Xuân Triều

Tôi đau đầu.

Căn phòng trước mắt cũng không xa lạ, tôi đang ở trên giường Cao Xuyên Triều vậy thì cũng không có việc gì. A, khoan đã, trên giường Cao Xuyên Triều? À, vậy có việc gì. Khoan đã… cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, rốt cuộc, tôi cũng đã có thể tiếp nhận được tình huống trước mắt.

Đầu đau, eo lưng đau, chỗ đó cũng đau. Khoan đã, chỗ đó? Cũng đau? Tôi, không manh áo che thân, nằm trên giường Cao Xuyên Triều. Nghiêng đầu thấy Cao Xuyên Triều đang ở bên cạnh nhìn tôi, tôi một lần nữa nhắm mắt lại.

A, tối hôm qua là Cao Xuyên Triều khiêng tôi trở về, mấy người chị em của tôi đều che chở cho tôi, kêu lên oai oái, hỏi anh ấy: “Anh kia, anh định làm gì?!”

Cao Xuyên Triều đã rất hung dữ: “Anh kia gì mà anh kia chứ?! Khương Xuân Thủy, tự em nói xem, anh là ai?” Tôi đã không trả lời anh ấy, mà bất ngờ hôm một cái “chụt” lên cổ anh ấy, rồi ôm lấy cổ anh ấy mà cọ liên tục, cuối cùng bất động.

Các cô ấy thấy tôi không có hành động gì nữa, cũng đều biết là tôi không hề say, đều đã biết anh ấy là ai, cũng đều biết tôi không say mà giả vờ say là vì ai. Lúc đầu khi anh ấy đi đến đây, tôi đã gọi anh ấy ba chữ “Cao Xuyên Triều”, ai cũng biết, “Cao Xuyên Triều” chính là tên khốn kiếp mà tôi đang mắng mấy hôm nay. Không ngờ có phải không? Cao Xuyên Triều. Tôi có hai gương mặt đấy, tôi không hề tự nhiên hào phóng, tôi rất ích kỷ, trước mặt thì giả giờ rất bình thản tự tin bỏ đi không luyến tiếc, nhưng sau lưng lại cho anh một dao, khiến anh phải thương tích đầy mình.

Lúc này Cao Xuyên Triều đang xoay người nhìn tôi từ trên xuống, vừa nghiêm túc vừa phẫn nộ hỏi: “Em có biết tối qua em như vậy rất nguy hiểm hay không?”

“Không có liên quan gì đến anh.” Tôi mệt mỏi quá, tôi cũng rất tủi thân, anh ấy nghĩ tôi là hạng người gì? Anh ấy nghĩ rằng đối với ai, tôi cũng có thể dễ dãi nhưng đối với anh ấy tối hôm qua hay sao? Nhưng mà tôi lười giải thích với anh ấy, chỉ giận dỗi nghiêng đầu né tránh ánh mắt hung dữ đe doạ kia.

Đôi môi Cao Xuyên Triều lại thuận thế kề sát vào tai tôi, giọng điệu trở nên vô cùng ái muội, anh ấy nói: “Nếu em có nhu cầu thì cứ đến tìm anh là được, hà tất phải đến những chỗ như thế để chà đạp bản thân mình? Tốt xấu gì anh cũng là rau sạch.”

Tôi cười rộ lên, tuy rằng cũng không thể trực tiếp thấy rõ được chỗ đó của anh ấy, nhưng đôi mắt tôi vẫn ra vẻ cố ý vô tình đảo qua nó, lại nhìn anh ấy, nói: “Chỉ bằng anh? Và thứ này à?” Quả nhiên trong ánh mắt của tôi anh ấy có hơi sửng sốt, thật sự tôi rất vui vẻ. Anh ấy cũng hiểu được tôi đang trêu chọc mình một cách rất nhanh chóng, vì thế cũng cười cười, càng đáp trả lại một cách mạnh mẽ hơn: “Nếu không thì tối hôm qua ai đã kêu gào nói rằng cần có anh, muốn anh, quấn lấy anh đến hơn nửa đêm, sau đó lại không chịu nổi cầu xin tha thứ, hửm, là ai?”

Tôi… tôi thuận miệng la hoán lên: “Chẳng qua là em uống say cho nên mới nói bừa mà thôi. Anh! Anh thì giỏi lắm! Giậu đổ bìm leo!”

“Thật vậy sao? Nếu đã như vậy, hay là… chúng ta làm lại một lần nữa? Xem là ai lưu manh với ai?”

“A ưm… đừng mà…”

- ------

Lúc tôi sắp đi khỏi, Cao Xuyên Triều giữ chặt tôi, do dự một lát rồi hỏi: “Em… không sao chứ?”

“Cái gì cơ?” Tôi bật ra một câu hỏi theo bản năng, nhưng rõ rất nhanh đã hiểu ra anh ấy muốn nói gì, “À, không sao, anh yên tâm đi, em chỉ làm việc này với một mình anh, còn sạch sẽ hơn cả anh nữa.” Sau đó tôi ra vẻ rất thành thật, phủi phủi bụi bám trên bộ đồ của anh ấy.

Cao Xuyên Triều nắm lấy tay tôi vuốt ve, nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

“Thật...” Tôi bất đắc dĩ đành phải giải thích với anh ấy, “Căn bản là em đâu có uống bao nhiêu rượu, đầu óc vô cùng tỉnh táo, chẳng qua trong lòng không vui cho nên mới muốn mượn rượu làm loạn một chút thôi, không phải không được chứ? Hơn nữa tối hôm qua nếu không phải là em tự nguyện đi với anh, thì cho dù một cái móng tay của em anh cũng không lấy đi được đâu, ở đó có rất đông chị em của em còn gì?!”

“Vậy thì được.” Lúc này anh ấy mới chịu buông tay tôi ra, rồi lại không biết xấu hổ nói tiếp, “Nói vậy nghĩa là anh vẫn còn có cơ hội phải không?”

“Không phải.”

“Vậy thì sao em…”

Tôi cười, trả lời một cách vô cùng hào phóng: “Nhất thời xúc động mà thôi, anh Cao Trào, không phải anh chơi không nổi đó chứ?”

Cao Xuyên Triều tức giận đến nỗi ra vẻ hân hoan: “Vậy sau này nếu em gái Xuân Thủy đây có nhu cầu, thì cứ đến tìm anh. Anh sẽ đáp ứng hết cho!”

Tôi có chút buồn cười: “Anh đừng có nói giống như em lòng tham không đáy đến vậy.”

Trên thực tế đúng là tôi có chút lòng tham này, sao lại muốn tìm Cao Xuyên Triều chứ? Bỏ đi, không quan tâm tương lai thế nào, chuyện sau này thì sau này mới nói, bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy đây...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui