Xuân triều không ngủ

Hai ngày kế tiếp, Dịch Tư Linh thay đổi kế hoạch, chuyển sang lượn khắp phố phường Bắc Kinh để shopping.
 
Cô hết sắm sửa hàng tá quần áo, giày dép, đồ gốm đến mua những món đồ chơi nhỏ, đặc sản Bắc Kinh. Nào là hộp bánh gato cung đình đắt đỏ, lá trà, nước mận chua, nào là vịt quay, vòng chuỗi đeo tay, vòng tay trị giá mấy trăm tệ, đồng nát nhưng lại được ông bác ở chỗ bán đồ cổ hét giá trên trời, tóm lại là đủ thứ thập cẩm, chính bản thân cô cũng không nhớ mình đã mua những gì, cô thuận tay mua rồi quên béng.
 
Đến ngày thứ ba, Dịch Hân Linh đi đường sắt tốc độ cao về Bắc Kinh. Lúc cô ấy đến khách sạn gõ cửa phòng Dịch Tư Linh, cô vẫn đang chìm trong giấc nồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bị quấy rầy giấc ngủ, Dịch Tư Linh vừa ngáp vừa ra mở cửa mà mắt mở không ra. Do mới ngủ dậy nên mặt cô đầy bực bội, cô nhìn Dịch Hân Linh và hỏi: "Không phải tối em mới đến hả?"
 
Dịch Hân Linh buồn cười. Cô ấy xách ba lô leo núi, không về ký túc xá nghỉ ngơi mà đón xe từ trạm đường sắt tốc độ cao đến thẳng đây, vất vả thế mà còn bị chê nữa.
 
Dịch Hân Linh đi vào, ném ba lô leo núi xuống đất rồi thở hồng hộc: "Gặp người ta sớm hơn không được hả? Chưa gì mà đã chê người ta phiền rồi!"
 
Dịch Tư Linh lườm nguýt cô ấy, hơi thở êm dịu thoát ra từ mũi: "Em quấy rầy giấc ngủ của chị..."
 
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng vừa ngàn ngạt vừa có vẻ ngây ngô, đã thế còn hơi õng a õng ẹo làm Dịch Hân Linh nổi hết da gà da vịt. Ai mà chịu nổi vẻ nũng nịu của bà chị này chứ?
 
"Em sai rồi, em sai rồi, lần sau em sẽ đến gõ cửa sau mười một giờ, ok?" Dịch Hân Linh thật sự hết cách với cô, ai bảo cô là chị, các cô ấy làm em phải chiều chị chứ?
 
Cả ba người em như các cô ấy đều có chung một mục tiêu: Trở thành đầy tớ trung thành nhất của Dịch Tư Linh!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không ok... Ghét quá à!" Dịch Tư Linh bĩu môi, ngoảnh đầu đi vào phòng tắm. Bây giờ cô lôi thôi lếch thếch, áo quần, tóc tai luộm thuộm nên không muốn nói nhiều. Cô phải sửa soạn đã.
 
Dịch Hân Linh vuốt mặt, lặng lẽ theo sau. Dịch Tư Linh cứ kệ Dịch Hân Linh, bắt đầu, rửa mặt, dưỡng da, dùng máy làm đẹp để giảm sưng, sau đó trang điểm.
 
"Đi chơi với em thôi mà làm gì lồng lộn dữ thế, có cần phải vậy không?" Dịch Hân Linh tựa vào khung cửa, vẻ mặt đầy cạn lời
 
Dịch Tư Linh đã bấm mi xong, cô đáp mà không quay đầu lại: "Chị khuyên em thay bộ Adidas đang mặc đi rồi hẵng đi cháy phố với chị."
 
Dịch Hân Linh: "Của em là cỏ ba lá! Là sản phẩm của chiến dịch hợp tác thương hiệu sang trọng và xa xỉ!"
 
"Thì cũng là Adidas."
 
"Em chỉ thích đồ thể thao thôi!... Chị có biết đu trend là gì đâu, bộ này hot lắm đấy nhé, em phải đợi những hai tuần mới ẵm về đó!"
 
"Hot mà cả đống ngôi sao, KOL mặc rồi kìa, quê mùa chết đi được." Dịch Tư Linh nhíu mày phê bình, giọng đầy duyên dáng.
 
"..."
 
Dịch Tư Linh sẽ không bao giờ mặc đồ thể thao đi chơi, việc này chẳng khác gì đâm kim vào người cô cả. Cô chỉ mặc đồ thể thao khi tập thể dục mà thôi.
 
Trong phòng để đồ của Dịch Tư Linh, trang phục thuộc các thương hiệu thời trang, thương hiệu thời trang nhanh và thương hiệu nổi tiếng trên Internet đều bị cô cho ra chuồng gà. Thậm chí nếu đó là nhãn hiệu yêu thích của cô, chỉ cần họ tung tác phẩm của mùa nào đó để chạy theo xu hướng thôi thì sẽ bị cô thẳng tay đưa vào danh sách đen và mất đi khách hàng siêu lớn là cô.
 
Gu của Dịch Tư Linh là những bộ cánh với phong cách thanh lịch, sang trọng và kinh điển, dù đã nhiều năm trôi qua kể từ thời điểm tung ra đi chăng nữa thì cũng không lỗi thời. Báo chí Hong Kong từng khen cô là thiên kim có gu ăn mặc thời thượng nhất Hong Kong. Lời nhận xét này không sai chút nào, quả thật Dịch Tư Linh có phong cách cá nhân hết sức nổi bật, chưa bao giờ đâm đầu chạy theo mốt một cách mù quáng. Cô ghét mặc đồ đụng hàng, ghét những gì thịnh hành, ghét những bộ quần áo tuy thoải mái nhưng lại trông xuề xòa.
 
Đối với Dịch Tư Linh, dẫu có là lúc mặc đồ ngủ ở nhà đi chăng nữa thì cũng phải đeo trang sức đá quý, đi giày đẹp, lung linh từ đầu đến chân.
 
Không ít thiên kim, phụ nữ có chồng trong giới thượng lưu chửi thầm vì cô quá điệu đà, dắt mèo đi dạo thôi mà cũng ăn diện lồng lộn như dành tận ba tiếng để sửa soạn. Dịch Tư Linh khịt mũi khinh thường với điều đó, chê họ là bọn nhà giàu mới nổi chỉ biết mặc đồ may đo cao cấp.
 
Không còn cách nào khác, Dịch Hân Linh đành phải cởi bộ đồ đang là xu hướng ấy ra, thay bằng bộ vest vải tuytsi màu ngà khá rộng, phối với quần jeans, thay cả giày cao gót da cừu. Mặc thế này đã là giới hạn của cô ấy rồi.
 
Ngoại hình của cô ấy mang đậm sức sống tuổi trẻ, tuy làn da không trắng nõn như Dịch Tư Linh nhưng nổi bật với sự hồng hào khỏe khoắn.
 
Mỗi lần đi chơi với Dịch Tư Linh là phải chú ý đủ thứ, không làm theo ý cô là cô lại giận dỗi cho mà xem.
 
Dịch Hân Linh thở ngắn han dài, lặng lẽ tô thêm son. Bình thường ở trường cô ấy sẽ không bao giờ chú trọng cách ăn mặc như vậy, chỉ ước gì mặc đồ ngủ đến căn tin ăn bánh bao rồi về ký túc xá ngủ bù thôi.
 
Lúc này Dịch Tư Linh đã thay quần áo xong. Người đẹp tỏa sáng ngời ngời vừa bước chân ra ngoài là khiến Dịch Hân Linh không tài nào rời mắt ngay.
 
Dịch Tư Linh giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi với cô ấy, thông báo lịch trình sáng nay theo kế hoạch của mình rồi đi tới phòng khách, gọi cho khách sạn để quản lý mang hai phần bữa sáng lên.
 
Dịch Hân Linh sững sờ: "Chị ăn sáng tại khách sạn luôn hả?"
 
"Điểm tâm sáng kiểu Hong Kong ở đây cũng khá ngon." Dịch Tư Linh ăn bữa sáng tại khách sạn này đã được hai ngày. Cô thường ngủ nướng vào buổi sáng, ngại phiền toái, lười ra ngoài ăn.
 
"Chị đến Bắc Kinh mà lại ăn bữa sáng kiểu Hong Kong ấy hả? Từ giờ đến ngày chị về không được ăn nữa!" Dịch Hân Linh vội vàng gọi điện cho quản lý khách sạn để báo hủy bữa sáng, sau đó chợ búa đẩy Dịch Tư Linh ra khỏi cửa phòng.
 
"Nào, dẫn công chúa nhà ta đi ăn đặc sản Bắc Kinh thôi!"
 
...
 
Ở ngõ Sơn Nhi có một số cửa tiệm với tuổi đời lên đến hàng thế kỷ, trong đó lầu Bát Thông là nổi tiếng nhất. Người ta nói rằng cửa hàng này đã tồn tại từ thời Quảng Tự*, thậm chí khi xưa người đã thành lập lầu Bát Thông còn được vời vào hoàng cung để pha trà cho một sư thầy đức cao vọng trọng.
 
*Quảng Tự: Niên hiệu của Thanh Đức Tông, thời Thanh, Trung Quốc.
 
Lầu Bát Thông được trang trí theo kiểu Trung Hoa truyền thống, hoành tráng nhưng cũng không kém phần trang nhã. Dưới đại sảnh tầng một có các diễn viên mặc Hán phục màu xám đánh trống và ca hát, được đệm bởi đàn bốn dây và dương cầm*. Tất cả đã tạo nên một bản nhạc thanh thúy mà du dương, trầm bổng.
 
*Dương cầm hay còn gọi là đàn tam thập lục là nhạc khí dây, chi gõ của nhạc cụ phương Tây du nhập tới các nước Châu Á. Dương cầm xuất xứ từ Đế quốc Ba Tư có tên là santur chế tác vào khoảng thế kỷ thứ XII du nhập đến Trung Quốc vào thời Minh khoảng thế kỷ XVIII, khác với piano.
 
Dịch Tư Linh chỉ vừa bước chân vào cửa tiệm mà bị thu hút bởi tiếng đàn. Cô híp mắt, dừng chân đứng một hồi để xem: "Họ đang hát gì vậy?"
 
Nhân viên phục vụ dẫn đường cho hai người giải thích rằng đây là một loại nghệ thuật nhạc trống ở địa phương họ, tên là cầm thư, giọng hát mang đậm sắc thái Bắc Kinh chính gốc. Hiện giờ trên sân khấu đang biểu diễn [Hồi long truyện].
 
"Hát hay thật!"
 
"Em đã nói chỗ này thú vị lắm rồi mà, đồ ăn cũng ngon nữa." Dịch Hân Linh không quên cười nhạo hành vi đến Bắc Kinh nhưng lại không biết tận hưởng văn hóa ở đây của cô.
 
"Mình lên tầng hai cho thoáng."
 
Lúc này là mười giờ hơn, giờ này ăn sáng thì trễ quá, ăn trưa thì lại sớm quá. Bởi vì không phải giờ ăn cơm nên khách trong lầu Bát Thông không quá đông. Tầng hai có bố trí các gian nhỏ lịch sự với thời gian ngồi giới hạn, tạo không gian yên tĩnh và riêng tư. Lúc này mới một gian có khách.
 
Hôm nay, Tạ Tầm Chi ăn bữa sáng tại lầu Bát Thông với một ông cụ chức to đã về hưu.
 
Ông cụ về hưu đã được hai, ba năm nhưng lời nói vẫn có trọng lượng và được nhiều người nể trọng, số người gọi ông ấy là thầy nhiều không đếm xuể. Hiện tại ông ấy tham gia một số hoạt động xã hội, nắm giữ vô số chức danh danh giá, biết bao nhiêu người muốn mời ông ấy ăn cơm.
 
"Vất vả cho em quá, ngày nào cũng bận rộn mà vẫn dành thời gian ăn sáng với ông già này." Ông Tề mỉm cười, nhìn người đàn ông trẻ đối diện.
 
Dây thường xuân ở một góc ngoài cửa sổ trông xanh tươi mơn mởn, cây bạch quả đã rụng nhiều chiếc lá vàng óng. Phong cảnh tựa như tranh thủy mặc ở đây làm tôn lên sự điềm đạm, nhã nhặn của người đàn ông. Anh chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống: "Thầy đừng nói thế."
 
"Nghe mẹ em nói em chuẩn bị kết hôn phải không?"
 
Tạ Tầm Chi gật đầu thừa nhận: "Xem như vậy ạ."
 
"Gì mà xem như vậy?" Ông Tề cười ha ha. Người già nào cũng thích thấy bọn trẻ lần lượt kết hôn, lập gia đình cả, bởi vì đó sẽ là một cảnh tượng ý nghĩa biết bao.
 
"Vì em không thích nghe câu này của thầy ạ."
 
"Mẹ em tất bật đó đây vì chuyện kết hôn của em, bây giờ em thờ ơ vậy thôi chứ sau này khéo phải biết ơn mẹ em vì đã cưới cho em một cô vợ xinh đẹp đấy."
 
Lúc mẹ của Tạ Tầm Chi - Dương Thù Hoa - học đại học Thủ đô, ông Tề vẫn chưa trúng cử mà làm giáo sư tại đại học Thủ đô, đồng thời là phó bí thư đoàn trường, được hưởng đãi ngộ cấp bộ. Dương Thù Hoa là học trò đắc ý của ông ấy. Sau này ông ấy theo đuổi sự nghiệp chính trị, bận rộn hơn, cũng từng dành thời gian dẫn dắt, chỉ dạy cũng như giải đáp những nghi vấn cho Tạ Tầm Chi chừng một, hai năm. Đối với ông Tề, Tạ Tầm Chi là hậu bối, là học trò, ông ấy cũng xem anh như cháu trai ruột thịt của mình.
 
"Thù Hoa bảo cô gái ấy là người Hong Kong nhỉ?"
 
Tạ Tầm Chi trả lời: "Cô ấy thuộc nhà họ Dịch ở Hong Kong ạ. Con gái của ông Dịch Khôn Sơn."
 
Sau một hồi suy nghĩ, ông Tề gật đầu: "Đây cũng là một cuộc hôn nhân tốt. Mẹ em thông minh nào giờ, trò ấy tìm thông gia là một gia đình ở Hong Kong cốt là để tránh em bị kéo vào cuộc chiến của các thế lực chính trị. Nhà em tách biệt ngay từ đầu thì sẽ không bị ai lăm le, dòm ngó."
 
Ông ấy nói thêm: "Khi làm chủ tịch Tân Thành, thầy có quen biết với ba vợ tương lai của em. Ông ấy là người thẳng thắn, thật thà, không phải kẻ coi trọng sự hào nhoáng bên ngoài, chắc hẳn con của ông ấy cũng chân thành, không quá mong manh dễ vỡ, rất xứng đôi với em. Mắt nhìn của mẹ em luôn tốt còn gì?"
 
Không coi trọng sự hào nhoáng bên ngoài, không mong manh dễ vỡ, chân thành?
 
Dịch Tư Linh ấy hả?
 
Tạ Tầm Chi khẽ nhướng mày, đổi sang dùng đũa, thong thả gắp măng chua giòn cho ông Tề, xem như đồng tình với lời khen không hợp lý cho lắm này: "Vâng, thầy nói đúng."
 
Dịch Hân Linh nắm tay Dịch Tư Linh, đi giày cao gót trên cầu thang bằng gỗ làm phát ra tiếng "cộc cộc" giòn giã. Cô ấy thường đến đây nên rất quen thuộc nơi này, đi thẳng một mạch đến gian nằm trong góc.
 
Các gian riêng ở đây được thiết kế sao cho đem lại sự thoải mái cho khách hàng, giữa các gian được ngăn cách với nhau bởi bức bình phong, hệt một phòng bao riêng lẻ nhưng không quá kín.
 
"Ngồi đây đi chị." Dịch Hân Linh thích ngồi trong góc cho yên tĩnh, khi nói chuyện sẽ không bị ai quấy rầy.
 
Khổ nỗi Dịch Tư Linh khăng khăng không chịu ngồi trong góc.
 
Ăn cơm mà tự dưng vào góc ngồi làm gì? Đã ngồi thì phải ngồi ngay chính giữa chứ!
 
"Chị muốn ngồi chỗ cạnh cửa sổ kính vạn hoa." Dịch Tư Linh chỉ vào gian ở phía xa: "Bên đó thấy được cây bạch quả và dây thường xuân, còn bên này chỉ có tường thôi."
 
Dịch Hân Linh bội phục cô sát đất, đành phải làm theo ý cô, dù vậy thì cô ấy vẫn không kiềm được mà phàn nàn: "Dịch Chiêu Chiêu, sao bà lắm chuyện thế!"
 
Hai người cách nhau năm tuổi nhưng nói chuyện như người ngang hàng vậy.
 
Dịch Tư Linh liếc cô ấy với vẻ bất mãn: "Gọi chị là Dịch Tư Linh hoặc Mia giùm."
 
Dịch Chiêu Chiêu nghe có giống nữ phụ lên sân khấu được có vài giây trong tiểu thuyết Kim Dung không chứ?
 
Tiếng giày cao gót to dần, giọng cô gái cũng ngày một gần hơn. Khi nghe thấy tiếng "Dịch Tư Linh" kia, những ngón tay cầm tách trà của Tạ Tầm Chi khẽ siết lại.
 
Bắc Kinh nhỏ đến thế ư? Sao đi đâu cũng bắt gặp cô thế nhỉ?
 
"Ai thèm gọi bà là chị!"
 
Một giọng nữ vọng đến, nghe vẫn bình thường không có gì đáng chú ý.
 
"Có chịu gọi không hả? Chị là chị của em mà! Em phải nghe lời chị chứ!"
 
Nhưng giọng nói ngay sau đó...
 
Lại nhõng nha nhõng nhẽo, dẹo chảy nước.
 
Cô không thể nói chuyện đàng hoàng được à?
 
Tạ Tầm Chi khẽ chau mày, thậm chí anh còn nổi ý định bịt tai lại nữa cơ. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ nảy lên trong chớp mắt, anh chỉ cụp mắt, thổi tách trà nóng mà thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui