Xuân triều không ngủ

Tạ Minh Tuệ lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy. Môi Trì Hoàn Lễ giật giật, anh ấy cảm thấy bản thân nói sai nên vội vàng dời mắt, xấu hổ “khụ khụ” hai tiếng.
 
Tạ Minh Tuệ mặc kệ Trì Hoàn Lễ, chỉ nhìn Tạ Tầm Chi, cười nói: “Hôm nay anh hoành tráng ghê. Nếu không nhờ cái đồng hồ anh đang đeo trên tay là cái anh mua dịp sinh nhật năm kia thì suýt chút nữa em đã không dám nhận rồi.”
 
Mua thì mua đi, nhưng Tạ Tầm Chi không đeo lần nào, cứ để nó ngủ đông trong  két sắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tạ Tầm Chi liên tục bị anh em và em gái trêu chọc, thế nhưng biểu cảm của anh vẫn phẳng lặng, không chút thay đổi. Thi thoảng anh lại chán chường mà uống một ngụm rượu, duy trì thái độ lịch sự và xa cách với người tiến đến bắt chuyện.
 
Thái tử của nhà họ Tạ được dạy dỗ rất tốt, tuy hơi lạnh lùng nhưng không hề làm ai mất mặt, đều đối xử nho nhã lễ độ với tất cả mọi người. Vậy nên có rất nhiều người tiến lên kính rượu, mời thuốc, cung kính như thể Tạ Tầm Chi là tổ tông của mình, trong đó có rất nhiều minh tinh không nổi nhưng lắm dã tâm.
 
Tạ Tầm Chi cau mày nhìn nữ minh tinh trang điểm tỉ mỉ đang tươi cười nịnh nọt trước mặt. Hình như anh đã lãng phí quá nhiều thời gian không cần thiết, với những buổi tiệc rượu như vậy, anh thường chỉ xuất hiện cái rồi rời đi ngay. 
 
Tạ Tầm Chi đưa ly rượu cho Tạ Minh Tuệ: “Giúp anh một chút.”
 
Trì Hoàn Lễ: “Cậu đi đâu thế?”
 
“Hút thuốc.” Giọng Tạ Tầm Chi rất lạnh nhạt.
 
Trì Hoàn Lễ: “... Có phải tôi vừa nghe nhầm không thế?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Tầm Chi bỗng thấy không kiên nhẫn, đang định rời đi thì mọi người xung quanh chợt xôn xao, dường như có người nào đó rất được chú ý tới, thu hút tất cả từ trường trong hội trường như thể hố đen.
 
Trì Hoàn Lễ nhìn qua theo tầm mắt của mọi người, anh ấy sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Kia là ai thế?”
 
Anh ấy đã đích thân kiểm tra danh sách khách mời của buổi tiệc tối nay, không thể có người nào mà anh ấy không quen biết được. 
 
Vậy mà lại có nữ minh tinh dám đến muộn một tiếng trong buổi tiệc của nhà họ Trì, lại còn phô trương như thế, quả đúng là không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa mà.
 

.
 
Không đến đúng giờ trong bất kỳ buổi tiệc rượu, tiệc tối nào là nguyên tắc bị phê bình nhất của Dịch Tư Linh.
 
Muốn mời cô thì phải chịu đựng một loạt tật xấu của cô, mấy phu nhân và cô chủ ở Hong Kong đều phê bình kín đáo vì chuyện này, nhưng rồi lại không thể không mời. Các mối quan hệ liên kết rắc rối, gây thù với Dịch Tư Linh chính là chuốc oán với nhà họ Dịch.
 
Huống chi không mời được Dịch Tư Linh còn chứng tỏ rằng buổi tiệc đó không đủ xa hoa.
 
Trong sân chơi danh lợi ở Hong Kong, Dịch Tư Linh chính là từ đồng nghĩa với sang trọng và cao cấp.
 
Nhưng hình như Dịch Tư Linh đã quên nơi này là thủ đô, không phải địa bàn của cô. Buổi tiệc tối nay không hề mời cô, là cô dùng thủ đoạn không chính đáng để kiếm được thư mời.
 
Dịch Tư Linh hơi chỉnh lại làn váy, cao ngạo bước qua những ánh mắt đó. Đôi chân thon dài, trắng như sứ của cô lúc ẩn lúc hiện dưới bộ lễ phục mỏng như cánh ve, thân váy thêu đầy đá quý kiểu Pháp, được thiết kế theo kiểu thắt eo xương cá, để lộ non nửa bầu ngực tròn trịa, cao vút, trắng nõn như lông ngỗng.
 
Chiếc vòng cổ đá quý cao cấp hình mười mấy bông tuyết chồng chất phức tạp mà Dịch Tư Linh đang đeo là món trang sức chủ đề bông tuyết do nhà thiết kế chính tiền nhiệm của nhãn hiệu đá quý Jandoul thiết kế riêng cho cô, có một không hai ở trên thế giới.
 
Tạ Minh Tuệ nhìn người vừa xuất hiện đã tỏa sáng khắp bốn phương, làm người khác nhận nhầm thành nữ minh tinh, kinh ngạc không khép miệng được: “Đây không phải...”
 
Trì Hoàn Lễ: “Em quen à?”
 
“Là chị dâu...” Tạ Minh Tuệ nhỏ giọng nói, nắm chặt ly rượu trong tay.
 
Trì Hoàn Lễ không nghe rõ, đang định hỏi lại thì Tạ Tầm Chi lại quay về bảo Tạ Minh Tuệ đưa ly rượu cho anh. Trì Hoàn Lễ ngạc nhiên nhìn Tạ Tầm Chi: “Không phải cậu muốn đi hút thuốc à?”
 
Tạ Tầm Chi: “Không hút nữa.”
 
Trì Hoàn Lễ cảm thấy rất kỳ quái.
 
Dịch Tư Linh quan sát một vòng xung quanh, ngoài mấy ngôi sao đang rất nổi tiếng ra thì cô không biết ai nữa cả. Vòng xã giao ở thủ đô quả đúng là có ngăn cách với Hong Kong.

 
Nơi đây có mấy chục người, quỷ mới biết ai là Tạ Tầm Chi, cô cũng không thể túm bừa một người để hỏi đâu đúng không?
 
Dịch Tư Linh bực bội, xách theo chiếc túi nhỏ đi đến bàn đồ ngọt. Chỉ trong mấy chục mét ngắn ngủi, cô đã từ chối ba tên đàn ông muốn tiếp cận mình.
 
“Gái này ở đâu ra thế? Chảnh ghê, cậu xem cái eo kia, cái mông kia kìa...”
 
“Chắc không phải người trong giới chúng ta, xinh đẹp như vậy, không có chuyện chưa từng nghe qua được.”
 
Bạn nữ bên cạnh cười duyên trêu ghẹo: “Tổng giám đốc Tề từng duyệt vô số người đẹp, nếu chưa từng thấy thì tất nhiên không phải người trong giới chúng ta rồi.”
 
“Có lẽ là người mới mà tổng giám đốc Trì đang nâng đỡ, hiện giờ mấy nữ sinh viên ở Học viện Điện ảnh đúng là người này đẹp hơn người trước.”
 
“Nhưng tôi thấy cô gái kia trông rất quen... Từng gặp ở đâu rồi nhỉ...”
 
Tạ Minh Tuệ nghe thấy mấy lời tục tằn này, thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cô ấy lại không tiện đi qua nói gì, sợ phá hỏng buổi tiệc của nhà họ Trì, chỉ có thể bất mãn mà lườm chủ nhà một cái.
 
Trì Hoàn Lễ vội vàng giải thích: “Anh chưa bao giờ nâng đỡ nữ minh tinh nào cả. Tuệ Tuệ, em phải tin tưởng anh.”
 
Tạ Minh Tuệ lùi một bước ra sau, tránh né: “Đây là việc tư của tổng giám đốc Trì.” Không cần phải giải thích với cô ấy, càng không cần cô ấy tin tưởng.
 
Tạ Tầm Chi chợt nhét ly rượu vào tay Trì Hoàn Lễ, vì chiều cao vượt trội nên tầm mắt nhìn Trì Hoàn Lễ của anh hơi cao, ánh mắt anh lạnh lùng, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc: “Lần sau đừng mời mấy người lung tung rối loạn gì đến, làm bẩn cả buổi tiệc của cậu ra.”
 
Trì Hoàn Lễ cầm chén rượu, hơi ngơ ngác: “Thế tôi… mời bọn họ về nhé?”
 
Vậy mà Tạ Tầm Chi cũng không nói không cần, anh đồng ý: “Sau này cũng đừng mời nữa.”
 
Anh xoay người đi đến bàn đồ ngọt, đổi một ly Cocktail có số độ thấp hơn.

 
.
 
Dịch Tư Linh đang rối rắm, không biết nên chọn Cocktail vị quả vải hoa hồng hay là bưởi nho. Bỗng nhiên, một bàn tay có đốt ngón tay rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt cô thong thả ung dung cầm lên một ly rượu màu tím.
 
Là vị bưởi nho. Ly rượu này có cái tên rất êm tai, gọi là tình nhân sương mù.
 
Dịch Tư Linh chớp chớp mắt, bàn tay này rất đẹp, ngón tay thon dài tựa như những đốt trúc ngọc, khớp xương và những đường gân đều vô cùng rõ ràng.
 
Trên cổ tay thon khỏe là một chiếc đồng hồ đắt tiền, tay áo sơ mi trắng như tuyết không có một vết nhăn nào.
 
Tay đẹp, đồng hồ cũng đẹp!
 
Dịch Tư Linh quyết định, cô muốn mua một chiếc giống vậy cho chính mình.
 
Tầm mắt cô men lên trên, nhìn về phía chủ nhân của cánh tay này.
 
Là một người đàn ông xa lạ, nhưng cũng không coi là quá xa lạ, thật ra bọn họ từng gặp nhau một lần.
 
Hai tuần trước, ở Hong Kong, là người đàn ông lạ khom lưng nhặt son môi giúp cô. Dịch Tư Linh còn nhớ rõ vì anh có gương mặt tuấn tú và khí thế khiến người khác khó quên, ngoài ra còn vì thái độ lạnh lùng làm cô khó chịu của anh hôm đó.
 
Nhưng cơn bực dọc của cô đến nhanh và cũng đi nhanh, cô đã quên sự khó chịu ngày đó từ lâu.
 
“Là anh à?” Dịch Tư Linh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây là người duy nhất có thể bắt chuyện trong cả sảnh tiệc mà cô tìm được!
 
Tạ Tầm Chi nâng ly cocktail: “Xin chào.”
 
“Anh có nhớ tôi không? Anh từng nhặt son môi giúp tôi ở Hong Kong.” Dịch Tư Linh nở nụ cười tự tin, không nghi ngờ chút nào về chuyện anh có thể nhớ rõ cô.
 
Không có người đàn ông nào từng gặp cô mà không nhớ được cô cả. Trừ phi người đó là gay.
 
Tạ Tầm Chi trông có vẻ không nhanh chóng nhớ ra, anh suy tư một lát rồi mới tỏ vẻ có ấn tượng: “Tôi nhớ ra rồi.”
 
Dịch Tư Linh cau mày, rất không hài lòng vì anh phải suy nghĩ một lát rồi mới nhớ ra. Người đàn ông này sao đây không biết?

 
Nhưng cô vẫn cười tươi, cầm lấy một ly Cocktail giống vậy rồi cụng ly với anh: “Trùng hợp ghê, lại gặp nhau ở đây nữa.”
 
Tạ Tầm Chi nhàn nhạt nói trong tiếng chạm nhau trong trẻo của hai chiếc ly thủy tinh: “Đúng là trùng hợp thật.”
 
“Anh là người thủ đô à?” Dịch Tư Linh nghe ra âm điệu lúc anh nói chuyện, giọng lạnh lùng, nặng nề, vô cùng quyến rũ, tiếng phổ thông của anh cũng chuẩn hơn cô nhiều.
 
Tạ Tầm Chi không chút để ý mà “ừ” một tiếng, nhấp một ngụm cocktail.
 
Dịch Tư Linh càng cười tươi hơn, cô đến gần hơn một bước rồi ngửa đầu nhìn anh.
 
Khoảng cách chiều cao làm hai người chênh lệch nhau, trong sự lịch sự của anh còn ẩn giấu cả khí thế mạnh mẽ của người có địa vị cao, nhưng vì nước lặng chảy sâu nên Dịch Tư Linh không hề phát hiện.
 
“Vậy thì tôi muốn hỏi thăm một người với anh.” Dịch Tư Linh chớp chớp đôi mi đen dày, cong vút và rõ ràng từng sợi, đôi môi cô đỏ như hoa hải đường say rượu.
 
“Cô nói đi.”
 
Dịch Tư Linh đang nhờ người khác giúp đỡ nên giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Anh biết Tạ Tầm Chi không?”
 
Lông mày Tạ Tầm Chi hơi động đậy, cảm thấy giọng nói của Dịch Tư Linh quá nũng nịu, anh im lặng vài giây rồi mới nói: “Ừm.”
 
Ừm có nghĩa là biết à?
 
Dịch Tư Linh vui mừng, thật là tìm được mà chẳng tốn công: “Thế anh có thể chỉ cho tôi biết người đó là ai được không?” Cô khẽ gẩy tóc: “Tôi có việc cần tìm anh ta.”
 
Cô ôm nỗi chờ mong to lớn mà nhìn người đàn ông trước mắt, dần dần nhận ra anh có thêm đôi phần nguy hiểm, rất giống một con sư tử đã tìm được con mồi nhưng không vội vàng hành động.
 
Tạ Tầm Chi lắc ly rượu, chất lỏng màu tím đong đưa: “Chuyện gì thế?”
 
Dịch Tư Linh ngẩn người, không hiểu anh hỏi nhiều như vậy làm gì, cô đâu có tìm anh đâu? Nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ cơ hội, giọng nói của cô nghe rất trịnh trọng: “Tất nhiên là chuyện quan trọng.”
 
Tạ Tầm Chi hơi nhướng mày, nhìn Dịch Tư Linh bằng ánh mắt vừa sâu xa vừa nghiền ngẫm, nhưng giọng anh vẫn nhẹ nhàng thản nhiên như cũ: “Cô này, cô tìm tôi có việc gì thế?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận