Tối qua, giày cao gót không vừa chân đã cà trầy gót chân Tô Dư, tạo thành một mảng rất lớn khiến cô đau đến tê dại.
Tới bây giờ, cô thậm chí còn không thể đi giày đế bằng, mà phải giẫm lên gót giày kéo lê xềnh xệch.
Nhan Mật không thể chịu đựng được nữa, món ăn được dọn lên đủ hết nhưng cô ấy không ăn mà chạy xuống trung tâm mua sắm ở tầng dưới và mang về cho cô một đôi dép lê, rồi mắng chửi: “Từ Trắc Khải có bị gì không vậy? Thình lình bảo cậu đi thì thôi đi, ngay cả số giày của cậu mà cũng không nhớ được? Dầu gì cũng là vị hôn phu cũ kia mà.”
Tô Dư nói: “Đâu phải ngày đầu cậu biết anh ta.”
Nhan Mật nhìn chằm chằm chỗ trầy da của cô rồi cau mày: “Tối qua cậu không về hả? Mẹ cậu gọi điện cho mình đấy.”
Tô Dư không đáp.
Nhan Mật đảo mắt, vỡ lẽ: “Ở cùng với anh ta sao?”
Tô Dư ngầm thừa nhận.
“Chưa ngán cơ à?” Thoạt tiên Nhan Mật khá bất ngờ, ngay sau đó nói với vẻ như ủng hộ chính nghĩa: “Biết cậu bận, vậy để mình lo cho, mình bảo Alic gọi mấy mẫu nam dưới tay ảnh tới cho cậu chọn nha.”
“Cậu đừng hành mình nữa đi.” Tô Dư cau mày: “Không chịu nổi đâu.”
Mạch não Nhan Mật hơi quái: “Gã kia đỉnh vậy sao?”
Tô Dư đút cho cô ấy một miếng thịt bò nạm: “Ăn của cậu đi này.”
Nhan Mật chơi khá thoáng, trò gì cũng biết, những cô nàng khá giả thế này luôn rất giỏi tiêu tiền mua vui.
Chu Phi Trì thuộc dạng khôi ngô, nhưng không phải hình mẫu mà cô ấy muốn, chỉ mang máng nhớ là Alic đã dẫn đến.
Ngày đó tâm trạng Tô Dư rất tệ nên Nhan Mật đã giúp cô vui lên.
Tô Dư không thích mấy chuyện này, bị quấy rầy sẽ phiền và sợ lắm, bèn chiếu lệ chỉ ra cạnh cửa: “Anh ta đi.”
Một góc ánh sáng không chiếu tới, thậm chí cũng chẳng thấy rõ có người đứng ở đó hay không.
Alic cất giọng the thé, gọn gàng và dứt khoát bảo Chu Phi Trì bước ra.
Anh tiến lên nửa bước, ánh sáng chiếu vào mặt, anh nhìn chằm chằm Tô Dư, ánh nhìn như dòng nước xiết cấp tốc rút đi, khó thể che giấu vết sóng cuồng bạo.
Tô Dư chợt tỉnh rượu bởi cái nhìn này.
Dường như khá quen thuộc, nhưng bây giờ cô quả thật không nhớ nổi từng gặp ánh nhìn ấy ở đâu.
Chu Phi Trì là một bạn đồng hành rất tốt, săn sóc, tinh tế, dịu dàng, có chừng mực, tương phản với thân hình cao lớn của anh.
Mỗi khi mây mưa xong, anh luôn rời đi một lúc rồi mười phút sau lại quay về.
Tô Dư hỏi: “Đi đâu thế?”
Chu Phi Trì cúi xuống nhìn cô, trên tấm lưng rộng còn lưu lại vết móng tay cô cào loạn, trông rất gợi cảm.
Anh nói: “Hút thuốc.”
Tô Dư không hỏi tại sao anh phải "đi làm trai bao".
Chẳng qua có lần cô vô tình thoáng thấy màn hình điện thoại chưa tắt của anh, là tin chuyển khoản Wechat, ghi chú: Tiền thuốc.
Nhan Mật nói sắc mặt cô không tốt, bảo Chu Phi Trì đừng quá mãnh liệt.
Hai người đi Spa, vừa nằm xuống thì điện thoại di động reo lên.
Giọng nói như có lửa đốt: “Chị Tô Tô, chị mau tới đây đi ạ.
Anh Khải uống nhiều quá, đau bụng lăn lộn luôn rồi!”
Tại căn phòng riêng sang trọng nhất trong Minh Châu Hối.
Tô Dư đẩy cửa vào, bên trong đang nhốn nháo rần rần.
Từ Trắc Khải quả thực đang lăn lộn, nhưng không phải vì đau, mà vì cười.
Điếu thuốc trên ngón tay run lên theo từng tiếng cười, anh ta đắc ý nói với đám bạn xấu xa của mình: “Mày thua rồi.”
Thế là Tô Dư hiểu ra hết.
Tiếng cười, tiếng reo hò, những ánh mắt bỡn cợt phóng tới như nhát dao xuyên ngang qua cơ thể cô, cô càng chảy nhiều máu thì người ta sẽ càng thoả lòng.
Tô Dư đi thẳng tới chỗ một người với thần sắc bình tĩnh.
Cô nói: “Cậu là người gọi điện thoại?”
Nét vui vẻ vẫn chưa vơi trên gương mặt chữ điền kia: “Chị Tô Tô, em giỡn ấy mà.”
Tô Dư nhìn quanh nửa vòng, ngẫu nhiên vơ lấy một chai bia.
Thân chai quá to đến nỗi một tay không cầm hết, thế là cô cầm bằng hai tay, sau đó giơ cao đập xuống, chai rượu nở hoa trên đầu cậu ta.
Tiếng loảng xoảng lập tức dập tắt tiếng cười đùa.
Có thù tất báo, ăn miếng trả miếng, tính cách này rất Tô Dư.
Từ Trắc Khải nổi cơn tam bành, bèn vung mạnh tay xông tới trước, khiến mấy người kia phải níu lại.
“Cô có bị điên không!”
Tô Dư vẫn bình tĩnh: “Đúng, tôi điên đấy.
Tôi lái xe vòng quanh nửa cái thành phố này để tới xem anh đau chết chưa.
Tôi điên, tôi muốn tới nhặt xác cho anh đây.”
Gương mặt tự cao tự đại của quý công tử Từ Trắc Khải bị tan rã thành nhiều mảnh bởi sự căm giận.
Anh ta chỉ vào Tô Dư: “Cô nghĩ cô là ai? Bày đặt sĩ diện với tôi à!”
Tô Dư nhìn anh ta chòng chọc, chợt nhoẻn miệng cười: “Dù sao cũng không phải là vị hôn thê của anh, tôi không quen anh.”
Cô hùng hổ tới, nhưng lại ung dung nghênh ngang rời đi.
Chưa đến hai giây, tiếng ly bể vang lên trong phòng, vỡ tan thành từng mảnh.
Một cô gái trong góc lí nhí hỏi: “Quan hệ giữa chị ấy và anh Khải là thế nào vậy ạ?”
“Con dâu nuôi từ bé đấy.”
Đừng nhìn Từ Trắc Khải bây giờ mà lầm, thật ra thuở nhỏ sức khỏe của anh ta cực kỳ kém.
Khi đó, nhà họ Từ dẫn anh ta về nhà tổ ở Hong Kong để xem bói, và người ta bảo phải tìm một người hóa kiếp có ngày sinh tháng đẻ xứng đôi với anh ta.
Tô Dư may mắn trở thành nạn nhân của sự bất công này.
Cô được nhà họ Từ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, thậm chí nhà họ Từ còn lười phải biện hộ lấy cớ, cho đến bây giờ người ngoài vẫn luôn gọi cô là người ngăn chặn tà khí cho Từ Trắc Khải.
Người hầu, nữ vệ sĩ, xung hỉ, con dâu nuôi từ bé, kẻ chỉ biết ôm đùi và đủ thứ từ ngữ chướng tai ngay từ thời thơ ấu.
Thật ra, Tô Dư và Từ Trắc Khải quả là từng có một khoảng thời gian ngọt ngào tốt đẹp.
Tiếc thay thời hạn sử dụng quá ngắn, nay quả báo quay lại, giống như chiếc ly vỡ không thể trở về quá khứ được nữa, những mảnh vỡ vẫn còn sắc bén và làm người ta tổn thương.
Cô ngồi yên lặng trong xe thì Nhan Mật gọi điện thoại tới hỏi han: “Anh ta đã đến bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
Tô Dư kể tóm tắt.
Nhan Mật không còn gì để nói: “Cái đám thần kinh này, vậy, vậy anh ta sẽ không làm gì cậu chứ...”
“Không biết.” Tô Dư đáp: “Nhà anh ta coi số mạng, bảo rằng bọn mình cùng hội cùng thuyền, mình yên thì anh ta mới khỏe.
Anh ta không dám làm gì mình đâu.”
“Vậy cũng không thể lúc nào cũng ác với cậu vậy chứ.”
Tô Dư thấy một cô gái đi ngang qua xe mình.
Áo len cổ lọ màu be, áo khoác ca rô xanh nâu, loại nhỏ.
Nhan Mật còn đang bất bình quở trách thay.
Cô gái đã ngồi lên xe buýt tuyến 118.
Tô Dư khởi động xe, theo phía sau.
Qua Khai Đông, Vân Gia Lũng, Phụ Cổ Lâu, đến vùng ngoại ô phía tây, Chu Thấm Chi xuống xe ở trạm cuối cùng.
Chu Phi Trì xách thùng dụng cụ, chờ ở đầu hẻm đối diện đường quốc lộ.
Chu Thấm Chi đi tới chỗ anh mình, ngước đầu rồi thì thầm: “Chiếc xe kia cứ đi theo em đó anh.”
Em giơ tay chỉ ra sau, Chu Phi Trì nhìn theo.
Nhìn nhau một lúc, cách cửa sổ xe, Tô Dư nghĩ thầm quả đúng vậy thật.
Chu Phi Trì khẽ nhíu mày, thoạt tiên là đi, sau đó bước nhanh, cuối cùng chạy chậm.
Dáng vẻ anh chạy vội rất khôi ngô, eo hẹp chân dài, sải bước tạo gió.
Tô Dư kéo cửa sổ xe xuống: “Đó là em của anh hả, tôi thấy em ấy trên đường, quần áo trông khá quen mắt.”
Là quần áo cô tặng hôm đó.
Phiên bản do văn phòng của Nhan Mật làm, phiên bản độc nhất.
Không còn chuyện gì nữa, Tô Dư định rời đi.
Chu Phi Trì bỗng vươn tay đè chặt mép cửa sổ xe: “Tới cũng tới rồi, em vào ngồi chút nhé.”
Đôi mắt hạnh của Tô Dư rất đẹp, nhìn người khác ở góc độ này trông hơi hếch lên: “Em gái anh ở đây, làm kiểu gì được?”
Chu Phi Trì yên lặng hai giây rồi đáp: “Em đừng rên là được.”
Giọng Tô Dư vô tội, còn giọng Chu Phi Trì nghiêm chỉnh.
Toàn nói về những chuyện hư hỏng lộ liễu.
Tô Dư lườm anh, xuống xe: “Ngồi thì ngồi.”
Chu Phi Trì chăm chú nhìn bóng lưng cô, khẽ cong môi, lông mày cũng nhướng thẳng lên rồi.
Chu Thấm Chi cực kỳ nhiệt tình với Tô Dư, rất tự nhiên khoác tay cô và đưa cô đi thăm quan khắp nhà.
Nhà tuy cũ nhưng không tồi tàn.
Nhà ngăn nắp, có hai phòng.
Phòng ngủ của Chu Thấm Chi rất nữ tính, rèm cửa sổ ca rô, ga trải giường màu lam nhạt khá mềm mại.
Em lại đưa cô đi thăm quan phòng ngủ của Chu Phi Trì.
Tô Dư quan sát nửa vòng, rồi dừng mắt tại trên một chiếc bàn sách cũ kỹ.
“Anh của em sửa hết đó ạ.” Chu Thấm Chi khen hết mình: “Kỹ thuật khá tốt ạ, đồ nhà ai hư anh ấy cũng có thể sửa được hết.”
Chiếc radio bị tháo dỡ một nửa, hai chiếc điện thoại di động bị bỏ, bảng mạch dây điện với đủ màu sắc rối rắm đan xen vào nhau.
Tô Dư cúi xuống nhìn thật cẩn thận.
Máy radio này là loại rất cũ, hiếm thấy thật đấy.
Chu Thấm Chi bỗng nhiên thỏ thẻ hỏi: “Chị, chị có phải bạn gái của anh em không ạ?”
Tô Dư quay qua, không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn em.
Chu Thấm Chi bị chị xinh đẹp nhìn đến đỏ cả tai, bèn kiếm cớ chạy đi thật nhanh: “Em đi pha trà cho chị nha.”
Tô Dư ngưng cười, và tiếp tục quan sát xung quanh một cách nhàn nhã.
Mặt bàn được lót bằng một tấm kính dày, có rất nhiều ghi chú và danh thiếp được ép dưới tấm kính: có thuê xe, giao gas và giao nước.
Tô Dư chuyển ánh nhìn, đột nhiên dừng lại.
Ở góc trên bên phải, có một bức ảnh cũ dưới tấm kính bị hộp dụng cụ che mất hơn phân nửa.
“Đừng chạm vào, dây có điện đấy.” Chu Phi Trì đi tới, bất chợt lên tiếng.
Tô Dư xoay người, xương cụt dựa vào mép bàn, lười biếng nhìn anh một cách không vui: “Anh biết sửa nhiều đồ vậy, phải khen anh có kỹ thuật tốt nhỉ.”
Ánh nhìn tàn sát khốc liệt của hai người chạm vào nhau, lốp đốp, thế là không còn trong sáng nữa.
Chu Phi Trì đi từng bước tới, dùng một tay nhốt cô giữa cánh tay và mép bàn.
Anh cúi đầu, mắt dần sâu hơn.
Tô Dư hỏi: “Em gái ở nhà mà anh cũng dám?”
Chu Phi Trì nói: “Hôm nay Đại Bình chiếu phim, hai tiếng nữa em ấy mới về.”
“Lỡ như em ấy về thì sao?”
“Em ấy không thế đâu.” Chu Phi Trì nói: “Em ấy rất hiểu chuyện.”
Tô Dư cũng vòng một tay quanh cổ anh, làn hơi như cánh bướm vừa mới nở, nhẹ nhàng quét qua khóe môi anh: “Ừ, hai anh em nhà anh rất hiểu chuyện.”
Đổi sang một nơi xa lạ, Tô Dư trở nên rất nhạy cảm.
Chu Phi Trì có lẽ đã phát hiện ra nên làm bổn phận của mình tròn trịa hơn bao giờ hết.
Ngay cả những đường gân xanh trên cổ cũng háo hức hiện ra và nhịp nhàng nhảy lên theo tiết tấu, lên xuống đồng loạt.
Chu Phi Trì cố ý thấy rõ.
Bất quá tam, câu này không có tác dụng với anh, nhưng Tô Dư thật sự chịu không nổi.
Chu Phi Trì không định dừng lại.
Anh bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi dễ dàng lật người cô lại.
“Anh cũng học trường trung học số hai Thành Nam.” Tô Dư chợt nói vậy.
Chu Phi Trì bỗng dưng cứng người, nhưng chỉ trong một hai giây, rồi anh cúi đầu chiếm đoạt dữ dội hơn.
Ban nãy, Tô Dư đã thấy bức ảnh được ép bên dưới tấm kính.
Đó là ảnh tập thể của lớp thuộc trường trung học số hai Thành Nam.
Tô Dư có thể cảm nhận được tính công kích bị kiềm chế, xé rách và chiếm hữu vừa phải của anh, tựa như cành gai mới nảy mầm, từng cái gai đâm vào đường hầm ngũ giác của cô.
Cách trả thủ kín đáo nhưng lại không đủ kín đáo này khiến Tô Dư nhận ra.
“Có phải anh cũng từng viết thư tình cho tôi không?” Giọng Tô Dư tròng trành run run, cười nói: “Xin lỗi nha đàn anh, thư tình nhiều quá nên em không nhớ ra anh.”
Miệng núi lửa trong lòng Chu Phi Trì không thể kìm hãm nổi nữa rồi.
Dung nham nóng chảy vốn đã ngủ đông chừng ấy năm bỗng cuộn trào, sôi sục, xé rách nhiệt huyết tuổi trẻ bao năm giấu kín của anh như ăn tươi nuốt sống.
Chu Phi Trì đè lấy cô bằng cơ bụng, giam chặt cổ tay cô trên đỉnh đầu.
Anh “ừm” một tiếng: “Thế thì sao chứ, thư tình nhiều vậy, nhưng hiện tại người có thể ngủ cùng em, chính là tôi.”.