Cái tên đáng ghét, người đáng ghét, Bắc Kinh đáng ghét, cuộc hôn nhân đáng ghét!
Ai cũng khen anh tốt, khen anh hoàn hảo, không có khuyết điểm nhưng cô không tin. Vô vàn suy nghĩ chống đối dâng lên trong đầu, lúc này cô cảm thấy bực tức, có tâm lý phản kháng hệt một cô em mười lăm, mười sáu tuổi. Giờ đây, cô chỉ thiếu điều tìm ra người đàn ông này và giật chiếc mặt nạ giả tạo của anh xuống.
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Dịch Tư Linh chỉ xoay quanh cái tên Tạ Tầm Chi này. Song, cô không mảy may nhận thức được điều đó, vẫn hăng hái hóa thân thành Sherlock Homes, quyết không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, chỉ tiếc rằng kết quả quá đắng lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị cần ảnh, ảnh người ấy! Làm ơn đi, em tìm ba cái thứ linh tinh gì thế hả?"
"Chị không cần thông tin trên Baidu Baike của anh ta, chị cũng không rảnh để xem video phỏng vấn mà cả video đều khen anh ta nức nở. Cái chị muốn là tin đồn, là tai tiếng, là tin tức về quan hệ bất chính của anh ta! Em nói coi, chẳng lẽ đàn ông ba mươi tuổi rồi mà không có bạn gái cũ chắc?"
"Thế thì cứ tra xem anh ta có bao nuôi tình nhân không, có lên giường với ngôi sao hoặc hotgirl nào hay có bệnh kín gì không chứ, nói chung cứ tin xấu là quất cho chị!"
Dịch Lạc Linh đã "miễn dịch" với cảnh tượng này. Cô ấy bình tĩnh cắt bò bít tết cho Dịch Tư Linh - người đang thở hồng hộc. Dịch Tư Linh đặt điện thoại xuống, chọt vào khăn ấm: "Bình thường bọn tay săn ảnh giỏi đào bới tin đồn lắm mà? Sao gièm pha về Tạ Tầm Chi lại chỉ là tờ giấy trắng thế kia? Lãng phí ba ngày của chị quá, còn không lấy được một tấm hình nào mới ác chứ!"
Dịch Lạc Linh nghĩ ngợi: "Nghe nói nhà họ Tạ bảo bọc người nối nghiệp này lắm, mỗi khi có sự kiện công khai thì không một nhà báo nào dám chụp hình anh ta. Nếu muốn tìm anh ta thật thì chỉ còn cách nhờ bạn bè của anh ta thôi, có điều bạn bè của anh ta khác lĩnh vực với chúng ta, dù có quen biết với anh ta thì cũng không thân đến mức có thể chụp hình anh ta."
Dịch Tư Linh nhíu mày: "Đâu phải chỉ có thế? Instagram này, Weibo này, X này, Facebook này, tài khoản trên nền tảng nào anh ta cũng không có. Anh ta không chơi mạng xã hội! Người gì mà quê mùa thế không biết!"
Dịch Lạc Linh đặt đĩa bò bít tết đã cắt xong đến trước mặt Dịch Tư Linh: "Người nắm quyền một tập đoàn lớn mà, mỗi việc đi họp thôi cũng hết ngày hết giờ thì lấy đâu ra thời gian lướt mạng? Có phải anh ta theo mấy nghề về thời trang đâu." Cô ấy vô cùng thông cảm với điều này. Bây giờ cô ấy chỉ mới là một tổng giám đốc cấp cao của trụ sở chính thôi mà đã có biết bao cuộc xã giao và cuộc họp rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh ta lớn hơn chị sáu tuổi."
"Thật ra thì cũng được, em nhớ Trịnh Khải Quân cũng đã hai mươi tám tuổi rồi mà."
"Chồng của Mộng Mộng nhận xét anh ta là người già dặn, cứng ngắc, khô khan."
"Nguyên văn của Mộng Mộng là cậu Tả rất nghiêm túc trong công việc, không quá hứng thú với việc ăn uống, vui chơi nên chồng của cô ấy không hề biết nên lấy lòng anh ta từ đâu. Đến cả việc gặp mặt một lần cũng rất khó khăn."
Bầu không khí bỗng dưng im phăng phắc.
Nhà hàng Michelin đắt đỏ im ắng không một tiếng động nào. Chiếc thảm trải sàn dày mà mềm mại đã làm giảm tối đa tiếng bước chân của nhân viên phục vụ. Anh ta mang kem ly dâu tằm và bánh mì nướng Kaya, hương thơm ngào ngạt len lỏi vào chóp mũi.
Dịch Tư Linh nhai bò bít tết trong tâm trạng bồn chồn không yên, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn Cartier đầu báo đính đầy kim cương sáng chói, nổi bật. Cho đến khi phát hiện có gì đó không đúng, cô rụt ngón tay lại, liếc sang: "Ủa khoan khoan… Em hai, em đứng về phía nào?"
Dịch Lạc Linh khép hai ngón tay lại, đặt bên huyệt Thái dương: "Em xin thề với tổ tiên, em sẽ vĩnh viễn đứng về phía chị."
Dịch Tư Linh nuốt miếng thịt bò mọng nước: "Sao chị nghi em bán chị thế nhỉ?"
Dịch Lạc Linh lạnh lùng nhìn cô: "... Em bán chị thì được lợi gì?" Không chỉ không có lợi mà còn phải dỗ dành bà chị này nữa: "Em đi làm giùm chị là đã mệt bở hơi tai rồi, đừng bảo là chị nghĩ em muốn làm nghị sĩ đấy nhé?"
Dịch Tư Linh oan ức quá chừng, lẩm bẩm: "... Em bắt nạt chị."
Dịch Lạc Linh bị cô đày đọa chứ làm gì có chuyện dám bắt nạt cô? Gương mặt của cô ấy vĩnh viễn lạnh lùng, khó gần, không chút cảm xúc trong mắt nhân viên của tập đoàn. Nhưng do sự tàn phá của Dịch Tư Linh, nay gương mặt ấy đã tràn ngập sự bối rối sâu đậm. Dịch Lạc Linh thở dài: "Chị có thể nhìn chuyện này ở một góc độ khác."
"Chẳng hạn như?" Dịch Tư Linh mệt rã rời, lấy mu bàn tay chống cằm, ngước mắt lên một cách uể oải. Mấy ngày nay cô bận điều tra Tạ Tầm Chi nên không ngủ ngon.
"Vẫn chưa đến lúc kết luận mà. Trước mắt cậu Tạ này mạnh hơn Trịnh Cớt." Dịch Lạc Linh đưa ra đánh giá khách quan.
Mấy ngày nay cô ấy cũng tiến hành tra cứu các bài báo về tài chính và kinh tế liên quan tới Tạ Tầm Chi. Từng lời chữ, câu văn đều khen ngợi năng lực trác tuyệt của anh, ví anh là người lãnh đạo đáng tin cậy trời sinh. Chỉ có người đàn ông giỏi giang mới xứng đôi với công chúa. Giả sử tính cách hai người hợp nhau, cuộc sống vợ chồng có thể vượt qua thử thách thì đây sẽ là một cuộc hôn nhân tốt đẹp... Ít nhất về mặt lý thuyết là vậy.
Dù vậy nhưng Dịch Tư Linh vẫn im lặng trong ấm ức, cắn bờ môi mọng nước.
Dịch Lạc Linh xuýt xoa, cô ấy thật sự không chịu nổi vẻ nũng nịu của bà chị nhà mình. Thế nên cô ấy gõ bàn, nhắc nhở: "Sao chị không tự đến Bắc Kinh kiểm hàng đi, dù gì vẫn khoẻ hơn là ngồi đây tìm hình anh ta mà?"
…
Bước sang tháng mười, Bắc Kinh đón chào mùa thu êm đềm, ánh mặt trời đã nhuốm vài phần ảm đạm. Một chiếc xe Maybach màu đen đi ra từ tầng hầm phía Đông Nam của biệt phủ nhà họ Tạ, rẽ vào con hẻm không quá rộng rãi.
Ngõ Bách Điểu thưa thớt nhà ở nên rất yên tĩnh, gốc cây ngô đồng đồ sộ đổ bóng mờ mờ trên đầu đường lát gạch. Có người tản bộ qua đây, dừng chân, nhìn chiếc Maybach kia với ánh mắt đầy hâm mộ.
Cánh cửa tầng hầm được làm từ gỗ sưa từ từ rơi xuống, bịt kín cánh cửa duy nhất phía bên này. Bấy giờ người đi đường mới chú ý tới, hoá ra cả dãy bên phải ngõ Bách Điểu đều thuộc về một gia đình: Những lát gạch xanh, bức tường cao chót vót trải dài đến tận trăm mét, phía bên kia bức tường lại là một bức tường khác nhưng cao hơn, được tạo nên bởi cây cối và lau sậy. Dẫu có đến hai bức tường thì chúng vẫn không che giấu được các mái hiên vểnh ngược lên, giúp người ta thấy được một chút bề nổi của các gia đình giàu có với bề dày lịch sử lâu đời. Đây là một tòa tứ hợp viện khổng lồ nằm tách biệt với thành phố sầm uất. Chỉ hai chữ giàu sang đơn giản thôi thì không thể diễn tả hết được sự bề thế và khí thế hùng vĩ của nơi đây.
Do con hẻm quá nhỏ nên chiếc xe Maybach đi không nhanh, thân xe dài gần sáu mét thoạt trông sang trọng hơn xe bình thường. Ngồi ở hàng ghế sau, nghe tiếng quở trách trong điện thoại, gương mặt Tạ Tầm Chi vẫn điềm tĩnh như thường, không mảy may lộ vẻ mất kiên nhẫn nhưng cũng chẳng thấy nghiêm túc gì cho cam, ngón tay thon dài của anh quay cửa xe xuống.
"Con cũng phải chủ động một chút chứ! Tuần trước con đi công tác ở Hong Kong, rõ ràng có thể gặp Tư Linh mà tại sao lại không gặp hả? Còn có mấy tháng nữa thôi là kết hôn rồi mà chưa gặp vị hôn thê lấy một lần, con có thấy còn ra thể thống gì không?"
"Ban đầu mẹ đưa hình cho con, hỏi con thấy được không, con nói được nên mẹ mới chọn con bé làm vợ con. Nói tới nói lui con cũng tự nguyện mà, không lẽ con đổi ý?" Dương Thù Hoa không phải người thích dài dòng, nhưng vừa đụng tới đề tài này là thói quen giữ tác phong nhanh gọn lẹ của bà ấy khó chịu ngay.
Tạ Tầm Chi hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ: "Con không đổi ý, mẹ đừng nghĩ nhiều."
Dương Thù Hoa bảo: "Vậy thì con chỉnh đốn thái độ lại cho mẹ. Lần này con liệu mà tiếp đãi sao cho Tư Linh thấy con là người đàn ông đáng để tin cậy. Đây là lần đầu tiên con bé tới Bắc Kinh, đừng để lại ấn tượng không tốt cho con bé đấy!"
Tạ Tầm Chi hơi nhíu mày, khựng lại một hồi rồi mới hỏi: "Cô ấy đến Bắc Kinh rồi ạ?"
Thế là Dương Thù Hoa càng bất mãn với Tạ Tầm Chi hơn nữa. Vợ chưa cưới của mình đến Bắc Kinh mà hỏi một câu lòi ra hai việc nữa không biết, hay thật!
"Hôm qua con bé bay thì chắc là đến nơi lâu rồi, có điều không biết ở khách sạn nào, bà sui gia cũng chưa nói. Con cử người đi tìm hiểu xem sao, chỗ ở, ăn uống, sở thích vui chơi gì đó của con bé ấy... Cả tài xế nữa, con lo hết luôn đi." Dương Thù Hoa dặn dò từng điều một.
Sau một hồi suy tư, Tạ Tầm Chi đáp lời: "Chuyện này không cần gấp đâu mẹ. Lỡ cô ấy đến Bắc Kinh vì việc riêng, tự dưng con sắp xếp thế này thì đường đột lắm."
Câu này tỏ rõ sự chu đáo của anh, nhưng Dương Thù Hoa lại không thích nghe vậy. Giọng bà ấy vút cao: "Con bé đến Bắc Kinh không vì con thì vì ai hả? Con hay thật, sao lại để con gái nhà người ta chủ động trước chứ! Con có phải đàn ông không đấy!"
Có lẽ cô cùng bạn trai đến Bắc Kinh để tận hưởng kỳ nghỉ phép thắm thiết cũng không chừng. Suy nghĩ ấy bất chợt bật ra trong tâm trí Tạ Tầm Chi. Mắt khẽ giật giật, anh nhanh chóng gạt chuyện đó ra sau đầu. Có những suy nghĩ này chứng tỏ anh rất ngu xuẩn. Anh làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm cô có mấy người bạn trai chứ?
"Được rồi, con sẽ xử lý thỏa đáng." Tạ Tầm Chi đành thỏa hiệp. Trong khi anh đang nói chuyện với mẹ, một chiếc xe Ferrari đỏ chót lái tới từ phía đối diện. Hai chiếc xe gần như đi sát qua nhau trong con hẻm chật chội.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Dương Thù Hoa chỉ nghe thấy tiếng ruỳnh ruỳnh ruỳnh ầm ĩ: "Mẹ không nghe rõ. Con mới nói gì thế con trai?"
Người ngoài rất hiếm khi lái xe vào đây.
Tạ Tầm Chi cầm điện thoại, ngước mắt nhìn lướt ra ngoài cửa sổ. Chiếc Ferrari mới tinh, bóng láng mở mui, chỉ dán một tờ biển số xe tạm thời. Một cô gái trẻ đang ngồi ở ghế lái. Ánh nắng ấm áp của trời thu chiếu lên mái tóc xoăn bồng bềnh như mây của cô. Cô gái ấy đeo chiếc kính râm đồi mồi cỡ lớn, để lộ vầng trán sáng bóng, chiếc cằm tinh xảo cùng với bờ môi đỏ mọng diễm lệ và đầy đặn.
Có lẽ do không quen đường sá ở đây nên cô vừa lái xe vừa xem dẫn đường, lúc nghiêng đầu để lộ một phần cần cổ nhỏ nhắn, mịn màng.
Đi về trước nữa là đường cụt. Con đường này vốn được xây để tiện cho việc ra vào biệt phủ nhà họ Tạ bằng cửa hông, nhà họ Tạ đã thanh toán chi phí xây dựng lối đi này.
"Chú Mai, chú lái chậm chút." Tạ Tầm Chi híp mắt, lấy điện thoại xuống rồi bình tĩnh bảo tài xế. Chiếc Maybach nhanh chóng đi chậm lại.
Chiếc Ferrari nọ phát hiện đã là đường cụt thì đành dừng lại. Sau khi tắt máy, người phụ nữ không xuống xe mà cúi người, chẳng biết cô nàng đang làm gì, có lẽ đang thay giày hoặc nhặt đồ. Một lát sau, cửa xe mở ra, người phụ nữ đặt chân ra ngoài để lộ bắp chân thon dài, mảnh khảnh. Đó là một đôi chân thanh tú đi một đôi giày sandal màu vàng. Đôi giày này được chế tạo rất phức tạp, dây đeo đính kim cương quấn từ mu bàn chân đến mắt cá chân, vừa giống dụng cụ tra tấn đẹp mắt vừa giống con rắn nước màu vàng, toát lên sự quyến rũ, gợi cảm rõ mồn một khiến người ta bất giác có những tơ tưởng không đứng đắn.
Tạ Tầm Chi nhíu mày.
Loại giày này... Không đi là chết hay gì?
Người phụ nữ hờ hững tựa vào chiếc siêu xe, ngẩng đầu quan sát bức tường lát gạch xanh hùng vĩ ấy thật lâu. Sau đó, cô giơ điện thoại lên, hết đưa lên, xuống đến đưa qua trái, phải.
Chắc hẳn cô đang chụp hình, chẳng biết bức tường xung quanh nhà anh có gì hay ho mà chụp nữa. Một vài chiếc lá bạch quả sượt qua bờ vai trắng nõn của cô, rồi trượt xuống.
Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Dương Thù Hoa vẫn gọi anh mãi: "Con trai, con trai... Tạ Tầm Chi!"
Tạ Tầm Chi thôi không nhìn về hướng đó nữa. Anh ngồi thẳng người lên, bộ âu phục được cắt may vừa người vẫn không một nếp nhăn. Bấy giờ Tạ Tầm Chi mới cầm điện thoại lên lại, đặt bên tai và nhẹ nhàng bảo: "Con nghe."
Dương Thù Hoa khiển trách thái độ của anh quá qua loa: "Mấy ngày nay con tạm gác lại công việc, gần gũi con bé cho mẹ! Con bé mới đến, chưa quen với cuộc sống ở đây, đừng để con bé chịu thiệt thòi kẻo sui gia trách chúng ta cẩu thả, tắc trách thì khốn!"
Tạ Tầm Chi bật cười, nét mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên nhu hòa hơn. Hiếm khi anh không hùa theo để xuôi lòng mẹ: "Mẹ lo xa quá rồi. Cô ấy lợi hại thế này, ai dám bắt cô ấy chịu thiệt thòi chứ?"