Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Edit: Girl_sms
Phong Uyển Nhu né tránh càng làm khơi dậy dục vọng chôn ở đáy lòng Tiểu Thảo, nàng nhanh chóng nắm eo Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo hướng toàn bộ thân mình về phía trước, đã nghĩ phải áp Phong Uyển Nhu xuống, đáng tiếc trời sinh tiểu não của nàng phát dục không được đầy đủ, cảm giác thăng bằng không tốt lắm, khi hướng về phía Phong Uyển Nhu tính áp xuống thì bất ngờ không giữ được thăng bằng khiến cằm đụng mạnh vào miệng Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu như thế nào cũng không nghĩ tới Tiểu Thảo lá gan lớn như vậy, tuy rằng trong lòng đã có chút tiếc nuối, nhưng dù sao nàng cũng là một người bình thường, tự nhiên lại bị đau như vậy khiến nàng muốn bốc hoả lên.
“Dương Tiểu Thảo !”
“Ngô......”
Tiểu Thảo che miệng kêu rên, má ơi, xui quá , đụng phải răng Phong tổng, rõ ràng xem xét góc độ tốt rồi mới dám đưa miệng lại gần, vốn nghĩ sẽ có một nụ hôn dài lãng mạn đạt tiêu chuẩn quốc tế, kết quả là liền có kết thúc bi thương như vậy, nàng như thế nào lại xui xẻo như vậy a.
Phong Uyển Nhu cũng không tốt hơn chút nào, bên miệng bị răng Tiểu Thảo va vào làm hồng một mảng vẫn đang đau, giận dữ nhìn Tiểu Thảo, hai má ửng đỏ còn chưa biến mất, Tiểu Thảo nhép miệng nhìn nàng, một bộ dạng muốn tiếp tục thực hiện lại động tác vừa rồi.
“Mấy thứ này ai dạy em đây?”
Phong Uyển Nhu căm tức nhìn Tiểu Thảo, một hài tử ngoan hiền như thế nào lại bị biến thành như vậy . Tiểu Thảo cũng không chấp nhận lời nói của Phong Uyển Nhu, chớp chớp đôi mắt to tròn liên tục lắc đầu, nhìn ra Phong Uyển Nhu không phải thật sự sinh khí, bắt đầu nhếch miệng ngây ngô cười
“Phong tổng, Phong tổng, chị thật đẹp.”
“......Em tính chuyển đề tài?”
Phong Uyển Nhu giận liếc Tiểu Thảo một cái, tim lại bởi vì nàng nói những lời này mà tốc độ đang loạn lên, Tiểu Thảo nhân cơ hội xích mông hướng bên người nàng cọ vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như ánh mặt trời
“Em nói là lời thật lòng, lúc trước thấy chị đẹp cũng không dám nói với chị, hiện tại đều nói ra rồi, cảm giác thật tốt.”
“Nga? Em còn có lời không dám nói?”

Phong Uyển Nhu hí mắt, Tiểu Thảo nhìn thấy dùng sức gật gật đầu
“Đúng vậy, em nói đều là thật.”
“Em trước mặt tôi còn có cái gì không dám nói ?”
Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lớn như vậy cũng chỉ có Tiểu Thảo dám chống đối nàng, mặc kệ tình hình gì, tức giận cái gì, Tiểu Thảo chỉ cần trong lòng không thoải mái liền khẳng định sẽ cùng nàng phát tiết, như thế nào bây giờ dám che giấu?
“Là thật, em lúc trước cảm thấy chị thật đẹp, nhưng chưa bao giờ dám nói.”
Tiểu Thảo nói lời này xong liền mặt đỏ , cắn môi dưới giống như tiểu tức phụ xấu hổ, Phong Uyển Nhu hứng thú nhìn nàng, gật đầu
“Tiếp tục.” Ta muốn nhìn xem em còn muốn diễn cái gì.
“Ân......” Tiểu Thảo nghĩ nghĩ, kỳ thật đây là lời tâm huyết của nàng, nàng cũng là người thường, cũng có quanniệm đẹp xấu, tựa như bình thường Cỏ mẹ đổi quần áo mới, nàng tuy rằng không nói cái gì, nhưng vừa thấy Cỏ mẹ như con bướm xinh bay ra đi trước gương soi cả ngày dù thế nào Tiểu Thảo cũng phải đi vòng quanh Cỏ mẹ vài vòng để xem cho thoải mái, hơn nữa ngày đó tuyệt đối sẽ cùng Cỏ mẹ chung sống hoà bình . Tuy nói như vậy so sánh vậy cũng không đúng lắm, nhưng sự thật chính là như vậy . (Tiểu Thảo chuyên so sánh Cỏ mẹ với Phong Uyển Nhu =)))), thiệt bất hạnh :”> )
“Phong tổng bất luận nhìn chỗ nào cũng rất đẹp, ân, là người đẹp nhất mà em gặp qua.”
Tiểu Thảo bình thường cũng không có khoa trương khen người như vậy, khen người như vậy cũng đủ làm nàng tốn hết Calo cả ngày nay rồi. Phong Uyển Nhu nhìn nàng như vậy đáy lòng âm thầm cười, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
“Chỗ nào cũng đẹp?”
“Đúng, đúng !” Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, mặt cười như hoa

“Vô luận là khuôn mặt, bên cạnh, phía trên, phía dưới, mặt trái, mặt phải đều rất đẹp.”
“Em......”
Phong Uyển Nhu mặt đỏ lên, dùng sức trừng mắt nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái
“Sắc lang !”
“A?”
Tiểu Thảo ngây ngẩn cả người, nàng như thế nào là sắc lang? Khen Phong tổng cũng biến thành sắc lang sao? Phong Uyển Nhu rốt cục đang nghĩ cái gì à, có lẽ Phong tổng bởi vì Tiểu Thảo lớn mật nói ra mấy lời khiêu khích nên thẹn thùng, Tiểu Thảo nghĩ cả nửa ngày mới nghiệm ra được lí do này, nàng vỗ vỗ chân, lắc đầu
“Phong tổng, chị hiểu lầm em , em dùng ánh mắt thực trong sáng nhìn chị mà.” (Nhắc đến từ Trong Sáng là nhớ liền đến chế Dạ Ngưng :”> )
“Em có ý tứ gì?” Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo kia đang giả đứng đắn, trong lòng có chút không thoải mái, tay đi lên nhéo lỗ tai của Tiểu Thảo
“Ý của em là tôi không trong sáng?”
“Em nói hồi nào a !”
Tiểu Thảo vội vàng muốn chết, cảm xúc của Phong tổng hôm nay sao mà thay đổi như chong chóng vậy, làm Tiểu thảo ho cũng không dám ho lớn, Tiểu Thảo tiếp tục giải thích

“Phong tổng, chị là cực trong sáng, tuyệt đối là người trong sáng nhất trên thế giới, tư tưởng một chút cũng không có tạp chất, nhìn người cũng dùng ánh mắt thực thuần khiết xem xét, tuyệt đối không mang kính mát màu vàng.” =.=!
“......”
Việc này nếu không giải thích hoàn hảo, nhất định Phong tổng lại tức giận hơn nữa, Tiểu Thảo thật sự khổ tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó
“Làm gì nhìn người ta như vậy, người ta nói thật mà.”
Tuy là ngoài mặt đang nhăn nhó tạo vẻ đáng thương, nhưng Tiểu Thảo trong lòng lại đang hết sức hào hứng, ai nha, có bao nhiêu lâu không cùng Phong tổng ầm ĩ như vậy, thật thoải mái thật vui vẻ thật hưng phấn a !
“Em lại cười cái gì nữa?”
Phong Uyển Nhu đối với Tiểu Thảo hết chỗ nói rồi, đứa nhỏ này chẳng lẽ càng ngày càng ‘mát dây’ sao? Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhéo lỗ tai, mặt mày hớn hở nhìn Phong Uyển Nhu
“Phong tổng, chị tha thứ cho người ta rồi sao ? Không giận nữa sao?”
“Tôi đã nói vậy khi nào?” Phong Uyển Nhu dùng tay nhéo nhéo mặt bánh bao của Tiểu Thảo, ân, xúc cảm không sai, vẫn mềm mại như bông.
“A?”
Tiểu Thảo thực buồn bực, còn không có tha thứ cho nàng? Vậy sao còn nhéo mặt người ta đau như vậy.
“Chị nếu không tha thứ cho em, em sẽ không cho chị nhéo má nữa.”
Tiểu Thảo bĩu môi, bắt đầu tính trẻ con , Phong Uyển Nhu nghe xong nở nụ cười, buông lỏng bàn tay đang nhéo Tiểu Thảo, tiếp lại nâng lên hai tay, tiếp tục nhéo mặt Tiểu Thảo. =)))))))))))) (Không dùng một tay nữa, dùng cả hai tay :”>)
“Ngô......”

Tiểu Thảo bị khi dễ nhưng một câu cũng không dám nói, đáng thương nhìn Phong Uyển Nhu, dùng sức nháy mắt, thoạt nhìn vô tội cực kì, đây chính là chiêu sát thủ cuối cùng Dạ Ngưng dạy cho nàng, đại trượng phu co được dãn được, nên nhẫn thì phải nhẫn, nhẫn xong rồi nhất định nhớ rõ để còn đòi hỏi phúc lợi.
“Ngoan như vậy sao?”
Phong Uyển Nhu mỉm cười nhìn Tiểu Thảo, tức giận và phẫn nộ mấy ngày liền không cánh mà bay, tâm tình vui vẻ thổi quét quanh thân, nụ cười trên mặt đều trở nên ấm áp chưa bao giờ từng thấy, Tiểu Thảo trong lúc nhất thời nhìn thấy lại cảm giác chính mình đang choáng váng, vươn tay, xoa xoa hai má Phong tổng.
“Phong tổng.”
“Ân?”
Phong Uyển Nhu nhìn nàng, tươi cười rạng rỡ, Tiểu Thảo chỉ cảm thấy vừa rồi dục vọng bị đè nén lại bị thổi bừng lên, nàng dùng sức nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu
“Phong tổng,người ta rất nhớ chị à.”
Phong Uyển Nhu không nói, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tiểu Thảo, ánh mắt đó như là một cơn gió xuân, an ủi tâm hồn nhỏ bé của Tiểu Thảo.
“Em.. em.. em ­­”
Dừng một lát, trong lòng bàn tay mồ hôi tràn ra, Tiểu Thảo từ trước đến nay không bao giờ khẩn trương như vậy à, vừa phải áp chế dục vọng lại còn phải khống chế sự khẩn trương khi đối mặt với Phong tổng, nàng hít sâu một hơi, nhìn Phong Uyển Nhu tiếp tục nói
“Em muốn hôn chị.” (Tiểu Thảo bắt đầu con đường làm cường công :">)
Phong Uyển Nhu vẫn nhìn Tiểu Thảo, chỉ là trong ánh mắt có chút ngượng ngùng, Tiểu Thảo lần này cũng không né tránh cũng không lỗ mãng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, chờ đợi đáp án của nàng.
PS: Chương này ngắn mấy chương sau dài muốn chớt :'( Được cái edit mấy chương ngọt như vậy nên cũng an ủi tâm hồn bé nhỏ của mình :">
Dạo này lười quá nên không gửi bài cho bạn Beta được nên có chỗ nào sai sót mấy bạn thông cảm giùm mình nha :">


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận