Xuân triều không ngủ

Lộ Mễ sượng người, không dám đứng ra dàn xếp tình hình, đành phải lặng lẽ quan sát thái độ của Dịch Tư Linh.
 
Dịch Tư Linh cười, vén gọn tóc ra sau mang tai, hời hợt đáp: “Ai mời anh Tạ này tới vậy? Đúng là thú vị.”
 
Lộ Mễ tái mặt, câu này có ý trách chủ bữa tiệc này, cũng chính là cô ấy. Sự kiện hôm nay không phải sự kiện kín, trong số các khách tham dự, có người trong danh sách mời của cô ấy, cũng có người là bạn của bạn dẫn tới, cô ấy không thể biết hết tất cả mọi người, chỉ còn biết thầm mắng tên ngốc gây chuyện kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ Mễ cười lấy lòng: “Ấy bởi là cô cả của chúng ta có sức hút quá lớn! Cô không biết đó thôi, vừa rồi có mấy anh chàng đẹp trai còn hỏi dò tôi về cô đó. Cô yên tâm, tôi đều ngó lơ hết rồi, mấy tên này đúng là có mắt mà không biết nhìn, biết rõ công chúa của chúng ta đã có chồng chưa cưới rồi mà còn sấn sổ tới…”
 
Cô ấy đang nói thì chợt thấy Dịch Lạc Linh lặng lẽ nhìn mình tỏ ý cảnh cáo, lập tức tắt tiếng.
 
Dịch Tư Linh thật sự không ngờ chuyện cô sắp kết hôn đã ầm ĩ tới mức được mọi người bàn tán rôm rả, ngay cả Lộ Mễ cũng biết, vậy mà người trong cuộc là cô thì lại không biết gì.
 
Vậy thì chắc chắn tới 80, 90 phần trăm là nhà họ Trịnh rồi.
 
Ba già không dám nói chuyện này với cô nên mới giấu giếm.
 
Dịch Tư Linh nuốt cảm giác ấm ức vào lòng, ép mình phải bình tĩnh, rút trong túi ra một tờ tiền mệnh giá 1000 đô la Hong Kong, đưa cho nhân viên phục vụ: “Làm phiền cậu nói với anh Tạ là tôi đang đắm chìm trong men tình nồng cháy, không có tâm trạng nói chuyện phiếm với đàn ông lạ mặt. Bảo anh ta cút qua góc nào đó mát mẻ mà ngồi, đừng có làm chuyện mất mặt nữa.”
 
Cô muốn xả giận nên nói rất nặng lời, có trách thì phải trách anh Tạ này không có mắt, đụng thẳng vào họng súng của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên phục vụ cảm thấy mình đúng là cực kỳ xui xẻo, chỉ kiếm chút tiền boa thôi sao mà khổ quá vậy.
 
Lộ Mễ gượng gạo tiếp chuyện: “Công chúa và chồng chưa cưới đúng là rất ngọt ngào.”
 
Dịch Tư Linh tỏ ra ngây thơ: “Ồ? Tôi có nói đó là chồng chưa cưới của tôi đâu?”
 
“...”
 
Dịch Lạc Linh vội vàng đá chân vào chân Dịch Tư Linh, nhắc cô đừng kích động. Dịch Tư Linh cọ chân đáp lại, tỏ ý không sao đâu, sau đó mỉm cười, nháy mắt mấy cái với Lộ Mễ đang ngây ra như tượng: “Lần sau tôi dẫn bạn trai tới chơi cùng nhé.”
 
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tin tức này sẽ nhanh chóng truyền tới tai Trịnh Khải Quân.
 
...
 
Trong phòng VIP của nhà hàng.
 
Nhân viên phục vụ xui xẻo kia đứng thẳng lưng, cứng đờ người, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
 
“Cô ấy nói như vậy thật à?” Tạ Minh Tuệ vẫn còn chưa hết hy vọng, khăng khăng bắt nhân viên phục vụ thuật lại chính xác từng từ mà Dịch Tư Linh đã nói.
 
Nhân viên phục vụ càng nói càng lí nhí: “Chính xác thì cô Dịch đã nói cô ấy có bạn trai rồi, đang đắm chìm trong men tình nồng cháy… Không có tâm trạng nói chuyện phiếm với người khác… Bảo… Bảo… Cút…” Vế “làm chuyện mất mặt” thì anh ta không dám nói.
 
Tạ Minh Tuệ đờ người, hay quá, hóa ra câu gốc còn khó nghe hơn. Cô ấy đưa tiền boa cho nhân viên phục vụ, ra hiệu cho người này ra ngoài, sau đó lặng lẽ nhìn đằng trước mặt.
 
Nồi lẩu Tom Yum không ngừng bốc lên khói trắng, che đi đôi mắt không hề bận tâm kia. Người đàn ông nâng bàn tay với những ngón tay dài lên, cầm đũa chậm rãi gắp đồ ăn, không nói gì.
 
“Chắc là chị dâu vẫn chưa biết chuyện kết hôn…” Tạ Minh Tuệ hoà giải, cố gắng xoa dịu bầu không khí cuồn cuộn sóng ngầm.
 
“Ai mà tin là cô ta không biết chứ! Chẳng phải nhà họ Dịch nói hai tháng nữa làm lễ cưới hay sao?” Tạ Tri Khởi đập bàn, khuôn mặt điển trai tức giận mặt đỏ phừng phừng: “Hay thật đấy, thấy người nhà họ Tạ hiền nên ăn hiếp chắc? Giờ em sẽ đi tìm cô ta hỏi cho ra nhẽ!” Chiếc ghế cạ xuống nền nhà kêu lên ầm ầm.
 
“Quay lại.” Hai tiếng đầy nghiêm nghị.
 
Tạ Tri Khởi dừng bước, không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng vẫn ấm ức: “Anh à, cô ta dám bảo anh cút đó, cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Ngay đến đặc khu trưởng* còn không dám lên mặt với anh!”
 
*Đặc khu trưởng Hong Kong là người đứng đầu chính phủ và đại biểu tối cao của Khu hành chính đặc biệt Hong Kong của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, chức vụ này thay thế cho chức Thống đốc Hong Kong trong giai đoạn Hong Kong thuộc về Anh.
 
Lời này không hề khoa trương chút nào. Hiện tại Hong Kong chịu ảnh hưởng từ cuộc khủng hoảng tài chính ở châu Mỹ, thị trường truyền thống ảm đạm, đành quay đầu tăng cường giao thương với đại lục, phụ thuộc nhiều hơn vào đại lục. Tập đoàn Lam Diệu là một trong năm tập đoàn lớn nhất đại lục. Hai năm nay, để hưởng ứng chính sách của Nhà nước, tập đoàn đã tăng cường đầu tư vào Hong Kong, khởi động một số dự án trị giá lên tới chục tỷ. Lần này họ tới Hong Kong, đặc khu trưởng đích thân tiếp đãi, đi cùng còn có thị trưởng thành phố Tân.
 
Tạ Tầm Chi hơi cúi đầu, ngồi thẳng người, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt bình thản khiến người ta không thể đoán ra được suy nghĩ của anh: “Anh và cô ấy vẫn chưa kết hôn, hiện tại cô ấy có quyền tự do yêu đương.”
 
Tạ Tri Khởi cảm thấy anh cả bị điên mất rồi, loại chuyện hoang đường này mà cũng nói ra miệng được, cậu ấy đau lòng nói: “… Anh à, anh tỉnh táo lại đi, cô ta đang đánh đòn ra oai phủ đầu với anh đó, em công nhận là cô ta cũng ưa nhìn… Thôi được rồi, không phải chỉ là cũng ưa nhìn… Anh có lỡ nhất thời bị mê hoặc cũng là chuyện dễ hiểu nhưng cô ta làm vậy có khác nào cắm sừng anh! Là cắm sừng đó! Chị hai, chị khuyên anh ấy đi!”
 
Tạ Minh Tuệ ghét bỏ bịt mũi lại, quyết định giả vờ không nghe thấy gì hết.
 
Tạ Tầm Chi thong thả ngước mắt lên nhìn cậu em trai bộp chộp của mình: “Tiểu Khởi, nếu em vẫn không thể kiểm soát được cái miệng của mình thì lập tức trở về Bắc Kinh, ở trong nhà tự kiểm điểm một tháng đi.”
 
Anh nói rất hòa nhã nhưng Tạ Tri Khởi lại rùng mình.
 
Anh cả nói ở nhà tự kiểm điểm một tháng nghĩa là sẽ không cho bớt một giây một phút nào. Tạ Tri Khởi ngượng ngùng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình. Tạ Minh Tuệ lập tức cấu thằng nhóc gây chuyện này một cái.
 
Sự việc thành ra thế này nằm ngoài dự liệu của Tạ Minh Tuệ. Lần này cô ấy tới Hong Kong với anh cả, một là giải quyết chuyện công việc, hai là vì chuyện đám cưới, trong lịch trình bận rộn chỉ dành ra được một buổi trưa hôm nay để gặp cô Dịch một lần, gặp thì gặp rồi nhưng mà tình hình lại nằm ngoài dự tính…
 
Cô Dịch rất xinh đẹp, cũng rất phách lối, đồ mặc trên người e là trị giá lên tới chục triệu, chỉ có điều cô nói chuyện không khách khí như thế không biết có phải là muốn ra oai phủ đầu với anh cả, với nhà họ Tạ hay không.
 
Tạ Minh Tuệ càng nghĩ càng không hiểu quyết định lần này của mẹ mình, chọn tới chọn lui nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chọn cô Dịch.
 
Cô Dịch không phải người hiền hậu nết na, giỏi thu vén chuyện gia đình mà là một bông hoa xinh đẹp rực rỡ nhưng khó chăm, dễ hư. Anh cả là kiểu đàn ông cực kỳ nghiêm túc, sao có thể hòa hợp với đóa hoa kiểu này được?
 
Tạ Minh Tuệ thầm thở dài.
 
Bữa cơm này chẳng hề ngon miệng chút nào, cuối cùng kết thúc một cách vội vàng qua quýt. Tạ Tầm Chi bảo chú Mai đi tính tiền, Tạ Minh Tuệ kéo Tạ Tri Khởi lại, nhỏ giọng nhắc nhở cậu ấy phải kiềm chế, coi chừng lại bị mắng.
 
...
 
Dịch Tư Linh cũng ăn không ngon miệng, cốc kem bị cô cầm nĩa chọc nát.
 
“Son môi bị lem rồi kìa, công chúa.” Dịch Lạc Linh tha thiết cầu xin cô đừng nghĩ những chuyện đâu đâu nữa, sự việc đã phát triển theo hướng tệ hại lắm rồi.
 
Dịch Tư Linh lập tức lấy son phấn trong túi ra: “May mà tên tồi đó cũng ở gần nhà chúng ta, thôi thế cũng được.” Cô vặn thỏi son lên, nghiêm túc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương: “Sau này có cãi nhau thì chị cũng có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
 
Biệt thự Dịch nằm ở số 28 vịnh Nước Cạn, biệt thự Trịnh cách 200 mét, nằm ở số 29.
 
Dịch Lạc Linh cười dỗ dành cô: “Không cần chị phải đích thân tranh cãi với người ta, cứ cử em út đi là đủ rồi.”
 
Dịch Tư Linh mỉm cười trông đầy yếu ớt.
 
Nồi nước dùng Tom Yum vẫn còn bốc hơi nóng, bữa cơm đã tới hồi kết, Dịch Lạc Linh đi vào trong nhà vệ sinh, Dịch Tư Linh lại tiếp tục ngồi ngẩn người, đầu ngón tay trắng ngần xoay thỏi son môi như chiếc bút, giống y như thói quen hồi đi học.
 
Cô phải nghĩ cách diễn cho tròn trò hề kia, chỉ có mỗi tin tức giả thôi thì không đủ, hay là cô thuê một anh bạn trai giả nhỉ? Hoặc là…
 
Cô vừa phân tâm, ngón tay giữ không chắc thỏi son, son rơi xuống nền gạch men màu xanh sẫm, lăn đi xa.
 
Dịch Tư Linh khép ngón tay lại, bĩu môi, ngồi im.
 
Cô buồn bực hờn dỗi với thỏi son, không chịu nhặt nó lên, cứ thế ngồi nhìn cho tới khi thỏi son có lớp vỏ màu vàng đó dừng lại trước một đôi giày da nam.
 
Giày da Oxford bóng loáng được đóng thủ công theo kiểu England, sạch sẽ, không bám bụi, bên trên là ống quần tây thẳng thớm, đường li phẳng lì, chất vải rất đẹp. Dịch Tư Linh chớp mắt, bất giác nhìn lên cao hơn.
 
Tạ Tầm Chi thản nhiên dừng bước, nhặt thỏi son cản đường mình lên, lúc đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào đối phương.
 
Bất ngờ bốn mắt nhìn nhau với một người đàn ông xa lạ, Dịch Tư Linh giật mình, ánh mắt lộ ra đôi chút luống cuống nhưng còn pha lẫn đôi chút ngỡ ngàng hiếm hoi trước vẻ điển trai của người đàn ông kia.
 
Trong thế giới của cô rất hiếm có người đàn ông nào như thế này.
 
Người đàn ông này cao ráo, tuấn tú, khí thế đầy mạnh mẽ nhưng phong thái lại hoàn toàn trái ngược, ôn hoà, bình thản vô cùng, thậm chí có thể nói là trang nghiêm, cao quý và nghiêm nghị không cho phép ai giở thói ngang ngược với mình.
 
Đi đằng sau người đàn ông này là một chàng trai trẻ đeo kính râm đầy kiêu căng và một người đẹp thành phố mang phong thái dịu dàng. Người đàn ông đi đầu dừng lại, hai người đi sau cũng dừng lại, không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
 
Sau đó, người đàn ông bước tới, dù cho ánh mắt của người này hòa nhã, lịch sự, có chừng mực nhưng vẫn như một khoảng tối sâu không lường được, mang tới áp lực nặng nề vô hình.
 
Người này đứng ngay trước mặt Dịch Tư Linh.
 
Dịch Tư Linh khép đầu ngón tay lại, chẳng biết tại sao tim lại đập rộn lên. Cô giả vờ bình tĩnh mỉm cười, chỉ vào thỏi son trong tay đối phương: “Thưa anh, nó là của tôi.”
 
Giọng nói mới quyến rũ làm sao, tựa như rượu đỏ được hâm nóng, tỏa ra mùi hương nồng nàn trong không khí, mê hoặc lòng người.
 
Tạ Tầm Chi liếc nhìn. Đương nhiên anh biết nó là của cô, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn quan sát cô.
 
Một tháng trước, mẹ gửi cho anh ảnh của một cô gái, hỏi xem anh thấy thế nào. Anh mở nó ra xem trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi họp. Rất xinh đẹp, đây là ấn tượng duy nhất của anh lúc ấy, không còn gì khác nữa.
 
Người thực còn đẹp hơn cả trong bức ảnh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ ấy, cô tựa như một đóa hoa của sự giàu sang, xinh đẹp tựa như ráng mây, đẹp tới mức gần như nông cạn, khóe mắt đuôi mày lộ rõ vẻ mong manh vì được chiều chuộng, hững hờ liếc nhìn thôi cũng toát lên vẻ lười biếng và ngạo mạn nhưng lại không đáng ghét.
 
Đẹp tới mức này thì quả thực khó mà ghét được.
 
Nhưng chính cô gái xinh đẹp quá đáng này khi chỉ còn hai tháng nữa là kết hôn với anh lại đang yêu người khác, không rảnh bàn chuyện cưới xin với anh, còn bảo anh cút.
 
Chuyện cưới xin này chắc chắn tới tám phần mười là hỏng.
 
Tạ Tầm Chi không nhìn cô nữa, thả thỏi son xuống bàn. Dịch Tư Linh đang định nói cảm ơn thì anh đã quay người bỏ đi, để lại cho cô một bóng lưng vô cảm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui