Dịch Tư Linh khó hiểu, bối rối nhìn bóng lưng người kia rời khỏi nhà hàng. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị ai phớt lờ, cảm giác này quả thật khó chịu. Cô bỏ thỏi son vào trong túi hơi mạnh tay một chút.
Dịch Lạc Linh vừa khéo trở về, nhìn thấy cảnh này nhưng không biết rõ chi tiết, chỉ biết là có một người đàn ông nhặt giúp thỏi son cho Dịch Tư Linh. Dịch Lạc Linh hỏi: “Anh chàng đẹp trai vừa rồi được đó, đúng chuẩn kiểu chị thích.”
Dịch Tư Linh cố ý hỏi: “Đẹp trai? Người đứng bên cạnh ấy à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người nhặt son ấy.”
“Ồ...” Dịch Tư Linh lười biếng ngân dài giọng, nhận xét: “Người đó à, thường thôi.”
Dịch Lạc Linh cố ý trêu cô: “Không phải là anh ấy không bị sắc đẹp của chị mê hoặc nên chị cố ý chê người ta đấy chứ?”
Xưa nay Dịch Tư Linh vốn là người dễ xấu hổ, mặt nhanh chóng đỏ hồng lên, cô bực bội nói: “Em hai à, hôm nay em đáng ghét quá đấy, dám về phe người ngoài ức hiếp chị!”
Dịch Lạc Linh chắp tay trước ngực rồi giơ cao lên quá đỉnh đầu, khẩn cầu cô tha cho mình, dỗ dành cô chừng chục phút, lại phải hứa hẹn mua cho cô viên hồng ngọc Huyết Bồ Câu* không có tạp chất mà cô đã bỏ lỡ không mua được trong đợt đấu giá mùa xuân của nhà đấu giá Christie's, cuối cùng mới dỗ được bà cô khó chiều này.
*Hồng ngọc Huyết Bồ Câu là thuật ngữ được sử dụng để miêu tả những viên hồng ngọc chất lượng cao. Những viên đá Ruby này có màu đỏ đậm, khá tương đồng với màu máu của chim bồ câu. Trung bình phải sàng lọc 400.000 tấn quặng hồng ngọc thô mới thu được 1 carat hồng ngọc Huyết Bồ Câu.
Sau khi ăn cơm xong, hai chị em chia tay nhau, một người tới trụ sở chính của tập đoàn làm việc, một người xuống tầng một của khách sạn điểm danh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà họ Dịch hoạt động trong rất nhiều lĩnh vực, trong đó bất động sản, hàng hải, vàng bạc đá quý và khách sạn là bốn trụ cột chính. Tinh Đỉnh là khách sạn sang trọng cao cấp đầu tiên do Dịch Khôn Sơn xây dựng nên, có ý nghĩa kỷ niệm lớn nhất. Năm Dịch Tư Linh mười tám tuổi, Dịch Khôn Sơn tặng lại nó cho cô làm quà trưởng thành. Những người giàu có khác thường chỉ tặng cho con gái mình châu báu, quần áo lộng lẫy, xe sang, đồng hồ xa xỉ, còn thứ mà Dịch Khôn Sơn tặng là một khách sạn cao cấp có giá trị thị trường lên tới mấy tỷ. Món quà này đã giúp Dịch Tư Linh nổi tiếng trong giới. Thế nhưng có vô số các cô con gái nhà giàu hâm mộ Dịch Tư Linh không phải chỉ vì khách sạn này.
Dịch Khôn Sơn là một tỷ phú “kỳ lạ” so với mọi người trong giới. Ông ấy không có con trai, cũng không cặp bồ lăng nhăng hay có con rơi con vãi, chỉ có đúng bốn cô con gái, mỗi cô đều là châu báu được ông ấy nâng niu. Dịch Tư Linh là con gái cả nên được yêu chiều ngoài sức tưởng tượng so với các cô con gái nhà giàu còn có anh trai, em trai khác.
Khách sạn thuê người quản lí chuyên nghiệp để điều hành các hoạt động thường ngày. Dịch Tư Linh không dại gì tiêu tốn thời gian vào việc này, cô còn bận rất nhiều chuyện của mình.
Hằng năm, Dịch Tư Linh nhận được hàng trăm thư mời tới từ các thương hiệu lớn, các tạp chí, câu lạc bộ, tổ chức xã hội hay tư nhân. Việc tham dự tiệc tối, party, xem show thời trang là chuyện như cơm bữa. Cô là nhân vật được hết sức săn đón, kết quả kinh doanh của khách sạn Tinh Đỉnh cũng liên tục tăng trưởng, còn được hợp tác với nhãn hiệu đá quý có bề dày trăm năm lịch sử Bariya. Nhà thiết kế đứng đầu đội ngũ thiết kế của Bariya đã bốn năm liên tiếp đều đích thân trang trí Giáng sinh cho mặt ngoài của khách sạn.
Thương vụ hợp tác này giúp tiếng tăm của khách sạn Tinh Đỉnh càng nổi đình nổi đám hơn, độc chiếm top đầu trong số các khách sạn xa xỉ hàng đầu ở Hong Kong. Dù Dịch Tư Linh rất giỏi chơi bời nhưng cô vừa chơi vừa có thể kiếm được tiền. Còn nếu bắt cô ngoan ngoãn tới trụ sở chính của tập đoàn làm việc thì có đánh chết cô cũng không đi.
Sau khi lượn một vòng quanh khách sạn như thường lệ và ký một số giấy tờ, cô trở về biệt thự Dịch khi đã gần tới giờ cơm. Dì Lật đi ra từ trong bếp, đúng lúc gặp được Dịch Tư Linh, không khỏi hơi ngạc nhiên, bởi bình thường cô cả ít khi ăn tối ở nhà.
“Cô chủ có muốn ăn tối không ạ? Trong bếp có canh, cô có muốn nếm một chút không?”
Dì Lật tên đầy đủ là Hồ Lật Lật, lớn hơn Dịch Tư Linh mười mấy tuổi, đã chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho Dịch Tư Linh từ hồi cô học cấp hai cho tới tận bây giờ.
Dịch Tư Linh đáp không ăn, chỉ ăn một cốc sữa chưa không đường thôi. Cô cố ý về nhà để chờ Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn, cô không tin bọn họ còn có thể giấu cô lâu thêm được nữa. “Ông bà chủ chưa về à?” Trong lúc cô nói chuyện, Hoa Hoa vui vẻ chạy tới cọ vào chân cô, cô cúi xuống bế nó lên.
Hoa Hoa là một con mèo cái có bộ lông mướp pha trắng, trước ngực có đeo một sợi dây chuyền sapphire lấp lánh. Năm năm trước, nó chỉ là một con mèo hoang chạy lạc vào vườn sau của biệt thự Dịch, được Dịch Tư Linh phát hiện ra, lập tức leo lên tới đỉnh cao cuộc đời của một con mèo, từ cảnh ăn không đủ no tới có trang sức đá quý để đeo.
Cái tên Hoa Hoa của nó là do Dịch Tư Linh vắt óc suy nghĩ những ba ngày mới nghĩ ra được. Lúc cô vuốt ve nó, bao giờ bàn chân nhỏ của nó cũng xòe ra như hoa nở.
Dì Lật vừa rót sữa chua vừa hỏi: “Đêm qua ông bà chủ đã bay tới Bắc Kinh rồi, cô không biết à?”
Dịch Tư Linh không biết thật. Đêm qua cô còn đang bận nhảy đầm trong tiệc sinh nhật của một người bạn nào đó, hơn nữa ba mẹ không bao giờ nói mình đi đâu làm gì với cô nên rất khó tìm được bọn họ. Dì Lật thả thêm một trái việt quất đã rửa sạch vào trong cốc sữa chua bằng sứ có vẽ hình hoa linh lan màu xanh lá và vàng nhạt, bưng lên đưa cho Dịch Tư Linh: “Nghe nói ông bà chủ có chuyện gì đó rất quan trọng nên phải đi chuyến bay đêm tới đó.”
“Chuyện quan trọng…” Dịch Tư Linh vuốt lông Hoa Hoa, nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra hai người họ cùng nhau tới Bắc Kinh để làm gì.
Để lo chuyện làm ăn ư? Không giống. Dù sao hai vợ chồng cùng nhau tham gia bàn bạc một thương vụ làm ăn không khỏi quá long trọng, nếu là đi bàn chuyện cưới xin thì còn hợp lý chút.
Trực giác mách bảo cô chuyện này có vấn đề.
Ăn sữa chua xong, Dịch Tư Linh trở về phòng nghỉ ngơi. Một lát sau, em tư Dịch Quỳnh Linh tới nói chuyện với cô, chẳng hiểu sao đề tài nói chuyện lại rẽ sang chuyện hôn nhân của cô.
“Hôm trước em núp ở cửa phòng làm việc nghe thấy ba mẹ đang bàn nhau chuyện của hồi môn của chị đó! Còn bàn cả loại rượu dùng trong hôn lễ nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ?”
Dịch Tư Linh ngẩn người giây lát rồi ngả người ra sau, nằm dang tay dang chân trên giường, chiếc dép lông đà điểu bồng bềnh lặng lẽ rớt mất một chiếc, một chiếc còn lại treo ở mũi chân nhỏ nhắn, lắc lư chực rơi xuống.
Mèo con nghịch ngợm chạy lại nghịch chiếc dép còn lại đó của Dịch Tư Linh, sợi lông đà điểu màu hồng mềm và nhẹ bị nó giật bung ra, nhẹ nhàng chao qua chao lại trong không trung.
“... Della à, chị thấy phiền quá, em đừng nói nữa.”
“Khổ thân chị Mia, mới hai tư tuổi đã bị chôn vùi trong nấm mồ hôn nhân. Dù thế nào đi nữa em cũng không kết hôn đâu.”
Dịch Tư Linh xoay người lại nhìn cô ấy: “Em chỉ mới mười lăm tuổi thôi.” Nói mấy câu như vậy chẳng phải là quá bà cụ non hay sao?
Dịch Quỳnh Linh nói: “Mười lăm tuổi đâu còn nhỏ nữa.”
Dịch Tư Linh uể oải: “Em không kết hôn nhưng em yêu đương. Coi chừng chị mách ba em yêu sớm đó.”
“Sao lần nào chị cũng đem chuyện này ra dọa em vậy, em sợ chị rồi đấy, vậy đã được chưa.” Dịch Quỳnh Linh cười hì hì, thực ra không hề sợ chút nào. Từ lúc học tiểu học, cô ấy đã chân đạp hai thuyền, thứ bảy đi với bạn trai số một tới vườn cây, chủ nhận hẹn bạn trai số hai đi cưỡi ngựa, sau này hai bạn trai của cô ấy biết được sự thực, rủ nhau “bo xì” cô ấy. Đúng là chán.
Cô ấy nằm nhoài bên cạnh Dịch Tư Linh, chống cằm, mơ mộng về tương lai tươi đẹp: “Ai nói yêu là phải kết hôn chứ, em có thể hẹn hò cả đời cũng được, đàn ông thôi mà, không thích người này thì thay người khác, dù sao em cũng có tiền, quá tuyệt vời.”
Dịch Tư Linh bật cười: “... Heo con à, em học được mấy thứ này từ ai vậy?”
“Chị đừng gọi em là heo con nữa.” Dịch Quỳnh Linh đá cô một cái, giọng nói trẻ trung của thiếu nữ bắt chước người lớn nói những câu đầy sâu sắc: “Tóm lại chuyện kết hôn cần phải thận trọng. Công chúa à, chị đừng để ba dắt mũi dẫn đi, chị không yêu người kia, tại sao phải kết hôn với người ta?”
Ba em gái của Dịch Tư Linh đều thích gọi cô là công chúa.
Dịch Tư Linh không nói gì, thầm nghĩ heo con không hiểu gì hết.
“Chị nghe chưa?”
“Ừm...”
Dịch Tư Linh úp tay lên mặt, nhìn lên chiếc đèn pha lê kiểu Pháp trên trần nhà qua khe hở của những ngón tay, cảm thấy mệt nhoài như vừa tẩy trang xong. Mấy hôm nay, cô rất mệt mỏi vì chuyện này.
Mèo con nghịch ngợm gặm ngón chân của cô.
Đương nhiên cô biết cần phải thận trọng trước chuyện hôn nhân, đâu chỉ cần phải yêu nhau mới lấy nhau mà tình yêu của cả hai còn phải đủ nhiều, phải yêu nhau nhiều lắm thì mới có can đảm để kết hôn. Thế nhưng với tình hình gia đình của bọn họ như vậy, tình yêu thực ra không quá quan trọng. Cô là con gái đầu, đã được cho một cuộc sống rất tự do và thoải mái rồi. Nhà họ Dịch cần phải có người kế thừa, cũng cần có người bảo vệ. Ba mẹ không thể bảo vệ bọn họ mãi mãi được. Cô đã từ chối nối nghiệp rồi, không thể lại vứt cả chuyện hôn nhân sắp đặt này cho các em.
Thực ra Dịch Lạc Linh vốn định tốt nghiệp xong sẽ ở lại nước ngoài lập nghiệp nhưng cuối cùng đã trở về Hong Kong vì cô, còn vào làm việc cho tập đoàn, chịu đựng cuộc sống khô khan, quy củ.
Dịch Tư Linh trở mình, vùi đầu vào gối. Đệm chăn mới thay đều đã được phơi nắng, thoang thoảng mùi hương hoa ly.
Nếu như bắt buộc phải kết hôn với Trịnh Khải Quân thì đành vậy.
Thực ra cô cũng từng thích anh ta, chỉ có điều cuối cùng cô lại nhận ra tình cảm này thật nực cười nên càng thấy ghét anh ta hơn.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối om. Nếu lắng tai nghe có thể nghe thấy cả tiếng sóng biển rì rào. Không ai nói gì, cả hai chị em đều lặng lẽ ngẩn người. Dịch Quỳnh Linh bật một bài hát lên, phát qua loa bluetooth. Không gian tĩnh lặng bắt đầu được âm nhạc lấp đầy.
Đó là một bài hát được hát bằng tiếng Quảng Đông.
“Nhưng phải chăng sau khi tình yêu trở thành điều khúc mắc trong lòng,
Nó cũng như thể hóa thành một thứ dơ bẩn,
Nhắc làm chi đóa hồng lặng lẽ cười,
Đáp lại bằng gai nhọn là bởi chỉ tin tưởng vào lớp phòng vệ của mình.*”
*Lời bài hát “Hoa hồng trắng” của Trần Dịch Tấn
...
Ngày hôm sau, Dịch Tư Linh lấy lại tinh thần. Như thường lệ, cô ngủ tới mười một rưỡi mới dậy. Cô không phải kiểu người thích tự rước phiền não vào người, hơn nữa, dù cho phiền não có lớn bằng trời thì chỉ cần bước vào phòng để quần áo của cô là tất cả đều sẽ tan thành mây khói. Không có phụ nữ nào còn có thể phiền não nổi khi đứng trước núi giày dép, quần áo xinh đẹp, túi xách, trang sức đá quý.
Dịch Tư Linh duỗi chiếc lưng mỏi, ống tay áo ngủ bằng lụa tơ tằm trượt xuống bả vai, lộ ra cả cánh tay trắng như ngó sen. Cô mở khóa vân tay, cửa trượt của phòng để quần áo tự động mở ra, một làn hương thơm mát ùa ra, phả vào mặt cô.
Buổi sáng, dì Lật đã thay hoa mới cho lọ hoa, mùi hương của hoa hồng Pink Floyd* lan tỏa khắp nơi.
*Loài hoa này có xuất xứ từ Ecuador, Nam Mỹ. Tên của hoa được đặt theo tên ban nhạc Pink Floyd nước Anh bởi loài hoa này cũng quyến rũ và ấm áp giống như những bài hát của ban nhạc. Hoa có cánh dày, màu sắc rực rỡ, hương thơm nồng nàn, tượng trưng cho tình yêu bền chặt, biểu trưng của sự sang trọng và e ấp, không dễ bộc lộ cảm xúc nhưng quyến rũ và thu hút.
Dịch Tư Linh thích nhất là hoa hồng Pink Floyd, những ai quen biết cô đều biết cô đã thích gì thì sẽ thiên vị nó một cách điên cuồng, từ phòng ngủ, phòng để quần áo đến phòng làm việc của cô đều dùng loại túi thơm ướp hương loài hoa hồng này.
Phòng để quần áo là một không gian được thông tầng, rộng tám trăm mét vuông, được quy hoạch gọn gàng, ngăn nắp, bày đầy những món đồ muôn màu muôn vẻ. Hoa Hoa rất thích được chạy nhảy tự do ở đây.
Trang phục của cô được phân chia làm các nhóm lớn gồm đồ thường ngày, đồ vận động, đồ dự tiệc chính, đồ dự tiệc after party, sau đó lại chia làm các phân loại nhỏ hơn theo mùa và chất liệu. Có một lối đi dẫn sâu vào bên trong, hai bên lối đi có tủ để túi và giày. Sang tới phòng thử đồ, không gian được mở rộng ra như thể bước vào một bảo tàng khoa học viễn tưởng, rời khỏi phòng triển lãm là sang ngay một không gian khác. Nơi này dùng để cất các loại mũ, khăn quàng cổ, bít tất, kính râm, trang sức, nước hoa, có những loại búp bê rất khó tìm mua trên thị trường và những món đồ chơi muôn hình muôn vẻ.
Đèn pha lê sáng sủa, trong vắt chiếu sáng cả gian phòng, khiến tất cả những vị khách bước vào đây đều cảm nhận được ấn tượng thị giác đập thẳng vào mắt. Rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền của mới có thể tạo nên một không gian tuyệt vời như thế này.
Đi sâu vào trong cùng là tới nơi đèn sáng nhất.
Trên sàn nhà gỗ hồ đào đen ghép thành hình hoa văn có trải một chiếc thảm Ba Tư dệt thủ công với màu sắc lộng lẫy, chiếc bàn dài Cảnh Thái Lam* bằng đá được chở từ Brazil tới đặt ở chính giữa. Trên giá trưng bày châu báu được làm từ nhung và da thuộc có trưng bày hơn hai trăm món châu báu lấp lánh và đồng hồ. Chúng là một phần nhỏ trong bộ sưu tập châu báu của Dịch Tư Linh.
*Cảnh Thái Lam (hay còn được biết đến là Pháp lam Huế) được xem là loại hình mỹ thuật, làm bằng đồng hoặc hợp kim đồng, trên bề mặt được tráng men trang trí để tăng giá trị thẩm mỹ.
Chỉ có châu báu cực kỳ quý giá và đắt đỏ mới được Dịch Tư Linh cất vào két sắt, chẳng hạn như chiếc vương miện kim cương ngọc lục bảo kiểu Nga có xuất xứ từ cung điện của Sa Hoàng do mẹ tặng cho cô năm cô mười chín tuổi.