Lam Vong Cơ mở bung kẽ mông của hắn, làm cho huyệt khẩu mở to ra tối đa, sau đó đẩy eo, tự đưa chính mình vào.
Đau, vẫn là đau, đau đến nỗi hai chân hắn gồng cứng, khóc kêu lên: "Lam Trạm! Nhẹ một chút! Ta đau quá!"
Thật ra cũng chưa vào hết toàn bộ, thật sự là rất chặt, Nguỵ Vô Tiện lại siết chặt cả người, sợ hắn bị thương nên y không dám tiếp tục, mắc kẹt một nửa, Lam Vong Cơ nhẫn nại, dùng tay khẽ vuốt ve phần thịt non mềm ở huyệt khẩu, nhẹ nhàng xoa ấn, để hắn bớt căng thẳng.
Một tay vuốt ve chỗ mẫn cảm ở eo hắn, cố gắng làm cho hắn thả lỏng, đúng là có tác dụng, cảm giác thân thể Nguỵ Vô Tiện dần dần mềm mại ra, y lại dùng sức lần nữa, làm cho toàn bộ của mình đi hết vào.
"Ô a...A..." Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được, thở hổn hển, hỏi y: "Lam Trạm, vào được hết rồi sao?"
"Ừm" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp, mới vừa đi vào, vẫn rất là chặt, y cũng chưa dám động.
"Ha ha" liền nghe Nguỵ Vô Tiện cười hai tiếng, nói: "Lam nhị công tử tuy thiên phú dị bẩm, nhưng ta cũng là thâm sâu khó lường đúng không".
Người này chính là như vậy, rảnh rỗi là bắt đầu đi trêu chọc, Lam Vong Cơ nắm lấy đùi của hắn, bắt đầu động tác, trải nghiệm một chút sự thâm sâu khó lường của hắn, bắt nạt người ta cho đến khi, ngoại trừ khóc lóc thì không thể nói được lời nào khác.
Nguỵ Vô Tiện bị y nắm lấy, chỉ có thể lắc lư theo sự đưa đẩy của Lam Vong Cơ, cho đến giờ hắn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, hắn thế mà có thể nuốt hết vật kia.
Vật đó không những vừa thô vừa to vừa cứng, mà hình dạng bẩm sinh còn hơi cong, thân thể Nguỵ Vô Tiện chưa từng được khai phá, cho dù lần trước bị Nguỵ Vô Tiện cưỡng bách một lần, vách thịt bên trong vẫn chật hẹp như cũ, Lam Vong Cơ phải dùng sức cố tiến vào bên trong, cứ thêm một động tác, thì dũng đạo liên quan, cọ xát với lớp thịt mềm trơn ấm áp bên trong, mỗi một lần đều đem lại cảm nhận cực kỳ rõ ràng, kích thích khiến người ta tê dại cả da đầu.
Nước bọt tiết ra lúc khóc chảy dọc theo khoé miệng, vì từng trận run rẩy của hắn, mà chấn động rơi xuống cổ, Lam Vong Cơ nhìn hắn, chỉ thấy đôi môi đỏ tươi của hắn thở hổn hển, nhưng không nhìn thấy mặt hắn.
Hôm nay Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn dùng đôi tay che kín gương mặt mình, không cho y xem, Lam Vong Cơ thọc vào rút ra trong thân thể hắn, rất muốn nhìn ngắm đôi mắt và gương mặt của hắn, duỗi tay qua muốn lấy tay của hắn ra, Nguỵ Vô Tiện không chịu nghe, vặn vẹo cơ thể cự tuyệt.
Lam Vong Cơ nheo mắt lại, một tay kéo hắn dậy, ngồi lên đùi mình, nắm lấy eo hắn chuyển động lên xuống.
"A! A!" tư thế này, đột nhiên làm cho thứ ấy của Lam Vong Cơ đi vào sâu hơn, sâu đến mức làm hắn khó chịu, hơn nữa sau lưng không có điểm tựa, vừa mới chuyển động một cái Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như mình sắp ngã, không có cách nào che mặt nữa, đành phải vòng lấy cổ Lam Vong Cơ, để tránh cho mình không thể ngồi vững.
