Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn thấy nàng động tác lãnh mạc thì trong lòng chua sót chậm rãi dâng lên, tâm cũng không có một chút dũng khí nào đối diện với Phong Uyển Nhu, nàng chỉ biết cúi đầu.
Phong tổng thực sự tức giận với mình, từ khi biết nhau cho đến hiện tại cũng là lần đầu tiên, trước kia vô luận cô có làm sai bao nhiêu lần, cho dù là đem con cá yêu quý của nàng làm cho chết thì Phong tổng bất quá cũng chỉ đối với cô phát hỏa, còn hiện tại, thì có thể làm cho người ta cảm giác được lửa giận của nàng, có thể Tiểu Thảo biết trong đái lòng nàng không thật sự tức giận. Nhưng hiện tại, loại trầm mặc lạnh lùng như thế này quả thật làm cho Tiểu Thảo cảm giác được thấp thỏm lo âu, hay là do mệt mỏi?
Tâm chị mệt mỏi sao… Phong tổng, chị không còn quan tâm đến em sao?
Phong Uyển Tư ở bên này cũng có cảm giác lúc này trút giận lại không thích hợp, hơn nữa ngồi đối diện Lăng Sương cảm thấy toàn thân đều khó chịu, vì thế cứ một chút lại gấp cho chị mình một một đũa cải thìa, hai miếng nấm, vài miếng thịt… bất quá một câu cũng không nói. Nàng bình thường tuy rằng bản tính ngang ngược bướng bỉnh không khuất phục trước ai, nhưng chỉ riêng đối với Phong Uyển Nhu thì khác, nếu Phong Uyển Nhu tức giận thì nàng có nói gì cũng là điều dư thừa vì vậy nàng cũng không dám nói một câu.
Phong Uyển Nhu cúi đầu yên lặng ăn thức ăn, Phong Uyển Tư gấp cho nàng ăn thứ gì nàng liền ăn cái đó, từ đầu đến cuối đều nhíu mi lại không hề hướng đến Tiểu Thảo nhìn lấy một cái.
Dạ Ngưng không có sự bình tĩnh như Lăng Sương, có thể mặt không chút thay đổi ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, cô đối với viên thuốc này không có nhiều hứng thú lắm. Nhưng Tiểu Thảo lúc này lại làm cô thấy đau lòng, nghĩ đến trước khi đi công tác Tiểu Thảo còn nói với cô là rất hứng thú vì cô ấy cùng với Phong tổng sẽ có một chuyến đi thật vui vẻ, nhưng so với hiện tại lúc này Tiểu Thảo chỉ cúi đầu ấp úng dùng cơm thì quả thực là một thì ở trên trời còn một thì ở dưới đất. Dạ Ngưng nhìn Phong tổng, nhìn ra được sắc mặt nàng quả thật là không tốt lắm, cũng không dám tùy tiện nói gì cô chỉ liếm liếm môi nhìn về phía Tiểu Thảo.
“Tiểu Thảo, có muốn uống chút rượu không?”
“Được!”
Tiểu Thảo ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Dạ Ngưng, trước kia tuy rằng cả hai người đi ăn trưa đều cũng uống đến mấy bình nhưng chủ yếu đều do Dạ Ngưng uống, còn nàng xem như không uống chút rượu nào, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?
Dạ Ngưng mắt liếc trộm Phong Uyển Nhu một cái, Phong tổng tuy rằng sắc mặt vẫn như trước không chút thay đổi, nhưng không qua được đôi mắt Dạ Ngưng, vì trong đáy mắt nàng vẫn có thể lộ ra một tia hờn giận.
“Uống rượu!”
Vừa nghe uống rượu Phong Uyển Tư đầu tiên là thấy hưng phấn lên sau đó vui vẻ hướng đến người đối diện liếc mắt một cái, nhìn thấy Lăng Sương phụng phịu mặt không chút thay đổi liếc nàng một cái thì liền lập tức lại như đóa hoa ủ dột héo xuống.
Làm gì chứ? Không phải chỉ là lời hứa của thời trẻ con thôi sao? Cô thật sự coi là thật?
Phong Uyển Nhu có cảm giác Phong Uyển Tư đang khó chịu, Lăng Sương giống như Mục đầu nhân lướt mắt nhìn qua Phong Uyển Tư một chút, tuy rằng không nói chuyện, nhưng Phong Uyển Tư vẫn rất khẩn trương ngồi thẳng lưng lên sau đó lại hồi hộp nhìn sang chị mình tim đập cũng một nhanh hơn.
Không phải chứ? Đừng nói là phát hiện ra nha?
Tiểu Thảo từ trước đến giờ thường không uống rượu bởi vì tửu lượng của nàng khá kém, nhưng hôm nay Dạ Ngưng đã mời gọi lại thêm tâm tình đang buồn bực nên nàng lập tức bị mùi rượu mời gọi vì vậy cũng ra sức gật gật đầu đáp ứng. Dù sao Phong tổng cũng không quan tâm nàng nữa, nàng thích làm gì thì cứ làm thôi.
Dạ Ngưng chỉ là thuận miệng hỏi, nếu Tiểu Thảo muốn uống thì nàng sẽ gọi cho Tiểu Thảo một ly bia, nhưng sau đó lại cảm thấy bia không đủ đô cho lắm nên liền gọi ra hai ly rượu đầy, mỗi người một ly sau đó nâng trên tay.
“Tiểu Thảo, vì tình bạn vĩ đại của hai ta, cạn ly!”
Dạ Ngưng lấy rượu thay bia, Tiểu Thảo thì coi bia là rượu, thấy Dạ Ngưng người ta ngửa đầu một hơi uống cạn nên Tiểu Thảo liền thoải mái học theo, cũng lập tức ngửa đầu uống hết cả ly rượu, nhưng đến khi uống vào mới vỡ lẽ vì vậy nàng không chịu đựng liền bị sặc một hơi đến chảy nước mắt, rượu trong người cứ theo thực quản trượt xuống giống lửa thiêu đốt đến, cứ như vậy mà tay nàng nắm chặt chén rượu mặt cũng lập tức trướng lên đỏ bừng.
Phong Uyển Nhu cũng không thèm nhìn mặt nàng, trong đầu buồn bực gấp đồ ăn, đến nổi những ngón tay cầm đũa bị móng tay do dùng sức ấn vào mà nổi lên một vầng phiếm xám trắng.
Dạ Ngưng nhìn thấy Tiểu Thảo một hơi uống cạn ly rượu cũng có chút ngây ngẩn cả người, sau khi uống xong Tiểu Thảo mấp máy môi dùng sức hít một hơi rồi nhìn chằm chằm ly rượu trống trơn ở trong tay nở nụ cười “Ngon!”
“. . .”
“. . .”
Phong Uyển Tư và Dạ Ngưng lần đầu tiên lại ăn ý đối diện nhìn nhau, mãi vài giây đồng hồ sau Dạ Ngưng mới lấy lại được tinh thần tiến lên nắm lấy cái chén trên tay Tiểu Thảo “Được rồi, được rồi, đừng uống nữa!”
Mượn rượu tiêu sầu càng thêm sầu! Tiểu Thảo lại có chút không muốn ngừng, dù có nói gì cũng không buông ly rượu đi, vốn ăn lẩu đã có nhiệt, Dạ Ngưng mời nàng một ly như vậy lại vô tình thoát ra được mồ hôi, Phong Uyển Tư và Lăng Sư không nói gì chăm chú nhìn, còn Phong Uyển Nhu ở một bên chỉ biểu lộ trạng thái thờ ơ lạnh nhạt, mãi đến khi Tiểu Thảo nâng lên chén rượu thứ hai thì nàng mới mở miệng nói.
“Đủ rồi!”
Chưa bao giờ có cảm giác nói lạnh nhạt như vậy, chưa bao giờ nói một cách tức giận như vậy, chỉ hai từ này đều khiến mọi đồng tác của mọi người bị đình chỉ, hơn thế nữa hai từ lạnh lùng này lại đi vào thẳng thâm tâm Tiểu Thảo.
Buông lấy ly rượu trên tay Tiểu Thảo xoay người nhìn Phong Uyển Nhu, hốc mắt đỏ răng cũng dùng sức cắn chặt môi dưới, dùng hết sức nghiến, nàng có thể cảm giác được mùi vị máu tươi từ từ khuếch tán ra hòa vào với hỗn hợp rượu xâm nhập thẳng vào nội tâm làm cho nàng đau đớn vô cùng.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng, trong mắt không giống như bình thường nhu tình, lại giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Ah… chúng tôi đi trước”
Dạ Ngưng nhìn vào ánh mắt Phong Uyển Tư ra hiệu ‘đi nhanh đi viên thuốc, nếu không chị cô và Tiểu Thảo mà nổi bảo thì thật chúng ta trọng thương mất. Không nói đến chuyện Tiểu Thảo mà tức giận thì nói chuyện ai cũng nghe không hiểu, vậy mà chị cô cũng có thể chịu đựng được ah!’
Phong Uyển Tư không nhìn Dạ Ngưng, nàng cũng không muốn trong lúc này chị mình đang chịu đựng mà lén lút chuồn đi, thế nhưng nàng cũng bị bầu không khí gượng gạo này làm cho có chút khó chịu. Lăng Sương tự nhiên cũng không cần Dạ Ngưng đưa mắt ra hiệu mà trực tiếp nhìn Tiểu Thảo một cái sau đó thở dài rời khỏi, Phong Uyển Tư cũng bị Dạ Ngưng ngay lập tức kéo tay bắt đi, trong lúc nhất thời trên bàn lúc này chỉ còn hai người.
Tiểu Thảo vẫn nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, nháy mắt một cái cũng không nháy nhìn chằm chằm, nàng không biết bản thân mình làm sai cái gì, trước đó vài ngày cả hai người chẳng phải còn nói chuyện rất thân mật sao, nàng còn ôm Phong Uyển Nhu ca hát… vì sao chỉ sau vài ngày liền biến thành như vậy.
Phong Uyển Nhu nhìn cái lẩu ồ ồ toát ra khói trắng, thản nhiên nói “Quay về làm việc đi!”
“Vì sao?”
Thanh âm Tiểu Thảo có chút nghẹn ngào, nàng đã tận lực khống chế cảm xúc của mình.
“Cô hỏi câu này có ý gì?”
Phong Uyển Nhu chống lại ánh mắt Tiểu Thảo, diễn cảm ánh mắt của cô cũng vô cùng thản nhiên, Tiểu Thảo nhìn thấy ánh mắt Phong Uyển Nhu trong lòng vốn khó chịu liền khó chịu hơn, rượu ở bên trong dường như cũng bắt đầu giống như tâm nàng hỗn hợp cùng nhau làm nàng có cảm giác giống như muốn chết đi cho rồi.
Tiểu Thảo cắn môi, ngơ ngác nhìn lên Phong Uyển Nhu, trong mắt đều lộ ra một điều, đó là nàng không thể tin được, nàng không tin Phong Uyển Nhu có thể dùng loại giọng điệu và ánh mắt này nói chuyện với nàng.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, nhìn nàng trong mắt ánh lệ, tâm cũng thở dài, đúng là vẫn còn rất đau lòng, đúng là vẫn không thể từ bỏ được, thế nhưng lại không có bất kỳ tình yêu nào đáp lại với sự mệt mỏi của cô, trong đáy lòng cô cảm xúc đã chôn dấu thật lâu, nếu ngày đó Tiểu Thảo nói ra lời hứa hẹn thì bản thân cô đối với cuộc tình này cũng không phải mệt mõi, chỉ là lúc này Phong Uyển Nhu nhìn thấy loại hứa hẹn đó chỉ là tự thâm tâm của cô suy nghĩ, đối với suy nghĩ của cô Tiểu Thảo thực sự không hiểu được, ánh mắt vừa rồi của Tiểu Thảo giống như là vô tình không biết đã làm gì tổn thương đến cô, đã lâu như vậy rồi chẳng lẽ Tiểu Thảo còn không biết nội tâm cô nghĩ gì?
“Cô cần trưởng thành hơn!”
Cầm lấy ly rượu Tiểu Thảo vừa mới buông xuống, Phong Uyển Nhu ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, rượu trong ly vừa rồi cũng gợn sóng như lòng người, tựa hồ trong tâm có bao nhiêu chua xót đau lòng.
“Vậy sao?”
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm chén rượu thì thào tự hỏi, không hề nhìn vào ánh mắt Phong Uyển Nhu, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, từng giọt từng giọt hạ đáp ở dưới khăn trải bàn.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng như vậy có chút đau lòng, cô chỉ là tức giận, chỉ ấm ức rằng nàng cho đến bây giờ cũng không cho cô đáp lại, nhưng hiện tại nhìn thấy nàng khóc đến thương tâm như thế thì Phong Uyển Nhu vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tiểu Thảo không hề ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào chén rượu, trong đầu nàng lúc này chỉ hiện tới hiện lui hình ảnh nàng và Phong Uyển Nhu từ lúc quen biết đến nay như một câu chuyện, có cãi nhau cũng có ngọt ngào có chua xót nhưng cũng không có ít nhiều mùi vị đau khổ giống như hiện tại, đối với nàng lúc này cả việc thở nàng cũng cảm thấy đau đớn.
Thời gian hiện tại tựa hồ như ngừng lại, cả hai đều trầm mặc không nói lời nào, Tiểu Thảo một người lau nước mắt, nhưng nước mắt chảy cũng đến lúc dừng, nàng cũng có lúc phải nói chuyện, nàng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ liếc lên nhìn Phong Uyển Nhu.
“Tôi sẽ không khóc, về sau cũng sẽ không bao giờ khóc!”
Nói xong một câu, Tiểu Thảo chống đỡ cạnh bàn lảo đảo đứng dậy, đầu nàng cảm giác choáng váng đánh úp tới, nhưng nàng cũng không chú ý nhiều đến như vậy, nàng hiện tại chỉ có một suy nghĩ, đó là phải thật nhanh rời khỏi đây.
Phong Uyển Nhu từ đầu tới cuối vẫn luôn ngồi ở trên ghế, nhìn thấy Tiểu Thảo rời đi, cơ thể dường như trở nên lạnh lẽo, lạnh đến thấu cả tâm can.
Tiểu Thảo không trực tiếp trở về Phong Đằng mà gọi điện thoại cho Vương Oánh Oánh nhờ cô thông báo xin nghỉ phép, vì nàng quá choáng váng đau đầu nếu về công ty cũng không làm được gì. Nàng cứ gọi xe trở về nhà, ở trên xe nàng còn chảy nước mắt, trong lòng tất cả đều là hình bóng Phong tổng, cho dù là một cái nhíu mày, một nụ cười… dù có như thế nào muốn không nghĩ tới cũng không làm được.
Tài xế taxi ngồi ở ghế trước, nhìn qua kính phản chiếu, thấy một cô gái trẻ tuổi cứ rúc vào phía sau ngồi chảy nước mắt thì liền lắc lắc đầu.
Haizz, cô gái trẻ này, chắc là buồn vì chuyện tình cảm rồi!
Xuống xe, Tiểu Thảo còn biết đưa đủ số tiền cho bác tài nên cũng không tính là hoàn toàn say, thế nhưng khi mở cửa cũng không biết như thế nào lại không cho được chìa vào lỗ, nàng cứ cầm chìa khóa mơ mơ màng màng mở cửa, cùng lúc cửa từ trong được mở ra, nhìn thấy Cỏ mẹ đang một tay cầm cây lau nhà giơ lên ánh mắt cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
“Tiểu Thảo?”
Thấy rõ là Tiểu Thảo, Cỏ mẹ lặng đi một chút, bà còn tưởng rằng là tên trộm nào không mọc mắt lại đi đến nhà bà hành nghề, nhưng lại không nghĩ tới lại là Tiểu Thảo. Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn lên Cỏ mẹ, nước mắt ràn rụa vừa rồi như bị gió thổi biến thành hắc ấn, từng giọt từng giọt cùng nhau lưu lại trên má không khác gì con mèo con liếm láp bộ lông mình, tâm tình của nàng vốn đã kiềm nén lại, nhưng vừa nhìn đến nét mặt già nua của Cỏ mẹ thì Tiểu Thảo liền chịu không nổi, nàng không nói nên lời liền bổ nhào vào lòng mẹ, đưa tay lên ôm lấy eo bà.
“Mẹ…”
Nàng không nói tiếp được lời nào, chỉ khóc, Tiểu Thảo khóc vô cùng ủy khuất, tay cũng dùng sức mà ôm lấy eo Cỏ mẹ, Cỏ mẹ bị nàng ôm như vậy có chút đoán ra được sự tình, nhưng khi nhìn đến tiểu nhi đồng nhà mình lại biến thành như vậy thì hiện tại có chút đau lòng.
“Sao vậy? Được rồi, đừng khóc, nói cho mẹ nghe nào”
Nếu là bình thường, nghe thấy giọng nói của mẹ Tiểu Thảo thấy thật phiền, mẹ lúc nào cũng càm ràm chê bai nàng, nhưng hiện tại, giọng nói của mẹ giống như là nguồn nước suối ấm áp, Tiểu Thảo không biết nói gì hơn ngoài việc dùng sức ôm lấy Cỏ mẹ, nàng hiện tại mới biết được, thế giới này ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có riêng mẹ của mình, bất luận có là tình huống nào, có chuyện gì xảy ra dù là khó khăn nhất cũng có mẹ ở bên cạnh nàng mà không cần một chút báo đáp gì.
Tiểu Thảo ôm Cỏ mẹ cứ khóc thút thít đến mười phút đồng hồ, mãi đến lúc ôm Cỏ mẹ khóc quá lâu nên bị ngạt không thở nổi thì nàng mới bằng lòng buông tay. Cỏ mẹ liền dìu Tiểu Thảo vào phòng ngủ, sau đó lấy khăn mặt đưa cho nàng lau sạch sẽ, Cỏ mẹ liền ngồi ở một bên nhìn nàng.
Tiểu Thảo ngủ có chút khó khắn, tựa hồ như đang gặp ác mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vo tròn thành một đoạn, cơ thể nàng cũng co ro lại như con tôm nhỏ, Cỏ mẹ ở một bên nhìn thấy mà đau lòng, đưa tay đến lau đi cái trán lấm tấm mồ hôi của Tiểu Thảo, tay vừa mới đụng tới trán nàng thì đã bị nàng vô thức nắm lấy, ánh mắt Tiểu Thảo còn gắt gao nhắm lại, tay cầm lấy tay Cỏ mẹ không chịu buông ra, đôi môi khô khóc mấp máy, thanh âm cũng vô cùng nhỏ, Cỏ mẹ tuy không nghe được rõ nhưng lại nghe được nàng nói một câu…
“Đừng rời bỏ em!”
—