Đêm đã khuya, gió thổi mạnh, ánh đèn trong sảnh khách sạn hắt ra, soi rõ những hạt mưa phùn.
Dịch Hân Linh tình nguyện ngồi trên ghế phụ, thò đầu ra nhìn Dịch Tư Linh: “Dịch Chiêu Chiêu, lát nữa đưa em về trường là được rồi, em không ở lại khách sạn với chị đâu.” Cô ấy sợ mình sẽ là một cái “bóng đèn” sáng chói.
Chú Mai cười hỏi: “Cô ba học trường nào?”
“Đại học Thủ đô, ở chung ký túc xá với Tạ Ninh Ninh ạ.”
Chú Mai ngạc nhiên, duyên phận thật kỳ diệu: “Thì ra cô chính là người bạn thân mà cô chủ thường nhắc đến, đúng là duyên đến thì không thể nào cản được mà.”
Dịch Hân Linh nói đúng vậy, sau đó làm mặt quỷ với Dịch Tư Linh, rồi đóng cửa ghế phụ lại và yên tâm ngồi chơi điện thoại.
Kẻ phản bội! Lại còn gọi tên mụ của cô nữa! Dịch Tư Linh bực bội gấp chiếc áo com-lê rộng thùng thình lại.
Đêm mưa ngàn mối tơ vò. Tạ Tầm Chi bước tới mở cửa ghế sau, cũng không thúc giục hay mời cô, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực, dáng người cao lớn đứng dưới ánh đèn, tạo nên một mảng bóng râm nhỏ, bao phủ lấy cô.
Dịch Tư Linh không thể chịu được bầu không khí dịu dàng và kỳ lạ này, vì vậy cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, những ngón tay thon dài nhấc tà váy rồi ngồi vào, hai chân khép lại vô cùng tao nhã. Chỉ là động tác lên xe rất bình thường, nhưng lại được thực hiện một cách thanh lịch như vậy, còn mang theo chút kiêu ngạo, thật khó để tưởng tượng rằng chỉ vài phút trước, cô còn đỏ mặt vì xấu hổ.
Tạ Tầm Chi không nhúc nhích, hạt mưa rơi xuống chiếc áo sơ mi mỏng manh của anh, vài giây sau, anh cúi xuống, trong tư thế hu tôn hàng quý*, khom lưng bên cạnh người phụ nữ, chỉnh lại phần tà váy rườm rà vẫn còn vướng ở ngoài xe, sau đó giơ tay và đóng cửa xe lại.
*Hu tôn hàng quý (纡尊降贵): Người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn.
…
Xe chạy về phía đại học Thủ đô mà không cần bật định vị, rõ ràng là vì người lái đã quá quen thuộc với con đường này. Không gian bên trong chiếc xe dài gần sáu mét rất rộng rãi, tràn ngập mùi hương khô ráo và sạch sẽ, những bản tình ca tiếng Quảng Đông đang phát trên radio, âm lượng nhỏ, chỉ dùng làm nhạc nền.
Ở hàng ghế trước, Dịch Hân Linh và chú Mai đang trò chuyện với nhau, nói qua nói lại ẩn giấu vài điều bí ẩn trong đó.
“Chú ơi, bình thường công việc của chú có bận rộn không ạ?”
“Lúc bận thì rất bận, chủ yếu là thay cậu chủ xử lý một số việc vặt trong nhà. Thật ra cậu chủ còn bận rộn hơn, ngày nào cũng phải đi làm, ít khi có thời gian để nghỉ ngơi.”
“… Cũng phải thôi, quản lý một tập đoàn lớn như vậy, với quy mô hơn trăm nghìn người, chắc chắc là rất bận rộn. Năm nay, chị hai của tôi cũng mới được thăng chức lên tổng giám đốc cấp cao, cũng bận tối mày tối mặt. Dịch Hân Linh nghịch dây an toàn: “Nhưng mà ngày thường chị hai phải đi xã giao nhiều, đôi khi nhớ chị ấy, có muốn gặp cũng không thể gặp được, không biết bận gì mà bận dữ vậy.”
Bận gì thì bận nhưng sau khi kết hôn, vẫn phải dành nhiều thời gian cho công chúa, nếu có một người chồng chỉ biết làm việc mà không biết quan tâm đến vợ thì có khác gì một góa phụ đâu chứ.
Dịch Hân Linh không biết bọn họ có nghe hiểu lời nói ẩn ý của mình hay không.
Lúc này, chú Mai mới thực sự hiểu được những ý đồ ẩn giấu của vị cô chiêu này, lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tấn công.
Đây nào phải là nói chuyện phiếm, việc này còn tốn nhiều chất xám hơn cả nói chuyện với cấp trên, đâu đâu cũng đều là bẫy, chỉ cần không cẩn thận, sẽ khiến mợ chủ có ấn tượng xấu.
Chú Mai suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cô hai còn trẻ, sự nghiệp đang ở giai đoạn đầu nên cần phải có những hoạt động xã giao để mở rộng mối quan hệ. Mấy năm trước, cậu chủ của chúng tôi cũng như vậy, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, bình thường cũng hay về biệt phủ nhà họ Tạ để thăm bà chủ, những hoạt động xã giao không quan trọng đều sẽ từ chối hết.”
Dịch Hân Linh: “Đúng vậy, có nhiều bữa tiệc xã giao rất ồn ào và phức tạp. Tôi không thích những nơi thanh sắc khuyển mã* như vậy.”
*Thanh sắc khuyển mã (声色犬马): là thành ngữ Trung Quốc nhằm ám chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp cầm quyền thối nát trước đây.
“Cô ba nói có lý, cậu chủ không bao giờ tham gia những buổi tụ tập đó, bởi vì điều này mà rất nhiều người nói cậu chủ của chúng tôi quá khó gần. Bà chủ cũng nói sau này phải để mợ chủ đưa cậu chủ đi chơi nhiều hơn.” Chú Mai nói không ngớt miệng.
Ở hàng ghế sau, Tạ Tầm Chi như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Dịch Tư Linh cũng giả vờ ngồi ngay ngắn, nhưng khi nghe thấy hai chữ “mợ chủ” kia, vẫn không nhịn được siết chặt tay lại.
Hai người này đang nói cái gì vậy!
Dịch Hân Linh khá hài lòng, nhân cơ hội hỏi lại: “Vậy…”
Dịch Tư Linh ngồi ở ghế sau đã không thể nghe nổi nữa, cô cau mày nói bằng tiếng Quảng Đông: “(Đừng ồn ào nữa, chị muốn ngủ)”
Dịch Hân Linh quay đầu nhìn cô một cái, cười an ủi: “Được rồi được rồi, chị mau đi ngủ đi, em không nói nữa…”
Chú Mai tò mò liếc nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ. Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn, nhưng lại cư xử như một người chị lớn, giọng điệu cũng có vẻ vừa dung túng vừa cưng chiều.
Nhà họ Dịch khá kỳ lạ, chị gái thì giống như em gái, còn em gái thì lại giống như chị gái. Cô ba có tính cách phóng khoáng, hướng ngoại, cũng không biết hai người còn lại có tính cách như thế nào.
Tuy không tiếp xúc nhưng ông ấy vẫn cẩn thận tìm hiểu lai lịch của họ, cô cả của nhà họ Dịch là người xinh đẹp và kiêu kỳ nhất, nhưng tính tình lại không tốt. Cô hai lạnh lùng, ít nói và là người thực tế. Cô ba có chỉ số thông minh cao và yêu thích vận động. Cô tư tuy là con út nhưng lại là người tinh nghịch nhất.
Tóm lại, đều là người không dễ chọc, nhưng ai cũng xuất sắc, nếu không họ sẽ không nổi tiếng ở Hồng Kông như vậy.
“Không sao đâu, cô ba cứ nói chuyện với chú Mai đi. Đường vẫn còn xa mà.” Lúc này Tạ Tầm Chi mới mở mắt ra, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào ghế trước: “Chú Mai, nâng vách ngăn lên đi.”
Chú Mai: “Vâng, cậu chủ.”
Vừa dứt lời, tấm kính ngăn cách giữa hàng ghế trước và sau từ từ nâng lên, sau đó, một chiếc TV màn hình cảm ứng cũng được nâng lên theo. Chiếc xe này được trang bị vách ngăn ở giữa, một khi vách ngăn được nâng lên, phía trước và phía sau trở thành hai không gian riêng biệt, không thể nghe thấy âm thanh cũng như nhìn thấy hình ảnh nữa.
Không gian riêng biệt, trông giống như một hộp quà, nhốt bọn họ ở bên trong, không thể trốn thoát, mà chỉ có thể chịu đựng.
Dịch Tư Linh: “…”
Tạ Tầm Chi đưa cho cô một chiếc chăn làm từ lông cừu: “Ngủ một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Dịch Tư Linh đã bị ăn quả đắng rồi, tràn ngập một bụng tức giận, sao có thể chấp nhận được chứ. Cô chỉ xoay người về phía cửa sổ xe và nhắm mắt lại.
Phớt lờ anh.
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên yên tĩnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ chiếc áo com-lê, hơi thở đều đều giống như cánh bướm.
Tạ Tầm Chi cho rằng cô đã ngủ rồi nên lấy máy tính bảng ra, xem những tin nhắn công việc đã nhận được trong vài giờ qua.
“Tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”
Trong không gian im lặng, đột nhiên người phụ nữ lên tiếng.
Tạ Tầm Chi khựng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, ánh đèn neon ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Tôi biết.”
Anh bình tĩnh nhìn cô, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng lan tỏa trong ánh đèn neon: “Cứ từ từ suy nghĩ, không cần phải vội.”
Giống như một con sư tử đang ẩn nấp trong rừng rậm, vì con mồi đã ở gần, nên không muốn làm nó sợ hãi, vì thế lại càng giấu mình kỹ càng hơn.
Dịch Tư Linh không nói chuyện nữa, chẳng bao lâu, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong mơ, dường như có thứ gì đó mềm mại bao phủ lấy cơ thể cô.
Trên đường đi, xe dừng ở đại học Thủ đô, lúc Dịch Hân Linh rời đi cô vẫn không tỉnh lại. Dịch Hân Linh mỉm cười bất đắc dĩ, nói địa chỉ khách sạn cho chú Mai và nhờ họ đưa chị gái trở về an toàn. Cô ấy vẫn không yên tâm nên đã để lại số điện thoại cho chú Mai.
Dịch Tư Linh ở tại khách sạn Vân Lan, một trong những chuỗi khách sạn cao cấp thuộc quyền sở hữu của nhà họ Tạ, bao gồm Vân Hề, Vân Lan, Vân Mạn.
Không có gì ngạc nhiên khi Dịch Tư Linh đặt phòng ở đây, bởi vì khách sạn Vân Lan là khách sạn sang trọng bậc nhất thủ đô, mang phong cách Rococo của Pháp thế kỷ 18, vô cùng lộng lẫy và xa hoa. Từ thảm trải sàn đến những bức phù điêu trên tường, đèn chùm pha lê và những bức tranh trang trí, mọi thứ đều do Tạ Ôn Ninh và Tạ Minh Tuệ đích thân lựa chọn, thậm chí họ còn mua một trăm bức tranh cùng một lúc từ một phòng trưng bày hàng đầu ở London.
Hoàn toàn phù hợp với phong cách sang trọng và xa hoa của cô.
Sau khi xe chạy tới khách sạn, Dịch Tư Linh vẫn còn đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, chăn trên người trượt xuống, Tạ Tầm Chi lại đắp lên người cho cô.
Không thể đánh thức cô dậy được. Sợ cô tức giận.
Tạ Tầm Chi ngồi trong xe, nghiêm túc và lạnh lùng trả lời tin nhắn công việc, thay thế toàn bộ tin nhắn thoại thành tin nhắn văn bản. Vị giám đốc cấp cao bên kia rất hoảng sợ khi nhận được một chuỗi tin nhắn dài như vậy.
Khi mở mắt ra lần nữa, màn đêm đã dày đặc, có thể mờ mờ nhìn thấy những ánh đèn rực rỡ.
Dịch Tư Linh dụi dụi khóe mắt, bối rối lẩm bẩm: “… Đây là đâu?”
“Bãi đậu xe phía trước khách sạn.”
Một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai Dịch Tư Linh, cô giật mình, vội vàng nhìn sang.
Cô mở to mắt ra, không thể tin được mình lại ngủ quên trong xe của Tạ Tầm Chi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Ngủ không được bao lâu.”
Tạ Tầm Chi liếc cô một cái, tiếp tục gõ chữ: “Hai tiếng.”
“!”
Nên anh cũng ngồi trong xe đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ?
Dịch Tư Linh kinh ngạc, giọng nói lúc mới tỉnh ngủ giống như đang ngậm cái gì đó, khẽ thì thầm oán giận, nhưng lại giống như đang làm nũng hơn: “Sao anh không gọi tôi dậy…”
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Tạ Tầm Chi đặt máy tính bảng xuống: “Thấy cô ngủ say quá, nên sợ làm phiền sẽ khiến cô không vui.”
“…”
Anh nói như thể cô là một người rất hay cau có, tức giận vậy. Nhưng cô không hề, cô là người rất lễ độ đó.
Tạ Tầm Chi dùng ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh nhìn cô, đợi cô nói gì đó. Trong xe rất tối, chỉ có ánh đèn từ sảnh khách sạn cách đó không xa hắt vào, khiến màn đêm trở nên sâu thẳm hơn.
Dịch Tư Linh mím môi không nói gì, cô cảm thấy bầu không khí có chút trì trệ và ái muội.
Ái muội? Cô giật mình trước sự hình dung đó.
Biết mình không thể ở lại lâu hơn được nữa, cô nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi cầm lấy túi xách, nghĩ đến điều gì đó, cô lại đặt túi xuống, định cởi áo com-lê ra trả lại cho anh.
Cô còn chưa kịp cởi ra, đã bị Tạ Tầm Chi cản lại: “Còn một đoạn đường nữa mới về đến phòng cô.”
Một khi đã quen với sự ấm áp, thì con người sẽ trở nên lười biếng. Dịch Tư Linh liếc nhìn cơn mưa phùn ngoài cửa sổ. Nhiệt độ trong thành phố này không hề ôn hòa chút nào, thay đổi rất thất thường.
“Được rồi, vậy khi nào tôi trả lại cho anh được.”
Sao đột nhiên cô lại ngoan ngoãn như vậy? Còn tưởng rằng sau khi về phòng, cô sẽ ném thẳng cái áo com-lê của anh vào thùng rác, nào ngờ còn định trả lại.
Tạ Tầm Chi bật cười, có lẽ cô cảm thấy xấu hổ vì đã làm lãng phí hai tiếng đồng hồ của anh
Anh bình tĩnh nói: “Lúc nào cũng được.”
Dịch Tư Linh không suy nghĩ nhiều, nhấn nút trên cửa: “Anh Tạ, tối nay cảm ơn anh vì đã đưa tôi và em gái về.”
Cô không bày ra tính tình khó chiều nữa, lúc lễ độ thì hoàn toàn không thể chê trách gì được. Nhưng lần này, tiếng gọi “anh Tạ” đó, giống như một rào cản vô hình.
Chưa từng có ai gọi cả họ lẫn tên của anh, cô là người đầu tiên gọi anh là Tạ Tầm Chi, những người khác thường kính cẩn gọi anh là anh Tạ, chủ tịch Tạ, tổng giám đốc Tạ…
Nhưng khi được cô gọi cả họ lẫn tên, lại có vẻ tự nhiên hơn bất kỳ danh xưng kính trọng nào khác.
Cô gọi anh Tạ rất gượng gạo, vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Đôi mắt của Tạ Tầm Chi tối lại một chút.
Sau đó, cô nhấn nút trên cửa, cửa mở với tốc độ chậm rãi, gió lạnh thổi vào từ khe hở, kết hợp với không khí ấm áp ở trong xe, khiến cửa sổ nhanh chóng hình thành một lớp hơi nước mỏng. Dịch Tư Linh đang mặc một chiếc váy dạ hội, động tác xuống xe rất từ tốn, khi hai chân sắp bước ra ngoài, thì cổ tay bị một lực vừa phải tóm lấy.
Sức lực vừa đủ, nhưng không thể thoát ra.
Dịch Tư Linh cau mày, quay đầu lại nhìn anh đầy khó hiểu.
Khuôn mặt của Tạ Tầm Chi ẩn nấp trong màn đêm, không nhìn ra được cảm xúc: “Hy vọng cô sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của tôi, đừng quên.”
Đồng tử của Dịch Tư Linh chợt co lại. Làm sao có thể quên được?
Trong phòng trà trang nhã đó, người đàn ông mà cô không thể nào hiểu nổi đã đặt vào tay cô một ly trà Bích Loa Xuân.
… Nếu không có lý do gì để không kết hôn, cô Dịch, tôi hy vọng cô có thể cân nhắc.
… Cân nhắc cái gì?
… Kết hôn với tôi.