Gương mặt khiến người ta ngày đêm mong nhớ kia đang bày ra trước mắt, khắp mặt đều là cơn thuỷ triều bỏ bừng, mắt đầy ngấn nước, thiếu niên hoạt bát này, hiện giờ bị y thao đến thần sắc mê ly, không còn sức lực, chỉ có thể chìm nổi trong lòng ngực y, tìm kiếm một chỗ dựa trong lòng ngực y.
Theo sự chuyển động của cơ thể, nghe được tiếng thở hổn hển đó, núm thịt nhỏ mềm đỏ hồng rung rinh trước mắt, Lam Vong Cơ ghé môi vào, hôn lên chỗ này, rõ ràng cảm thấy hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện co thắt lại, dần dần y cũng mò mẫm ra được một vài quy luật, chỉ cần có phản ứng thế này, y liền biết Nguỵ Vô Tiện thích y đùa bỡn chỗ đó.
Thế là liếm, cắn, ngậm núm thịt mềm mại thẳng đứng đong đưa trong miệng, cho đến khi tiểu quả non mềm hồng hào trở nên chín rục kiều diễm, sưng đỏ ướt át, Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, trồng xuống thành quả của chính mình trên lồng ngực trắng tinh.
"Ô..." Bị y vừa gặm vừa cắn, Nguỵ Vô Tiện đều chịu không nổi, chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng y không hề có ý định buông tha cho hắn, đâm thật mạnh vào bên trong hắn, trong lúc ra vào cố ý cọ xát vào điểm mẫn cảm, kích thích Nguỵ Vô Tiện phải ngửa cổ rên to, không ngăn được cơn sảng khoái.
Cần cổ tinh tế trắng nõn kia đong đưa trước mắt, mê hoặc khó tả, Lam Vong Cơ há miệng, cắn một ngụm vào bên hông cổ.
Lần trước y cũng nhịn không được cắn một cái, nhưng không nhẹ không nặng, không lưu lại dấu vết, lần này thì khác, cắn rất mạnh, lập tức trên làn da trắng nõn có thể nhìn thấy máu rịn ra, Nguỵ Vô Tiện bị đau, "A!" một tiếng.
Lam Vong Cơ giống như an ủi khẽ liếm, mút chỗ dấu răng cho hắn, mút đến phát ra chút âm thanh.
Nguỵ Vô Tiện không phục, hơi nghiêng mặt nhìn thấy bên hông cổ Lam Vong Cơ ngay trước mắt, vừa ngẩng đầu lên, Nguỵ Vô Tiện liền ghé sát vào, cũng cắn một cái thật mạnh vào bên hông cổ y để trả thù, hắn không những để lại dấu tích, mà còn cắn mạnh hơn một chút, để dấu tích đó không thể phai đi nhanh chóng.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày nhìn hắn, hắn đã thực hiện được gian kế nên khoé miệng cong lên, cười đắc ý: "Này, cắn mạnh như vậy, để xem Lam nhị công tử băng thanh ngọc khiết làm thế nào đi ra ngoài gặp người ta đây".
Lam Vong Cơ không nói hai lời, bấu lấy cánh mông non mềm của hắn, kéo mạnh hắn xuống, Nguỵ Vô Tiện lập tức kêu to thảng thốt, y có rất nhiều cách để đối phó với Nguỵ Vô Tiện, ví dụ như cứ thế đỉnh vào nơi sâu nhất của hắn, xỏ xuyên qua hắn, hận không thể chôn sâu trong thân thể hắn, kết hợp chặt chẽ bên nhau.
"A! Lam Trạm! Nhẹ, nhẹ một chút! Chậm một chút! Bụng của ta, đau!" Nguỵ Vô Tiện cắn răng siết chặt bụng dưới nhưng không ngăn được từng trận khoái cảm kia tấn công, lan tràn tê rần khắp toàn thân.
Dâm thuỷ bên trong tràn ra từng đợt do bị chọc vào, bao bọc làm cho tính khí Lam Vong Cơ trơn ướt, theo động tác thọc vào rút ra mà thoát ra khỏi huyệt khẩu, khiến cho chỗ giữa hai chân của hai người là một mảnh lầy lội không chịu nổi.
Nhưng thật ra như thế sẽ làm cho tính khí dữ tợn kia ra vào càng thêm dễ dàng, càng thâm nhập sâu vào bên trong, những đường gân xanh nổi lên kia ma sát vào lớp thịt non của hắn, hắn thật sự chịu không nổi, thở dồn dập nói: "Lam Trạm, ngươi sờ thử bụng ta, ngươi xem đều bị ngươi đỉnh ra hình dạng rồi, ngươi sắp làm ta đến hỏng luôn rồi phải làm sao đây".
Lam Vong Cơ lại càng gia tăng lực đạo, khiến cho hắn khóc, khiến cho hắn kêu la, khiến cho hắn không nói hươu nói vượn được nữa, quả nhiên bắt đầu nghe thấy hắn xin tha: "Ô, Lam Trạm, nhẹ một chút, ta còn nhỏ, ta chịu không nổi...!Ô, Lam Trạm, Lam nhị ca ca, ngươi chậm một chút...."
Hít vào một hơi thật sâu, Nguỵ Vô Tiện cảm giác Lam Vong Cơ ở trong cơ thể mình hình như lại lớn hơn một chút, còn định mở miệng liền cảm nhận một trận đưa đẩy, hắn lại bị Lam Vong Cơ đè mạnh, ấn xuống giường, thừa nhận dục vọng điên cuồng phải đòi hỏi ở hắn.
Thế này, hắn thật sự không dám nói thêm một chữ nào, chỉ có thể kêu rên nũng nịu trong lòng người nọ.
Lam Vong Cơ ở trên giường chính là vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, cách làm còn mãnh liệt, đè hắn như vậy rồi thao một cách cường ngạnh, cho đến khi cả hai chân của hắn đều mỏi.
Nguỵ Vô Tiện mới là lần thứ hai à, lại còn trẻ, nên không thể chịu nổi loại giày vò này, cúc bị ma sát đến phát đau, bắt đầu khóc hu hu một lần nữa.
Nhưng tiểu cũ kỷ đang làm tận hứng thì làm gì biết thương hương tiếc ngọc, không làm hắn đến mức cúc nở hoa đã là biểu hiện dịu dàng rồi.
Hắn nhìn đôi môi mỏng có hình dáng hoàn mỹ kia, ở ngay trước mắt, cũng lộ ra chút thở dốc, hắn liền muốn tiến lên tìm kiếm một chút an ủi.
Hắn áp môi lên, nhưng Lam Vong Cơ lại nghiêng mặt sang một bên, nhanh chóng né tránh, không cho hắn hôn, thường xuyên mấy lần như vậy, Lam Vong Cơ đều cố tình tránh, Nguỵ Vô Tiện mới nghĩ, lần này đúng thật là, ngoại trừ lần hôn lúc đầu, Lam Vong Cơ đều chưa từng hôn môi hắn lại.
Nguỵ Vô Tiện giận đỏ mắt, đuôi mắt phiếm hồng, trong mắt Lam Vong Cơ, là vẻ đẹp diễm lệ khó tả động lòng người.
Hắn nói: "Ngươi trốn cái gì, làm ta thành ra như vậy, ta hôn ngươi một chút cũng không được sao?"
"Không được".
Dừng một chút, Lam Vong Cơ lại nói: "Dơ"
Nghe lời này, Nguỵ Vô Tiện phải suy nghĩ một chút hiểu được y nói gì, trong lòng thầm than, chết mất thôi chết mất thôi, tiểu cũ kỷ này lại muốn đoạt mạng của mình lần nữa.
"Không cho trốn" Nguỵ Vô Tiện nói giọng ra lệnh, Lam Vong Cơ ánh mắt loé lên, nhưng cũng nghe lời không trốn nữa, đợi Nguỵ Vô Tiện hôn lên.
Nguỵ Vô Tiện liếm liếm môi y, đôi mắt đẹp cong lên, nhẹ giọng nói câu: "Là ngươi, thì không dơ".
Lại cảm giác có thứ gì đó bùng nổ trong cơ thể, những cảm xúc này nọ không có chỗ để phát tiết, lại đang dâng trào, những suy nghĩ điên cuồng luôn nằm trong lòng, đang gào thét.
Đôi mắt đẹp của Nguỵ Vô Tiện đang rơi lệ, gương mặt đẹp đang ửng hồng thật kiều diễm, âm thanh dễ nghe đang nức nở, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ thở dồn dập liên tục, nhẹ nhàng xin tha bên tai.
Nhưng là không đủ, vẫn là không đủ, y còn muốn nhiều hơn.
Lam Vong Cơ hung hăng hôn hắn, hung hăng xỏ xuyên qua hắn, ở trong thân thể hắn hết lần này đến lần khác đoạt lấy hắn, mạnh mẽ chiếm hữu hắn.
Nguỵ Vô Tiện bị y đè trên giường, bị thao đến sảng khoái, từng đợt khoái cảm ăn mòn cơ thể, kích thích đến nỗi ngón chân đều cuộn lại, đôi chân thon dài không tự chủ khoá chặt ở bên hông Lam Vong Cơ, tự nâng mình lên, phối hợp đưa đẩy.
Trong não loé lên trắng xoá, đột phá tới điểm giới hạn, cả hai cùng phóng thích, hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện co chặt, cả người vẫn còn run rẩy, lại cảm giác vật trong cơ thể hình như không có xu hướng mềm xuống.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ đem hắn xoay lại đổi tư thế, lập tức lại đỉnh vào bên trong hắn.
"Lam, Lam Trạm?" Thực sự rõ ràng là Lam Vong Cơ không muốn buông tha hắn, Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu luống cuống.
Cúc của hắn chịu không nổi Lam Vong Cơ làm như vậy đâu, lần trước làm xong, hắn bôi thuốc Lam Vong Cơ đưa, bôi gần nửa tháng mới lành, thuốc kia còn đặc biệt khó bôi, phải bôi vào tận bên trong hậu huyệt, mỗi lần hắn bôi thuốc đều cảm thấy thẹn thùng, hắn không muốn phải chịu đựng chuyện đó nữa.
Lại xin tha nói: "Từ bỏ! Lam Trạm! Ta không muốn sẽ lại phải bôi thuốc!"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Ta giúp ngươi bôi".
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện chửi bậy một tiếng, lại nói: "Vậy thì ta lại càng không muốn! Ngươi buông ta ra! A! A! Tiểu cũ kỷ, ngươi có lương tâm hay không! A..."
Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ, bấu chặt cặp mông tròn trịa của hắn, bắt đầu luật động, khiến hai người giao hợp thật sâu.
Chỗ kết hợp rơi xuống những bạch trọc bị phóng thích trước đó trong cơ thể, tiếng "bì bạch" vang lên, hoà lẫn với tiếng nước dâm mĩ khiến người ta mặt đỏ tai hồng tim đập, khiến hắn căn bản không phản kháng nổi.
Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể quỳ bò ở kia, cong cặp mông nhỏ căng tròn của hắn, phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ, thừa nhận bị thảo phạt một lần nữa.
***
Gần như là bất tỉnh ngủ thiếp đi, tiểu cũ kỷ thật sự là quá hung tợn, cả người Nguỵ Vô Tiện đều không muốn động đậy, ngủ say sưa, đến khi tỉnh lại, cũng không biết là giờ nào, chỉ thấy Lam Vong Cơ đã thức dậy, ngồi bên án thư đọc sách buổi sáng.
Mơ mơ màng màng hỏi y: "Lam Trạm, giờ nào rồi?"
Giọng nói ra khỏi miệng trầm trầm, có chút khàn, nghĩ chắc là đêm qua kêu la quá mức.
Lam Vong Cơ nghe thấy thì ánh mắt hơi loé lên, trả lời hắn: "Vừa qua khỏi giờ mẹo".
Nguỵ Vô Tiện cử động ngồi dậy, quả nhiên cả người vừa mỏi vừa đau, tuy rằng lúc làm thì rất là sảng khoái, nhưng xong việc rồi thì thân thể mắc tội gì đây chứ.
Nhưng cũng phát hiện thấy thân thể thoải mái sạch sẽ, còn thay đổi quần áo mới, xem ra là Lam Vong Cơ đã tắm rửa lại cho hắn.
Trong lòng chậc một tiếng, tối hôm qua rất giận, vốn dĩ nghĩ đến y lại khiến hắn thành ra như vậy, đợi khi khoẻ lại hắn chắc chắn là muốn hung hăng mắng cho tiểu cũ kỷ một trận, nhưng hiện giờ bởi vì hành động chăm sóc nho nhỏ này, dường như làm cho hắn không còn tức giận như vậy nữa, hơn nữa cũng chẳng còn sức, nghĩ nghĩ, để dành đó lần sau mắng một thể.
Lam Vong Cơ thấy hắn ngồi dậy, lại nói: "Có thể ngủ tiếp một chút nữa".
"Không được, ta còn muốn trở về thay quần áo, đợi lát nữa đi học".
Nguỵ Vô Tiện chung quy không thể mặc quần áo Lam Vong Cơ đi học được, hắn quyết tâm phải về phòng sớm một chút để chuẩn bị.
Lam Vong Cơ còn định nói gì nữa, thì nghe có người tới gõ cửa, "Vong Cơ".
Là Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng mời vào".
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bị câu nói này của Lam Vong Cơ làm cho hoảng sợ, trốn cũng không có cơ hội trốn, Lam Hi Thần đã đi vào rồi.
Lam Hi Thần mỉm cười bước vào, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang trên giường cùng với Nguỵ Vô Tiện, nụ cười chợt cứng lại, nhưng Trạch Vu Quân không hổ là người thường xuyên ứng phó với những tình huống lớn, không hoảng không loạn, làm như không nhìn thấy, nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, ngươi ra ngoài với ta một chút".
Lam Vong Cơ ngoan ngoãn cùng Lam Hi Thần đi ra ngoài, đến tiểu viện bên ngoài.
Lam Hi Thần vẫn luôn yêu thương đệ đệ này, việc mà đệ đệ đã quyết định, hắn đều nghĩ mọi cách để hỗ trợ y.
Nhưng lần này Lam Hi Thần cảm thấy cần phải giáo dục y một phen, hắn nói: "Vong Cơ, sau này nếu như ngươi ở cùng với Nguỵ công tử ở trong Tĩnh Thất, thì đừng cho người khác đi vào".
"Huynh trưởng không phải là người khác".
Lam Vong Cơ đáp như vậy, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi y để cho Lam Hi Thần bước vào.
Y nói như vậy Lam Hi Thần rất là vui, cũng cảm thấy đệ đệ của mình thật là đáng yêu, nhưng cho dù đáng yêu, thì việc giáo dục cũng không thể nương tay, "Đối với loại tình huống thế này, ngoại trừ ngươi và Nguỵ công tử thì những người khác đều là người khác nha".
Ngừng một chút, nói thêm một câu, "Thúc phụ cũng là người khác, cho dù là thúc phụ tới cũng đừng cho vào, đã hiểu chưa".
Lam Vong Cơ hành lễ với hắn, nói: "Dạ"
Lam Hi Thần lại nói với vẻ chân thành: "Sau này ta gõ cửa, nếu Nguỵ công tử trong đó, ngươi phải nói: Chờ một lát.
Cũng là để huynh trưởng chuẩn bị tinh thần, biết không".
Lam Vong Cơ lại nói: "Dạ, huynh trưởng".
Cũng không biết y có hiểu hay không, Lam Hi Thần thật là nẫu ruột.
Đối với Lam Vong Cơ mà nói, y không có cảm xúc thẹn thùng với người khác, nhưng Nguỵ Vô Tiện thì có mà, bị người khác nhìn thấy, sau này làm sao gặp người ta chứ.
Quả nhiên, Nguỵ Vô Tiện ở trong Tĩnh Thất, thiếu chút nữa lao đầu vào tường, chuyện này làm sao bây giờ, bị Lam Hi Thần nhìn thấy hoàn toàn như thế.
Tuy rằng bản thân mình cũng không phải quần áo không chỉnh tề, cùng Lam Vong Cơ cũng là ngồi cách ra, nhưng là hắn qua đêm ở Tĩnh Thất, Lam Hi Thần hiểu Lam Vong Cơ như vậy, Lam Vong Cơ sẽ bỏ qua cho hắn hay sao! Đương nhiên sẽ không! Vậy thì có khác gì bị Lam Hi Thần nhìn thấy hai người cùng nhau lăn giường đâu cơ chứ.
Về sau làm sao hắn đối mặt với Lam Hi Thần đây a a a a a!!!! Tiểu cũ kỷ này, thật sự cần phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng mới được!!!.