Xuân Túy Trường An


Trong hậu hoa viên, Lai di nương nắm lấy tay Lưu Trường An, sự ác ý đầy toan tính ẩn dưới nụ cười như hoa.

"Trường An, ta vừa gặp ngươi đã quý mến, thật lòng muốn tốt cho ngươi." Bà ta thân thiết nói, "Ngươi nghĩ thử xem, ngươi chỉ là một nô tỳ hèn mọn, chủ nhân muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi chết."

"Ngươi cần danh tiếng để làm gì chứ?"

"Phải thực tế mới là tốt.

Nhận tội trộm cắp, giúp đại tiểu thư giải vây, nàng tự nhiên sẽ biết ơn ngươi, sau này khi nàng xuất giá, có thể chọn ngươi làm nha hoàn hồi môn, còn cho ngươi lấy đại quản gia, cũng được mặc vàng đeo ngọc, sinh con xong còn có thể quay về phủ làm nhũ mẫu cho tiểu chủ."

"Cả đời được hưởng vinh hoa."

Lưu Trường An tức giận đến mức run lên bần bật, nói: "Thái tử đã tận mắt thấy trâm rơi từ người đại tiểu thư, cho dù nô tỳ nhận tội, chưa chắc đã có người tin."

Vô liêm sỉ.

Thật là vô liêm sỉ.

Lai di nương rõ ràng đã tính toán gia đình nàng, gài bẫy hãm hại bằng chuyện vu oan, vậy mà vẫn muốn nàng thừa nhận tội trộm cắp, làm cho nàng dù chết cũng phải mang tiếng xấu.

Lưu Thanh Như cần được thanh bạch không tì vết.

Còn nàng thì đáng bị lưu danh xấu muôn đời sao?

"Nô tỳ xin không thể tuân lệnh." Lưu Trường An nghiến răng.

Lai di nương nhíu mày xinh đẹp, "Ngươi thật không biết điều, ta hết lòng vì ngươi, ngươi lại còn tỏ vẻ?"

"Thôi thôi, ngươi không biết lòng tốt của ta, ta cũng không nỡ trách ngươi.


Đứa trẻ không hiểu chuyện, sẽ gây họa cho cả nhà, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi hối hận."

"Đi đi!"

Bà ta thở dài, vung tay.

Lại là mấy lời dọa dẫm, phủ nhận tinh thần, giống như cách Lưu Văn Thụy hạ thấp và thao túng Vượng Nhi.

Đúng là cùng một giuộc.

Lưu Trường An tức giận, không nhịn được châm chọc: "Nếu di nương có lòng tốt như vậy, hãy khuyên nhủ đại tiểu thư nhiều hơn đi."

Nói xong, nàng quay người bỏ đi.

Sắc mặt Lai di nương lập tức trầm xuống, bà ta lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Lưu Trường An, một lúc sau, đột nhiên nhổ nước bọt, nói: "Con ti tiện, dù ngươi có là Tôn Đại Thánh quậy phá thiên cung, cũng không thoát khỏi bàn tay của ta."

"Để xem ngươi có thể ngông cuồng đến bao giờ."

Lưu Trường An nhanh chóng rời khỏi hậu hoa viên, qua hành lang Bát Bảo, trở về phòng hậu viện của chính viện, thay quần áo xong rồi tiến vào chính sảnh hầu hạ.

Vừa bước vào cửa, nàng nhìn thấy Dung Thúy đang quỳ trước mặt Tống thị, tay cầm một chiếc khóa đồng tâm, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.

"...!Phu nhân, phụ thân của nô tỳ đã đến cây tình duyên ở chùa Viên Đàn tìm kiếm suốt hai ngày, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc khóa đồng tâm này, trên đó khắc tên của Quốc công gia và...!và tiện nhân đó."

Tống thị run rẩy cầm lấy, cúi đầu nhìn, không dám tin, lẩm bẩm: "Thật...!thật sao? Có thể nào là hiểu lầm không? Hay là có người hãm hại..."

"Không thể đâu, phu nhân.


Phụ thân của nô tỳ sợ có người làm giả, đã đặc biệt dùng tiền hỏi đại sư thầy ở chùa, loại khóa đồng tâm này có dây màu vàng là kiểu dáng từ hai mươi năm trước."

Quốc công gia và nữ nhân đó đã kết duyên vợ chồng hai mươi năm nay rồi.

Dung Thúy nghẹn ngào nói: "Phu nhân, chiếc khóa đồng tâm này là của phu thê."

"Họ đã là phu thê hai mươi năm? Vậy ta là gì đây?" Mặt Tống thị tái nhợt như giấy, tim đau như bị dao cắt, ngửa mặt ngã ra sau.

"Phu nhân!" Dung Thúy kinh hãi.

Lưu Trường An cũng giật mình, vội vàng chạy lên, đỡ Tống thị, miệng liên tục khuyên nhủ: "Phu nhân, người không sao chứ? Quốc công gia đã như vậy rồi, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe!"

"Trường...!Trường..." Môi Tống thị run rẩy, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, cơ thể cứng đờ ngồi dậy.

Bà rơi nước mắt, tự giễu: "Trường An, con ngoan, thật sự đã làm con chê cười rồi."

"Ta...!ta..."
"Phu nhân, không phải vậy, sao nô tỳ có thể cười nhạo người được? Người một lòng chân thành vì Quốc công gia, vì phủ này ~"

Tống thị đã gả vào phủ Quốc công Ninh Quốc mười chín năm rồi, từ một cô gái mười lăm tuổi trăng tròn, bẽn lẽn, trở thành một phu nhân hiền thục và dịu dàng.

Nàng đã trao cho Lưu Quốc công những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, dâng hiến cho gia đình này.

Nhưng Lưu Quốc công ở ngoài phủ lại có một gia đình khác.

Hắn coi nữ nhân tên là Nguyên nương kia như thê tử của mình.


"Không phải cười nhạo? Vậy ta là gì?" Tống thị lẩm bẩm, nước mắt như những giọt châu rơi lã chã.

"Phu nhân, nếu không thì...!điều tra thêm nữa đi? Biết đâu lại có sự hiểu lầm?" Dung Thúy nhìn thấy phu nhân đau lòng như vậy, không kìm được mà ôm một chút hy vọng.

Phu nhân và Quốc công gia đã kết tóc mười chín năm, vợ chồng ân ái, hòa hợp, lại có ba người con, phu nhân cũng không phải người hay ghen tuông, trong phủ cũng có Lai di nương.

"Biết đâu là trùng tên?"

"Chuyện này..." Trong mắt Tống thị hiện lên một tia hy vọng.

Lưu Trường An đang quỳ gối đỡ lấy nàng, gương mặt lộ vẻ chua xót.

Nguyên nương là người thế nào? Nàng không biết, nhưng nàng nhớ rõ, kiếp trước, kể từ khi nhà mẹ đẻ của Tống thị là phủ Thừa Ân Công bị tịch biên, trong phủ đã xuất hiện một người gọi là 'Nguyên phu nhân'.

Người ấy không có danh phận, không rõ lai lịch, nhưng là người mà cả phủ Lưu Quốc công đều không dám đụng tới.

Lưu Văn Bách gọi nàng ấy là 'mẫu thân', còn Lai di nương thì gọi nàng là 'phu nhân'.

Phủ Quốc công chuyện gì cũng lấy Nguyên nương làm chủ.

Tống thị, người vốn là phu nhân chính thất, lại bị "bệnh liệt giường", Lưu Quốc công nuôi dưỡng nàng ấy trong Phương Hoa các, nơi vốn là chỗ ở của diễn viên hát bội, không ai được gặp nàng.

Về sau, khi hôn sự của Lưu Thanh Như và Thái tử đã được định đoạt, Tống thị lặng lẽ qua đời, Lưu Quốc công không đón Nguyên nương vào phủ, mà lại đưa Lai di nương lên làm chính thất.

"Phu nhân, Quốc công gia không đón nữ nhân đó vào phủ, nô tỳ nghĩ, có lẽ thân phận của bà ta có điều gì đó đáng ngờ..." Lưu Trường An nhỏ giọng nói, "Phụ thân của nô tỳ là quản sự ngoại viện, có thể đi lại khắp nơi trong kinh thành."

"Để nô tỳ bảo phụ thân điều tra thử, ông ấy tiện hơn người khác."

Phụ thân của Dung Thúy là người hầu trong nội viện, không tiện ra khỏi phủ.

Tống thị ngẩn người, trong lòng đã nghĩ tới, Nguyên nương có lẽ là con gái kỹ nữ.

"Điều tra, điều tra đi ~" Nàng nói với giọng khàn khàn, cổ họng khô khốc, mặn chát.


Mười chín năm phu thê ân ái, giống như một tòa thành cát bên bờ biển, không cần sóng lớn hay gió to, chỉ cần một làn sóng nhỏ nhẹ nhàng lướt qua.

Thì đã sụp đổ hoàn toàn.

Lưu Trường An nhận lệnh, rời khỏi phủ để tìm Lưu Lai Thuận, trong hoa viên, từ xa Lưu Văn Thụy thấy bóng nàng, vội đuổi theo vài bước nhưng không kịp.

"Con khốn kiếp, chạy cũng nhanh ghê."

Hắn mặt mày u ám, chửi bới một câu rồi quay lại.

Lại chạm mặt với Lai di nương.

"Chó ngoan không cản đường, cút cho thiếu gia!" Lưu Văn Thụy mắng, giơ chân đá ngay.

Hắn vốn là kẻ ăn chơi, bề ngoài phong lưu hào hoa nhưng bên trong lại độc ác, gặp chuyện tức giận thì không chừa ai, dù là di nương của phụ thân, chỉ là một tiểu thiếp, hắn không coi ra gì.

"Nhị thiếu gia xin bớt giận!" Lai di nương vội vàng tránh đi, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ nhưng lập tức kiềm chế lại.

Nàng cúi đầu, khiêm tốn nói: "Ngài sao lại tức giận đến thế?"

"Là ai không biết điều lại dám chọc giận ngài?"

"Là con chó con mèo nghĩ mình là người." Lưu Văn Duệ giận dữ, mặt lạnh như băng.

Lai di nương đảo mắt, "Chó mèo? Ngài nói, chẳng lẽ là Lưu Trường An bên cạnh phu nhân?"

"Ngươi biết ả?"

"Đương nhiên là biết, con bé ấy tính tình ngạo mạn, trong mắt không có ai, trưa nay, ta thay đại tiểu thư xin lỗi nó mà nó còn không thèm để ý."

Lai di nương thở dài, cố ý nói thêm: "Thật sự kiêu ngạo đến vô cùng."
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận