Xuân Tình Nhộn Nhạo

Edit: Tiểu Phi Tuyết

Hôn lễ được tiến hành nhanh chóng, tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng có một bóng người mảnh khảnh luôn ngồi núp âm thầm trong góc, dòm ngó từng tiếng động bên trong đại sảnh. Doãn Doãn muốn xem không phải là hôn lễ của Chức Hạo, mà cô muốn xem con trai Doan Húc của cô có trở lại không.

Nếu cô có thể nhìn con trai một lần, hỏi nó có đồng ý đi theo cô không, nếu như cô có thể mang Doãn Húc trở về Đài Loan, nếu như.....Cô thật sự không dám nghĩ tới Doãn Húc sẽ từ chối cô, nó là do cô mang thai mười tháng sinh ra, nó sẽ không nhẫn tâm tuyệt tình từ chối cô giống như ba nó chứ?

Doãn Doãn không biết, cô chỉ biết là càng gần ngày Chức Hạo kết hôn, lòng của cô càng bình thản đến lạnh lùng. Cô trở nên hết sức tỉnh táo, mấy ngày trước dấu vết hai bàn tay trên gò má cô cũng đã tự mất đi, cô cũng không để ý tới, vết thương trên thân thể đã không coi vào đâu, cô cảm thấy tâm hồn bị khinh bỉ vu oan đã vượt qua vết thương ngoài da.

Mấy ngày nay cũng không thấy người đàn ông đã đả thương cô, cũng không phải nhìn thấy anh ta phách lối nữa. Tại sao phiền toái chưa tới tìm cô đây? Có lẽ trải qua lần đó, cô đã hiểu bản thân mình không thể tạo thành uy hiếp cho anh.

Doãn Doãn khẽ động bờ môi cười yếu ớt, cô cảm giác mình thật khờ, ngay cả người khác cũng có thể nhìn thấy cô căn bản không có bất kỳ năng lực gì, cũng không đáng giá trở thành đối thủ đáng để đối phó, cô vẫn còn si mê ước mơ cái gì?

Cho tới bây giờ Doãn Doan không muốn những năm tháng tuổi trẻ của mình yêu một người đàn ông cho cô vui thích một đêm, mà bắt đầu từ sau đêm đó, cô trải qua đêm kích tình, tình yêu với anh chỉ có tăng chứ không giảm.

Mãi cho đến khi bọn họ gặp nhau, tất cả mọi thứ của anh khắc sâu trong lòng cô, từ đó không cách nào nhổ ra.

Từ lúc nào cô trở nên đa cảm buồn rầu nhiều như vậy cơ chứ? Cô luôn luôn là người ít ràng buộc, nhưng cô giờ phút này...... Dường như dần trở nên quen thuộc với Doãn Doãn đó, có lẽ đợi đến khi cô trở về Đài Loan, cô sẽ càng thấy mình xa lạ hơn.

Doãn Húc chưa trở về, Chức Hạo rất tàn nhẫn, quyết tâm cắt đứt không cho mẹ con cô gặp nhau, buổi sáng ngày hôm nay cô nảy ra ý tưởng đặc biệt, tìm một chỗ ẩn núp nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, sau đó chăm chú nhìn ra cửa, hy vọng sẽ nhìn thấu Doãn Húc.

Thật vất cả, cô trái trông phải mong cuối cùng cũng thấy được Doãn Húc, cô quên mình chạy theo hướng Doãn Húc.

Chức Hạo kiêu hãnh dắt bàn tay nho nhỏ của Doãn Húc, hai ba con đều là dáng dấp anh tuấn phi thường, một người khiến người khác chói mắt, một người khiến người khác chú ý, cả hai đều mặc tây trang màu trắng, bộ dáng anh tuấn khiến cho cô thấy bọn họ rất kiêu ngạo.

Chức Hạo dắt Doãn Húc tới phòng cô dâu nghỉ ngơi, Doãn Doãn cũng đi theo vào, không có biện pháp, bây giờ cô rất nhớ đứa con trai đáng yêu của cô.

"Doãn Húc....." Doãn Doãn cất tiếng gọi dẫn đến mọi người trong phòng khinh bỉ.

"Ai cho cô đến?" Một tiếng quát trầm thấp, ngăn Doãn Doãn chạy về phía Doãn

Húc.

"Tôi muốn nhìn Doãn Húc." Doãn Doãn kiên quyết nghênh đón sự lạnh nhạt trong mặt Chức Hạo.

Vậy mà ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy vẻ tiều tụy trên gương mặt Doãn Doãn, trong nháy mắt thoáng lên đau lòng cùng chán nản, nhưng âm thanh bén nhọn của Amber đứng bên cạnh vang lên, cắt đứt tâm tình của anh.

"Chức Hạo, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, cô ta không thể xuất hiện! Doãn Húc là người thừa kế tương lai củanhà Lam Đạo, anh không thể để cho người phụ nữ này làm hỏng, khiến cho người khác biết người thừa kế nhà Lam Đạo là con riêng, cho nên....."

"Amber, anh biết nên phải làm như thế nào!" Ánh mắt Chức Hạo không rời khỏi Doãn Doãn, con ngươi lạnh nhạt hàm chứa tức giận.

"Không có mệnh lệnh của tôi ai bảo cô xuất hiện? Còn không mau cút đi trở về nơi của cô!"

"Nhưng anh nói tôi có có thể nhìn thấy Doãn Húc trong hôn lễ, là anh nói......"

"Tôi còn nhớ, nhưng phải đợi đến khi hôn lễ kết thúc, Doãn Húc hiện tại không đếm xỉa tới cô!" Trán Chức Hạo bắt đầu đau đớn, cô gái này cố tình mang xúi quẩy cho anh sao?

"Nó không đếm xỉa tới tôi? Vậy tôi cũng muốn đi hỏi nó, anh không phải là nó, không thể trả lời thay nó." Doãn Doãn lấy dũng khí đáp trả, lần này cô phải gặp Doãn Húc bằng bất cứ giá nào.

"Cô....." Gân xanh nổi lên, Chức Hạo liều chết bóp tay, mà Amber đang mặc lễ phục cô dâu đứng bên cạnh lấy một bộ dáng "Hiền hậu" đi tới trước mặt Doãn Doãn.

"Con trai Doãn Húc, con trả lời người phụ nữ kia, xin cô ấy trở về nơi cô ta nên về đi, không cần chờ chút nữa phá hỏng hôn lễ của mẹ và ba con."

"Dạ, mẹ." Doãn Húc hướng về phía Amber cười ngọt ngào một cái.

Thằng bé gọi cô ta là mẹ! Sự đả kích này khiến cho Doãn Doãn thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Doãn Húc......"


"Dì quản gia, mời trở về phòng được không ạ? Ba và mẹ cháu sắp kết hôn rồi, dì đứng ở nơi này rất mất mặt!"

Là giọng nói của Doãn Húc không sai, nhưng chưa được bao lâu cô không nhìn thấy con trai thân yêu, trong mắt nó đã không còn người mẹ ruột thịt này? Hơn nữa còn gọi người khác là mẹ, gọi cô là quản gia?

Thân thể Doãn Doãn lảo đảo, vẫn cố nén nước mắt trong vành mắt không cho chảy xuống, cô thật sự không thể tin con trai cô sẽ đối xử với cô như vậy.

"Doãn Húc, tại sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy, con....." Doãn Doãn tưởng tượng đến dạy dỗ con trai như trước đây, nhưng mà.......

"Bây giờ cô không phải mẹ nó, người mẹ trong giấy khai sinh cũng không phải là cô." Lúc này có người thay thế Doãn Húc trả lời nghi ngờ trong lòng Doãn Doãn.

"Doãn Húc là do tôi sinh!" Dùng hết sức lực toàn thân, Doãn Doãn mới có thể hướng về tiếng quát tàn nhẫn đó.

"Nhưng là do tôi cho cô!" Chức Hao cưỡng ép bản thân nhất định nói lời tuyệt tình, ai bảo cô vừa dùng mưu đùa giỡn lại là một người phụ nữ bụng dạ nham hiểm.

"Doãn Húc là do tôi mang thai mười tháng sinh ra, nếu như không phải gặp lại anh, căn bản anh không biết đến sự hiện hữu của nó, anh...."

"Cô cố ý không cho tôi biết tôi có con trai?" Ánh mắt lạnh lẽo đủ để đóng băng mọi người.

"Tôi...." Doãn Doãn cắn răng, cô không hư hỏng như vậy.

"Lòng dạ của cô thật độc ác!" Cô không giải thích, Chức Hạo còn tưởng rằng cô cam chịu.

"Cho nên con trai của tôi không thể đi theo người mẹ lòng dạ độc ác như cô, nếu như cô không muốn đợi ở chỗ này, vậy thì trở về Đài Loan đi!" Vẻ mặt Chức Hạo nhìn cô một cái như không muốn nhìn Doãn Doãn một lần, sau đó cũng không đem ánh mắt chú ý trên người Doãn Doãn.

Doãn Doãn nhìn gương mặt anh tuấn lạnh như băng của Chức Hạo, một trận đau lòng ập đến. Chẳng qua cô chỉ đơn thuần muốn thương anh, đơn thuần muốn cùng anh sống cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, nhưng cô cô không được như ý nguyện ở cùng người yêu, con trai vĩnh viễn ở chung một chỗ, nhất định phải rời khỏi cha con họ sao, tại sao lại như vậy?

Cô làm sai điều gì sao? Nếu không thì vì sao muốn cô chịu sự trừng phạt như vậy?

Doãn Doãn nhịn nước mắt xuống, cô biết mình không thuộc về nơi này, cô không thể ở lại. Cô hạ quyết tâm, nhấc lên từng bước chân nặng tựa ngàn cân đang muốn chạy ra phía cửa lớn thì khi đó cô há miệng to nhìn hai người chị em thân thiết chạy về phía mình.

Hỏa Nhi và Doll lại có thể từ Đài Loan đến đây!

"Doãn Doãn, chúng mình cố tình đến thăm cậu, nghe nói cậu tìm được ba ba của Doãn Húc....."

"Đúng, chúng mình nghe nói ở đây có hôn lễ, là cậu và ba ba của Doãn Húc.....Ơ!

Hai người lôi đông kéo tây Doãn Doãn, không cho cô cơ hội giải thích, nhưng các cô lập tức nhìn ra cục diện kỳ quái.

"Trời ạ! Doãn Húc, con nắm tay cô dâu.......Không phải là mẹ con nha!" Hỏa Nhi hét Doãn Húc chói tai.

"Đúng vậy! Dì Hỏa Nhi, hiện tại mẹ của con là mẹ Amber, mà người mẹ sinh con ra ba con lại không cần, cho nên con và ba mới bảo dì ấy trở về. Các dì đến đón dì ấy về sao?"

"Doãn Húc, con đang nói cái gì? Làm sao con có thể......" Không đợi Doll nói xong, Doãn Doãn cố nén nước mắt lôi kéo Doll ra ngoài, cô không nghĩ cũng không muốn ở lại nữa.

"Doãn Doãn......." Hỏa Nhi cùng Doll đành phải bước chân nhanh hơn đi theo Doãn Doãn, nhưng là các cô vẫn chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn Doãn Húc, thằng bé kia là do các cô cùng nuôi lớn, làm sao có thể.......

Quả nhiên, Hỏa Nhi nhìn thấy Doãn Húc hướng các cô nháy mắt lia lịa hai cái, nháy mắt? Là có ý gì?

Hỏa Nhi không kịp suy nghĩ kĩ, cô phát hiện không theo kịp Doãn Doãn và Doll, đành phải đem nghi vấn vứt ra sau đầu, bước chân nhanh hơn đuổi kịp hai người kia.

Tối nay là đêm tân hôn của anh, nhưng mà Chức Hạo không cảm nhận nổi một chút không khí vui mừng, anh vậy mà lại nhớ đến Doãn Doãn, nghĩ đến thân thể mềm mại của cô, cũng nghĩ đến sự ngọt ngào của cô.

Trong trí nhớ của anh, dường như cô không ác độc như vậy, anh biết vậy, nhưng mà vì cái gì anh luôn luôn hết một lần, lần thứ hai đến lần thứ ba cảnh báo bản thân, ngàn lần không nên bị vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu của cô lừa gạt?

"Mẹ, cực kì yêu ba!"" Tiếng trẻ thơ truyền tới từ khe cửa phòng sách.


"Doãn Húc, sao con chưa trở về phòng?" Chức Hạo kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không khác biệt anh là mấy.

"Ba à, mẹ là người phụ nữ tốt, người ba cưới là người phụ nữ rất xấu." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên nước mắt long lanh, từ từ đến gần Chức Hạo.

"Con làm sao biết được người ba cưới là người xấu?"

"Dì ấy không thích con, con nghĩ nhất định dì ấy thừa dịp ba không có ở đây, đem đá con ra ngoài." Doãn Húc nâng lên đôi mắt màu lam sáng long lanh nhìn thẳng Chức Hạo,"Ba, vì sao cha không thích mẹ con?"

"Không phải ba không thích mẹ con." Chức Hạo xoa xoa đầu Doãn Húc, thở dài một hơi.

"Vậy vì sao ba không cưới mẹ con?"

"Bởi vì thân phận của mẹ con không có cách nào bước chân vào nhà Lam Đạo chúng ta."

"Mẹ con ở Đài Loan không phải là con nhà không có tiền, mẹ ở Đài Loan cũng là con gái nhà giàu có đó ba."

"Ở Đài Loan Doãn Doãn là con gái nhà giàu có, cành làng lá ngọc sao có thể đi mua trai bao......." Chức Hao đang muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến chính mình tự nhận mình là trai bao, trong lòng lại dâng lên một bụng tức.

"Ba à, ba lại tức giận mẹ vì chuyện này? Kỳ thực mẹ rất nhát gan, mẹ đâu có đi mua trai bao đâu, nhất định là dì Hỏa Nhi và dì Doll ép buộc mẹ làm như vậy. Con nghe các dì nói bắt mẹ rút thăm, là mẹ không may ngẫu nhiên rút phải ba, nếu không, khả năng mẹ con không phải là mẹ Doãn Doãn rồi."

"Vì sao cô ấy lại tham gia loại trò chơi đó?" Đây là điểm khiến Chức Hạo tức giận

nhất.

Doãn Húc lôi kéo Chức Hạo đang nổi cơn thịnh nộ, nói thay Doãn Doãn, " Ba à, ba còn không biết thời điểm đó mẹ có nhược điểm nằm trên tay dì Hỏa Nhi và dì Doll, nếu mẹ không làm theo, thật sự sẽ chết thảm. Ba cũng không phải là không biết mẹ rất ngốc, luôn bị người ta lừa, chắc chắn mẹ bị dì Hỏa Nhi và dì Doll đưa đến, mới có thể xảy ra sự việc đó. Ba không cần phải giận mẹ, người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở một chỗ, có được không ba? Bằng không thì người thích khóc như mẹ nhất định hôm nay khóc rất nhiều, não của mẹ không tốt, mỗi lần khóc mệt mỏi sẽ suy nghĩ lung tung, nghĩ lung tung sẽ sinh ra loạn tưởng trong lòng, có một lần mẹ nghĩ đến ba liền khóc, khóc đến mức....."

Doãn Húc nói tới đây, cố ý ngừng lại nhìn sắc mặt dị thường của Chức Hạo, khóe môi nho nhỏ vụng trộm nhếch lên nụ cười quỷ dị.

"Con nói mẹ con khóc xong thì thế nào?" Cổ Chức Hạo nghẹn lại, anh không thể tưởng tượng nổi nếu Doãn Doãn xảy ra điều gì ngoài ý muốn.....

"Mẹ sẽ muốn chết đó! Hu hu......." Doãn Húc kêu khóc nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã che chắn rất tốt, lớn tiếng khóc, vừa vụng trộm nhìn qua khe hở quan sát Chức Hạo bày ra khuôn mặt tuấn tú nôn nóng.

"Mẹ con là người lớn, chắc sẽ không gây ra chuyện như vậy, mà bên cạnh cô ấy còn có hai người dì của con....."

"Có mới là lạ, hai người dì của con mắng mẹ đần độn, một người đàn ông không quan tâm, lại vẫn thay người ta sinh đứa con trai trắng trẻo mập mạp, mỗi lần như vậy các dì còn nói mẹ nhảy xuống biển tự tử chết đi. Nhất là Dì Hỏa Nhi, dì con cố ý xui mẹ đi tìm trai bao, nhìn xem biết đâu lại câu được rùa vàng, nhưng mà mẹ không muốn."

"Hai người phụ nữ này thật là quá phận, làm sao có thể xúi giục mẹ con đi làm chuyện này?"

"Dì Doll còn quá đáng hơn. Ba, con nghĩ hôm nay con không nhận mẹ, ba cũng cưới người khác, nhất định mẹ sẽ mất hết can đảm, hai người dì đáng giận kia nhất định bảo mẹ đi tự tử, miễn cho khỏi sống uổng phí trên thế gian này. Con có dự cảm, tối hôm nay mẹ nhất định suy nghĩ linh tinh.....Này, ba, ba đi đâu vậy....."

Doãn Húc gọi Chức Hạo đã chạy tới cửa.

"Con đợi ở đây, ba đi tìm mẹ con."

"Ba ơi, con đi theo ba, nếu không ba sẽ không biết ba người bọn họ đang trốn ở đâu." Quỷ kế của Doãn Húc được thực hiện, lập tức chạy theo Chức Hạo, sau có nở một nụ cười không để cho Chức Hạo cự tuyệt.

"Được rồi, chúng ta đi tìm mẹ con trở về."

Người phụ nữ ngu ngốc kia chắc sẽ không thật sự tìm đến cái chết chứ? Chức Hạo nghĩ đến khả năng sẽ mất cô, không biết vì sao trong lòng bắt đầu ẩn dâng lên cảm giác đau đớn.

Anh không muốn mất cô, anh không muốn!

"Mình thật sự rất ngốc, ngốc đến nỗi con trai cũng không cần mình nữa, mình chưa chết mà coi mình như đã chết sao?" Có lẽ trên đời này không có người nào ngu ngốc như mình, Doãn Doãn vừa lau nước mắt vừa gọt trái cây.


Bởi vì từ khi từ hôn lễ trở về cho đến giờ, cô chưa hề được ăn miếng đồ ăn nào vào bụng, Hỏa Nhi và Doll sợ cô đói bụng cho nên chuẩn bị táo cho cô ăn.

Doãn Doãn muốn ngủ một giấc cảm giác mọi chuyện sẽ qua đi, coi như một cơn ác mộng, nhưng cô nằm mãi trên giường, lại nhớ tới hôm nay là đêm tân hôn của Chức Hạo và Amber, ngực cô lại đau nhói.

Người đàn ông cô yêu sâu đậm đêm nay sẽ cùng một người đàn bà khác làm chuyện này nọ (*tế nhị, tế nhị*), con trai cô sinh ra thì không cần cô, cô cực kì đau khổ.

"Em không muốn sống, em thật sự không muốn sống, Chức Hạo, anh có biết không? Thực sự em rất thích anh, không phải em cố ý lén có con của anh, em......Em không phải là người tùy tiện, anh có tin em không? Lần đầu khi nhìn thấy anh em đã yêu anh, cho nên em nguyện ý vì anh chưa kết hôn mà sinh con, em nguyện vì anh buông tha tất cả mọi thứ. Doãn Húc rất giống anh, nhưng lúc đó em không biết anh ở đâu, khi nhìn con, em sẽ lại nhớ đến anh....."

Tay cầm dao gọt trái cây của Doãn Doan rủn rẩy, nước mắt không ngừng rơi trên mu bàn tay.

"Chức Hạo, nhất định anh không biết, không phải em muốn nhất định làm vợ anh, nhưng em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, người một nhà chúng ta ăn sáng trong vườn hoa xinh đẹp, buổi tối thì cùng nhau ăn tối lãng mạn dưới trời đầy sao. Điều em khát vọng là sinh hoạt gia đình cùng anh, không phải thật sự muốn cái danh phận Công Tước phu nhân, anh biết không? Chỉ là, danh hiệu Công Tước phu nhân nếu không phải của em, thì làm sao em có thể đường đường chính chính ở cùng anh? Vì sao anh không hiểu, không hiểu em không cần cái danh hiệu kia......Híc!"

Doãn Doãn quá chú tâm nói một mình, không nghĩ tới bị dao trái cây đâm một nhát, nhất thời máu tươi trào ra.

"Mẹ, mẹ không được chết....." Tiếng Doãn Húc đột nhiên truyền tới.

"Là Doãn Húc......Tiếng của Doãn Húc.....Làm sao có thể?" Doãn Doãn còn tưởng rằng mình nghe lầm, là do cô quá nhớ hai cha con họ!

"Chức Hạo, em thật sự rất yêu hai cha con anh, em không muốn về Đài Loan, em biết một khi em về Đài Loan, ba mẹ em biết em đưa con cho anh, nhất định bức hôn em, em không cần một đám cưới trao đổi lợi ích, như thế sẽ không có hạnh phúc. Chức Hạo, em biết có khả năng em sẽ phải gả cho một người có tiền làm bà chủ, nhưng mà em không cần, em chỉ cần anh.....Vì sao lại không cần em, cũng không yêu em......Em rất muốn chết......"

Tay cầm dao trái cây của Doãn Doãn run lên, mũi dao chạm phải mạch đập trên cổ tay.

"Không được, Doãn Doãn, đưa dao cho anh......." Máu của Chức Hạo vì một phút Doãn Doãn đưa mũi dao vào mạch máu mà thiếu chút nữa ngừng chảy.

"Chức Hạo......" Doãn Doãn ngây ngốc nhìn Chức Hạo và Doãn Húc chạy vọt vào phòng.

"Doãn Húc......" Cô đang nằm mơ sao?

"Doãn Doãn, đưa dao gọt trái cây cho anh....." Cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm dao găm trên tay cô.

Doãn Doãn sợ hãi nhìn theo ánh mắt của Chức Hạo, cúi đầu nhìn thấy dao găm trên tay mình.

"Em......"

"Em đang chảy má, đưa dao cho anh, em tuyệt đối đừng suy nghĩ vớ vẩn, Doãn Doãn, anh đến đón em về, anh và Doãn Húc đều cần có em."

"Anh và Doãn Húc cần em?"

"Doãn Doãn, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau." Chức Hạo thâm tình nhìn Doãn Doãn, thật cẩn thận đi về phía trước, muốn đoạt lấy con dao trái cây trên tay

Doãn Doãn, tránh cho cô làm việc ngu ngốc.

"Anh không được lại đây, em........" Chức Hạo vừa mới nói gì? Anh nói hai cha con anh đều cần cô, có phải không? Cô có nghe lầm không?

"Doãn Doãn, thật xin lỗi, anh không nên hiểu lầm em tấm lòng muốn ở cùng với anh của em, anh nghĩ em là người ham hư vinh, vừa rồi trên đường con trai đã nói cho anh biết, với thế lực gia đình em, không thể là là loại phụ nữ như anh đã tưởng tượng, anh biết anh không nên hiểu lầm em, chúng ta trở về nhà đi."

Trời ơi, anh không thể mất đi cô, giờ phút này Chức Hạo mới hiểu rõ lòng mình.

"Chức Hạo, không kịp rồi, anh đã cưới Amber, cô ấy đã là vợ anh, mà em......" Doãn Doãn gục đầu xuống, lúc này mới cảm thấy đau đớn truyền đến từ mu bàn tay, cô thống khổ kêu lên một tiếng.

"Doãn Doãn, làm sao vậy? Mau.....Mau đưa dao trên tay cho anh....." Chức Hạo hạ thấp giọng, dịu dàng nhìn Doãn Doãn, hy vọng cô có thể cảm nhận được anh yêu cô.

Doãn Doãn cảm nhận được nhiệt tình từ đôi mắt màu xanh lam. Vì sao? Chẳng lẽ là cô hoa mắt? Nếu không thì làm sao cô có thể nhìn thấy cặp mắt màu lam dịu dàng đến thế?

"Chức Hạo, em......."

"Tay em chảy máu rồi, để anh băng bó giúp em nhé?"

Ý đồ của Chức Hạo muốn dời đi sự chú ý của Doãn Doãn, anh từ từ lại gần cô, nhưng cô vẫn lùi về phía sau, không thể tin những gì đang nhìn thấy.

"Chức Hao, anh.......Anh đang nói cái gì. em nghe không hiểu, em........."

"Anh không muốn em chết, anh không muốn, anh muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em! Doãn Doãn, em tuyệt đối không thể bỏ lại anh và con, anh cũng khao khát được ăn sáng cùng em tại vườn hoa trong nhà, càng hi vọng được cùng em ăn tối lãng mạn dưới trời đầy sao, Doãn Doãn, anh..... Anh không thể mất em."

"Đúng vậy, mẹ ngốc, mẹ không được nghĩ quẩn, vừa rồi ba nói cho con biết ba cực kì yêu mẹ, là cực kì cực kì yêu đó nha!" Doãn Húc đứng một bên cổ vũ, nhưng mà, vẻ mặt của bé không hề khẩn trương như Chức Hạo, cậu bé nhàn nhã đứng sau lưng Chức Hạo, hướng tới mẹ ngốc nháy mắt mấy cái thật mạnh.


Doãn Doãn chuyển sự chú ý trên người Doãn Húc, cô không hiểu Doãn Húc nháy mắt với cô làm gì. Nhưng mà, Doãn Húc vừa nói Chức Hạo yêu cô.....

Mắt của Doãn Doãn bỗng nhiên rơi lệ, thật sự không phải cô đang mơ?

"Doãn Húc, không cần an ủi mẹ, mẹ biết trong lòng ba con yêu một người khác, nếu không thì sao Amber mặc trên người bộ lễ phục 'Màu trắng tinh khôi' ấy......"

"Bộ lẽ phục đó là anh thiết kế cho em, em là người anh yêu nhất từ đáy lòng, là người mà anh nhất quyết đi tìm, Doãn Doãn của anh."

Lời nói này thành công dời đi sự chú ý của Doãn Doãn, Chức Hạo thuận lợi kéo Doãn Doãn vào lòng, sau đó giật dao găm trên tay cô.

Doãn Doãn ngây dại trong lòng Chức Hạo, "Em là người anh....Yêu nhất?"

Thật lâu sau, Doãn Doãn không có cách nào tiêu hóa hết những lời tỏ tình từ miệng Chức Hạo.

"Đúng vậy! Em là đồ ngu ngốc, anh chỉ giận em.....Nhưng anh cũng rất yêu em, mới có thể bị ghen tị là mờ mắt, anh.....Anh hành hạ em như vậy cũng là đang hành hạ bản thân anh, anh....... Anh không thể mất em, Doãn Doãn, bảo bối của anh." Chức Hạo phủ lên môi Doãn Doãn, muốn nói thêm "Tình yêu bất tận" nhưng lại thôi.

Doãn Húc thấy một màn như vậy, rất tức thời rời khỏi phòng, bé mỉm cười đóng cửa phòng lại, không để cho hai người Hỏa Nhi và Doll đứng ngoài của nhìn trộm.

"Đúng là.... Thật sự em không thể tin anh......" Doãn Doãn không dễ gì tránh thoát được, âm thầm thở một hơi, nụ hôn của Chức Hạo tựa như làm đầu óc cô choáng váng.

"Doãn Doãn, anh yêu em!" Chức Hạo nâng khuôn mắt nhỏ nhắn của Doãn Doãn lên, lấy đầu ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt cô, giọng nói trầm thấp chứa nồng đậm yêu thương, trong ánh mắt xanh lam thoáng hiện lên tia dữ dội.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Doãn lập tức bị nhiễm đỏ, cô sợ rằng đây chỉ là giấc mơ đẹp.

"Chức Hạo, em có thể yêu anh không? Anh còn có Amber......."

"Cô ta không thành vẫn đề, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ly hôn với cô ta."

"Làm như vậy được không?" Tâm địa lương thiện của Doãn Doãn không hề muốn tổn thương Amber.

"Trước đó anh kết hôn với cô ta nhưng không có đi đăng kí, hôn lễ chỉ là.....Chỉ là cái cớ để bản thân anh trốn tránh, cho nên ngay từ đầu người anh muốn kết hôn không phải là Amber."

"Nhưng xem ra không được đâu.....Ý của em là, như vậy rất có lỗi với cô ấy, em thấy cô ấy rất yêu anh."

"Cái cô ta yêu là thân phận và tiền tài của anh, anh có thể cho cô ta một số tiền lớn, để cho cô ta rời đi."

"Chức Hạo, có lẽ Amber thật sự yêu anh, chúng ta vẫn nên xin lỗi cô ấy...."

Doãn Doãn thật sự quá lương thiện, giờ phút này Chức Hạo tràn ngập tình yêu với Doãn Doãn.

"Anh biết như vậy rất có lỗi với cô ta, nhưng anh không yêu cô ta, cô ta sống với anh sẽ không hạnh phúc, anh đồng ý với em, anh sẽ làm cho cô ta hiểu, trong tim anh chỉ có em, anh chỉ yêu mình em!" Khi đó ánh mắt Chức Hạo thâm tình nồng nàn dừng ở trên người Doãn Doãn, trong lòng cô đã hiểu, kể cả khi anh không cho cô danh phận gì cũng không sao, cô biết người đàn ông này yêu cô là đủ rồi.

"Chức Hạo, có thật vậy không?" Tâm tình Doãn Doãn dường như đang ở trong địa ngục chuyển đổi vài vòng lên thẳng Thiên đường, khiến cô không kịp trở tay.

"Còn chuyện nắm đó, anh còn giận em không?"

"Anh không giận, anh đã bắt được hung thủ rồi."

"Vậy làm sao anh lại xuất hiện ở đó?"

"Ông chủ phái anh đi tìm Tinh Liệt, anh ta có công ty trang sức ở Tokyo, trên đường anh đi tìm Tinh Liệt bị hôn mê, bị đưa đến khách sạn kinh doanh trai bao, may mắn em là người trong cuộc làm ăn đó, anh thừa dịp liên lạc với Phong Dực, nếu không hiện tại không biết có bao nhiều người phụ nữ đến mua anh..." Nghe đến đó, Doãn Doãn gục đầu xuống không dám nhìn Chức Hạo, "Khách sạn đó đã bị anh xử lý, về sau sẽ không có anh chàng đẹp trai tóc vàng bị bắt làm trai bao bán t*ng trùng nữa...."

"Anh nói gì!" Doãn Doãn nghe được mặt đỏ tai hồng, nghĩ tới hoàn cảnh bọn họ gặp nhau, cô nhìn không được đỏ mặt.

Nhớ tới những ngay vừa qua anh lạnh lùng tổn thương cô, Doãn Doãn không khỏi thấy tủi thân đỏ mắt nói, "Nếu ngày đó em không gặp anh, em cũng sẽ không...."

"Doãn Doãn, thật xin lỗi, anh không nên gây tổn thương cho người phụ nữ anh yêu, anh......."

Chức Hạo phát hiện không có lời nói nào có thể thổ lộ hết tâm tình yêu của anh, bụng dưới của anh sưng tấy khó chịu, mạnh mẽ ôm thắt lưng Doãn Doãn, anh muốn cô, anh muốn làm cho cô hiểu anh yêu cô.

Lại thêm một nụ hôn sâu trên môi, anh đẩy Doãn Doãn đến bên giường.

Yêu nhiều đến đâu cũng là như vậy, không trải qua thử thách, làm sao tìm được tình yêu thực sự?

Thực ra Doãn Doãn vẫn biết ơn vì Chức Hạo hôn mê trên đường bị đưa vào khách sạn kinh doanh trai bao, nhưng mà cô sẽ không nói ra bí mật này……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận