Xuân triều không ngủ

“…?”
 
Ai không vui?
 
Dịch Tư Linh ngại ngùng nhìn Tạ Tầm Chi chằm chằm, gò má cô nóng bừng lên. Trong suốt 24 năm qua, cô chưa từng cảm thấy bối rối đến vậy, đầu óc gần như ngừng hoạt động.
 
Không phải chứ, cô làm gì có bạn trai nào đang yêu đương nồng nhiệt? Lại còn không vui?
 
Một cảnh tượng mờ ảo lóe lên trong đầu cô.
 
Người phục vụ cúi đầu hỏi rằng có một người họ Tạ muốn mời cô đến phòng riêng nói chuyện, mà lúc đó tâm trạng cô cực kỳ tệ, chỉ muốn tìm người xả giận, thế là người họ Tạ xui xẻo đó trở thành đối tượng để cô trút giận.
 
“Đi nói với anh Tạ kia là tôi đang đắm chìm trong men tình nồng cháy, không có tâm trạng nói chuyện phiếm với đàn ông lạ mặt. Bảo anh ta cút qua góc nào đó mát mẻ mà ngồi.”
 
Đầu óc Dịch Tư Linh trống rỗng, cô đưa mắt nhìn sang người trước mặt, nhìn anh chăm chú một hồi lâu, cuối cùng cũng liên kết được những chi tiết rời rạc kia thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
 
“… Anh… Là cái anh Tạ đó à?”
 
Tạ Tầm Chi không nói gì, xem như đã ngầm thừa nhận.
 
Dịch Tư Linh hít một hơi sâu, cuối cùng cô đã nắm được trọng điểm, sự xấu hổ và bối rối phút chốc tan biến.
 
Cô lập tức tự tin hơn, giọng nói cũng trở nên vang dội: “Được lắm, anh Tạ, anh thì hay rồi. Còn nói anh đến Hồng Kông không phải để thăm dò tôi, rõ ràng là như vậy mà, đúng là đồ lừa đảo. Lại còn gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện với anh trước mặt bao nhiêu người... Anh có biết như vậy khiến tôi rất mất mặt không!”
 
Tạ Tầm Chi cảm thấy giọng cô khi cãi nhau cũng thật là... quá õng ẹo, anh không thể chống đỡ nổi nên đành phải nói xin lỗi.
 
Hôm đó là tình huống đặc biệt, anh thật sự không tìm được cách nào tốt hơn nên chỉ có thể mời cô vào phòng riêng nói chuyện. Còn việc khiến cô mất mặt chỗ nào thì anh không rõ lắm. Không rõ cũng chẳng sao, cũng không ảnh hưởng đến việc anh phải xoa dịu cô.
 
Cô luôn như vậy, có vẻ như lúc nào cũng có thể nhào đến cắn anh được.
 
Dịch Tư Linh quay đầu đi, tiếp tục giận dỗi: “Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ.”
 
Tạ Tầm Chi bất lực, rõ ràng là đang nói chuyện của cô, lại bị cô quay xe chuyển sang chuyện của chính mình, còn phải dỗ dành cô: “Vậy phải làm thế nào mới chịu?”
 
“Tôi đồng ý hủy hôn với cô Dịch Tư Linh đây, vậy đã chịu chưa?” Anh bình thản nói, đôi mắt đen như mực, không để lộ một chút cảm xúc nào.
 
Dịch Tư Linh sững sờ, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu cũng không phản ứng lại được: “... Anh nói cái gì?”
 
“Tôi muốn tác thành cho cô Dịch và bạn trai cô, không tốt sao?” Anh liếc nhìn cô, giọng điệu càng bình tĩnh hơn.
 
Dịch Tư Linh hiểu rồi. Anh muốn hủy hôn với cô.
 
Người đàn ông này muốn hủy hôn với cô, không thể tin nổi là có người đàn ông không muốn kết hôn với cô.
 
“Không được!”
 
Cô từ chối ngay lập tức.
 
Lần đầu tiên trong đời Dịch Tư Linh tức giận như vậy, sự xấu hổ và bối rối vừa rồi không đủ làm cô tức, chỉ đơn thuần là hờn dỗi thôi. Nhưng bây giờ, cô tức giận đến nỗi ngón tay cũng run lên, đôi mắt quyến rũ của cô hung dữ nhìn anh chằm chặp.
 
“Tôi căn bản không có bạn trai, anh tác thành cho tôi cái gì? Hay là anh muốn đến nhà tôi để nói chuyện hủy hôn? Đừng mơ!” Cô thở hổn hển: “Hơn nữa, lời tôi nói hôm đó chỉ là lấy cớ từ chối thôi, nếu không ai cũng có thể nhờ một người phục vụ mời tôi, tôi sẽ thành cái gì?”
 
Cô không muốn lấy chồng xa, nhưng bị đàn ông hủy hôn thì càng không thể.
 
Cô không thể chịu đựng được sự mất mặt này, nhà họ Dịch cũng không thể chịu đựng được sự mất mặt này.
 
Tạ Tầm Chi nhìn cô vừa tức giận vừa uất ức, như muốn làm ầm lên, nhất thời không biết nói gì để an ủi cô, chỉ nghĩ đến câu “Tôi căn bản không có bạn trai.”
 
Không biết vì sao, anh lại có cảm giác kỳ lạ, như có một góc nào đó trong lòng anh được thả lỏng.
 
“Anh không tin lời tôi nói?” Dịch Tư Linh thấy anh không nói gì, nắm chặt tay lại.
 
“Tôi tin.” Tạ Tầm Chi mỉm cười: “Nhưng theo tôi được biết, cô Dịch không hài lòng với cuộc hôn nhân này.”
 
Dịch Tư Linh khẽ hừ một tiếng, sự uất ức hiện rõ: “Tôi không hài lòng, nhưng anh cũng không thể hủy hôn với tôi.”
 
Tạ Tầm Chi: “...”
 
“Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô Dịch. Nếu cô Dịch có ý định hủy hôn, tôi có thể phối hợp. Ở bên ngoài tôi sẽ nói rằng cô không hài lòng nên đề nghị hủy hôn, cô không cần lo lắng về thể diện, những chuyện này để tôi lo.”
 
Những lời này rất kiên nhẫn và chu đáo, ai nghe cũng phải khen một câu phong độ, không ép buộc người khác.
 
Nhưng Dịch Tư Linh không nghe ra, chỉ uất ức nói: “Nhưng anh chủ động nhắc tới chuyện hủy hôn thế thì tôi đã mất mặt trước anh rồi.”
 
“?”
 
“Anh làm sao có thể đề cập chuyện hủy hôn chứ? Nếu phải nói, lẽ ra phải để tôi nói trước, anh thể hiện không đồng ý. Tôi đe dọa anh vài câu, anh không thể không chịu... phải như thế mới đúng... sao bây giờ lại thành anh không muốn nữa...”
 
Cô nói đến cuối, gần như tự lẩm bẩm một mình, đôi mắt sáng ngời của cô buồn bã cụp xuống, như thể anh đang bắt nạt cô.
 
“...”
 
Tạ Tầm Chi xem như đã hiểu được logic bướng bỉnh của cô. Cô có thể không muốn kết hôn với anh, nhưng anh phải muốn, và anh còn phải dỗ dành cô, nhường nhịn cô, rồi bị ép buộc chấp nhận việc hủy hôn của cô, còn phải vì bị hủy hôn mà buồn bã.
 
Sự kiêu ngạo của cô không cho phép bất kỳ người đàn ông nào xâm phạm và thách thức.
 
Cô thích cảm giác được vây quanh bởi sự ngưỡng mộ của mọi người.
 
Tạ Tầm Chi thật sự là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ có tính cách như vậy, anh lấy làm bất đắc dĩ, nhưng không thể không an ủi cô. Nếu không cô sẽ cứ mãi bận tâm về chuyện này, lải nhải bên tai anh, khiến cả phòng không được yên tĩnh.
 
“Được rồi, tôi không muốn hủy hôn, cô Dịch.” Tạ Tầm Chi giọng điệu ấm áp nhưng pha chút hài hước và nhường nhịn: “Là tôi nghĩ cô có bạn trai nên mới phải dùng hạ sách này. Tôi rất muốn kết hôn với cô.”
 
Anh như đang dỗ dành một đứa trẻ.
 
Dịch Tư Linh nuốt nước bọt, đôi môi hơi bĩu ra, cô không thích bị coi như đứa trẻ, anh đâu phải người lớn, sao lại có cái dáng vẻ bao dung đó.
 
Thế là cô lườm anh một cái: “Anh muốn hủy thì hủy. Dù sao tôi cũng không có bạn trai, ai biết được có phải vì anh có bạn gái, muốn hủy hôn nên đổ lỗi cho tôi.”
 
Hai gia đình đã định ra hôn ước rồi lại hủy hôn, đây không phải chuyện nhỏ.
 
Tạ Tầm Chi: “...”
 
“Tôi không có bạn gái.”
 
“Ai tin chứ, anh còn nói anh không đến Hồng Kông để thăm dò tôi.”
 
Tạ Tầm Chi không tranh luận với cô, anh biết rõ cô là người không chịu nghe lý lẽ, nếu cứ mãi tranh cãi, có thể sẽ kéo dài đến sáng.
 
Cả hai đều không nói gì, phòng ngủ bỗng chốc rơi vào im lặng. Tạ Tầm Chi mở chăn, ngồi dậy, vốn chỉ giả vờ ngủ nên anh vẫn mặc nguyên bộ đồ dự tiệc, áo sơ mi, quần tây, thậm chí cả áo gi-lê cũng chưa cởi. Cổ áo và cổ tay áo đều mở, quần áo có vài nếp gấp, gọn gàng mà lại mang chút lười biếng.
 
Đi giày vào, Tạ Tầm Chi bật đèn chính lên.
 
Dịch Tư Linh vẫn đang tức giận, chưa kịp thích nghi với ánh sáng bất ngờ, liếc mắt nhìn lại thấy anh kéo tay áo sơ mi xuống, che kín cánh tay thon dài rắn chắc, cúi người nhặt đôi khuy măng sét kim cương trên tủ đầu giường, từ từ cài lại cổ tay áo kiểu Pháp đã mở. Động tác chậm rãi mà đẹp mắt, kế tiếp anh cài lại chiếc nút cổ áo sơ mi đã mở, che kín hầu kết.
 
Anh lại trở nên chỉnh tề như trước.
 
Dịch Tư Linh nhếch môi, cảm thấy anh thật là nghiêm túc. Ngay cả lúc riêng tư cũng phải chỉnh tề như vậy, không biết anh muốn thể hiện sự chững chạc này cho ai xem.
 
Không lạ gì khi ba cô thích Tạ Tầm Chi, ba cô luôn hy vọng cô cũng có thể sống đúng mực như vậy.
 
“Cô Dịch, đồ của cô đây.” Tạ Tầm Chi chỉnh sửa lại trang phục, cúi người nhặt nhành hoa quế rơi trên giường, đưa cho cô. Chính là thứ vừa rồi đã cọ vào mặt anh.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh dính hương thơm của hoa quế.
 
Dịch Tư Linh không muốn nhận: “Là hái ở chỗ anh mà.”
 
Tạ Tầm Chi cũng không nói thêm, tiện tay cắm vào bình hoa. Chiếc bình gốm màu xanh lam, cắm thêm nhành hoa quế trông thật trang nhã.
 
Như chính con người anh vậy.
 
Dịch Tư Linh nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ liệu cắm một bông hoa hồng Pink Floyd vào bình này có đẹp không.
 
Có lẽ không đẹp.
 
Chẳng hợp chút nào.
 
Tạ Tầm Chi khẽ ho một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Cô Dịch, về chuyện này, tôi nghĩ chúng ta cần bàn thêm. Đi tới phòng trà nói chuyện được không?”
 
Hiện tại họ chưa xác định rõ mối quan hệ, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng ngủ thì không hợp lý.
 
Dịch Tư Linh sững sờ, nhìn Tạ Tầm Chi bước ra ngoài, thấy cô không có động tĩnh gì, anh dừng lại quay đầu nhìn cô.
 
“Cô Dịch?” Ánh mắt anh bình thản, dịu dàng.
 
Dịch Tư Linh cảm xúc phức tạp, lòng dậy sóng.
 
Trong lòng cô chất chứa một cảm xúc kỳ lạ, anh càng lịch sự, cô càng bực bội. Không nói rõ được bực bội gì, có lẽ là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô chủ động mà lại thất bại. Thật mất mặt.
 
Anh không muốn ở riêng trong phòng với cô dù chỉ một phút, thà giả vờ ngủ để tránh mặt cô. Anh còn tính chuyện hủy hôn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn với cô, còn lấy danh nghĩa là thành toàn.
 
Sự kiêu sa mà hàng ngàn người đàn ông tôn thờ, vẻ đẹp vô song của cô, lại thất bại trước anh.
 
Cô bây giờ thật sự tin rằng Tạ Tầm Chi khác biệt so với những người đàn ông khác.
 
Những người đàn ông khác đều có mắt nhìn, nhưng Tạ Tầm Chi thì không. Đó chính là sự khác biệt lớn nhất.
 
“Cô Dịch.” Tạ Tầm Chi lại trầm giọng gọi cô.
 
Dịch Tư Linh bỗng nhiên dành cho anh một cái lườm cháy mắt, khoanh tay lại, bước đi đầy kiêu hãnh trên đôi giày cao gót, gương mặt trang điểm tinh tế lạnh lùng, không nói một lời mà lướt qua anh.
 
Tạ Tầm Chi cau mày, không hiểu sao cô gái này lại đột nhiên nổi cơn giận.
 
Dịch Hân Linh đã đợi hơn một giờ mà vẫn không có tin tức của Dịch Tư Linh, cô ấy không yên tâm nên quyết định đến khách sạn Vân Hề trước. Vì không giỏi lái xe nên cô ấy chỉ dám lái loại xe off-road dễ điều khiển, chiếc Ferrari của Dịch Tư Linh làm cô ấy lúng túng, lại cộng thêm trời mưa nên chỉ đành bắt taxi.
 
Đến khách sạn, cô ấy ngồi ở sảnh chờ nửa tiếng mới thấy Dịch Tư Linh xuất hiện.
 
Đi bên cạnh Dịch Tư Linh là một người đàn ông. Mặc áo com-lê chỉnh tề, giày da không dính một hạt bụi, trông cực kì lịch lãm.
 
Khuôn mặt của mỹ nhân thì lạnh lùng, còn người đàn ông lại giữ nét bình thản, phong thái tự tin.
 
Dịch Tư Linh vội đứng dậy, vẫy tay về phía cô: “Công chúa! Ở đây!”
 
Dịch Tư Linh bước nhanh hơn, bỏ xa Tạ Tầm Chi phía sau nên không nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
 
Công chúa.
 
Tạ Tầm Chi lặng lẽ nhẩm lại từ đó, ánh mắt thêm phần sâu thẳm.
 
“Có lạnh không?” Dịch Hân Linh xoa xoa cánh tay trần của Dịch Tư Linh. Bà chị này, vì đẹp mà không để ý gì cả.
 
Hôm nay trời rất lạnh, nhất là khi đêm về, ngoài trời mưa gió bão bùng, lạnh thấu xương, Dịch Hân Linh cảm thấy mình mặc ít quá, rét đến run cầm cập.
 
“Không lạnh.” Dịch Tư Linh bướng bỉnh ưỡn ngực ngẩng đầu, răng hơi đánh vào nhau.
 
Cô đã ở trong phòng trà ấm áp như xuân, lúc đi thang máy mới cảm thấy lạnh không chịu nổi.
 
Tạ Tầm Chi bước đến vừa nghe thấy hai từ “không lạnh”, anh thản nhiên liếc nhìn làn da trần của cô, thấy nổi lớp da gà mỏng.
 
“Tôi đã chuẩn bị xe, để tôi đưa cô về.”
 
“Không cần, em gái tôi có xe, em ấy đến đón tôi.” Dịch Tư Linh nhìn về phía em gái đang lơ đễnh: “Xe đâu?”
 
Dịch Tư Linh đang lén lút quan sát Tạ Tầm Chi, bị hỏi bất ngờ, cô ấy ngượng ngùng không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: “Em đi taxi đến. Chiếc Ferrari của chị em không lái được.”
 
Dịch Tư Linh lườm cô ấy một cái. Chẳng được tích sự gì! Lái xe cũng không biết!
 
Dịch Hân Linh giả vờ không thấy, ánh mắt trở nên mập mờ: “Đây là ai vậy chị?”
 
“Tạ Tầm Chi.” Dịch Tư Linh đáp lại khô khốc.
 
Tạ Tầm Chi lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi là Tạ Tầm Chi, là bạn của chị cô...” Anh khéo léo che giấu sự chần chừ trong khoảnh khắc khi nói ra chữ “bạn.”
 
Dịch Hân Linh khoa trương trợn tròn mắt.
 
Nghe mấy lời của Dịch Tư Linh, cô ấy thực sự tưởng Tạ Tầm Chi là một người đàn ông vừa xấu xí vừa già nua, kết quả là anh không những không xấu xí mà còn cực kì lịch lãm, tao nhã, khí chất ngút ngàn, uổng công cô ấy lo sốt vó suốt cả đoạn đường!
 
Ba mẹ quả là có con mắt nhìn người, trông có vẻ đáng tin hơn cả tay người yêu cũ của chị.
 
Dịch Hân Linh cười sượng: “Ôi...” vẫy tay: “Hóa ra là anh rể, chào anh, em là cô con gái ba của nhà họ Dịch. Anh cứ gọi em là Faye là được.”
 
Dịch Tư Linh không ngờ em gái mình lại lật mặt nhanh như vậy, vội vàng véo cô ấy một cái: “Nói linh tinh gì thế!”
 
Dịch Tư Linh kêu lên một tiếng, ôm lấy mông, không dám nói bậy nữa.
 
Tạ Tầm Chi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ mỉm cười chào hỏi: “Rất vui được gặp, cô ba.”
 
“Em ấy vẫn còn trẻ con, anh đừng nghe em ấy nói bậy.” Dịch Tư Linh cảm thấy xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
 
“Không sao.” Tạ Tầm Chi nhận thấy gò má cô lại dần chuyển sang màu hồng. Cô rất hay đỏ mặt, có lẽ vì vừa được cưng chiều vừa da mặt mỏng. Cũng không biết ai mới là trẻ con.
 
“Nếu không có xe, hay để tôi đưa các cô về.” Tạ Tầm Chi chuyển chủ đề phù hợp. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa lách tách: “Trời mưa, lại là cuối tuần, không dễ bắt xe đâu.”
 
Dịch Tư Linh vẫn còn ra vẻ đã bị Dịch Hân Linh ôm vào lòng, vừa dỗ dành vừa lừa gạt: “Được rồi, được rồi, có xe riêng mà không đi, còn muốn đứng dầm mưa hay sao? Bộ đồ cao cấp của chị, đôi giày da cừu của chị, túi xách của chị, tất cả đều sẽ hỏng hết đấy.”
 
Cuối cùng, Dịch Tư Linh bị cô ấy đẩy đi, vừa lẩm bẩm: “Hỏng thì mua cái mới…”
 
“Vậy thì lớp trang điểm của chị bị mưa xối lem nhem, không sợ bị chụp lại ảnh dìm hàng hay sao?”
 
“...”
 
“Em thật đúng là đồ phản bội…”
 
“Em thấy anh ấy đẹp trai hơn anh họ Trịnh kia.”
 
“Suỵt suỵt... Anh ta đang ở phía sau đấy… Sẽ nghe thấy mất!”
 
Tạ Tầm Chi theo sau hai cô gái, giữ khoảng cách vừa phải, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rì rầm của họ, ánh mắt sâu thẳm của anh nheo lại.
 
Một chiếc Maybach Pullman đen đã đỗ sẵn trước cửa khách sạn, mưa rơi nghiêng, lớp sơn của xe lóe lên những đốm bạc.
 
Khi đi ra khỏi cửa xoay, Tạ Tầm Chi gọi Dịch Tư Linh lại, cởi chiếc áo com-lê khoác ngoài, bước đến bên cô.
 
Dưới ánh đèn mờ ảo, Dịch Tư Linh nhìn anh với vẻ khó hiểu.
 
“Ở đây không giống như Hồng Kông, ban đêm lạnh, cô mặc quá ít như vậy.” Tạ Tầm Chi nói với giọng điệu và sắc thái nhẹ nhàng, anh tiến lại gần, nhẹ nhàng khoác áo com-lê lên vai cô: “Nếu để cô bị cảm lạnh, cũng là lỗi của tôi đã tiếp đãi không chu đáo.”
 
Áo com-lê cao cấp, ngay cả lớp lót cũng là satin mềm mại và bóng bẩy, có mùi hương và hơi ấm của người đàn ông, khi khoác lên, giống như một cái ôm nhẹ nhàng, bao lấy cô.
 
Bắp chân Dịch Tư Linh căng lên, hơi thở chững lại.
 
Dịch Hân Linh quan sát cảnh tượng này với vẻ mặt mãn nguyện, nụ cười nở trên môi.
 
Hai người này quả thật có điều gì đó mờ ám. Không biết tối nay đã làm gì mà tình cảm phát triển nhanh chóng như vậy.
 
Nếu là người đàn ông khác, dám chủ động khoác com-lê lên như này đã sớm bị Dịch Tư Linh ném đi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui