Xuân triều không ngủ

Căn hộ này mang phong cách thời Tống thanh nhã, nội thất là một bộ ghế được làm hoàn toàn từ gỗ lê, nghệ nhân điêu khắc vô cùng tinh xảo, từ xa cũng có thể thấy hoa sen trên đó sống động như thật. Phía sau ghế sô pha đặt một bình phong đại lục sáu tấm khảm sơn mài, trên kệ bày những món đồ trang trí tinh xảo như bình sứ, tách trà, lư hương nhưng trông đều quá nhạt nhẽo, không đẹp mắt.
 
Cây xanh thanh nhã, ít hoa tươi, càng không có loài hoa cô yêu thích nhất là hoa hồng Pink Floyd. Chỉ có những loại cây trang nhã như lan, trúc nội môn, tùng La Hán, chuông treo mà cô chẳng có hứng thú gì cả.
 
Nhưng ở góc tường, chậu hoa quế đang nở rộ và tỏa hương thơm ngát. Cô bước tới, ngắt một cành hoa, đưa lên mũi ngửi.
 
Rất nhanh trà sữa được pha xong, chú Mai mang đến, lén nhìn Dịch Tư Linh. Cô đang ung dung tự tại, tay chơi đùa một cành hoa quế vàng.
 
Ngắt cành quế! Đây là điềm lành!
 
Chú Mai lại kích động, xoa xoa tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Vậy để tôi đi gọi cậu chủ dậy nhé?”
 
Thật ra ông ấy cũng không chắc chắn lắm, có thể là sẽ bị mắng.
 
Dịch Tư Linh gật đầu nhưng ngay sau đó lại ngăn ông ấy lại: “Không, không cần đâu.”
 
Chú Mai: “?”
 
“Tôi tự đi tìm anh ta.” Dịch Tư Linh uống một ngụm trà sữa, đôi mắt cô nheo lại trong làn hơi nóng bốc lên: “Phòng ngủ của anh ta ở đâu?” Cuối cùng, cô miễn cưỡng nói thêm một câu khách sáo: “Tôi có thể tự đi tìm anh ta không?”
 
“Ồ... được, được chứ! Tầng hai, rẽ trái, phòng cuối cùng... Cô có thể đi thang máy...”
 
Dịch Tư Linh không quên cầm theo cành hoa quế, chiếc váy dạ hội trên người cô cầu kỳ đến mức rườm rà nhưng khoác trên người cô trông vẫn rất thanh nhã. Giày cao gót gõ xuống sàn tạo nên âm thanh bụp bụp như tiếng mưa rơi.
 
Từng nơi cô đi qua đều thoang thoảng mùi hương từ cơ thể cô, dễ dàng chiếm lĩnh không gian này.
 
Trong phòng ngủ mờ tối, chỉ có một chiếc đèn bàn đang mở.
 
Tạ Tầm Chi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc anh mơ màng, vừa chạm vào gối đã trở nên mệt mỏi, nặng nề như bông ngâm nước vậy.
 
Tiếng bước chân như mưa xuân dần rõ ràng hơn, cánh cửa khép hờ phát ra âm thanh khe khẽ khi bị đẩy ra, khiến lông mày Tạ Tầm Chi khẽ giật, cơn buồn ngủ biến mất.
 
Rốt cuộc là Chú Mai đang cái làm gì vậy? Sao lại để người khác vào đây, còn cho bước vào phòng ngủ của anh!
 
Dịch Tư Linh bước nhẹ nhàng, lúc đẩy cửa cũng rất nhẹ tay.
 
Phòng ngủ rộng đến mức lãng phí không gian, ánh sáng mờ ảo, trong không khí thoảng qua một mùi trầm hương rất nhẹ nhưng lại không phải là mùi nước hoa làm từ trầm hương.
 
Chẳng bao lâu sau, cô nhìn thấy một làn khói nhẹ như lụa mỏng bay lên, lan tỏa, đó là một chiếc lư hương đặt trên tủ đầu giường, dưới ánh đèn lờ mờ, lư hương tỏa ra ánh sáng trong suốt và mơ hồ, có lẽ là làm từ ngọc bích hay pha lê.
 
Người đàn ông vẫn yên tĩnh nằm trên giường, hô hấp đều đặn.
 
Dịch Tư Linh vốn nghĩ vị quản gia kia nói dối, cô thật sự muốn lên đây để vạch trần mưu kế của anh, không ngờ là anh lại đang ngủ thật.
 
Người đàn ông này thật nhàm chán, thật ra bữa tiệc tối nay rất thú vị, có các ngôi sao biểu diễn, trai xinh gái đẹp đều mãn nhãn, bầu không khí sôi động nhưng không quá phóng túng, đúng kiểu cô thích.
 
Nhưng còn Tạ Tầm Chi, anh lại lên đây ngủ.
 
Dịch Tư Linh mím môi, đứng từ xa nhìn người đàn ông đang ngủ say đó, móng tay vô tình gõ nhẹ vào cành hoa quế.
 
Đây quả là cơ hội ngàn năm có một.
 
Lúc này cô muốn tìm ai đó để bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì, điện thoại lại để dưới nhà, cô mất đi ba dây diều kéo cô lại, cũng không biết trong nhóm chat đã loạn như cào cào.
 
Em hai, em ba, em tư đều đang nhắn liên tục, khuyên cô đừng làm điều dại dột.
 
Giờ không có ai cản, Dịch Tư Linh hoàn toàn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, cô chơi đùa với cành hoa quế trong tay rồi tiến lại gần.
 
Đến bên giường, cô cúi xuống nghịch ngợm chiếc lư hương tinh xảo, quả nhiên là làm từ pha lê, làn khói mỏng manh bị xáo trộn khi cô đến gần. Cô không biết rằng hơi thở của người đàn ông đang nằm ngủ trên giường cũng trở nên rối loạn hơn khi cô đến gần.
 
Tạ Tầm Chi không biết cô định làm gì, chỉ biết rằng cô đang đến gần, hương thơm nồng nàn trên người cô nhanh chóng lấn át hương trầm hương cổ xưa, như thủy triều dâng trào, như mặt trăng đang lên cao, tràn ngập xung quanh anh nhưng anh chỉ có thể giả vờ ngủ.
 
Dịch Tư Linh chơi đùa với lư hương một lúc rồi liếc nhìn người đàn ông trên giường bằng ánh mắt hờ hững.
 
Anh chắc phải cao gần một mét chín! Nếu không thì tại sao cô phải ngước lên để nhìn thẳng vào anh khi đang mang giày cao gót? Bây giờ anh nằm yên trên giường, cô lại có thể nhìn từ trên cao xuống.
 
Trong bữa tiệc tối, ai cũng xán lạn và chỉn chu như những con búp bê đeo mặt nạ, giờ thì không cần phải giả vờ nữa nhưng dường như cũng không có gì khác biệt, anh chỉ đang ngủ, vẫn giữ nguyên khí chất thanh tao và lịch lãm.
 
Tư thế ngủ quá nghiêm chỉnh.
 
Ngủ là lúc để thư giãn nhất, nên thoải mái một chút. Nhưng ngay cả khi ngủ anh cũng rất quy củ, bốn góc chăn được kéo căng, vuông vắn.
 
“Thật là vô vị.”
 
“Nhưng đúng là đẹp trai thật.” Cô nhỏ giọng nhận xét: “Đẹp hơn cả gã họ Trịnh.”
 
Tạ Tầm Chi khẽ động đậy mí mắt. Họ Trịnh là ai?
 
Nói một cách công bằng, Trịnh Khải Quân quả thật đẹp trai, gương mặt đào hoa mang chút nét ngang tàng, đúng chuẩn đàn ông Hồng Kông. Nếu không thì Dịch Tư Linh - một người yêu thích vẻ đẹp, cũng không bị anh ta mê hoặc. Nhưng Tạ Tầm Chi hoàn toàn khác biệt, anh đẹp một cách hoàn hảo, toàn thân toát lên vẻ quý phái, không có chút ngang tàng, cũng không hời hợt, như châu như ngọc, khiến người ta khó quên, rất khó có thể lấn át được anh.
 
Cô có thể dễ dàng buột miệng mắng Trịnh Khởi Quân là đồ khốn cặn bã đi chết đi nhưng khi đối diện với Tạ Tầm Chi... dường như không thể nào thốt ra lời này.
 
Dịch Tư Linh lại bước đến gần hơn, ngắm kỹ sống mũi cao vút của anh, trong lòng thầm nghĩ rằng người đàn ông này thật sự đẹp như ma quỷ vậy.
 
Cô tự mắng mình sao lại phát cuồng vì người đàn ông lớn tuổi này, rồi lại buồn cười tới mức tự cười một tiếng.
 
Nụ cười dịu dàng, không mấy trang nhã như hơi thở của một chú mèo, nhẹ nhàng rơi vào tai, khiến lòng người ngứa ngáy. Tạ Tầm Chi cảm thấy lồng ngực mình như thiếu đi oxy, bị hương thơm ngọt ngào của cô làm nóng bừng lên.
 
Anh chờ cô nhìn đủ, chơi đủ, rồi sẽ rời đi. Nhưng đời không như mơ, người phụ nữ này vừa dạn dĩ, vừa suồng sã, vừa bộp chộp, lại không hề tao nhã, cô càng tiến lại gần hơn, một lọn tóc dài buông xuống, lướt qua cằm anh.
 
Tạ Tầm Chi chợt siết chặt nắm tay.
 
Ngay sau đó, một mùi hương đậm đà của hoa quế đậu lại trên mũi anh. Dường như có thứ gì đó như những cánh hoa nhỏ mềm mại lướt qua mặt anh.
 
Dịch Tư Linh dùng cành hoa quế chạm nhẹ vào mũi anh: “Anh đó, thế mà lợi hại thật, không thèm để ý tôi, bụng dạ toàn là mưu mô ý xấu, muốn dùng cách tán tỉnh này để thu hút sự chú ý của tôi...”
 
“Lão già xảo quyệt. Có giỏi thì tỉnh dậy đi, không tin anh còn có thể giả bộ nữa.”
 
Cô nhỏ giọng thầm thì, tay cầm cành hoa rung rinh, như móng vuốt nhỏ của mèo con, một bông hoa quế nhỏ rơi trên mí mắt anh.
 
Toàn thân Tạ Tầm Chi căng cứng đến mức sắp bùng nổ, không thể nhịn thêm nữa - anh bất ngờ mở mắt ra, cánh tay từ trong chăn đưa lên, nhanh chóng nắm chặt cổ tay mảnh mai của Dịch Tư Linh.
 
Như một mũi tên đã được kìm nén từ lâu, khi rời dây cung, sức lực mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể chống đỡ.
 
Dịch Tư Linh không ngờ anh lại đột ngột tỉnh dậy, cô giật thót, hét lên: “Có ai không?”
 
Tạ Tầm Chi ngồi dậy, đôi mắt đen sâu thẳm như hố đen muốn nuốt chửng lấy cô, anh trầm giọng: “Cô Dịch. Cô tự tiện xông vào phòng ngủ của tôi, nếu cần gọi người cũng nên là tôi gọi chứ.”
 
“…”
 
Đầu óc Dịch Tư Linh mơ màng, cổ tay mảnh mai bị anh nắm chặt đến mức không thể động đậy, ngón tay mềm nhũn buông lỏng cành hoa quế.
 
Lòng bàn tay anh có một lớp chai mỏng, nhiệt độ nóng bỏng, bị rượu whisky và sự phóng túng của cô kích thích, anh nắm chặt cô, ngón tay cái ấn vào mạch đập của cô.
 
Tạ Tầm Chi nhìn chằm chằm vào cô, hỏi dồn dập: “Cô định làm cái gì?”
 
“Tôi...” Hệ thống ngôn ngữ của Dịch Tư Linh như sụp đổ. Không hiểu sao, thái độ không bị sắc đẹp mê hoặc của anh khiến cô tràn đầy cảm giác sợ hãi và xấu hổ không rõ nguyên do.
 
Huống hồ, bản thân anh vốn dĩ là người có khí chất mạnh mẽ.
 
“Tôi chỉ là...”
 
“Chỉ là gì.” Anh áp sát từng bước.
 
“...”
 
Dưới ánh đèn mờ ảo, trong mắt người đàn ông ẩn chứa những tia máu như mạch nước ngầm, anh nhìn cô chằm chằm, không thể nhìn được là anh có đang tức giận hay không, bởi vì giọng điệu của anh vẫn rất nhẹ nhàng: “Cô Dịch, cô từng nghe tới xúi giục phạm tội chưa?”
 
Hai má Dịch Tư Linh càng lúc càng nóng ran, cô lí nhí đáp: “Chưa nghe qua...”
 
Thực ra cô chính là đang xúi giục phạm tội.
 
Cô muốn quyến rũ anh, đợi anh mắc câu, sau đó sẽ chế nhạo anh là kẻ đạo đức giả.
 
“Tôi không rảnh rỗi như thế đâu... đừng có gán ghép bừa bãi.” Cô bối rối, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay anh: “Anh thả tôi ra. Nhanh lên!”
 
Tạ Tầm Chi không động đậy.
 
Dịch Tư Linh vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh còn không thả? Được lắm! Thả ra, thả ra, thả ra, thả ra, thả...”
 
Anh thả ra thật.
 
Tạ Tầm Chi bị cô làm cho không thể chịu nổi, cánh tay nổi lên một lớp da gà vì giọng nói nũng nịu của cô. Anh chỉ còn cách từ từ thở ra hơi rượu còn lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình về trạng thái bình thường.
 
Anh nhắm mắt lại một lúc, khi mở mắt ra lần nữa, anh đã lấy lại được khoảng bảy phần tỉnh táo. Về việc cô xúi giục phạm tội, anh có thể bỏ qua, nhưng về vấn đề khác, anh không có ý định dễ dàng buông tha.
 
Nhìn người phụ nữ trước mặt đang xoa tay đôi mày cô nhíu lại, anh bình tĩnh nói: “Cô Dịch, đêm khuya cô tự ý vào phòng tôi rồi còn nằm trên giường của tôi à? Cô không sợ bạn trai đang nồng thắm kia của cô sẽ cảm thấy không vui sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui