nhiên mở miệng trước, giọng nói phối hợp với sắc mặt vô cùng thâm trầm.
Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn về phía Lương Nhiên, ngày thường đã quen với bộ dạng cười đùa cợt nhã của Phó tổng vì vậy lúc này thật thấy không quen. Nhưng cũng mặc kệ nguyên nhân là gì, trong lòng nàng có phần không thoải mái, mặc kệ hai người có quan hệ như thế nào, nàng cũng không muốn Lương tổng dùng giọng điệu này nói chuyện với Phong tổng a. Bạn gái chỉ dùng để yêu thương, cả đạo lý này ngay cả bản thân nàng cũng biết.
“Chuyện của tôi cũng không cần người khác quản!”
Phong Uyển Nhu sắc mặt lạnh lùng, không nhìn tới Lương Nhiên, cầm chặt lấy tay Tiểu Thảo không buông ra, cần thẩn xem xét chỗ bị phỏng, mày liền nhíu thành một đoạn, Tiểu Thảo làn da rất trắng, bình thường chỉ vui đùa dùng một chút lực thôi cũng đã lưu lại vết trầy, đừng nói là bị người khác làm phỏng, vết thương bắt đầu sưng đỏ và lên bọt nước, nhìn vô cùng thê thảm.
Lương Nhiên nâng mắt kính trên sống mũi, lắc đầu “Được, tôi không nói cô, nhưng có thể cô chưa nghĩ tới hậu quả sao?”
Chú đã xuất ngoại từ trước để cho tôi chăm sóc cô, cô hiện tại lại đi yêu thích một tiểu nhi đồng, còn là nữ nhân, như vậy tôi phải làm sao ăn nói với hắn đây?
Tiểu Thảo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lương Nhiên, cái gì hậu quả? Rốt cuộc là đang nói cái gì? Lương Nhiên không nhìn nàng, ánh mắt luôn luôn dừng lại ở trên người Phong Uyển Nhu.
“Anh suy nghĩ nhiều quá!”
Phong Uyển Nhu rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn Lương Nhiên, Tiểu Thảo nhìn thấy được, trong mắt Phong tổng vẫn là hình ảnh quen thuộc, lạnh lùng như tảng băng, nhưng lần này, nàng không biết ngọn băng lạnh lùng này bắt nguồn từ đâu. Hai người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải là chỉ là do nàng bất cẩn nên bị phỏng tay thôi sao?
“Tôi nghĩ nhiều lắm”
Lương Nhiên giễu cợt, nhún vai “Tôi với cô cùng nhau lớn lên, khi nào thì cô…”

“Lương Nhiên!”
Phong Uyển Nhu lớn tiếng ngăn cấm lời nói của hắn, mặt lạnh như băng cắt. Lương Nhiên nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, thở dài “Bản thân ngươi nghĩ đi!”
Lương Nhiên nói một câu cũng không quay đầu lại liền bỏ đi, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, vẫn không nói gì, Lương Nhiên nói câu vừa rồi là ý gì? Rốt cuộc nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đi thôi, trở về phòng làm việc của tôi”
Phong Uyển Nhu thở dài, cầm lấy túi xách đi ra ngoài, Tiểu Thảo làm thư ký cũng không phải vô ích, tay dù bị phỏng vẫn còn biết đi tính tiền, sau khi tính xong tiền trà thì lúc này mới vội vàng hướng đến Phong tổng mà chạy theo. Do mới bị phỏng nên thời gian lúc này cũng không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần một lúc sau thì sẽ thấy tay càng đau, không phải là cái loại đau bình thường, mà vừa đau vừa có chút nóng rát, làm cho Tiểu Thảo không chịu được muốn khóc lên tiếng, nàng muốn đi nhà vệ sinh dùng nước lạnh xông lên một cái, nhưng lại vừa nghĩ tới Phong tổng có thể đang đợi nàng nên Tiểu Thảo liền nhịn đau đẩy cửa đi ra ngoài.
“Phong tổng”
Tiểu Thảo nhỏ giọng gọi, Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, đưa lưng về phía nàng, ôm tay vào trong ngực nhìn ngoài cửa sổ, cầm trong tay một cái bình thủy tinh màu lam, ánh mắt có chút mờ ảo mê ly, bản thân Tiểu Thảo cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua.
“Lại đây!”
Phong Uyển Nhu xoay người nhìn Tiểu Thảo.
“Uhmm”
Tiểu Thảo gật đầu đi tới, tay phải cố gắng hướng về phía sau có phần che giấu, bọc nước đã phồng to hơn, nàng không muốn để Phong tổng nhìn thấy.

“Đưa tay cho tôi”
Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn Tiểu Thảo một cái, Tiểu Thảo cắn cắn môi “Tôi…”
“Tôi cái gì? Giấu cái gì mà giấu, nếu không muốn thoa thuốc thì chặt bỏ luôn đi”
“…”
Tiểu Thảo nhút nhát nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu sắc mặt thoạt nhìn cũng đã không tốt, bộ dạng nàng như vậy thì có ai dám làm trái ý nàng, Tiểu Thảo ngoan ngoãn vương tay ra.
“Quay đầu lại lấy cái ghế dựa bên kia qua”
“Nga~~”
Tiểu Thảo gật đầu, kéo cái ghế lại gần. Phong Uyển Nhu gật gật đầu, nói “Ngồi xuống đi”
Rốt cuộc là muốn làm gì?
Phong Uyển Nhu đầu tiên là dùng một cái khăn tay nhẹ nhàng xoa lên tay, tiếp đến là mở nút một cái chai, Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn nàng, hỏi “Đây là cái gì?”
“Nước rửa xác”

“…”
Tiểu Thảo cố gắng đem ghế tựa đẩy về sau, cố gắng rời xa Phong Uyển Nhu, mở ra nắp chai, Phong Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo đang cách nàng một khoảng, nàng không nói gì, vươn tay ra kéo cái ghế lại gần.
Ghế dựa do ma xát với mặt đất tạo ra âm thanh cùng tiếng hô kinh ngạc của Tiểu Thảo giao thành một chỗ, Tiểu Thảo kinh hoàng nhìn Phong Uyển Nhu, nàng không nghĩ tới sé có lúc lại có khoảng cách gần Phong Uyển Nhu đến như vậy, nàng đưa tay lên vừa định đở lấy cái bàn giữ thăng bằng, nhưng mùi thơm nhàn nhạt đã trực tiếp xông vào trong mũi, nàng tiếp tục ngẩng đầu, Phong Uyển Nhu đã cùng với nàng khoảng cách gần đến có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tay Tiểu Thảo bị nắm lại, bởi vì Phong Uyển Nhu đang cúi xuống khiến cho cả người nàng dường như bị vây ở trong ngực Phong Uyển Nhu, thấy thẹn thùng nên Tiểu Thảo đỏ mặt dùng sức cúi đầu, Phong Uyển Nhu không để ý nàng, liền đem thuốc mỡ thoa lên chỗ bị phỏng của Tiểu Thảo, ngón trỏ nhẹ nhàng thoa lên, thật nhẹ nhàng.
Cám giác mát lạnh lan tỏa, đầu ngón tay của Phong Uyển Nhu đi đến đâu, cảm giác cũng dần bớt nóng rát đi chỗ đó, Tiểu Thảo từ hơi thở đều là mùi hương trên người của Phong tổng, nàng thậm chí có thể cảm giác được Phong Uyển Nhu tóc dài quét ở trên mặt, thật ngứa, nhưng trong thâm tâm nàng đều không thể nói lên sự thoái mái được.
Không biết là từ lúc nào tầm mắt chú tâm vào vết phỏng đã dời đi, Tiểu Thảo lúc này ngẩng đầu lên xuất thần nhìn Phong Uyển Nhu, mái tóc dài đến cái trán, từ trán đến thái dương, rồi đôi mắt kia, cả đôi môi và cặp đồng tiền tinh túy, đúng là làm cho người nhìn thấy chỉ muốn…
“Được rồi!”
Sau khi bôi thuốc xong, Phong Uyển Nhu đem nắp bình đậy vào, ngước nhìn Tiểu Thảo đang ngẩng đầu lên, thình lình nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của Tiểu Thảo, nàng có chút ngẩn người.
Tiểu Thảo chưa bao giờ thấy qua bộ dáng của Phong tổng như vậy, trong ánh mắt không phải ngày thường rất sắc và lạnh như băng, mà có một tia mê mang cùng sự luống cuống, giống như là dùng lông chim xẹt qua trái tim, cả người có cảm giác tê tê dại dại nói không nên lời.
Phong Uyển Nhu cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng của Tiểu Thảo như vậy, trong mắt không còn là vẻ ngây thơ không biết gì, ánh mắt kia có vài tia lửa khiến cho tim nàng đập nhanh kịch liệt, nàng thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên.
“Tốt lắm, cô đi ra ngoài đi”
Gượng gạo quay đầu đi, Phong Uyển Nhu lên tiếng đuổi người đi, có thể trong thanh âm của nàng hơi run rẩy, nhưng bất kể có như thế nào thì nàng cũng không cách nào che dấu.
Tiểu Thảo còn đang nhìn nàng, ánh mắt kia không hề ý tứ mà thu liễm.

“Tôi cho cô đi ra ngoài”
Phong Uyển Nhu nhíu mày đi lấy văn kiện trên bàn, một cái phất tay làm cho bình thủy tinh màu lam đặt trên bàn rơi xuống mặt đất, âm thanh thanh thúy vang lên kéo dậy nổi lòng của Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo hoảng hốt vội cúi đầu đi kiểm tra cái chai nhỏ, khuôn mặt đỏ như mặt trời, nàng vừa rồi là làm sao vậy? Như thế nào lại giống như là sắc lang đây?
Phong Uyển Nhu ngồi ở ghế lão bản không nhúc nhích, nhìn thấy Tiểu Thảo nhặt cái chai lên bàn, khuôn mặt đã định thần lại như trước.
“Phong tổng, tôi, tôi đi ra ngoài”
Tiểu Thảo biết nàng nhất định đã làm Phong Uyển Nhu không vui, liền đẩy ra cái ghế vừa mới ngồi, lúc tay vừa nắm lấy tay cầm cánh cửa thì Phong Uyển Nhu từ phía sau thanh âm truyền tới:
“Tay cô còn đang bị thương, vừa đúng lúc ngày mai có một nhóm thực tập sinh mới tới, tôi sẽ cho một người tạm thời thay vị trí của cô, sắp tới tôi sẽ giao công việc khác cho cô, chờ thực tập sinh mới làm như thế nào!”
Tại sao chứ?
Tiểu Thảo xoay người nhìn Phong Uyển Nhu với bộ dạng bi thương, nàng chỉ là bị phỏng cũng đâu phải bị tàn phế, tìm người giúp nàng, không giống như là nàng đên giúp Oánh Oánh tỷ giống nhau sao? Chờ người nọ quen thuộc, nàng có hay không bị đuổi đây?
Phong Uyển Nhu cúi đầu lật qua lặt lại văn kiện trong thấy, không nhìn Tiểu Thảo.
“Không có việc gì thì đi ra ngoài đi”
Nói một câu lạnh lùng như vậy đưa Tiểu Thảo từ thiên đường kéo xuống địa ngục, nguyên bản mà nói Phong Uyển Nhu chỉ bôi thuốc cho nàng, nàng được sủng ái mà có phần lo sợ, nhưng tại sao? Tại sao Phong tổng lại nói như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận