Khi trở lại phòng, việc đầu tiên Dịch Tư Linh làm là cởi áo ra và đặt nó lên lưng ghế sofa, sau đó cởi bỏ chiếc váy dạ hội, chỉ để lại áo ngực và chiếc quần legging không viền.
Thân hình quyến rũ của cô cũng đẹp giống như cô vậy, không có chút khuyết điểm nào, đứng ở đó giống như một mô hình búp bê tinh xảo.
Cô bước qua chiếc váy dạ hội, đi vào phòng ngủ, ngã vào chiếc giường êm ái như cá gặp nước.
Quá mệt mỏi.
Hôm nay chẳng làm được gì nên hồn cả, giống như một con tốt trên bàn cờ, lúc thì chạy về phía Đông, lúc thì chạy về phía Tây, chỉ biết cắm đầu chạy lung tung, cuối cùng bất ngờ bị quân địch chiếu tướng chết tại chỗ.
… Kết hôn với tôi.
Cô không biết tại sao thái độ của anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy. Rõ ràng một giây trước còn nói sẽ giúp đỡ cô, giây tiếp theo lại yêu cầu cô cân nhắc việc kết hôn này. Dường như anh cũng không có nhiều hứng thú với cô, hai người họ chỉ mới gặp nhau một lần nên không cần bàn đến chuyện thích nhau gì đó. Họ hoàn toàn trái ngược nhau, đến với nhau rất gượng ép, sau này có kết hôn cũng chỉ là hai người không thân sống chung một nhà mà thôi.
Cô hiểu, và chắc chắn anh cũng vậy.
Hơn nữa, anh còn là một cậu ấm ở Bắc Kinh, có rất nhiều người bằng lòng kết hôn với anh, anh muốn tìm người vợ như nào mà không được, dịu dàng, thùy mị, nết na, hiểu biết, lễ độ, giỏi giang… Dường như mấy đức tính công dung ngôn hạnh này không liên quan chút gì đến cô.
Không đúng, sao lại không liên quan? Cô cũng dịu dàng, thùy mị, nết na, hiểu biết, lễ độ, giỏi giang mà. Cô còn xinh đẹp, hoạt bát, thông minh, đáng yêu, còn biết làm nũng nữa! Khiến cho người ta yêu thích!
Quả nhiên, vẫn là do cô làm cho người ta yêu thích quá đi!
Khó giải quyết rồi đây.
Lo lắng.
Dịch Tư Linh bực bội nức nở không ngừng, đột nhiên đập gối, bật dậy khỏi giường, nhanh chóng tẩy trang và tắm rửa, sau đó đắp một lớp mặt nạ mỏng rồi nằm trên giường. Không tẩy trang và chăm sóc da không được, trong phòng này quá hanh khô, dù có bật máy tạo độ ẩm cũng vô dụng.
Lớp mặt nạ khô rang trên mặt khiến cô tỉnh dậy vì đau đớn.
Cô lột mặt nạ ra và thoa một lớp kem dưỡng dày pha với tinh dầu. Lúc ở Hồng Kông, cô không bao giờ sử dụng kem dưỡng dày như vậy.
Cô uất ức trừng mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ đến việc sau này mỗi mùa thu đông đều sẽ gian nan như vậy, mang theo một đống bực bội chìm vào giấc ngủ.
Phòng ngủ yên lặng, rèm cửa lặng lẽ buông xuống, chỉ có chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường thỉnh thoảng sáng lên.
Trong nhóm chat, ba người coi tiền như rác đã bị Dịch Tư Linh lãng quên vẫn đang đau khổ chờ đợi.
Lạc Linh: [Vẫn chưa có động tĩnh gì à?]
Quỳnh Linh: [Ngày mai bé con còn phải đi học, có thể cho em biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không?]
Hân Linh: [Tới đây, tới đây.]
Hân Linh: [Còn có thể xảy ra chuyện gì? Mia ngủ quên trên xe người ta, chị suýt ngất tại chỗ luôn! Chắc bây giờ đã về đến khách sạn, cũng muộn thế này rồi mà!]
Quỳnh Linh: [Xe ai!!]
[Ông già bị mù kia…?]
Hân Linh: [Ha ha ha, đừng chọc chị cười trong ký túc xá! Người thật không cổ hủ như vậy, thực sự rất đẹp trai. Ở đây lạnh lắm, anh ấy còn đưa áo cho Mia, Mia không ném đi, mọi người phải chú ý điểm này.]
Quỳnh Linh cầm điện thoại di động, lẩm bẩm: [Xong rồi, công chúa của em… vậy mà lại mặc quần áo của một ông già…]
Tạ Tầm Chi vừa bước sang tuổi ba mươi, trong mắt Dịch Quỳnh Linh mười lăm tuổi thì hoàn toàn bị coi là người của thế hệ trước.
Gọi là ông già cũng không quá đáng.
Lạc Linh: [@Cái mỏ của Dịch Tư Linh, em tư, em phải kiềm chế cái miệng của mình lại đi, lúc gặp mặt đừng mở miệng gọi người ta là ông già, mọi người sẽ xấu hổ lắm.]
Quỳnh Linh phản đối: [… Lvy, chị thật là biết cách làm cho người ta lúng túng!]
…
Ngày hôm sau, Tạ Tầm Chi mất ngủ gần như cả đêm vẫn tỉnh dậy trước khi gà gáy.
Trời còn chưa sáng, sau một đêm mưa thu. Bầu trời lúc bình minh giống như một mặt hồ trong vắt tình cờ gặp được trong rừng sâu thăm thẳm. Hít một hơi không khí se lạnh, thấu tận tim gan. Trong ngõ không có nhiều người, chỉ có vài ông bà cụ ra ngoài tập thể dục buổi sáng và những công nhân vệ sinh mặc áo khoác quét lá rụng lả tả.
Nơi này nằm ở nội thành phía Tây, trong đường vành đai thứ hai, cạnh Thập Sát Hải, được bao quanh bởi rất nhiều danh lam thắng cảnh. Người xưa có câu phía đông giàu, phía tây sang. Nơi này quả thực được thiên nhiên ưu ái, vừa rộng rãi vừa ẩn mình giữa chốn phồn hoa đô thị.
Đi dọc theo con ngõ có vài đoạn đường thích hợp cho việc chạy bộ buổi sáng. Hai ngày nay trời mưa, không khí trong lành, nhưng một hai tháng nữa, bụi mịn sẽ trở nên dày đặc hơn, việc chạy bộ buổi sáng cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Tạ Tầm Chi thay quần áo thể thao, chạy ba vòng theo con đường quen thuộc, sau đó đi vòng đến ngõ phía đông mua một lồng xíu mại nấm hương, sơn tra ngào đường và một bát nước đậu.
“Lại đến mua cho em trai à, trông cháu càng ngày càng đẹp trai đấy, cô cho cháu hai chiếc quẩy nóng hổi mới ra lò, giòn tan này. Lần sau lại ghé nhé!”
Bà chủ nở nụ cười rạng rỡ, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai. Cửa hàng của bà đã mở ở đây mấy chục năm rồi, biết Tạ Tầm Chi là cậu chủ của gia đình giàu có nhất ở ngõ Bách Điểu.
Nhưng một người đàn ông đẹp trai như vậy không phải là người mà họ có thể mai mối, nếu không thì hàng xóm đã tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy rồi.
Sáu giờ rưỡi, đầu bếp của biệt thự nhà họ Tạ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi chạy bộ buổi sáng trở về, Tạ Tầm Chi đưa đồ mình mua cho chú Mai, sau đó đi tắm. Khi vào phòng ăn, đã mặc một bộ âu phục ba mảnh được ủi phẳng phiu.
Cẩn thận, tỉ mỉ không tìm ra chút sai sót nào.
Bình thường anh hay mặc âu phục và đi giày da ở nơi làm việc, chủ yếu chọn đồ tối màu để duy trì hình ảnh một người kế vị tập đoàn chín chắn. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra sự khác biệt về chất liệu vải, màu sắc và hoa văn, ngay cả màu đen cũng có nhiều sắc thái khác nhau.
Trong giới đồ vest, chất liệu đóng vai trò rất quan trọng. Các loại vải được công nhận là cao cấp nhất là của Anh và Ý, sau đó là Pháp. Hầu hết các nhà cung cấp vải cao cấp hàng đầu đều đến từ hai quốc gia này. Scabal và Loropiana, hai thương hiệu mà Tạ Tầm Chi thường xuyên sử dụng nhất, sẽ gửi cho anh những mẫu vải độc quyền chỉ dành riêng cho khách hàng VIP lựa chọn vào mỗi quý.
Có rất nhiều loại vải mà ngay cả những thợ may vest giàu kinh nghiệm nhất cũng chưa từng thấy trong đời. Từ len cashmere được mệnh danh là “vàng mềm”, đến len vicuna cực kỳ quý hiếm từng được hoàng gia sử dụng, cho đến dòng len màu xanh lam được nhuộm màu bằng đá lapis lazuli, ngoài ra còn có loại len siêu mịn gồm 150 sợi được pha trộn từ bột kim cương và tơ tằm…
Những loại vải được chọn sẽ được gửi đến Cifonelli Haute Couture ở Paris. Tất nhiên, là một trong những di sản lâu đời của London, Savile Row cũng là điểm đến lý tưởng của các quý ông. Một số cửa hàng thời trang cao cấp đều có thợ may, nhà thiết kế và thợ lấy số đo cơ thể chuyên phục vụ nhà họ Tạ. Họ am hiểu sở thích, phong cách và vóc dáng của từng thành viên trong nhà họ Tạ, chi tiết đến từng độ cong của cổ tay và mắt cá chân…
Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ, cây chuối bên ngoài xanh tươi mơn mởn.
Tạ Tầm Chi đang ngồi ở bên phải bàn ăn, quay lưng về phía cửa sổ, ánh nắng ban mai đang bao bọc lấy người đàn ông. Bộ vest màu xám lạnh lẽo, được ủi phẳng phiu, trông rất tao nhã và phù hợp với anh.
Trông anh không giống một doanh nhân mà giống một giảng viên đại học, hoặc một học giả vừa đi giảng dạy ở nước ngoài về.
Cách anh ăn uống rất nhã nhặn. Nhã nhặn quá mức.
Mới sáng sớm, Tạ Tri Khởi đã bị kéo dậy, mái tóc xoăn rối bù lên vì vẫn chưa kịp chải chuốt, bước đi lề mề, vẻ mặt miễn cưỡng.
“Nước đậu!” Mắt cậu ấy sáng lên.
“Anh cả mua cho em hả?”
Tạ Tầm Chi liếc cậu ấy một cái: “Đánh răng chưa?”
“Tất nhiên rồi! Em là loại người lôi thôi như vậy sao.” Tạ Tri Khởi thừa nhận lúc không thi đấu, cậu ấy rất nhếch nhác, nhưng bình thường vẫn luôn ở trong nhà, không ai nhìn thấy, giống như không ai biết cậu ấy thích uống loại nước đậu hôi thối này vậy.
Tóm lại, trước mặt mọi người, cậu ấy vẫn là một ngôi sao đang lên trong giới đua xe.
Tạ Minh Tuệ và Tạ Ôn Ninh đến ngay sau đó. Nhìn thấy món xíu mại nóng hổi giữa một bàn đồ ăn muôn màu muôn vẻ, Tạ Minh Tuệ vô cùng vui mừng: “Hôm qua em vừa nói muốn ăn xíu mại nấm hương của tiệm này, còn có sơn tra ngào đương mà Ninh Ninh thích ăn nữa.”
“Anh cả mua cho chúng ta đó.” Tạ Tri Khởi uống một ngụm nước đậu. Tạ Ôn Ninh liếc nhìn cậu ấy một cách ghét bỏ.
“Chị biết, ngoại trừ anh cả thì ai sẽ tình nguyện thức dậy vào lúc năm giờ rưỡi sáng vào một ngày lạnh lẽo như thế này.” Tạ Minh Tuệ cười nói.
“Cảm ơn anh cả.” Tạ Ôn Ninh rất ngoan ngoãn.
Mùa thu đông rất hanh khô nên đầu bếp đã làm món yến chưng lê để bổ phổi, ba người phụ nữ, mỗi người một chén nhỏ. Tạ Tri Khởi thấy vậy thì rất ghen tị, nói mình cũng muốn ăn, Dương Thù Hoa đánh nhẹ vào tay cậu ấy và nói đàn ông con trai ăn tổ yến làm gì, phí của, cứ uống nước đậu của mình đi.
Dương Thù Hoa gắp cho Tạ Minh Tuệ và Tạ Tri Khởi mỗi người một đũa cải ngọt luộc: “Ăn nhiều rau xanh một chút.”
“Cái quái gì… đừng gắp cái đó cho con! Con không thích ăn rau đâu!”
“Mẹ… con có bổ sung bằng thực phẩm chức năng rồi.”
Từ nhỏ, hai người này đã không thích ăn rau.
“Con bé này, rau củ tươi xanh không ăn lại đi sử dụng những thứ nhân tạo đó. Đừng uống mấy cái đó nữa, không tốt cho sức khỏe đâu, đã là thuốc thì đều có ba phần độc.”
“Mẹ, đó không phải là thuốc.”
“Con cá là thứ đó còn khó uống hơn cả thuốc nữa… Chị ơi! Đừng gắp đồ ăn cho em nữa… em sai rồi!”
“Có khó uống bằng nước đậu của con không?”
“...”
Bàn ăn luôn là nơi ồn ào nhất nhà họ Tạ, nhưng Tạ Tầm Chi lại không tham gia, anh thong thả ung dung ăn một chén cháo rau xanh, tuân theo quy tắc ăn không nói, ngủ không nói.
Dương Thù Hoa lắng nghe tiếng ồn ào của bọn trẻ, ánh mắt dịu dàng, nhưng khi nhìn sang cậu con trai cả, ánh mắt dịu dàng ấy đã nhanh chóng chuyển thành ưu sầu.
Mặt nào của con trai cả cũng tốt, nhưng lại hơi cứng nhắc. Phụ nữ không thích đàn ông quá nghiêm túc, suy cho cùng, phụ nữ thường thích những người đàn ông thú vị và lãng mạn hơn.
Tương tự như việc đặt một chiếc Maybach màu đen và một chiếc Ferrari màu đỏ ở cạnh nhau, bà ấy không tin sẽ có cô gái nào lại không chọn chiếc màu đỏ cả.
Dương Thù Hoa ho khan nói: “Tối qua con có gặp được cô Dịch không?”