Xuân triều không ngủ

Ngày kia, cơn mưa mùa thu bắt đầu rơi từ sáng, dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ hạ xuống, đúng là nhiệt độ xuống thấp hơn thật.
 
Màu mưa xám xịt phủ khắp thành phố, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng mực loãng để tô lên trên bức tranh thủy mặc.
 
Hôm trước còn có thể miễn cưỡng mặc váy hở chân, đến hôm nay đã phải khoác thêm áo khoác. Đầu gối của Dịch Tư Linh bị gió lạnh thổi đến mức đỏ bừng lên. “Lạnh quá đi...” Cô đan đôi tay lạnh băng vào nhau, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Stylist từng làm nên vô số tạo hình bắt mắt cho các minh tinh nổi tiếng, nhưng khi ở trước mặt Dịch Tư Linh, cô ấy vẫn phải cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng. Dịch Tư Linh là cô chủ cao quý đến từ Hong Kong, tự có hào quang, làm người khác phải ngước mắt, stylist không muốn phá hỏng danh tiếng của bản thân. 
 
“Chỗ bọn em không ấm áp như Hong Kong, giờ còn chưa tới lúc lạnh nhất đâu, hai tháng sau còn có tuyết rơi nữa.” Stylist nhẹ nhàng nói nói, đôi tay nhanh nhẹn quấn một búi tóc kiểu Trung Quốc dịu dàng, xinh đẹp cho Dịch Tư Linh.
 
Vẻ đẹp của cô như vầng trăng sáng, làm người khác không dám nhìn thẳng. Stylist cảm thấy Dịch Tư Linh chắc chắn sẽ hợp với phong cách Trung Hoa đoan trang, cao quý.
 
Dịch Tư Linh chớp mắt: “Đúng thế, thủ đô là nơi có tuyết rơi.”
 
Chỉ có tuyết là Hong Kong không có.
 
“Đúng lúc tôi mang trang sức chủ đề bông tuyết, đợi lát nữa đeo cái kia đi.”
 
Stylist cười gật đầu, đi chọn trâm cài để phối với bông tuyết, thuận tiện bảo trợ lý tăng nhiệt độ của hệ thống sưởi lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
.
 
Từ trước đến nay, quy mô tiệc rượu của nhà họ Trì đều không nhỏ, chỉ riêng mấy ngôi sao được mời đến cho đẹp thôi cũng toàn là nam, nữ minh tinh top một, top hai. 
 
Mảng kinh doanh chính của nhà họ Trì là truyền thông số, dưới trướng tập đoàn Tân Doanh có một trong số ba nền tảng video trực tuyến lớn nhất trong nước. Năm nào cũng đầu tư vào rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, là nhà đầu tư ngầm lớn ở sau giới giải trí, vậy nên có thể mời nhiều người nổi tiếng đến như vậy cũng chẳng có gì lạ.

 
Tiệc rượu được tổ chức tại một khách sạn hạng sang mới được khai trương của nhà họ Tạ, cũng là vì tuyên truyền cho khách sạn này.
 
Kiểu trao đổi tài nguyên này rất phổ biến trong giới, phàm là có lợi ích gì thì đều sẽ dành cho người một nhà, người ngoài muốn được chia một bát canh đúng là việc khó như lên trời.
 
6 giờ rưỡi, khách khứa lục tục đến đông đủ.
 
Váy dạ hội lộng lẫy của phái nữ lướt qua chốn xa hoa rực rỡ này, mùi hương nhẹ nhàng, hỗn tạp tràn ngập trong đại sảnh của bữa tiệc. Trì Hoàn Lễ nâng tay lên xem giờ, nhân tiện lại chê bai Tạ Tầm Chi không đáng tin cậy thêm lần nữa. Rõ ràng anh rất đúng giờ, đã hứa tham gia thì nhất định sẽ không đến trễ.
 
Nhưng hôm nay Tạ Tầm Chi lại đến trễ mười lăm phút.
 
Lại qua mười mấy phút sau, Trì Hoàn Lễ hút thuốc ở hành lang, đúng lúc gặp được Tạ Tầm Chi ngay trước cửa thang máy.
 
“Sao thế? Dù gì cũng là buổi tiệc tôi tổ chức, vậy mà cậu không cho anh em chút mặt mũi nào à?” Trì Hoàn Lễ quen thuộc đi qua, lấy hộp thuốc ra khỏi túi, đưa một điếu thuốc qua.
 
Tạ Tầm Chi lịch sự nhận lấy nhưng không hề hút, ngón tay thon dài của anh cầm thuốc lá, giọng điệu thản nhiên: “Có việc trì hoãn, xin lỗi.”
 
Trì Hoàn Lễ thật sự hết cách với Tạ Tầm Chi. Anh rõ ràng là người có tư cách kiêu ngạo, hống hách nhất Bắc Kinh, vậy mà lại rất lịch sự, khiêm tốn, Trì Hoàn Lễ còn nói được lời vô nghĩa nào nữa chứ?
 
“Nói xin lỗi chính là làm tôi tổn thọ rồi, dù cậu có cho tôi leo cây thì tôi cũng không có cách nào.” Trì Hoàn Lễ búng tàn thuốc, lại quan sát đối phương thêm vài lần. Anh ấy cứ thấy có điểm gì là lạ nhưng nhất thời lại không chỉ ra được.
 
Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa đi vào trong hội trường. Trì Hoàn Lễ thoáng liếc thấy chiếc đồng hồ nạm kim cương trên tay Tạ Tầm Chi, hút một ngụm thuốc, giật mình nhận ra: “Hôm nay cậu khác lắm nhé.”
 
Tạ Tầm Chi liếc nhìn Trì Hoàn Lễ.
 
Trì Hoàn Lễ: “Trước đây cậu sẽ không đeo kiểu đồng hồ phô trương như vậy.”

 
Chiếc đồng hồ Patek Philippe giá hơn hai chục triệu, có chuông báo hiệu thời gian* và lịch vạn niên**, còn được nạm hai vòng kim cương là món đồ vô giá ở trên thị trường, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật trong số các tác phẩm nghệ thuật.
 
*Chuông báo hiệu thời gian (minute repeater): là chức năng có nhiệm vụ vang chuông báo hiệu các mốc thời gian và thường được khởi động bằng cách ấn nút, trượt hoặc sử dụng cần gạt ở mặt bên của đồng hồ, được gọi là cơ chế phức tạp nhất trong thế giới đồng hồ.
 
**Đồng hồ lịch vạn niên là loại đồng hồ có khả năng hiển thị chính xác ngày, tháng, năm và thứ trong thời gian rất dài, thường là 100 năm hoặc hơn.
 
Lúc này Trì Hoàn Lễ mới tỉ mỉ quan sát Tạ Tầm Chi, tinh mắt phát hiện anh không chỉ đeo đồng hồ nạm kim cương mà còn cài một chiếc ghim cài áo bạch kim đính kim cương hình bông tuyết ở bên ngực, có thể nhận ra sự tinh xảo của món trang sức đá quý cổ. Ngoài ra, bộ tây trang mà Tạ Tầm Chi mặc hôm nay cũng khác hẳn, không phải màu đen nghiêm túc như trước đây mà là màu xám bồ câu, trông có vẻ nhẹ nhàng và hòa nhã hơn. 
 
“Cậu chưa ăn mặc “bảnh tỏn” như thế này bao giờ!”
 
“Trời má, khổng tước xòe đuôi à?? Cậu cướp hết sự chú ý của tôi rồi!”
 
Trì Hoàn Lễ cảm thấy bộ đồ anh ấy đang mặc đã thua hoàn toàn.

Đối phương cao gần 1m9, dáng người cao ráo, rắn rỏi, tóc được chải chuốt gọn gàng. Anh đứng ở kia thôi cũng như người mẫu trên tấm áp phích, giống một món đồ xa xỉ tới từ phương Đông.
 
Tạ Tầm Chi nghe vậy thì bật cười, bình thản nói: “Stylist lấy cái gì thì tôi mặc cái đấy, tôi không hỏi mấy cái này.”
 
Ai tin được lý do thoái thác này chứ.
 
Trì Hoàn Lễ suy nghĩ, anh ấy đâu có mời khách mời quan trọng nào, chả lẽ là nữ diễn viên trẻ mới nổi, đang nhận được rất nhiều sự chú ý kia ư? Không thể nào, Trì Hoàn Lễ lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
 
Ai cũng có thể chơi nữ minh tinh nhưng Tạ Tầm Chi thì không thể nào.

 
“Cậu thích ai rồi à?” Trì Hoàn Lễ tò mò hỏi.
 
Tạ Tầm Chi thuận tay ném điếu thuốc đã bị siết bẹp vào thùng rác: “Bớt hóng hớt đi.” Anh không hút thuốc lá, chỉ thi thoảng hút mấy hơi xì gà. Anh sẽ không chạm vào mấy đồ có thể gây nghiện.
 
Nhân viên phục vụ mở cánh cửa hội trường dày nặng ra, mùi thơm hỗn tạp ập vào mặt hai người, cùng với đó là ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh tiệc.
 
Trì Hoàn Lễ vừa phất tay chào hỏi với mấy người quen vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tạ Tầm Chi: “Nhưng không phải cậu sắp kết hôn rồi à? Một buổi tiệc rượu nhỏ thôi mà cậu còn cầu kỳ như vậy, không đúng.”
 
Có nhân viên phục vụ bưng khay đi qua, Tạ Tầm Chi cầm lấy một ly champagne, bình tĩnh liếc mắt quan sát cả hội trường rồi dời mắt: “Tiệc rượu của cậu Trì, đương nhiên là tôi phải nghiêm túc chút rồi.”
 
Trì Hoàn Lễ: “...”
 
Hai người vừa mới lộ diện mà khách khứa đã lục tục không ngừng đi tới kính rượu, dù không quen biết cũng tìm mọi cách để được lộ mặt.
 
Có rất nhiều cơ hội để thấy cậu Trì, dù gì Trì Hoàn Lễ cũng mê chơi, chỉ cần gửi thư mời của cuộc chơi đủ cấp bậc, đủ náo nhiệt thì khả năng cao là cậu Trì sẽ vui lòng nhận cho, nhưng Tạ Tầm Chi thì khác.
 
Có rất ít buổi tiệc có thể khiến Thái tử nhà họ Tạ sẵn lòng tham gia, tám, chín phần mười những người muốn nịnh nọt với anh đều sẽ vồ hụt.
 
Tạ Tầm Chi chỉ thi thoảng tham dự buổi tiệc xã giao của giới trung tâm mà thôi.
 
Tiếng bàn tán loáng thoáng vang lên xung quanh.
 
“Hôm nay lạ ghê, cả Thái tử và cô hai đều tới à?”
 
“Tiệc do nhà họ Trì tổ chức mà… Bình thường thôi.”
 
Người nọ lắc chén rượu, nhìn về phía chéo đằng trước, xoa tay hầm hè: “Chờ tôi, để tôi đi lộ mặt trước mặt cô hai đã!”
 
Tạ Minh Tuệ cũng tới buổi tiệc rượu này.

 
Năm nay cô ấy mới vừa thăng nhiệm thành CFO* của tổng bộ tập đoàn Lam Diệu, là phụ tá đắc lực của Tạ Tầm Chi. Thường thì khi gửi thiệp mời cho Tạ Tầm Chi, mọi người đều không quên gửi một tấm thiệp mời cho cô hai nhà họ Tạ. Dù không mời được Thái tử của nhà họ Tạ nhưng có thể mời được Tạ Minh Tuệ cũng đã rất tốt rồi. Nếu hai người đều tới, vậy có nghĩa là buổi tiệc đó rất có thể diện.
 
*CFO: giám đốc tài chính, là người điều hành tài chính cao nhất trong một tổ chức, giám sát bộ phận tài chính kế toán và chịu trách nhiệm về các công việc liên quan tới vấn đề tài chính của doanh nghiệp.
 
Tạ Minh Tuệ đang tìm anh cả khắp nơi, trên đường còn gặp phải mấy người quen, tốn chút thời gian hàn huyên với họ. Ánh mắt cô di chuyển khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người người đàn ông đang mặc bộ tây trang màu xám kẻ sọc thẳng.
 
Lướt qua rồi lại quay lại, sau đó tập trung quan sát.
 
Tạ Minh Tuệ sửng sốt, nhanh chóng đi qua, gọi: “Anh cả?”
 
Gọi xong mới thấy Trì Hoàn Lễ cũng ở bên cạnh, cô ấy mím môi chào: “Tổng giám đốc Trì.”
 
“Tuệ Tuệ, lâu rồi không gặp.” Trì Hoàn Lễ cười với Tạ Minh Tuệ, ngón tay đang rũ bên người khẽ xoắn vào nhau.
 
Tạ Tầm Chi: “Em vừa đến à?”
 
Tạ Minh Tuệ: “Vâng, vừa họp xong là em tới đây ngay.” Vậy nên Tạ Minh Tuệ chưa kịp thay lễ phục, vẫn còn đang mặc bộ quần áo công sở mà cô ấy mặc lúc đi làm.
 
Tạ Minh Tuệ mặc áo blazer màu hồng nhạt phẳng phiu phối với chiếc quần ống rộng cùng màu, cùng chất liệu, chân đi giày cao gót màu da, trên mặt là lớp trang điểm nhẹ, dịu dàng và sạch sẽ. Dù đứng giữa nơi xa hoa lộng lẫy này cũng không hề kém cỏi chút nào, tựa như một gốc lan trong núi sâu rộng lớn.
 
Con cái nhà họ Tạ được cả giới công nhận là hiếm có khó tìm, dù là nam hay nữ thì đều giỏi giang, có thể một mình chống đỡ một phương trời, không có ai vô dụng hay ăn chơi trác táng. Không ít phu nhân đều nói đùa rằng muốn nhà họ Tạ mở lớp dạy cách bồi dưỡng con cháu.
 
“Đừng cố gắng quá, mẹ còn trách anh cho em quá nhiều việc này.” Dù gì Tạ Tầm Chi cũng thương em gái mình, không muốn cô ấy dành khoảng thời gian đẹp nhất chỉ để làm thêm. Nhưng CFO là vị trí quan trọng trong tập đoàn, công việc vừa nhiều vừa rắc rối, giao cho người một nhà là yên tâm nhất.
 
Tạ Minh Tuệ: “Là do chính em thích làm việc, đâu phải tại anh.”
 
Trì Hoàn Lễ cười, xen miệng: “Tuệ Tuệ chính là nữ giám đốc giỏi giang mà mọi người trong giới đều công nhận. Tôi còn phải học tập cô ấy nhiều.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận